Chờ đợi cơ hội

 
Dỗ dành…
 
Quan Thanh Hòa chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có thể nghe thấy kiểu câu trả lời như vậy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng cô cẩn thận nghĩ lại, từ miệng Thẩm Kinh Niên thốt ra hình như cũng không có gì lạ, rất hợp lý.
 
Theo thời gian hai người ở bên nhau càng lâu thì Thẩm Kinh Niên dường như càng chân thật hơn trước.
 
Tuy nhiên, lúc này trái tim của Quan Thanh Hòa lại đập nhanh hơn vài nhịp, cô mím môi nói: "Người xuất sắc được người khác yêu thích là chuyện rất bình thường.”
 
Cô bổ sung thêm một câu: “Em không ghen tuông vô cớ đâu.”
 
Quan Thanh Hòa ghét Tôn Hồng vì tính thích tranh cãi ầm ĩ của cô ta.
 
Thẩm Kinh Niên như đang suy nghĩ: "Nói cách khác, em cũng có thể ghen?”
 
Quan Thanh Hòa: “…”
 
Sự chú ý của anh đặt ở đâu vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô chậm rãi nói một câu, lại dừng lại vài lần: "Em cũng là một cô gái bình thường, ghen tuông cũng là chuyện thường tình."
 
Thẩm Kinh Niên bật cười.
 
Quan Thanh Hòa đoán có lẽ anh đang nghĩ về việc khiến cô ghen.
 
Thực ra điều khiến cô tò mò hơn là anh định dỗ cô như thế nào, Thẩm Kinh Niên khi ghen sẽ như thế nào, anh còn dịu dàng như vậy không.
 
Trí tưởng tượng của cô lập tức trở nên phong phú.
 
Ngay cả khi Thẩm Kinh Niên giải thích chuyện của Tôn Hồng, cô cũng nhận ra anh hơi mất tập trung: "Nhà họ Tôn tính toán trước sau, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến anh, anh không được tính là có quen biết với nhà họ Tôn. Anh biết suy nghĩ của chị dâu, nhưng cũng không cần quan tâm.”
 
Quan Thanh Hòa bừng tỉnh, đột nhiên nhớ đến một vấn đề: “Tôn Hồng và anh tính ra là khác vai vế đúng không?”
 
Cô của cô ta là chị dâu anh, cháu gái muốn theo đuổi em trai chồng.
 
Phức tạp thật.
 
Thẩm Kinh Niên gõ trán Quan Thanh Hòa: "Cô Quan, những chuyện không có căn cứ thì đừng gộp chung vào với nhau.”
 

Vài giây sau, anh khẽ bảo: "Có thể coi đó là người anh ghét.”
 
Quan Thanh Hòa chớp mắt, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Thẩm Kinh Niên bày tỏ yêu ghét một cách rõ ràng như vậy, nhưng nghĩ lại cũng thấy rất bình thường.
 
Bị một kẻ có nhân cách không ra gì mặt dày đeo bám, thực sự rất khó chịu.
 
Giống như Thẩm An trước đây.
 
“Vương Thuần làm anh lỡ mất cơ hội dỗ vợ mình.” Thẩm Kinh Niên lại quay về chủ đề trước đó: “Nên anh ta sẽ bị cắt thưởng.”
 
Quan Thanh Hòa nói: “Không cần phải vậy chứ?”
 
Thẩm Kinh Niên nhìn cô cười dịu dàng: "Cô Quan đang xin cho người ta à?”
 
Quan Thanh Hòa lắc đầu: “Chuyện này còn cần phải xin sao?”
 
“Ban đầu anh không muốn làm vậy nhưng giờ thì muốn. Dù sao anh cũng là cấp trên của anh ta, có quyền quyết định.” Thẩm Kinh Niên nghiêng người về phía trước mặt cô.
 
Anh quang minh chính đại nói ra những lời này.
 
Mùi hương gỗ đậm đà thấm vào không khí xung quanh Quan Thanh Hòa, cô có thể nhìn thấy lông mi thật dài của Thẩm Kinh Niên.
 
“Trừ khi…” Anh đột nhiên nói.
 
Quan Thanh Hòa biết anh cố tình, nhưng thư ký Vương chỉ vì muốn giải thích cho cô thôi mà, mà điều quan trọng nhất với người làm công ăn lương là lương và tiền thưởng.
 
Biết rằng đó là một cái hố nhưng cô vẫn phải nhảy vào đó.
 
Cô hé môi: "Trừ khi cái gì? "
 
Quan Thanh Hòa không biết Thẩm Kinh Niên lại đang nghĩ gì, nếu là địa điểm mới, đồ mới,... thì thực ra bản thân cô cũng không chịu thiệt.
 
Loại chuyện này thì cả hai cùng hưởng thụ.
 
Tuy nhiên, Quan Thanh Hòa vẫn chưa thích nghi với việc thảo luận về chuyện ấy công khai giống như thảo luận về bữa ăn như vậy.
 
Thẩm Kinh Niên thì thầm: "Trừ khi cô Quan hôn anh.”
 
Quan Thanh Hòa ngạc nhiên, có lẽ còn rất nhiều yêu cầu vô lý khác nên cảm nhận đầu tiên của cô khi nghe thấy yêu cầu này là quá đơn giản.
 
“Mỗi cái này thôi?” Cô trả lời theo bản năng.
 
Thẩm Kinh Niên cười một tiếng, hai hàng lông mày thư giãn thả lỏng, chậm rãi nói: "Vậy anh có thể đổi sang một cái mới, ví dụ như đổi địa điểm mới được không?"

 
Giọng anh trầm đền nổi gần như không nghe rõ.
 
Mặc dù anh hỏi lịch sự như vậy, nhưng Quan Thanh Hòa vẫn vội vàng từ chối một cách lịch sự hơn: “Chọn cái đầu tiên đi.”
 
Thẩm Kinh Niên nói: "Được."
 
Anh im lặng chờ hành động của cô.
 
Quan Thanh Hòa nhớ ra cô chưa bao giờ chủ động hôn Thẩm Kinh Niên.
 
Chỉ là anh cứ ngước đôi mắt sâu tựa biển khơi chăm chú nhìn cô, cô mím môi khẽ nói: “Anh nhắm mắt lại.”
 
Thẩm Kinh Niên rất nghe lời nhắm hai mắt lại.
 
Cảm giác bị người ta nhìn chòng chọc đã biến mất, nhưng Quan Thanh Hòa càng lo lắng hơn, ánh mắt dời đến đôi môi mỏng nhìn rất đẹp của anh.
 
Nó không phải kiểu rất mỏng, mà là mỏng kiểu gợi cảm.
 
Người ta hay nói môi mỏng bạc tình, nhưng theo những gì Quan Thanh Hòa nghe được là Thẩm Kinh Niên rất si tình, mặc dù cô vẫn không biết anh si tình ở chỗ nào.
 
Trong xe yên tĩnh, vách chắn đã được kéo lên tự bao giờ, chỉ có hai người ở phía sau.
 
Quan Thanh Hòa từ từ cụp mắt, nghiêng mặt hôn lên môi anh, cô chỉ chạm nhẹ một cái như vải voan lướt qua rồi rời đi.
 
Người đàn ông bên dưới cô trố mắt: “Cô Quan rất không trung thực đấy.”
 
Anh ôm lấy eo cô ép cô lại gần mình, môi gần như chạm vào nhau: "Đây không phải là hôn, không giống những gì chúng ta đã thỏa thuận."
 
Giọng anh nhẹ nhàng như gió thổi qua mặt Quan Thanh Hòa.
 
Cô không ngờ tới động tác của anh, hai tay chống lên cơ thể anh, rồi hoảng hốt vì đã chống lên một chỗ nào đó, đầu óc nhất thời trống rỗng, cô rút tay về.
 
Vì vậy, cô ngã vào lòng anh.
 
“Cô Quan, cái này gọi là thơm.”
 
Giọng nói của anh khiến người ta phải đỏ mặt, tim đập thình thịch: "Để anh dạy cô Quan thế nào gọi là hôn nhé, nếu không lần sau lại là anh chịu thiệt.”
 
Nụ hôn của Thẩm Kinh Niên rơi xuống, mềm mại dây dưa, nhưng anh không bỏ qua bất kì thứ gì, môi và răng Quan Thanh Hòa khép rồi lại mở ra, đầu lưỡi mềm mại của anh đảo quanh.
 

Trong xe yên tĩnh có tiếng nước vang lên.
 
Quan Thanh Hòa vẫn chưa học được cách thở, may mà hôm nay Thẩm Kinh Niên nhanh chóng buông tha cho cô để cô có cơ hội thở.
 
Đang thở hổn hển, cô nghe thấy Thẩm Kinh Niên nói: "Thư ký Vương thật may mắn."
 
"... "
 
Chuyện này có gì đáng ngưỡng mộ chứ?
 
Khi đi đến cửa, Quan Thanh Hòa không nói lời nào, tài xế xuống xe mở cửa giả vờ như không thấy gì.
 
Đâu là sự khác nhau giữa thơm và hôn chứ? Chắc anh đã nghĩ ra điều này từ lâu rồi.
 
Rõ ràng cô và Thẩm Kinh Niên chỉ hôn nhau, nhưng lại giống như trở về cảm giác quấn quít trên giường vào ban đêm. Cô luôn cảm thấy cơ thể anh quá nóng. Thẩm Kinh Niên bình thường rất lịch sự nhã nhặn, nhưng lúc hôn lại chứa đầy dục vọng.
 
Khi đi trên con ngõ để về nhà, Thẩm Kinh Niên nhớ ra: "Chiều mai có thời gian chúng ta đến Tịnh Viên một chuyến.”
 
Quan Thanh Hòa suy nghĩ một lát: "Ừm."
 
Chuyện này đã bàn từ lâu nhưng đến nay vẫn chưa thực hiện được. Thẩm Kinh Niên lại nói: "À đúng rồi, những thứ gửi cho ông nội hôm nay, ông chỉ cần nhận là được, không phải làm gì khác.”
 
Quan Thanh Hòa thu hồi sự chú ý: "Nhưng nhận nó rồi cũng không dùng đến.”
 
“Cô Quan, em nghĩ quá sớm rồi.” Thẩm Kinh Niên nhướn mày, nhẹ nhàng bảo: “Sao em biết sau này không dùng đến, giống như chiếc chuông vậy.”
 
Quan Thanh Hòa mấp máy môi: "Chuyện này liên quan gì đến chiếc chuông chứ?"
 
Cũng được, có liên quan đến đồ vật thô thiển ấy.
 
Thẩm Kinh Niên nói: "Đó chỉ là một phép ẩn dụ thôi, nơi đó có trang viên, mọi người có thể đến đó thư giãn vào kì nghỉ.”
 
Quan Thanh Hòa lẩm bẩm hai chữ “mọi người” hỏi : “Thế anh có đi không?”
 
Thẩm Kinh Niên nhìn cô: "Ừm, nên nói là chúng ta.”
 
Quan Thanh Hòa đã hiểu.
 
Không biết chừng cuối cùng trang viên lại trở thành địa điểm mới cũng nên.
 
Mặc dù từ nhỏ đến lớn cô sống với người già, nhưng lại tiếp thu những thứ mới rất nhanh và với đàn ông cũng vậy.
 
"Lần sau em gặp Tôn Hồng, cứ coi như không thấy đi." Thẩm Kinh Niên lại nhăn mày: "Anh sẽ bảo chị dâu cảnh cáo cô ta. "
 
Hơn nữa, nhà họ Tôn cũng nên biết hậu quả của chuyện này.
 
Quan Thanh Hòa là vợ của anh, anh còn chưa dám nói nặng với cô, Tôn Hồng là cái gì mà dám ngang nhiên vô lễ như vậy.
 
Ngoài thân phận là thông gia của nhà họ Thẩm thì nhà họ Tôn chẳng là cái gì hết.

 
Quan Thanh Hòa vốn định nói gì đó, nghĩ đi nghĩ lại lại thôi, đây là cách xử lý của Thẩm Kinh Niên, cô không nên xen vào nhiều.
 
Có lẽ vì hôm nay hôn nhau trong xe, buổi tối lúc nghỉ ngơi, cô cảm thấy Thẩm Kinh Niên càng muốn hôn nhiều hơn.
 
Yêu thương và dịu dàng, hãy để cô chìm đắm trong đó.
 
Khi Quan Thanh Hòa lơ lửng giữa những đám mây, cô ngẩn ngơ tự hỏi, nếu Thẩm Kinh Niên quyết tâm dỗ người khác thì anh sẽ có dáng vẻ thế nào nhỉ?
 
Sáng hôm sau, khi Quan Thanh Hòa tỉnh dậy, bên gối không có người.
 
Phần lớn thời gian Thẩm Kinh Niên đều dậy sớm hơn cô, chỉ có một số trường hợp hiếm hoi, chẳng hạn như ban đêm vất vả quá thì họ sẽ dậy cùng nhau.
 
Cô ngồi dậy, kéo màn lên và ra khỏi giường.
 
Từ cửa sổ chạm khắc hoa bằng thủy tinh nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy Thẩm Kinh Niên đang đứng dưới mái hiên nghe điện thoại, dáng người cao lớn, lưng dài thẳng tắp.
 
Cô loáng thoáng nghe được vài âm thanh, là chuyện công việc.
 
Quan Thanh Hòa thu hồi tầm mắt, kéo dây áo ngủ xuống, đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, lúc cô đi ra thì Thẩm Kinh Niên đã vào trong phòng.
 
Anh đang mở một chiếc hộp gỗ, trên tay móc một chiếc vòng tay bằng bạc.
 
Vòng tay đơn giản mộc mạc, hai đầu mở được thiết kế đặc biệt, trước đây, đa số phần đó sẽ được thiết kế giống như những viên bi tròn nhỏ, nhưng chiếc vòng này lại gắn hai chiếc chuông nhỏ hơn móng tay ngón út.
 
Quan Thanh Hòa cảnh giác nhìn anh.
 
Thẩm Kinh Niên buồn cười: "Chỉ là hôm nay anh muốn cô Quan mang chiếc vòng này thôi, chiếc này kêu không to lắm, ở gần mới nghe thấy.”
 
Rốt cuộc thì đó là một chiếc chuông rất nhỏ.
 
Quan Thanh Hòa theo bản năng liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, bây giờ mới sáng sớm, anh cũng không nên phóng túng giữa ban ngày ban mặt chứ.
 
Thẩm Kinh Niên khẽ lắc, tiếng chuông rất nhỏ không thể nghe thấy.
 
Anh đưa nó đến bên tai cô, âm thanh rõ ràng hơn rất nhiều, Quan Thanh Hòa nhìn thấy hình chạm khắc trên chiếc vòng thì không khỏi mê mẩn, quả thực rất đẹp, sẽ không ảnh hưởng đến buổi biểu diễn của cô hôm nay.
 
Cô đeo nó vào, vô tình nói: “Kích cỡ chiếc vòng này khá vừa vặn.”
 
Thẩm Kinh Niên cong ngón tay: "Bởi vì anh muốn tặng nó cho bà Thẩm mà.”
 
Quan Thanh Hòa không nghĩ nhiều, cô lắc cổ tay mảnh khảnh, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu lên cánh tay trắng nõn của cô, bạc sáng lấp lánh.
 
Cô càng nhìn càng thích, khó trách người dân tộc Miêu lại thích đồ trang sức bằng bạc như vậy.
 
Cho đến khi Quan Thanh Hòa thấy Thẩm Kinh Niên đang cong môi cười nhìn cô.
 
Cô rút tay lại: "Sao anh lại nhìn em như vậy?"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận