Chờ đợi cơ hội

 
Tôn Hồng nhìn tin nhắn mà chướng mắt: [Cháu nhìn thấy cả rồi!]
 
Tôn Văn Tú: [Cậu ba kết hôn rồi. Cháu đừng nhắc đến nữa, sau này cũng đừng nghĩ tới chuyện này nữa.]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tôn Hồng: [Cô ta là ai? Tại sao cháu chưa từng nghe đến chuyện này?]
 
Tôn Văn Tú: [Cô ta không phải người Ninh Thành, cũng không phải kết hôn qua thông gia như cháu nghĩ, cô ta do bà cụ Thẩm sắp đặt, bà cụ rất hài lòng, Thẩm Kinh Niên cũng rất vừa ý.]
 
Tôn Hồng thấy câu trả lời này càng bực bội và sốc hơn.
 
Cô ta vừa ngẩng  đầu đã thấy Quan Thanh Hòa và Thẩm Kinh Niên đi ra khỏi đại sảnh, cô ta vội vàng cất điện thoại di động đuổi theo, lại không thấy bóng người đâu.
 
Đi đến cuối, Thẩm Kinh Niên hỏi: “Em không thích gì sao?”
 
Quan Thanh Hòa đáp: “Đẹp thì có đẹp nhưng chỉ để ngắm mà thôi, em không thích loại này.”
 
Cô không đam mê việc sưu tầm đồ cổ cho nên việc này chỉ giống như đến tham quan bảo tàng mà thôi, ngắm một lần là đủ rồi.
 
Vả lại có rất nhiều người nhìn cô khiến cô không thoải mái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có cơ thể anh chắn cho nên cô uống một ngụm nước.
 
Thẩm Kinh Niên nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át của cô, dáng vẻ này chỉ có anh nhìn thấy.
 
“Nhà họ Ân tổ chức buổi triển lãm bộ sưu tập này, cốt ở đây không phải bộ sưu tập, mà là muốn sau này bán đấu giá căn nhà này.”
 
Quan Thanh Hòa bảo: “Căn nhà này rất đẹp.”
 
“Con cái nhà họ Ân ai cũng muốn có phần nhưng không chia được.” Thẩm Kinh Niên cười nhạt: “Bán đấu giá xong mỗi người sẽ được chia vài trăm triệu nhân dân tệ.”
 
Sau khi quen với Thẩm Kinh Niên, Quan Thanh Hòa có một sự thay đổi nhận thức mới về đơn vị tiền tệ.
 
Hai người xem cũng được kha khá rồi, Quan Thanh Hòa nói muốn đi về nên Thẩm Kinh Niên định đưa cô đến chào Doãn Nguyên Hương.
 
Cô vừa đến cửa đã bị Thẩm Kinh Niên kéo lại: “Đừng đi qua đó.”
 
Quan Thanh Hòa đang định hỏi tại sao thì nghe thấy giọng nói quyến rũ của một người đàn ông lạ vang lên: “Em muốn vì ông ta mà làm góa phụ ư? Nhưng hai người vẫn chưa kết hôn.”
 
“Không liên quan gì đến anh.” Giọng nói mềm mại của phụ nữ theo sau: “Tôi giúp anh vì bọn họ không đủ khả năng. Nhà họ Ân sắp tới sẽ thuộc về anh thôi, Ân Huyền.”

 
“Trước đây em toàn gọi anh là Tiểu Huyền.”
 
“Anh rất thích cách gọi này của bà chủ Ân sao?”
 
Quan Thanh Hòa nhìn Thẩm Kinh Niên, Thẩm Kinh Niên bất đắc dĩ cười: “Đi thôi.”
 
Khi cô quay lại, nghe thấy một câu nói đầy kinh ngạc: “Cưới anh thì em cũng có thể làm bà chủ Ân.”
 
Thật là một bí mật lớn.
 
Quan Thanh Hòa vội vàng túm lấy Thẩm Kinh Niên, thầm ra hiệu cho anh mau đi nhanh thôi.
 
Thẩm Kinh Niên bị cô kéo đi thì không khỏi thích thú với sự thân mật bất ngờ này.
 
Trái với dự tính ban đầu, không biết bên kia xảy ra chuyện gì, một người phụ nữ mặc váy lụa dài bước nhanh ra ngoài.
 
“Anh Thẩm?”
 
Cô ấy kéo khăn choàng, vuốt lại tóc, nhìn thấy đôi nam nữ đang lôi kéo nhau kia, lúc nhìn rõ người đàn ông kia là ai thì không khỏi sửng sốt.
 
Thẩm Kinh Niên ra hiệu cho Quan Thanh Hòa, Quan Thanh Hòa buông tay ra, bốn mắt nhìn nhau, anh hé môi thì thầm: “Cô Quan, chúng ta bị phát hiện rồi.”
 
Chỉ có Quan Thanh Hòa nghe thấy câu này, mặt nóng râm ran.
 
Thẩm Kinh Niên quay lại chào: “Cô Doãn.”
 
Doãn Nguyên Hương nhìn Quan Thanh Hòa đứng bên cạnh anh, hỏi: “Vị này là?”
 
“Vợ tôi, Quan Thanh Hòa.” Thẩm Kinh Niên lên tiếng, giới thiệu sơ qua về Doãn Nguyên Hương cho Quan Thanh Hòa, tránh để cô xưng hô bà Doãn.
 
Đôi mắt lộ ra bên ngoài khẩu trang của Quan Thanh Hòa tò mò nhìn Doãn Nguyên Hương.
 
Trông cô ấy có vẻ gìn giữ nhan sắc rất tốt, gương mặt thanh tú, cả người toát lên hai chữ “quyến rũ” nhưng không hề kiêu ngạo chảnh chọe, trông cô ấy rất tự nhiên và cực kỳ hấp dẫn.
 
“Thế mà anh đã kết hôn rồi, sao chẳng nghe thấy tin gì cả? Tôi phải thay mặt ông chủ Ân chuẩn bị riêng quà cưới cho ai người.” Doãn Nguyên Hương sửng sốt nói.
 
Thẩm Kinh Niên nắm lấy tay Quan Thanh Hòa, cười nhẹ nói: “Chúng tôi mới kết hôn không lâu, bây giờ đang định đi về.”
 
Doãn Nguyên Hương hỏi: “Tối nay không có vật nào lọt vào mắt xanh của anh Thẩm sao?”
 

Thẩm Kinh Niên mỉm cười.
 
Doãn Nguyên Hương khéo léo ngầm hiểu không hỏi thêm câu nào nữa, cười nói hai câu về chuyện của Ân Bảo An, sau đó đích thân tiễn hai người về.
 
Lúc Doãn Nguyên Hương tiễn hai người về thì vị trí ba người họ đã có sự thay đổi, Doãn Nguyên Hương đi trước nhẹ nhàng giới thiệu về ngôi nhà này với họ.
 
Rõ ràng là muốn Thẩm Kinh Niên để tâm đến căn nhà này.
 
Suy cho cùng thì ở Ninh Thành người có hứng thú với chuyện này đứng đầu chính là cậu ba nhà họ Thẩm. 
 
Tại khoảnh khắc khi rời khỏi hành lang, Quan Thanh Hòa vô thức quay lại nhìn và thấy một chàng trai trẻ anh tuấn bước từ bên trong ra.
 
Thẩm Kinh Niên liếc mắt: “Nhìn thấy rồi à?”
 
Quan Thanh Hòa thì thầm: “Anh ta là Ân Huyền?”
 
Thẩm Kinh Niên nhìn đôi mắt sáng như sao của cô còn sáng hơn bộ sưu tập trong sảnh vừa rồi thì không khỏi mỉm cười.
 
Xem ra bà chủ Thẩm thích ngóng chuyện phiếm hơn.
 
Anh gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô, nhỏ giọng: “Về nhà nói sau.”
 
Nhìn Thẩm Kinh Niên và vợ rời đi, Doãn Nguyên Hương mới thở phào nhẹ nhõm, quay người lại thì nhìn thấy người đàn ông đang đứng đằng sau mình.
 
Cô ấy lùi lại một bước tạo khoảng cách với anh ta.
 
“Tối nay anh hơi quá lời rồi, may mà anh Thẩm chưa nghe thấy.”
 
Ân Huyền đứng ở nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt rơi trên người cô, anh ta nhướn mày: “Sao em biết anh ta chưa nghe thấy?”
 
“Tôi nhìn thấy.” Doãn Nguyên Hương nhíu mày, cũng không chắc chắn, thở dài nói: “Nếu không muốn cho mọi người biết thì đừng làm loạn nữa.”
 
Ân Huyền cong môi, chậm rãi nói với cô ấy: “Mọi người biết cũng tốt, dù sao sau này cũng phải biết, bà Ân ạ.”
 
Nghe thấy cách xưng hô này của anh ta, Doãn Nguyên Hương càng cau chặt lông mày, theo như lời anh ta thì từ này còn có một nghĩa khác là làm vợ anh ta.
 
“Anh gọi như vậy không biết xấu hổ sao?” Cô ấy gắt lên.
 
Ân Huyền hơi cúi người nhìn phong cảnh nhấp nhô trước ngực cô, ánh mắt âm trầm, buộc lại chiếc khăn choàng lỏng lẻo cho cô.

 
“Anh còn chưa làm chuyện gì đáng xấu hổ.” Anh ta chậm rãi nói, lại đưa tay vén tóc bên tai cô.
 
Doãn Nguyên Hương gạt tay anh ta ra, đanh mặt.
 
“Nếu còn mắng nữa thì tôi sẽ mất kiên nhẫn mất.” Ân Huyền đứng thẳng dậy, ý tứ xâu xa mà nói: “Bởi vì em thế này khác nào đang quyến rũ tôi.”
 
Trở lại trong xe, Quan Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn người đàn ông điềm tĩnh như mọi khi ở bên cạnh: “Trước đây anh có biết chuyện này không?”
 
“Anh có thể đoán được.” Thẩm Kinh Niên gật đầu, gõ gõ ngón tay trên đùi, thản nhiên nói: “Ở Ninh Thành, nhiều lúc ánh mắt của người đàn ông có thể nói lên mọi thứ.”
 
Anh nhìn Quan Thanh Hòa.
 
Câu này thật ra không có gì, nhưng lúc anh nói lại nhìn cô, làm Quan Thanh Hòa cảm thấy có phải anh đang ám chỉ điều gì hay không? Không phải về chuyện nhà họ Ân, mà là về bản thân anh. 
 
Quan trọng là, Thẩm Kinh Niên thường xuyên làm hành động này.
 
Thẩm Kinh Niên mỉm cười: “Nhà họ Ân có rất nhiều chuyện, em có muốn biết tại sao cô ấy trẻ như vậy lại muốn ở cùng một người đàn ông lớn hơn hai mươi tuổi không?”
 
Quan Thanh Hòa suy nghĩ một chút: “Chênh lệch tuổi tác như vậy, nhưng nếu họ thực sự có tình cảm thì sao?”
 
Chẳng phải trên thế giới vẫn có tình yêu vào lúc tuổi xế chiều đó sao?
 
Thẩm Kinh Niên nghiêng người nhìn cô chăm chú: “Cô Quan, anh muốn em dành câu trả lời này cho anh hơn đấy.”
 
Bởi vì tuổi tác chúng ta chênh lệch.
 
Quan Thanh Hòa mặt đỏ tới tận mang tai, đẩy anh: “Anh ngồi về chỗ đi.”
 
Thẩm Kinh Niên làm theo lời cô, nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của cô, nói: “Lúc đó nhà họ Doãn phá sản, ba của Doãn Nguyên Hương nợ rất nhiều tiền, cả nhà lang bạt đầu đường xó chợ, cha mẹ thì ốm nặng, lại còn bị truy đuổi đòi nợ. Chính Ân Bảo An đã trả tất cả số nợ cho cô ấy và lo hậu sự cho bố cô ấy. Cô ấy đã ở bên cạnh ông ta từ năm mười tám tuổi, cùng ông ta điều hành tập đoàn nhà họ Ân.”
 
Thì ra là như vậy.
 
Chẳng trách Doãn Nguyên Hương không đăng ký kết hôn với ông ta nhưng cũng không rời đi, bị mọi người đồn đại cũng chưa từng lên tiếng.
 
Trong chuyện này chỉ có hai người bọn họ rõ ràng nhất.
 
Quan Thanh Hòa tò mò: “Vậy tại sao hai người họ không đăng kí kết hôn?”
 
Thẩm Kinh Niên khẽ cười: “Đơn giản thôi, vì con cái của Ân Bảo An đều đã trưởng thành, đương nhiên phải bảo vệ phần tài sản thuộc về mình. Hơn nữa, vợ chính thức của Ân Bảo An đã trả giá rất nhiều vì ông ta, cho nên hai người đó mới không kết hôn.” 
 
Càng nhiều người thì tiền sẽ càng bị chia ra.
 
Cho nên, chuyện Ân Bảo An chia cho Doãn Nguyên Hương gần một nửa tài sản đã gây xôn xao dư luận.
 
Quan Thanh Hòa đã hiểu.
 
Doãn Nguyên Hương cũng gặp phải rất nhiều chuyện, hiện tại Ân Bảo An đang ốm nặng phải nằm viện, lại thêm một người con nuôi thương nhớ cô ấy nữa.

 
Mối quan hệ này có vẻ quá phức tạp và trái với đạo đức.
 
Tuy nhiên, cô Doãn thực sự là kiểu phụ nữ hấp dẫn người khác.
 
Trước đó chỉ trao đổi vài câu mà giọng điệu nhẹ nhàng của cô ấy đã thu hút Quan Thanh Hòa phải nhìn cô ấy thêm vài lần, chứ đừng nói đến đàn ông.
 
Thẩm Kinh Niên tiết lộ cho cô: “Sức khỏe của Ân Bảo An không qua nổi một tháng nữa. Một tháng sau nhà họ Ân sẽ rơi vào tay Ân Huyền, đến lúc đó có lẽ Doãn Nguyên Hương sẽ thay đổi thân phận.”
 
Quan Thanh Hòa nói: “Có lẽ cô ấy không muốn điều đó.”
 
Nghe những lời của Doãn Nguyên Hương thì cô thấy cô ấy rất có trách nhiệm với ông chủ Ân.
 
“Ân Huyền không tốt như anh.” Thẩm Kinh Niên ẩn ý: “Cô Quan, anh ta sẽ ăn thịt người đó.”
 
Quan Thanh Hòa: “...”
 
Ở đâu ra cái kiểu đánh giá người khác như vậy.
 
Tuy nhiên, ý nghĩa lại rất đơn giản và dễ hiểu.
 
“Nếu em không thích sau này cũng không cần tiếp xúc với cô ấy nữa.” Thẩm Kinh Niên xoa xoa đỉnh đầu cô, ngón tay hơi dừng lại: “Bà Thẩm không cần làm những điều này.”
 
Quan Thanh Hòa gật đầu.
 
Phải nói rằng, khi kết hôn với Thẩm Kinh Niên, cô thực sự không cần phải bỏ ra bất cứ thứ gì khác, ngoại trừ cuộc sống hôn nhân.
 
Cô ho nhẹ một tiếng, nhớ tới Tôn Hồng cô gặp lúc tối nãy: “Hôm nay trước khi vào trong em đã gặp cháu gái của chị dâu, thái độ của cô ta với em không tốt cho lắm.”
 
Quan Thanh Hòa không muốn nói xấu Tôn Hồng mà chỉ tóm tắt chung chung.
 
Cô dừng một chút: “Thư ký Vương nói cô ta thích anh.”
 
Thẩm Kinh Niên cười nói: “Sau đó thì sao?”
 
Quan Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn anh, nghi hoặc: “Không còn sau đó nữa.”
 
Thẩm Kinh Niên thở dài, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ thất vọng: “Vừa nãy anh còn chuẩn bị sẵn chờ bà Thẩm chất vấn.”
 
Quan Thanh Hòa: “...”
 
Cô tò mò hỏi: “Anh chuẩn bị làm gì?”
 
Anh đột nhiên lại có yêu cầu kì lạ như vậy.
 
“Trách thư ký Vương nhiều chuyện.” Thẩm Kinh Niên đáp: “Bà Thẩm ghen anh mới có cơ hội dỗ dành.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui