Chờ đợi cơ hội

Nét mặt của Phó Thu Vân cứng đờ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta khó mà giữ được nét mặt của mình, quay sang phía Quan Thanh Hòa, người trông có vẻ bình tĩnh.
 
Phó Thu Vân buông chiếc váy bị vò nhàu, giả vờ hào phóng: "Vậy được thôi.”
 
Cái thá gì chỉ mời một mình Quan Thanh Hòa? Cô ta không hiểu nổi, rõ ràng thời gian mình học với Chương Minh Nguyệt lâu hơn, ‘yêu ai yêu cả đường đi’ nên là mình mới đúng chứ?
 
Quan Thanh Hòa có gì! Gương mặt đó?
 
Quan Thanh Hòa lên lầu rồi, nhân viên cửa hàng hoàn hồn, khoe khoang: "Tiểu Tô, sếp mới của cô giống như một nàng tiên vậy!"
 
Tiểu Tô tự hào nói: "Khỏi phải nói, quan trọng là người đẹp, tâm cũng đẹp, không giống như một số người.”
 
Phó Thu Vân khịt mũi hừ lạnh.
 
Theo lời của nhân viên cửa hàng, Quan Thanh Hòa là bà chủ? Sau đó, thế giống như mình, hai người đấu cùng võ đài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quan Thanh Hòa đi theo lên lầu hai.
 
Thư ký Vương dừng lại trước cửa, mở cửa cho cô.
 
Trước mắt là một tấm bình phong thêu mờ, trước bàn trà, bên kia tấm bình phong có đặt bàn trà, trên bàn trà có một bộ trà cụ đều đặn, cuối bàn là một bình hoa cắm một nhánh cây khô.
 
Hai người đàn ông dung mạo bất phàm ngồi đó.
 
Khoảnh khắc Quan Thanh Hòa bước vào, Thẩm Kinh Niên liếc nhìn sang.
 
Cô khẽ dời ánh mắt về phía người kia, người kia đang bưng một ấm nước sôi nhỏ, tráng chum và ngâm trà, động tác rất nhanh nhẹn.
 
Cô luôn cảm thấy người này nhìn rất quen.
 
Hơn nữa, còn có người khác ở đây, sao lại gọi cô lên?
 
Quan Thanh Hòa suy nghĩ trong vài giây rồi nói: "Anh Thẩm."
 
Thẩm Kinh Niên nhìn cô, khẽ mỉm cười, cũng không gọi cô lại, mà nói: “Cô Quan đã quen đứng xa như vậy sao?”
 
Quan Thanh Hòa không thể từ chối.
 
Đây là khách của quán trà, hơn nữa còn là trưởng bối của nhà họ Thẩm, lúc hủy hôn khó tránh khỏi sẽ đụng mặt anh, không thể đắc tội.
 
Cô bước tới và dừng lại cách đó một bước.
 
Thẩm Kinh Niên nghiêng người, đầu ngón tay gõ trên mặt bàn, ra hiệu cho cô ngồi xuống: “Mời cô Quan uống chén trà.”
 
Dung Tiễn định rót trà, nhưng ấm trà bị anh ta giật lấy bất thình lình và nói đùa: "Tôi là thằng nhỏ pha trà cho cô, nhỉ?"
 
Anh ta lại quay sang Quan Thanh Hòa: "Cô là bà chủ mới của Như Mộng Lệnh?"
 
Thẩm Kinh Niên rót một chén trà đưa tới, nước trà có màu đỏ cam.
 
“Phải.” Chén trà kề gần môi, Quan Thanh Hòa ngửi thấy mùi hoa lan: “Đại hồng bào?”
 
Dung Tiễn “hả” một tiếng, không ngờ cô chưa uống đã ngửi ra.
 
Hơn nữa, nhìn tướng mạo này mà nói, trong trẻo nhưng lạnh lùng, ấm áp lại dịu dàng, mang khí chất cổ điển tự nhiên, nếu đầu quân cho giới giải trí, chắc chắn sẽ nổi danh.
 
Thẩm Kinh Niên khẽ cười: “Quả nhiên là bà chủ quán trà.”
 
Quan Thanh Hòa không biết nên trả lời như thế nào, khóe môi nhấp trà, cô chưa bao giờ uống trà người khác đụng vào ở bên ngoài, nhất là người cô không quen.
 
Nói cô cảnh giác cũng được, nghĩ nhiều cũng được.
 
Trên đời này lòng người khó đoán, phụ nữ bao giờ cũng phải cẩn thận hơn đàn ông.
 
Dù chỉ nhấp một ít, cô vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt so với những gì cô thường uống - có thể là do trà ở mỗi quán trà đều khác nhau.
 

Cô nhẹ giọng mở lời: "Anh Thẩm tìm tôi có chuyện gì?"
 
Mọi cử chỉ vừa rồi của cô đều lọt vào mắt Thẩm Kinh Niên, sâu trong đôi mắt thoáng hiện ý cười: "Đây là Dung Tiễn, tổng giám đốc Dung."
 
Quan Thanh Hòa khẽ gật đầu.
 
Thảo nào trông quen quen, vừa nghe tên cô đã biết Dung Tiễn là ai rồi, chưa kể đến tập đoàn gia tộc, giống với địa vị của Vọng Nguyệt Lâu trong ngành trang sức, Dung Tiễn cũng có một công ty giải trí nổi tiếng.
 
Vài năm trước, khi cô còn học đại học, thỉnh thoảng cô thấy tin tức về anh ta trên các top tìm kiếm.
 
Thẩm Kinh Niên hỏi: "Cô tới mua trà à?"
 
Quan Thanh Hòa ừm đáp: "Các loại trà trong quán trà quá đơn lẻ."
 
“Có chút.” Thẩm Kinh Niên gật đầu: “Còn thiếu cái gì?”
 
Quan Thanh Hòa mở to hai mắt, lông mày thuần khiết, mơ hồ nói: "Không thiếu thứ gì, tôi đã mua cả rồi."
 
Anh dễ dàng nhận ra vẻ khách sáo trong giọng nói của cô, anh không nói ra mà chỉ cười.
 
Dung Tiễn nhướng mày: "Cậu ta đến cửa hàng của cô không để uống trà thì còn làm gì? Hỏi cô chính là không ép cậu ta."
 
Quan Thanh Hòa thông minh, có thể nghe hiểu ý của anh ta.
 
Nhưng anh buộc miệng hỏi: "Là ý của giám đốc Dung?"
 
Trong phòng vang lên tiếng nước trà sôi ùng ục.
 
Thẩm Kinh Niên chậm rãi nói: "Đúng một nửa thôi."
 
Quan Thanh Hòa hỏi: "Vậy nửa còn lại thì sao?"
 
Khóe môi Thẩm Kinh Niên cong lên: “Cô Quan, trà này mùi vị thế nào?”
 
Quan Thanh Hòa chần chừ vài giây, sau đó lợi dụng mép chén trà che chắn, khẽ dùng đầu lưỡi nếm thử nước trà, hơi đắng nhưng sau đó thì ngọt, có chút khác với cô đã uống trước đó.
 
Phúc đến lòng cũng sáng ra, chẳng lẽ đây chính là loại trà Thiên Kim vừa rồi đã nói ở dưới lầu sao?
 
Quan Thanh Hòa tỏ vẻ dò hỏi.
 
Dung Tiễn hiểu ý của cô: "Uống hết đi."
 
Quan Thanh Hòa cười nhạt, nếu không phải hai người này thân phận không bình thường thì cô còn nghĩ bản thân gặp phải lừa đảo rồi.
 
Thẩm Kinh Niên liếc cô: “Cậu ấy gạt cô.”
 
Thấy cô còn chưa tin, anh bâng quơ nói: "Tôi còn chưa cho cậu ấy uống của quý của tôi, thật lãng phí.”
 
Quan Thanh Hòa thở phào.
 
Dung Tiễn định nói nhưng có cuộc gọi gọi đến, anh ta cau mày, xin lỗi và ra khỏi phòng trà.
 
Phòng trà bỗng trở nên yên tĩnh.
 
Thẩm Kinh Niên chủ động hỏi: “Đến Ninh Thành rồi sao không nói lời nào?”
 
Xem như đây là điểm ‘vạch trần’ anh là người nhà họ Thẩm..
 
Nhưng mà Quan Thanh Hòa luôn cảm thấy câu nói này rất quen thuộc nên hỏi là tại sao không báo cho nhà họ Thẩm mới đúng.
 
Cô gạt đi những suy nghĩ trong lòng: "Nổi hứng bất chợt, đi cũng vội vàng, chưa chuẩn bị tốt.”
 
Quan Thanh Hòa nhìn anh với đôi mắt thanh lệ, hỏi xác nhận: "Anh là... chú của nhà họ Thẩm?"
 
Thẩm Kinh Niên rót một chén trà, hờ hững đáp: "Đúng là tôi có hai người cháu, nhưng không xem là chú của cô.”
 
Quan Thanh Hòa thầm nghĩ có phải nhà họ Thẩm cũng muốn bỏ cuộc hôn nhân này không.
 
Ngay sau đó, anh lại nói: “Cô là học trò của cô giáo Chương, tôi là vai dưới của bà ấy, ở phương diện này, chúng ta cũng coi như ngang hàng.”
 

Thẩm Kinh Niên nhìn cô, ngữ khí ôn hòa: “Tôi thấy anh Thẩm nghe hay hơn, cô nghĩ thế nào, cô Quan?”
 
Quan Thanh Hòa cũng không thốt ra hai tiếng chú Thẩm, thế là cô gật đầu.
 
Khóe miệng Thẩm Kinh Niên hơi nhếch lên, lại hỏi: “Bà cố muốn dùng bữa cùng cô, ý cô thế nào?”
 
Quan Thanh Hòa không từ chối: "Dạo này tôi không bận gì nữa, sẽ đến thăm hỏi.”
 
“Được.” Thẩm Kinh Niên nói: “Vậy tôi đón cô.”
 
Quan Thanh Hòa định mở miệng từ chối.
 
Thẩm Kinh Niên nhận ra ý định của cô, ánh mắt lướt qua khuôn mặt kiều diễm động lòng người “Khoan từ chối, cô đi một mình không an toàn.”
 
Quan Thanh Hòa sững người.
 
Từ lúc còn nhỏ, cô đã thường nghe nói rằng người xung quanh bất kể ở đâu đều kinh ngạc trước dung nhan của mình.
 
Khi đi taxi cũng nhiều lần gặp tài xế bắt chuyện, thậm chí có lần tài xế không đi theo đường hướng dẫn mà chạy vào đường vắng, bị cô phát hiện mới tránh được.
 
Quan Thanh Hòa không ngờ Thẩm Kinh Niên lại thẳng thắn như vậy, nhưng cách nói của anh không làm cô khó chịu.
 
Cô khẽ gật đầu: "Được."
 
-
 
Khi Quan Thanh Hòa rời đi, Dung Tiễn vừa lúc quay lại.
 
Anh ta hốc liên tiếp hai tách trà, khi rót đến tách thứ ba, Thẩm Kinh Niên hỏi: “Cậu nghiện trà đấy à?”
 
“Xót?” Dung Tiễn hừ một tiếng: “Mới nãy còn nói không phải của quý trước mắt bà chủ ấy, giờ còn nói cái gì?”
 
Thẩm Kinh Niên xoay tách trà rỗng: "Làm sao cậu biết là trà thật?”
 
Dung Tiễn sinh lòng nghi hoặc: "Thẩm Kinh Niên, ủa chứ không phải hồi đó tới giờ thứ tôi uống không phải đại hồng bao bình thường ấy à?”
 
Cũng may anh ta có chút cảm động, ông nội mình còn không muốn tới, bản thân vẫn uống được như thương, bị ông cụ đó ghen tị mất thôi.
 
Hóa ra tất cả đều là giả!
 
Thẩm Kinh Niên mỉm cười đứng dậy: "Tôi về đây."
 
Dung Tiễn còn đang giãy giụa: "Trời, rốt cuộc là thật hay giả? Cậu gạt cô chủ xinh đẹp như hoa, còn lừa cả tôi?”
 
Thẩm Kinh Niên thâm sâu bí hiểm: “Thật không thể giả, giả không thể thật.”
 
Dung Tiễn cạn lời: "Nói cũng như không."
 
Thư ký Vương hắng giọng: "Giám đốc Dung, đương nhiên là thật."
 
Dung Tiễn ồ lên, vuốt cằm: "Vậy tức là cậu biến tôi thành tấm gương để noi theo, chỉ để chọc ghẹo bà chủ ấy, sợ cô ấy có gánh nặng, chậc chậc.”
 
Anh cười: "Được thôi, tôi không so đo nữa, ai dạy cây ra hoa ngàn năm mới gặp chứ.”
 
Hai người vừa đi ra, nhân viên phục vụ đang đợi ở hành lang lên tiếng: "Anh Thẩm, dưới lầu còn có một cô gái đang đợi anh."
 
Thư ký Vương nói: "Là Phó Thu Vân."
 
“Đợi tôi?” Thẩm Kinh Niên nói, bước vào thang máy: "Vậy bảo cô ta đừng đợi nữa.”
 
Dung Tiễn hỏi: "Chẳng lẽ cậu hết thương hoa tiếc ngọc rồi sao?"
 
Thẩm Kinh Niên liếc nhìn anh ta: “Cậu ở đấy mà nói thương hoa tiếc ngọc với tôi, năm xưa nếu cậu biết thương hoa, biết tiếc ngọc thì đâu tống người ta đi.”
 
Dung Tiễn như bị một nhát dao đâm vào tim.
 

Quả nhiên, luôn là bạn bè độc mồm độc miệng nhất.
 
“Nói với tôi làm gì? Bản chất cậu cũng là kẻ máu lạnh.” Dung Tiễn nói xong, đột nhiên nhớ tới: “Mà bây giờ còn tùy người đó là ai.”
 
Thẩm Kinh Niên nhẹ giọng nói: "Muốn nghe thêm mấy bài thôi mà."
 
Dung Tiễn cười: "Thư ký Vương, cậu thấy tôi đang nói ai?"
 
-
 
Khi Quan Thanh Hòa đi xuống lầu, ánh mắt của Phó Thu Vân đã dán chặt vào cô.
 
Không biết Thẩm Kinh Niên đã nói gì với cô ta, là chuyện tốt hay là chuyện không thể cho người khác biết.
 
Quan Thanh Hòa không buồn nhìn cô ta, đem trà rời đi với Tiểu Tô.
 
Phó Thu Vân đợi ở dưới lầu, đợi thêm vài phút vẫn không thấy bóng dáng ấy xuất hiện, cô ta hỏi: "Thẩm Tam Gia còn ở trên lầu không?"
 
Nhân viên cửa hàng trả lời: "Đi rồi."
 
Phó Thu Vân không tin: "Không thể nào, tôi đâu có thấy anh ấy đi ra."
 
Nhân viên cửa hàng nhìn cô ta như nhìn một tên ngốc, nhưng vẫn lịch sự trả lời: "Chúng tôi không chỉ có một cửa."
 
Thân phận của anh Thẩm thế nào làm sao có thể ra vào từ cửa quán, đương nhiên trong phòng trà còn có lối ra riêng biệt khác.
 
Phó Thu Vân nổi giận đùng đùng.
 
-
 
Buổi tối, Thẩm Kinh Niên trở về nhà cũ.
 
Bởi vì bà cụ Thẩm vẫn còn nên nhà họ Thẩm luôn tổ chức tiệc gia đình vào mỗi tháng, thường là vào cuối tháng, nhưng lần này dời đến giữa tháng vì chuyện hôn ước.
 
Nhà cũ là một ngôi nhà được để lại từ rất lâu về trước, đã trải qua nhiều đợt trùng tu của các thế hệ nhà họ Thẩm, hiện tại nó cũng tiếp thu phong cách hiện đại, nhưng nhìn chung vẫn cổ điển.
 
Đi từ ngoài sân vào trong nhà đều có người chào: “Anh ba.”
 
Ánh đèn thắp sáng một dãy kéo dài đến phòng chính, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, những người khác đều đã có mặt và đang trò chuyện với nhau.
 
"Thể nào hôm nay bác cũng phải nói với bà cố, cháu không muốn kết hôn, vả lại còn là một cô gái chưa từng gặp mặt, còn lớn tuổi hơn nữa.”
 
Người phụ nữ thần thái cao quý bị lôi vào lên tiếng: "Cháu nói với bác cả thì được gì? Hơn nữa anh cháu còn cứng đầu hơn cả cháu.”
 
Thẩm An nhìn anh trai Thẩm Bách: “Hay là anh cưới đi?”
 
So với cậu em trai bộc trực hấp tấp, Thẩm Bách điềm tĩnh hơn hẳn: "Anh không có ý kiến với cô gái đó, hôn ước này là áp đặt, sao lúc trước ông cố không tự lấy đi? Anh tự quyết định hôn nhân của mình. Anh là người, không phải đồ vật.”
 
“Hôn ước này đã qua nhiều năm rồi, cũng đã tặng sính lễ rồi mà còn chưa gặp mặt, chưa liên lạc, hủy hôn cho rồi, một đứa nhà..." Thẩm An đang định thốt hai chữ nhà quê nhưng lập tức khựng lại, sửa lại lời: "Mẹ à, hay là chúng ta nhờ bà cố đền chút tiền rồi tống đi?”
 
Cậu ta thở dài: “Con mới hai mươi hai, sao phải lấy vợ rồi? Con còn chưa quen được bao nhiêu cô, ra ngoài bị người ta cười thối mặt.”
 
"Cười gì vậy?"
 
Nghe thấy giọng nói của Thẩm Kinh Niên, Thẩm An lập tức im bặt, cậu ta còn nhớ như in chuyện bị khiển trách khi nói về hôn ước dạo trước.
 
Mấy người họ quay đầu lại nhìn.
 
Thẩm Kinh Niên bước vào, dáng người cao gầy của anh che khuất cả khung cảnh bên ngoài phòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ không lệch một li.
 
Thẩm Bạch và Thẩm An ngoan ngoãn chào: "Chú ba."
 
Thẩm Kinh Niên ừm một tiếng, lên tiếng chào: “Chị dâu cả, chị dâu hai.”
 
“Chào.” Hai chị dâu cùng gật đầu, muốn nói lại thôi, nhận được ánh mắt cầu cứu của con trai: “Kinh Niên, ngồi đi.”
 
Thẩm Kinh Niên nhìn Thẩm An: “Kết hôn sớm buồn cười lắm sao?”
 
Thẩm An thấp giọng nói: “Chú ba, nếu kết hôn tốt vậy sao chú đến giờ vẫn còn một mình chưa lấy vợ chứ?”
 
Thẩm Kinh Niên nói: "Bà cố không quản được chú."
 
Giọng nói của anh điềm tĩnh, mấy người Thẩm Bách lại sững sờ, tựa hồ đã lờ mờ hiểu ý của anh.
 
Chị dâu cả nhà họ Thẩm nói: "Chị cũng không hiểu tại sao cô ta lại chọn nhà chúng ta. Nhà họ Thẩm chúng ta cũng là một gia tộc có máu mặt ở Ninh Thành."
 
Đến tận sau này họ mới biết tới giấy đăng ký kết hôn này, sau đó thì đi tra xét, đáng tiếc bà cố không cho quấy rầy, chỉ có thể âm thầm thăm dò.
 
Thành phố Thanh Giang xem như là vùng quê rồi.
 
Cô gái nhà họ Quan đó đến cả bức hình rõ nét cũng chưa thấy, chỉ có một bức thời thơ ấu xinh xắn dễ thương, nhưng cũng là hồi nhỏ.

 
Vả lại gia cảnh cũng nghèo túng, ba mẹ đều mất, để lại ông nội đã ngoài tám mươi, có thể nói, cưới rồi cũng chẳng ích gì.
 
Ai không muốn môn đăng hộ đối? Cái thá gì hai đứa con trai của cô ta lại bị người khác chọn? Bị chọn cũng được nhưng chưa tới lượt cô gái nhà họ Quan kia.
 
Chị dâu thứ hai nhà họ Thẩm nói: "Kinh Niên, xem như em cũng nhìn hai đứa nó lớn lên. Tính tình bà cụ khá cố chấp, không thể chọn dòng bên của nhà họ Thẩm, cho nên chỉ có em giúp được chúng.”
 
“Chú ba.” Thẩm An khẩn khoản nhìn anh.
 
Thẩm Kinh Niên hơi nhướng mày, dưới ánh đèn, giữa hai lông mày phản chiếu màu sắc rực rỡ, tăng thêm phần ấm áp.
 
Anh cởi áo khoác ném lên ghế sô pha.
 
"Thẩm Bách, cháu cũng nghĩ vậy?"
 
Thẩm Bách ngẩn người, cảm thấy chú ba lúc này hình như không giống bình thường, nhưng việc liên quan đến mình, cậu ta gật đầu.
 
Thẩm An nói: “Chú ba, vậy chú giúp cháu hủy hôn đi.”
 
Thẩm Kinh Niên nhẹ giọng nói: "Cháu có biết hai chữ hủy hôn có nghĩa là gì không? Nghe rất dễ dàng, thế tục càng khắc nghiệt với phụ nữ. Hủy rồi cũng nên nói với nhà gái mới phải phép.”
 
Thẩm An sửng sốt: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
 
Thẩm Bách nói: "Vậy cô ta không chịu thì sao? Mình bồi thường chút đỉnh."
 
Thẩm Kinh Niên nhìn hai anh em, thong thả nói: "Tại sao hai đứa lại nghĩ người ta chọn mình?”
 
"Hả?"
 
"Không lẽ còn ai khác?"
 
"Anh em họ nhánh phụ của chúng ta cũng không có tư cách."
 
Mọi người trong phòng đều sững sờ cả người.
 
“Anh ba, bà cố gọi anh lên lầu.” Một người làm xuống lầu nói.
 
Thẩm Kinh Niên thu hồi ánh mắt: "Biết rồi."
 
Anh xoay người đi, để lại mấy người họ trong phòng khách.
 
Thẩm Bạch cứ bồn chồn trong lòng: "Vừa rồi chú ba là có ý gì? Có giúp chúng ta hay không đây?"
 
Thẩm An nói: “Em cứ cảm giác chú ba có hàm ý nào đó.”
 
Hai chị dâu đưa mắt nhìn nhau, cũng không hiểu ý sâu xa đó lắm: "Chắc là đồng ý rồi, sẽ nói chuyện hủy bỏ hôn ước với bà cố.”
 
-
 
"Bị lôi vào rồi?"
 
Anh đẩy cửa bước vào, bà cụ ngồi trên ghế mây liền lên tiếng.
 
Thẩm Kinh Niên cười cười: "Không hẳn."
 
Bà cụ mặc sườn xám màu đen với chiếc khăn choàng màu xanh thẫm, tóc đã bạc trắng, mắt không còn tỏ, bà ấy đeo cặp kính lão có dây đeo màu vàng sau tai.
 
Một khí chất đoan chính được tích lũy theo thời gian.
 
“Quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến nay khó giải quyết, đến chỗ của bà cũng khó quản cháu dâu. Chúng nó không chịu cũng không dám nói với bà, ngay cả Thẩm Bách, Thẩm An cũng biết từ chối, họ thì sao?”
 
"Cô gái nhà họ Quan hồi chào đời cháu mới gặp."
 
"Năm con bé thành niên, bà bảo cháu đi tặng sính lễ đã gặp được người chưa?"
 
Thẩm Kinh Niên cười đáp: “Chưa.”
 
Bà cụ nói: “Không biết trông thế nào, ông nội con bé trông bảnh đấy, bà nội thì...”
 
Bà ấy dừng lại: “Bà nội con bé xinh xắn duyên dáng, một tay tỳ bà đáng nể, không biết làm say mê bao nhiêu anh rồi.”
 
Thẩm Kinh Niên bước đến đẩy ghế cho bà ấy, nhẹ nhàng nói: “Nội cũng đẹp lắm mà.”
 
Bà cụ cười tíu tít: "Cô gái kia chắc là không tệ, nhưng Thẩm Bạch và Thẩm An đều kém con bé một tuổi, hai đứa nó chống đối quá trời, chẳng chịu gặp mặt, con là chú bọn nó, cháu nghĩ cách khuyên can đừng hủy hôn.”
 
“Không cần hủy hôn.” Thẩm Kinh Niên đáp: “Cho bọn nó rút lui là được.”
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận