Chờ đợi cơ hội

 
Tiểu Tô thở hắt ra. Đợi đến khi Chu Khiêm tới, cô ấy túm lấy cậu ta: “Chúng ta đi mua cái loa đi. Sau này còn nghe thấy Thu Vân Phường chèo kéo khách, nói cô ta là học trò của cô Giáo Chương, chúng ta bật loa lớn ngay trước cửa phản bác cô ta.”
 
Chu Khiêm vẫn đang bận lòng chuyện chú ba cầu hôn Quan Thanh Hòa, nói: “Ừ ừ ừ, nhưng em để anh đi tìm bà chủ nói chuyện này đã.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi cậu ta vào hậu trường, Quan Thanh Hòa còn đang búi tóc.
 
“Bà chủ, à ừm…” Chu Khiêm đang chuẩn bị nói.
 
“À ừm gì thế?” Quan Thanh Hòa nhìn cậu ta qua gương.
 
“Là Thẩm…”
 
“Bịch!”
 
Bên ngoài bỗng có tiếng va chạm ầm ĩ, Quan Thanh Hòa dừng tay. Cô và Chu Khiêm cùng đi ra xem tình hình bên ngoài.
 
Chỉ thấy trong sân, Phó Thu Vân vẻ mặt hung hăng muốn xông vào, nhưng lại bị hai người Tiểu Tô và Tiểu Trương cản ở dưới cổng tròn.
 
“Ra đây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quan Thanh Hòa hoàn toàn không ngạc nhiên. Cô đứng dậy, đẩy cửa gỗ ra, nhấc chân bước qua thềm cửa, đứng trên thềm đá, liếc mắt nhìn qua.
 
“Có chuyện gì à?” Giọng cô vẫn dịu dàng như trước.
 
Phó Thu Vân lập tức nhìn về phía họ: “Quan Thanh Hòa!”
 
Quan Thanh Hòa gật đầu: “Tôi đây.”
 
Phó Thu Vân nghiến răng nghiến lợi. Cô ta toan đẩy đám Tiểu Tô ra, ngặt nỗi Tiểu Trương là nam sinh, khỏe như vâm. Cô ta không đẩy ra nổi, chỉ có thể gào lên: “Video kia của cô là thế nào hả?”
 
Hôm nay, cô ta vừa đến Thu Vân Phường đã bị vô số ánh mắt nhìn vào. Ban đầu, cô ta còn tưởng vì người ta ngưỡng mộ hoặc ngạc nhiên khi thấy mình, nhưng sau đó, cô ta nhận ra không đúng.
 
Thế mới biết Chương Minh Nguyệt đăng công bố trên mạng.
 
Rõ ràng bà già Chương Minh Nguyệt đó đã không biểu diễn được nữa, thế mà còn muốn xen vào việc của người khác, chặt đứt sự nghiệp của cô ta!
 
Quan Thanh Hòa hỏi: “Video nào?”
 
Phó Thu Vân: “Cô đừng giả vờ hồ đồ với tôi!”
 
Quan Thanh Hòa cười nhẹ, giọng điều bình tĩnh: “Lời trên video đều là ý của cô giáo Chương, ý trên mặt chữ luôn đó.”
 
Cô mỉm cười: “Xin lỗi ha, sau này không thể gọi cô là sư muội nữa rồi.”
 
Tiểu Tô nghe mà suýt thì bật cười.
 
Trước đó, cô ấy vẫn cảm thấy lo lắng với tính cách dịu dàng của Thanh Hòa, chỉ e cô sẽ bị người khác bắt nạt nhiều hơn.
 
Nhưng hóa ra Quan Thanh Hòa lại chẳng yếu đuối chút nào.

 
Tuy cô tính cách dịu dàng, nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng nội tâm cũng cứng cỏi, ngang bướng. Trên thực tế, cô ăn nói vừa dứt khoát vừa thẳng thắn, không lòng vòng.
 
Hơn nữa, cô cũng biết châm biếm người khác.
 
“Quan Thanh Hòa!” Mắt Phó Thu Vân như muốn tóe lửa. Cô ta túm lấy tay Tiểu Tô, nhưng lại bị Chu Khiêm đẩy ra trước khi cô ta kịp lấy móng tay cấu cô ấy.
 
“Phó Thu Vân, cô điên rồi à?” Chu Khiêm đến là cạn lời: “Bản thân cô làm ra nhiều chuyện ăn cháo đá bát, sao còn có mặt mũi đến đây gây gổ vậy?”
 
Tiểu Tô nói: “Cô giáo Chương mềm lòng, cho cô không biết bao nhiêu cơ hội rồi. Cô còn có voi đòi hai bà Trưng, bôi nhọ thanh danh của bà ấy. Đáng đời lắm. Sau này phiền cô tự bước đi, đừng lấy cái mác học trò cô giáo Chương ra để quảng cáo nữa. Không phải cô bảo cô giáo Chương đối xử tệ bạc với cô à, thế mà còn nhắc đến mình là học trò bà ấy.”
 
Từ phía xa xa, Quan Thanh Hòa nhìn cô ta, gằn từng chữ một: “Sau này Như Mộng Lệnh không còn bất cứ quan hệ gì với cô nữa, nơi này cũng không chào đón cô đâu.”
 
“Tiểu Trương, tống cô ta ra ngoài.”
 
“Dạ!” Tiểu Trương gồng cả hai tay, lập tức kéo Phó Thu Vân ra ngoài.
 
Trên đường, gặp được vài vị khách đi vệ sinh, cậu ta nghiêm trang giải thích: “Quán cách vách lại đến gây sự, xem mặt mũi cô ta dữ tợn chưa này, thật là đáng sợ.”
 
Vài vị khách không biết Phó Thu Vân, thấy mắt cô ta đỏ lừ, ai nấy đều gật đầu đồng ý.
 
“Đừng để ảnh hưởng đến chúng tôi, nhanh chóng tiễn cô ta ra đi. Sao quán cách vách kiêu ngạo thế nhỉ, đánh tới tận cửa luôn…”
 
“Trông sợ quá, mắt đỏ lừ như bị đau mắt hột ấy.”
 
Nghe vậy, Phó Thu Vân tức muốn chết. Cô ta trơ mắt nhìn khách khứa vốn thuộc về Thu Vân Phường bước vào Như Mộng Lệnh.
 
Giờ đây, cô ta không chỉ mất việc kinh doanh quán trà, mà ngay cả danh ngạch tham gia gameshow cũng bị xóa bỏ. Tất cả đều tại Quan Thanh Hòa!
 
Ngực Phó Thu Vân phập phồng không thôi. Bình tĩnh, cô ta phải bình tĩnh.
 
Dù Chương Minh Nguyệt không chấp nhận thì đã sao. Mình được bà dạy dỗ, học được đến đâu đều là năng lực của cô ta, chỉ cần khán giả nghe thấy hay là được.
 
Phó Thu Vân tức không chịu nổi, bèn gọi điện thoại cho bạn trai Trương Phổ.
 
-
 
Thấy cánh tay Tiểu Tô bị móng tay Phó Thu Vân cào xước, sao Chu Khiêm còn nhớ đến chuyện hỏi thăm Quan Thanh Hòa nữa. Cậu ta vội vàng dẫn cô ấy đi xử lý miệng vết thương.
 
Cùng lúc đó, ông cụ Quan đi tới nhà họ Thẩm.
 
Ông tới đúng vào buổi chiều, nhà họ vừa ăn cơm xong chưa lâu. Hai người Tô Văn Tú và Mã Bội Chi ra khỏi nhà cũ, vô tình gặp được ông.
 
Đôi bên mỗi người một ngả.
 
Tô Văn Tú hỏi người hầu: “Ông cụ kia là ai?”
 
Người hầu đáp: “Ông ấy nói mình là người quen với bà cụ.”
 
Mã Bội Chi ồ một tiếng. Đợi đến khi bước ra cửa, cô ta nghe thấy tiếng người hầu nói: “Ông Quan, bà cụ đang ở trên tầng, phiền ông chờ một chút.”
 

Ông Quan?
 
Vừa nghe thấy họ này, Mã Bội Chi lập tức nghĩ đến nhà họ Quan. Chẳng lẽ ông cụ này là ông nội của Quan Thanh Hòa, giờ ông tới đây để làm gì?
 
Sau khi xuống dưới tầng, bà cụ nhìn thấy ông Quan đang ngồi uống trà. Bà bỗng thấy hoảng hốt, bật thốt: “Đã mấy chục năm chưa gặp nhau rồi.”
 
Ông cụ Quan nhìn bà ấy: “Bà cũng già đi rồi.”
 
Bà cụ lắc đầu: “Tôi chỉ nhỏ hơn ông có hai tuổi thôi. Ông già mà tôi không già, thế chẳng phải là yêu quái à.”
 
“Lão Thẩm vẫn là người già nhất.” Ông cụ Quan hừ một tiếng: “Đã bảo đừng tìm ông ta rồi, bà còn khăng khăng đòi cho bằng được, giờ chỉ có ở góa thôi.”
 
“…”
 
Năm ấy, ông cụ Quan mới hai mươi tuổi đã lên sân khấu biểu diễn. Khi ấy, bà cụ Thẩm hãy còn là thiếu nữ phản nghịch. Thấy ông trẻ đẹp, hát cũng hay, bà lập tức trở thành fan của ông.
 
Và rồi trong quán trà đó, bà gặp được ông cụ Thẩm.
 
Ông cụ Thẩm là bạn vong niên với thầy của ông cụ Quan, được xem là bề trên của ông cụ Quan. Năm ấy, nhà họ Thẩm là gia đình có truyền thống trong quân đội. Đương nhiên, ông cụ Thẩm cũng theo quân đền nợ nước, khí chất ngời ngời, vô cùng thu hút tiểu thư lá ngọc cành vàng theo đuổi tự do yêu đương.
 
Ông cụ Quan vừa không chú ý, hai người đã tự do yêu nhau rồi.
 
Sau này, qua vô vàn biến cố, ông cụ Thẩm được ông cụ Quan cứu một mạng, lập tức nói: “Sau này hai nhà chúng ta tuy hai mà một. Chờ đến khi con anh ra đời, nếu là con gái thì gả đến nhà chú, nếu là con trai thì cưới con gái nhà họ Quan.”
 
Vì ông cụ Quan bị thương, ông cụ Thẩm còn nói: “Đền cho chú một đứa cháu trai.”
 
Tiếc rằng lúc ấy, ông cụ Quan và bà cụ Quan còn chưa kết hôn.
 
Chuyện này vẫn luôn kéo dài tới khi cháu trai cả của ông cụ Thẩm được mấy tuổi, nhà họ Quan mới có ba của Quan Thanh Hòa. Đôi bên đều là đàn ông, hôn ước tạm chưa bàn đến.
 
Khi Thẩm Kinh Niên lên chín, Quan Thanh Hòa mới sinh ra. Sau một năm này, Thẩm An và Thẩm Bách ra đời, hôn ước bị hoãn đến tận năm nay mới được thành lập.
 
“Ông tới vì chuyện của con bé Thanh Hòa ha?” Bà cụ không thích nghe chữ ở góa: “Lão Thẩm nói đền cho ông một đứa cháu trai, giờ đúng là đền ông thật.”
 
Ông cụ Quan trừng mắt: “Cháu trai bà già thế rồi!”
 
“Hơn nhau có chín tuổi thôi.” Bà cụ Thẩm cũng trợn trừng mắt: “Nếu ông đã nhắc tới, vậy thì tôi cũng ăn ngay nói thật. Với tính cách của Thanh Hòa, một là không gả đến nhà họ Thẩm, không thì gả cho Kinh Niên là hợp nhất rồi.”
 
Bà ấy hỏi: “Dù gả đến nhà khác, ông cũng yên tâm được à?”
 
Ông cụ Quan mạnh miệng: “Tôi thấy đứa cháu ở cách vách nhà tôi cũng được đấy.”
 
Bà cụ hỏi vặn: “Để Thanh Hòa đi theo ông về Thanh Giang, cả đời ở lại đó giúp chồng dạy con, sống một cuộc đời tầm thường à?”
 
Ông cụ Quan nói: “Bình thường cũng được, bình an tốt biết bao.”
 
Bà cụ hỏi: “Ông cảm thấy chuyện đó có khả thi không? Với nhan sắc và tài hoa của Thanh Hòa, nếu không có chỗ phát huy, ông lại dạy con bé làm gì nữa? Đến khi ông trăm tuổi, người ông chọn sẽ bảo vệ con bé mãi à?”
 

Phòng khách bỗng chốc im phăng phắc.
 
Bà cụ nói: “Nếu ông thật sự không muốn, thế thì để Thanh Hòa làm cháu gái tôi đi. Sau khi qua đời, tôi sẽ để cho con bé một chút tài sản, thế cũng đỡ hơn để ông dẫn về như thế.”
 
Ông cụ Quan lắp bắp kinh hãi: “Thế là thế nào? Bà đồng ý, các con trai con dâu rồi cháu trai cháu dâu của bà cũng không thể đồng ý chứ.”
 
Bà cụ cười nói: “Bọn nó không đồng ý cũng phải đồng ý. Gia sản này là do chồng tôi gây dựng, tôi và con lớn duy trì, cháu trai tôi khuếch đại.”
 
Ông cụ Quan lắc đầu.
 
Ông đã chứng kiến quá nhiều gia đình tan rã vì tranh giành tài sản. Ông cũng không muốn Quan Thanh Hòa bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu đó, nhưng nếu nhà họ Thẩm có thể bảo vệ cô thì đương nhiên là quá tốt.
 
“Từ thời trẻ, Kinh Niên nhà tôi đã quản lý nhà họ Thẩm. Thanh Hòa gả cho nó quá tuyệt. Tôi dám nói, trong Ninh Thành này, thậm chí là cả nơi khác, đảm bảo không ai dám bắt nạt con bé.”
 
“Con bé muốn gì cũng được, bất kể là tỳ bà, trang sức đắt tiền đến mấy hay muốn ra đấu trường lớn nhất quốc tế biểu diễn.” Bà cụ Thẩm bỗng chốc thấy thơm lây: “Đứa cháu trai này nhà tôi vừa giỏi vừa si tình. Giờ ông có về chầu trời cũng có thể yên lòng.”
 
Ông cụ Quan dựng râu trợn mắt.
 
Chắc chắn câu nói cuối cùng này là để trả thù ông vì vừa nãy đã nói bà ấy ở góa.
 
Nhưng quả thật ông cụ Quan không thể phản bác lại lời mà bà cụ vừa nói. Thẩm Kinh Niên tốt hơn hẳn những đứa trẻ còn chưa dứt sữa kia.
 
“Phải xem ý Thanh Hòa thế nào đã.”
 
Nếu cô thấy được, ông sẽ không can thiệp chuyện này.
 
-
 
Vì lời công bố của Chương Minh Nguyệt, hôm nay quán trà có thêm vài bạn trẻ trên mạng đến để đặc biệt xem Quan Thanh Hòa biểu diễn.
 
Đợi đến khi ngồi trên ghế dựa, thấy Quan Thanh Hòa đích thân lên sân khấu, ai nấy đều phải nhìn thẳng vào cô: Cô giáo Chương Minh Nguyệt tìm đâu ra người học trò này thế!
 
Bất kể là khí chất hay nhan sắc đều như mỹ nữ cổ điển xuyên không mà đến. Từng cái nhăn mày, từng nụ cười, từng phần chọn dây gảy đàn đều khiến người ta phải trầm trồ không ngớt.
 
Mãi đến khi màn biểu diễn của Quan Thanh Hòa kết thúc, tất cả mọi người đều không thể rời mắt.
 
Sao chỉ hát có một giờ thôi vậy!
 
Cuối cùng họ cũng hiểu vì sao các ông bà thời xưa lại thích nghe rồi.
 
Vì ông nội còn chờ ở nhà, Quan Thanh Hòa không nán lại quán trà quá lâu. Sau khi kết thúc, cô lập tức về nhà.
 
Cô còn không biết chuyện ông đến nhà họ Thẩm nói chuyện với bà cụ Thẩm.
 
Khi cô về, ông cụ Quan đang cho cá ăn. Thấy cô, ông hỏi: “Cháu gái, cháu thật sự không từ hôn nữa à?”
 
Quan Thanh Hòa ngồi xuống bên cạnh ông: “Nếu ông nội vẫn không đồng ý thì vẫn từ thôi.”
 
“Cháu muốn làm gì thì làm, ông nội đều ủng hộ cháu.” Ông cụ Quan buông bát: “Cậu ta lớn hơn cháu những chín tuổi đó. Cháu xem bà cụ Thẩm đi, bây giờ bà ấy vẫn cô đơn một mình đó.”
 
Quan Thanh Hòa dịu dàng nói: “Bà nội nhỏ hơn bà nhưng vẫn đi sớm. Ông cũng có một mình thôi mà. Ông nội à, mấy chuyện sống chết này đều là số phận rồi ông.”
 
Cô bổ sung thêm: “Sống như bà nội Thẩm cũng an nhàn mà.”
 
Một mình làm bà, không bị ai quản thúc. Sau khi đã xem quá nhiều tin tức về đàn ông trong xã hội ngày nay, Quan Thanh Hòa cũng thấy khá thích cuộc sống như vậy.
 
Nhắc tới bà nội Quan, ông cụ Quan thở dài. Ông không nói thêm gì nữa: “Thế ông về Thanh Giang đây.”
 
Quan Thanh Hòa vội hỏi: “Ông về làm gì? Ông ở lại đây, cháu còn chăm sóc ông nữa.”

 
Ông cụ Quan nói: “Bà nội cháu còn ở bên đó, ở đây ông lại chẳng quen biết ai. Đợi ông báo với bà nội, báo với bọn họ rồi ông lại qua.”
 
Quan Thanh Hòa ngẩn ra.
 
Có lẽ vì bà nội mất từ khi cô còn nhỏ, vậy nên giờ đây cô chỉ biết hai vợ chồng tình sâu nghĩa nặng, nhưng không có ấn tượng quá sâu sắc. Thì ra ông nội yêu bà nội sâu sắc đến vậy.
 
“Nếu ông phải đi gấp thì chủ nhật cháu không biểu diễn nữa.” Cô không ngăn cản ông: “Chờ cháu đưa ông về. Lần này ông không được lén lút rời đi đâu đấy.”
 
“Biết rồi biết rồi.”
 
-
 
Quan Thanh Hòa không biết vì sao ông nội lại đồng ý. Song, việc ông đồng ý đã chứng tỏ chuyện này đã được quyết định như vậy rồi.
 
Ngày hôm sau, Thẩm Kinh Niên lại mang quà đến.
 
Quan Thanh Hòa mở cửa. Sáng sớm, cô mặc một chiếc váy dài. Mái tóc đen dài xõa xuống lưng, khiến gương mặt vốn nhỏ bằng bàn tay, nay lại càng nhỏ, tươi đẹp say lòng người.
 
Thẩm Kinh Niên ngắm cô mấy lần, đi vào theo cô: “Ông cụ vẫn chưa dậy à?”
 
Quan Thanh Hòa nói với anh: “Chưa. Tối qua đến khuya ông ấy mới ngủ. Ngày mai tôi sẽ đưa ông về Thanh Giang, không ở lại đây lâu thêm nữa.”
 
Rồi cô bỗng nói chậm dần: “Chuyện của chúng ta… Ông ấy đồng ý rồi.”
 
Ấn đường Thẩm Kinh Niên thoáng giãn ra, anh hỏi: “Chủ nhật em và ông đi về à?”
 
“Ừ.” Quan Thanh Hòa gật đầu: “Ông ấy nhớ bà nội, cũng muốn báo chuyện hôn ước cho bà nội biết.”
 
Thẩm Kinh Niên từng nghe kể về mối tình giữa hai người họ, anh dịu giọng đề nghị: “Một khi đã vậy, chủ nhật anh đưa hai người về.”
 
Quan Thanh Hòa ngẫm nghĩ, không từ chối: “Vâng.”
 
Bước vào trong sân, Thẩm Kinh Niên lại nói: “Nếu em kết hôn, với tính cách của ông cụ, chắc chắn ông sẽ còn đến nữa.”
 
Quan Thanh Hòa ngước mắt liếc anh một cái rồi nhìn sang chỗ khác: “… Có lẽ thế.”
 
Thẩm Kinh Niên trầm ngâm: “Cô Quan này.”
 
“Hả?”
 
Thẩm Kinh Niên cúi đầu: “Tôi mang giấy đăng ký kết hôn đến rồi.”
 
Ánh mắt Quan Thanh Hòa dừng trên chiếc hộp. Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng đặt trên móc khóa. “Lạch cạch” một tiếng, khóa mở.
 
Hai trục cuốn đăng ký kết hôn đỏ thẫm lẳng lặng nằm bên trong.
 
Quan Thanh Hòa biết rõ Thẩm Kinh Niên đã viết tên anh lên giấy rồi.
 
Cô khẽ chạm tay lên dải váy. Tuy trước đó cô rất bình tĩnh, nhưng giờ đến chuyện lớn cả đời mình, cô cũng thấy lo lắng không yên.
 
Thẩm Kinh Niên nói chầm chậm: “Trong hai ngày này, ông cụ vẫn còn ở lại Ninh Thành. Thật ra, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết mọi chuyện, để ông yên tâm mà về, còn có thể nói cho bà nội em biết.”
 
Quan Thanh Hòa ngửa mặt, gió nhẹ khẽ lướt qua mặt cô.
 
“Mọi chuyện?”
 
Thẩm Kinh Niên nhìn chăm chú vào mắt cô, giọng nói trầm thấp: “Hôn ước đã định, có thể nhận giấy chứng nhận kết hôn trước. Cô Quan thấy thế nào?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận