Chờ đợi cơ hội

 
“Nhưng mà, Chương Minh Nguyệt bây giờ bị bệnh nên nghỉ hưu rồi. Vậy nên quán trà của bà ấy đóng cửa hơn một tháng rồi, những người khác hát không hay.” 
 
Có người bình luận trong live stream. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mở cửa rồi.” 
 
“Hôm kia bạn tôi có đến nghe, nghe nói là hay lắm.” 
 
“Chém gió hả, tôi nhìn thấy mấy câu tương tự thế này mấy lần rồi. Có phải câu tiếp theo là người hát là một tiên nữ không?” 
 
“Ha ha ha ha, tôi cũng thấy rồi.” 
 
“Thủy quân đợt này làm bài đăng tương tự nhau quá.” 
 
Streamer quay sang bên cạnh: “Mọi người không tin thì nhìn này, vẫn đóng...” 
 
Mấy giây tiếp theo mà ống kính quay được là một thiếu nữ trước cửa Như Mộng Lệnh đúng lúc đó đang quay người rời đi, cư dân mạng đều chỉ kịp nhìn thấy một chút góc nghiêng thôi.
 
“Mẹ nó chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không nhìn rõ, cảm giác rất xinh, sao lại quay đi thế.” 
 
“Hình như tôi nhìn thấy tiên nữ rồi, đi theo để quay đi.” 
 
“Đi ra từ Như Mộng Lệnh sao?” 
 
“Chắc là đi qua hả?” 
 
Streamer hơi ngập ngừng, anh ta nhận tiền để qua đây quảng cáo cho Thu Vân Phường, nếu bây giờ mà chạy mất thì còn phải trả tiền về nữa. 
 
“Chắc chắn là đi qua thôi, Như Mộng Lệnh không mở cửa cuối tuần.” 
 
“Chúng ta vẫn nên đi nghe bình luận về đàn đi thì hơn. Phó Thu Vân là đồ đệ của Chương Minh Nguyệt đấy, tôi mua cả vé luôn rồi, không nghe thì thiệt lắm.” 
 
Phó Thu Vân mà anh ta nhắc đến ra ngoài đúng lúc đó, đụng mặt với Quan Thanh Hòa. 
 
Tối qua không thấy được chính chủ, nhưng có người nói người biểu diễn rất đẹp, Phó Thu Vân còn không tin. Thế nhưng bây giờ cô ta cũng bất giác nhìn chằm chằm vào gương mặt đó. 
 
Chỉ với gương mặt này thôi thì cũng không sợ không ai đến nghe nhạc cả rồi. 

 
Phó Thu Vân hỏi: “Cô là sư muội biểu diễn hôm qua sao?”
 
“Đúng là hôm qua tôi có biểu diễn. Quan Thanh Hòa hơi nhướng đôi lông mày thanh tú đó: “Hôm qua cô không đến xem buổi biểu diễn sao?” 
 
Phó Thu Vân mỉm cười, chỉ vào hướng khác: “Sư muội à, ngày nào tôi cũng rất bận, dù sao thì nhiều khách vậy, qua đó ngồi mấy phút cũng coi như là ủng hộ cô rồi.” 
 
Tiểu Tô nghe vậy thấy không vui, Quan Thanh Hòa bình tĩnh hỏi: “Cô học tỳ bà mấy năm rồi?” 
 
“Hỏi chuyện này làm gì?” Phó Thu Vân thắc mắc, cô ta cười: “Lẽ nào cô Chương chưa nói với cô sao, tôi đã học năm năm rồi. Tuy buổi biểu diễn của sư muội hôm qua rất thành công, nhưng ngành này, phải nhớ là không được kiêu ngạo. Cô mới bắt đầu học, sai thì sửa.” 
 
Quan Thanh Hòa “ồ” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Thế cô gọi nhầm rồi, cô nên gọi tôi là sư tỷ.” 
 
Phó Thu Vân không tin: “Đừng có nói vớ vẩn, cô mới học được bao lâu chứ?’ 
 
Quan Thanh Hòa nhẹ nhàng nói: “Ba tháng.” 
 
“Ba tháng mà cũng dám để tôi gọi cô là sư tỷ?” Phó Thu Vân cười khểnh trong lòng. 
 
Quan Thanh Hòa cười mỉm: “Nhưng tôi sớm hơn cô, khi cô Chương dạy tôi cô còn chưa vào ngành kìa, Phó sư muội.” 
 
Cô kéo dài ba từ cuối cùng, giọng điệu vẫn dịu dàng như vậy. 
 
Phó Thu Vân thì lại thấy cô như đang chê cười mình, cô ta tức đến mức phồng cả ngực, nhìn bóng dáng duyên dáng kia nhẹ nhàng đi mất với ánh mắt ghen tị. 
 
Học ba tháng? 
 
Làm gì có ai học ba tháng đã đi biểu diễn, cô ta học ba tháng vẫn đang trong giai đoạn cơ bản. 
 
Trước khi bái Chương Minh Nguyệt làm sư phụ, Phó Thu Vân đã điều tra tất cả các đại sư tỳ bà nổi tiếng ở thành phố Ninh, chẳng có ai giỏi hơn Chương Minh Nguyệt cả. 
 
Nói thật, Phó Thu Vân còn nghi ngờ Như Mộng Lệnh thuê thủy quân. 
 
Cô ta nghĩ đến việc số khách hôm nay giảm mất, chắc chắn là do Như Mộng Lệnh. 
 
Nhưng mà cũng vẫn ổn, hôm nay cô ta mời một streamer có tiếng đến livestream. Đến lúc đó mở cửa kinh doanh một cái là chắc chắn sẽ nổi. 
 
Quan Thanh Hòa đến Phẩm Danh Trai. 
 
Thực ra nên nói đây là một quán trà thực sự cũng được, chỉ là nơi này bán lá trà, cũng có thể uống trà, từ tầng hai trở lên đều là chỗ để ngồi uống trà. 
 

Tiểu Tô: “Lúc trước lá trà của cô Chương cũng đều được mua ở đây, bà ấy nói rất ngon, em cũng không hiểu sự khác biệt giữa các loại lá trà lắm.” 
 
“Uống nhiều là biết thôi.” Quan Thanh Hòa nói. 
 
Trong cửa hàng chẳng có mấy người, nhân viên cửa hàng đứng sau quầy thấy người đang đi đến: “Tiểu Tô, quán trà các cô một tháng nay không đến mua lá trà rồi, bây giờ mở cửa lại nên phải mua rồi đúng chứ.” 
 
Anh ta nói vậy nhưng mắt thì lại dính trên người Quan Thanh Hòa. 
 
Tiểu Tô gõ bàn: “Thu cái ánh mắt đó lại, đây là bà chủ của tôi, lần này bọn tôi đến để mua lá trà mới.” 
 
Nhân viên cửa hàng đỏ mặt, cuối cùng cũng nhìn Quan Thanh Hòa một cách quang minh chính đại, ân cần hỏi: “Cô cần gì? Lá trà của chúng tôi toàn là loại được lên cả tin tức rồi. Có nhiều người kén chọn toàn mua trà ở đây, chắc chắn không bán loại kém chất lượng đâu.” 
 
Tiểu Tô nói cùng: “Cái này thì là thật, Thẩm Tam kén chọn vậy mà uống trà của nhà anh cũng thấy hài lòng.” 
 
Nhân viên cửa hàng: “Đương nhiên rồi, cửa hàng chúng tôi tốt nhất thành phố Ninh đấy, Thẩm Tam thích uống nhất là Đại Hồng Bào, năm nào cũng không quên, hôm nay còn ở trên...” 
 
Anh ta bất cẩn nói lộ ra, anh ta vội vàng ngậm miệng lại. 
 
Chỉ là Quan Thanh Hòa và Tiểu Tô đã cùng nhìn lên trên tầng: “Anh Thẩm ở trên tầng sao?” 
 
Nhân viên cửa hàng coi như không nghe thấy gì. 
 
Quan Thanh Hòa nảy ra ý nghĩ: “Anh ta thích uống loại gì?” 
 
Tiểu Tô nhỏ giọng hỏi: “Chị Thanh Hòa, chị hỏi cái này làm gì thế?’ 
 
Quan Thanh Hòa nói: “Lần trước anh ta giúp chị một việc, chị muốn đáp lễ.” 
 
Nhân viên cửa hàng thầm nghĩ, giúp sao? Cô tiên nữ này có liên quan đến Thẩm Tam? 
 
Anh ta thận trọng nói: “Loại Thẩm Tam thích uống năm nay hết mất rồi.” 
 
Tiểu Tô “á” một tiếng: “Sao hết nhanh thế được?” 
 
Nhân viên cửa hàng: “Một năm chỉ có mấy trăm phần thôi.” 
 
Quan Thanh Hòa hơi thất vọng, với những người thích uống trà, mùi vị của các giống cây khác nhau có sự khác biệt rất lớn. Loại anh ta uống hết rồi, cô cũng không cần phải mua loại khác nữa.
 

Nhân lúc cô chọn trà, Tiểu Tô nói chuyện với nhân viên cửa hàng. 
 
“Loại của Thẩm Tam đó bao nhiêu tiền?” 
 
“Một lần pha phải hàng nghìn tệ đấy.” 
 
“Không đắt mà.” 
 
“Một lần pha thì được mấy gam, loại trà đắt đều tính bằng gam cả, đổi sang cân phải tính bằng chục nghìn tệ đấy.”  
 
Tiểu Tô nuốt nước bọt: “Đắt vậy sao?” 
 
Quan Thanh Hòa nghe thấy sự kinh ngạc của cô ấy, nói: “Trong các loại Đại Hồng Bào còn có kiểu đắt hơn cả, ví dụ như là lá trà từ cây gốc.” 
 
Nhân viên cửa hàng gật đầu: “Đúng rồi, mấy năm 2000, 20 gam lá từ cây gốc có giá đấu giá là hơn hai trăm nghìn tệ đấy. Thời cổ đại, đó là loại cho hoàng đế uống.” 
 
Tiểu Tô trợn tròn mắt lên, không nói được gì: “... Không uống nổi trà nữa rồi.” 
 
Quan Thanh Hòa thấy buồn cười: “Chúng ta cũng không uống được, chỉ có tổng cộng sáu cây gốc thôi, bây giờ chính phủ không cho phép hái nữa.” 
 
Nhân viên cửa hàng không ngờ cô còn trẻ vậy mà lại biết những chuyện này.
 
Anh ta hiếm khi hóng chuyện: “Nghe chủ cửa hàng nói những năm 2000, nhà họ Thẩm đấu giá được 20 gam, tiêu mất mấy trăm nghìn liền.” 
 
Tiểu Tô nghĩ đến lá trà bình thường mình pha cho khách, cô ấy tò mò: “Thế thì uống được mấy lần, có bao nhiêu lá?” 
 
Nhân viên cửa hàng: “Hai lần.” 
 
Tiểu Tô cảm thán: “Có hai lần thôi á! Xa xỉ thật đấy.” 
 
Quan Thanh Hòa nghĩ kỹ, cô thực sự không tặng nổi Thẩm Kinh Niên lá trà, nên nghĩ cái khác thì hơn.
 
Nhân viên cửa hàng tiếp tục nói về chủ đề này: “Lúc này đang là lúc uống Đại Hồng Bào, trà mới ra thị trường, cô xem thêm đi.” 
 
Quan Thanh Hòa đặt cho quán trà lượng trà dùng trong một tháng rồi tự cô mua thêm hai hũ, một hũ gửi về Thanh Giang cho ông nội, một hũ cho cô.
 
Quan Thanh Hòa nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô vẫn quyết định đặt một ít, bảo anh ta đóng gói cẩn thận chút. 
 
Tiểu Tô hỏi: “Chị Thanh Hòa, chị mua nhiều vậy, phải uống đến năm sau đấy.” 
 
Quan Thanh Hòa mỉm cười: “Không phải để uống, chị mua để đi tặng.” 
 
Nếu cô đi từ hôn thì sẽ phải gặp trưởng bối nhà họ Thẩm, không thể không mang gì theo được. 
 
Nhà họ Thẩm nhận lá trà của cô, từ hôn cho cô, rất hoàn hảo. 
 
Tiểu Tô “ồ” một tiếng, cô ấy vẫn đang tập trung vào tin ban nãy: “Lá trà đắt vậy có phải sẽ có vị rất ngon không?” 
 

“Chị cũng không biết.” Quan Thanh Hòa nói: “Thực ra cũng chưa chắc đã ngon như những loại trà này. Chỉ là không mua được thì thấy ngứa ngáy, nên thấy nó tốt.” 
 
“Chị Thanh Hòa chưa uống bao giờ ạ?” 
 
“Đương nhiên là không rồi, không có cơ hội.” Quan Thanh Hòa nhớ lại bộ dạng lúc uống trà của Thẩm Kinh Niên, sợ là chỉ có anh biết mùi vị nó như thế nào thôi. 
 
Phó Thu Vân vừa vào đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cô ta nhẹ nhàng nói: “Nếu cô không có tiền thì tôi có thể cho cô vay một chút.”
 
Quan Thanh Hòa lạnh nhạt nói: “Không cần đâu.” 
 
Ánh mắt của Phó Thu Vân dừng lại trên mặt cô, giọng dịu dàng: “Sao mà bán trà rẻ cho khách được, như vậy thì không mở cửa hàng được lâu đâu.” 
 
Thấy người ở phía đối diện mình cúi đầu, trông như một đóa hoa sen nước nho nhã vậy. 
 
Cô ta hỏi: “Cô có nghe một cách nghiêm túc không thế?” 
 
Quan Thanh Hòa ngước mắt lên: “Cô gọi tôi một tiếng sư tỷ đi rồi tôi nghe nghiêm túc.” 
 
Phó Thu Vân: ?
 
Có đánh chết cô ta cũng không gọi. 
 
Tiểu Tô chống eo: “Sao ở đâu cũng có cô thế?” 
 
Ở đây không có ai khác, Phó Thu Vân không giả vờ nữa: “Tôi muốn mua lá trà, không đến đây thì đến đâu, có phải cửa hàng nhà cô mở đâu.” 
 
Tiểu Tô: “Cười chết mất, cô giỏi, cửa hàng nhà cô mà bán loại trà mấy triệu tệ thì tôi gọi cô là bà nội ngay.” 
 
Môi Quan Thanh Hòa khẽ cong. 
 
Thế này là đang khen hay đang cà khịa thế? 
 
Phó Thu Vân cười khểnh, cho dù tôi có bán được thì cô cũng đâu mua nổi. 
 
Cô ta đang định lên tiếng thì đúng lúc đó, có một người đàn ông đi từ trên cầu thang xuống, dừng lại trước mặt bọn họ: “Anh Thẩm mời cô lên trên ạ.” 
 
Quan Thanh Hòa nhận ra anh ta, là người đi theo sau Thẩm Kinh Niên lần trước. 
 
Cô thắc mắc: “Tôi sao?” 
 
“Anh Thẩm ở đây?” Phó Thu Vân nhìn lên trên tầng, mỉm cười: “Thư ký Vương, đúng hôm nay tôi đàn ca khúc thành danh của cô Chương, anh ấy vẫn chưa biết nữa.” 
 
Cô ta nhấc váy lên, định lên tầng. 
 
Thư ký Vương nói: “Xin lỗi, anh Thẩm chỉ mời một mình cô Quan thôi.” 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận