Chờ đợi cơ hội

 
Chu Khiêm vốn tưởng vì Thẩm An nên chú ba nhà họ Thẩm mới tới bắt mình, không ngờ anh vừa mở miệng đã tiết lộ tin tức lớn như vậy!
 
Anh muốn cưới bà chủ!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chu Khiêm.” Thẩm Kinh Niên nhìn Chu Khiêm đang trợn to mắt, hờ hững nói: “Chú có việc phải nói với ông, cháu ra ngoài trước đi.”
 
Chu Khiêm thầm nghĩ: Cháu không đi! Cháu muốn nghe!
 
Lần đầu tiên trong đời cậu ta đánh bạo nói trước mặt anh: “Chú ba, cháu thay mặt bà chủ tới đây đưa quần áo cho ông nội, cháu còn phải xem ông nội mặc thử có vừa không nữa…”
 
Thẩm Kinh Niên nói: “Cháu không cần xem nữa.”
 
“Cần…”
 
Lời Chu Khiêm chưa nói ra đã lẳng lặng biến mất tăm trước ánh mắt sâu như biển cả của Thẩm Kinh Niên. Cậu ta không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, đáp: “…Vâng, cháu đi đây.”
 
Bước một bước, cậu ta ngoảnh đầu nhìn lại những ba lần, đi chậm như rùa bò. Đó chính là trạng thái ngày hôm nay của cậu ta.
 
Khó khăn lắm mới ra khỏi cổng lớn, cậu ta còn định đứng sát vào cửa gỗ nghe trộm một hai câu. Tiếc là trong ngõ nhỏ lại có các cô các bác đi mua thức ăn, ai nấy đều cảnh giác theo dõi cậu ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chu Khiêm thất vọng tột cùng, cậu ta bấm số của Thẩm An, lúc này, đầu bên kia còn đang ngủ: “Thẩm An, giờ là mấy giờ rồi mà đậu má cậu còn đang ngủ hả?”
 
Thẩm An đáp: “Chu Khiêm, cậu có bị điên không đấy? Còn chưa tới chín giờ tớ không ngủ thì làm gì?”
 
Chu Khiêm tung tin giật gân: “Chú ba nhà cậu sắp kết hôn rồi đấy!”
 
Thẩm An trả lời một cách vô cùng bình tĩnh: “Tớ biết rồi.”
 
“Mẹ kiếp.” Chu Khiêm sửng sốt: “Sao cậu lại biết trước cả tớ thế? Mà cậu còn không nói gì với tớ?”
 
“Đó là chú ba ruột của tớ, không phải chú ba ruột của cậu, đương nhiên tớ phải biết chứ.” Cơn buồn ngủ của Thẩm An được xua tan không ít: “Từ tối qua anh tớ về nhà cũ, tình cờ thấy chú ba lấy giấy đăng ký kết hôn, tớ đã biết rồi.”
 
Cậu ta trở mình, ngồi dậy trên giường: “Không biết thím ba của tớ là con nhà ai. Tớ có nghe thấy tin tức tiểu thư nhà nào và chú ba nhà tớ xuất hiện cùng lúc nhiều lần đâu nhỉ. Trước đây ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy, giờ lại cưới bất thình lình thế này. Tối qua còn có người nói chú ba tớ đang theo đuổi một người đẹp hay mặc sườn xám đấy.”
 
Thẩm An chỉ nghe người ta đồn Thẩm Tam cảm mến một người đẹp nào đó, hơn nữa còn xách túi cho người ta.
 
Còn về chuyện đối phương là ai lại chẳng có ai nói.
 
Lúc đó, Thẩm An còn tưởng chú ba đã thông suốt rồi.
 
Biểu cảm Chu Khiêm trông có vẻ là lạ: “Người đẹp mặc sườn xám? Chú ba cậu không nói gì à?”
 
Thẩm An nói: “Không, chắc là vẫn chưa tới lúc nói.”
 
Chu Khiêm suýt chút đã nói là bà chủ. Song khi nghe đến đây, nhớ tới hai chữ “cầu hôn” vừa rồi, cậu ta bỗng chốc hiểu ra.
 
Đúng là vẫn chưa tới lúc để nói.
 
Bởi vì vẫn chưa cưới được.
 
Nếu giờ cậu ta nói ra, với cái miệng rộng của Thẩm An, đảm bảo ngày mai toàn bộ người trong Ninh Thành đều biết. Ngộ nhỡ ông nội của bà chủ không đồng ý, khăng khăng đòi chia rẽ uyên ương khiến hai người họ không thành đôi. Nếu vậy, có lẽ bà chủ sẽ bị vô số người dòm ngó.
 
Chu Khiêm cố gắng kiềm chế trái tim đập thình thịch: “Vậy chắc qua một thời gian ngắn nữa cậu sẽ biết thôi.”

 
Thẩm An hưng phấn: “Cả nhà tớ đều mong ngóng chú ba kết hôn sớm. Tớ cũng muốn sớm được gặp thím ba, tìm hiểu thím là người như thế nào.”
 
“Có khi đó là người cậu đã từng gặp rồi đó.” Chu Khiêm ám chỉ.
 
“Khả năng cao là thế. Thẩm An tớ đây là thiếu gia phong lưu phóng khoáng ở Ninh Thành này đó, có người đẹp nào mà tớ chưa gặp bao giờ? Chỉ cần tớ chưa đắc tội với thím tương lai là được.” Thẩm An hoàn toàn không nhận ra điều gì.
 
“…”
 
“Chu Khiêm, hôm nay bà chủ quán cậu có biểu diễn không?” Thẩm An hỏi: “Nếu tớ mang một bó hoa qua đó thì sao?”
 
Chu Khiêm mặt không cảm xúc: “Bà chủ có, nhưng cậu đừng tới đây nữa.”
 
Thẩm An khó hiểu: “Vì sao?”
 
Chu Khiêm nói: “Bà chủ có người trong lòng rồi.”
 
Thẩm An: “?”
 
-
 
Thẩm Kinh Niên lười nói nhiều với Chu Khiêm. Chờ cậu ta đi rồi, sân bỗng yên tĩnh lại.
 
Ông cụ Quan mắc chứng lão thị. Khi Thẩm Kinh Niên mới bước vào sân, ông còn có thể nhìn rõ đôi chút, biết anh vóc người rất cao, đồng thời nhận ra anh là người đàn ông đã tới tối qua.
 
Nhưng khi anh đến gần, ông tức khắc không nhìn rõ ngũ quan anh nữa. Đương nhiên, ông cũng không nhận ra anh có vẻ trưởng thành hơn những chàng trai trẻ như Chu Khiêm.
 
Mới sáng sớm tinh mơ đã tới cầu hôn cháu gái tôi à?
 
Ông cụ Quan chỉ vào ghế: “Ngồi đi.”
 
Ông híp mắt quan sát Thẩm Kinh Niên. Đến lúc này, ấn tượng tối qua đều đã biến thành xét nét: “Cậu là cháu trai nhỏ nhất đúng không?”
 
Thẩm Kinh Niên cười cười: “Vâng.”
 
Ông cụ Quan thầm nghĩ, dù là cháu gái ông vô cùng ưu tú nhưng lúc trước rõ là nhà họ không phản hồi, không hài lòng, giờ lại vui vẻ muốn cầu hôn.
 
Ông đắc ý hỏi: “Anh cậu nghĩ thế nào?”
 
Thẩm Kinh Niên nói: “Cháu đã trưởng thành lâu rồi, hai anh em cũng không sống chung. Suy nghĩ của anh cháu không ảnh hưởng đến cháu ạ.”
 
Ông cụ lại không muốn hỏi việc này: “Ý tôi là suy nghĩ về Thanh Hòa!”
 
Thẩm Kinh Niên khựng lại: “Yêu thích, khen ngợi.”
 
Ông cụ nghe mà thấy thoải mái vô cùng. Lúc trước, khi Quan Thanh Hòa kể vào ngày viếng thăm, hai “cháu trai” đều không có mặt, ông nghe mà tức anh ách.
 
Giờ đây, sau khi biết đáp án, ông muốn cười lại cố nhịn xuống. Cháu gái ông ưu tú như vậy, đều tại bọn họ không có con mắt tinh tường mà thôi.
 
“Cậu nói cậu muốn cầu hôn?” Ông cụ Quan hỏi.
 
“Vâng.” Thẩm Kinh Niên đáp lại bằng giọng khiêm tốn và lễ phép.
 
Ông cụ Quan hỏi với vẻ nghiêm túc: “Thật không?”
 

Thẩm Kinh Niên mỉm cười: “Thật ạ.”
 
Ông cụ Quan trầm ngâm. Lần này ông đến đây để từ hôn. Thế nhưng, đêm qua Quan Thanh Hòa lại nói không từ, ông thấy chàng trai trẻ này cũng khá tốt.
 
Song, cầu hôn không phải chuyện dễ dàng như thế.
 
Ông nói: “Thế cậu thử kể xem cậu có ưu điểm gì?”
 
Thẩm Kinh Niên trả lời: “Ông thấy thế nào mới được gọi là ưu điểm?”
 
Ông cụ Quan ngẫm nghĩ, hỏi: “Có mấy mối tình rồi?”
 
Thẩm Kinh Niên đáp: “Chưa có mối nào.”
 
“Thế nếu hai người cãi nhau, cậu sẽ làm thế nào?”
 
“Ông à, tính cháu không thích tranh cãi, hầu hết thường nói lý nhiều hơn. Đương nhiên, trong một số trường hợp vẫn phải nhường nhịn nhau.”
 
Ông cụ Quan nói: “Cãi cọ mãi có khi cãi đến hết đời. Có người cãi nhau có một lần, nhưng mãi đến khi người qua đời rồi, việc vẫn chưa được giải quyết.”
 
Thẩm Kinh Niên nghe vậy, hỏi: “Tính Thanh Hòa có giống bà nội cô ấy không ông?”
 
“Đương nhiên.” Ông cụ Quan nói thêm: “Vẻ ngoài cũng giống lắm, xinh và được lòng người khác y như bà nội nó vậy. Có nhiều người thích nó lắm đấy nhé.”
 
Thẩm Kinh Niên gật đầu: “Cháu biết, nên cháu mới phải cầu hôn, để tránh những người đó đến trước cháu một bước, thế thì không hay lắm.”
 
Khi nói chuyện với anh, ông cụ Quan cảm thấy hoàn toàn không có cách biệt giữa hai thế hệ. Đây là chuyện rất đáng mừng. Kể từ tối qua, ông đã có ấn tượng khá tốt về anh rồi.
 
Song ông sẽ không vội vàng đưa ra quyết định: “Tôi còn phải xem ý cháu gái rồi mới quyết định có nên đồng ý hay không. Lúc trước, thái độ nhà họ Thẩm các cậu không như thế này.”
 
Thẩm Kinh Niên hiểu ý ông, anh dịu giọng nói: “Lần trước là lỗi nhà họ Thẩm, cháu thay mặt gia đình xin lỗi ông và Thanh Hòa.”
 
Ông cụ Quan: “Cậu cũng phải nhận lỗi!”
 
Thẩm Kinh Niên nói theo ông: “Là lỗi tại cháu.”
 
Lúc này, ông cụ Quan mới hài lòng: “Đúng rồi, tên cậu làm gì?”
 
Thẩm Kinh Niên nhoẻn miệng cười: “Ông gọi cháu là Kinh Niên là được, kinh niên mang nghĩa nhiều năm trong câu chia ly nhiều năm ấy ạ.”
 
-
 
“Ông nội, ông ăn sáng xong chưa?” Quan Thanh Hòa vừa từ nhà cô giáo Chương về. Nào ngờ vừa vào sân, cô đã thấy Thẩm Kinh Niên và ông nội đang ngồi nói chuyện.
 
Cô lấy làm lạ: “Sao anh Thẩm lại đến đây?”
 
Ông cụ Quan lớn giọng nói: “Cậu ta đến gặp ông để cầu hôn cháu!”
 
“…”
 
Mặt Quan Thanh Hòa đỏ ửng. Sao Thẩm Kinh Niên lại thẳng thắn như vậy chứ? Cô còn chưa nói với ông nội chuyện chọn anh.
 

“Cậu ta còn xin lỗi nữa, ông thấy cậu ta xem như cũng có thành ý.” Ông cụ Quan không phải người nói vớ nói vẩn: “Cháu gái ông về rồi, cháu mau đi thôi.”
 
Tuy bị thúc giục nhưng Thẩm Kinh Niên cũng không vội vàng, anh đi đến trước mặt Quan Thanh Hòa, cúi đầu nhìn cô: “Cô Quan, tôi về trước đây.”
 
Quan Thanh Hòa hạ giọng nói: “Sao anh lại đến nói thẳng với ông tôi thế?”
 
Thẩm Kinh Niên cũng nhỏ giọng trả lời cô: “Ông cụ là phụ huynh của em, không được ông ấy đồng ý, sao tôi dám suồng sã chứ?’
 
Hai chữ “suồng sã” khiến mặt Quan Thanh Hòa nóng lên.
 
Cũng không biết có phải vì cuộc trò chuyện hai ngày trước giữa cô và Thẩm Kinh Niên quá chi tiết hay không, nên giờ đây cô mới dễ liên tưởng đến chuyện khác.
 
“Được rồi.” Cô khẽ nói: “Ông nội hiểu nhầm anh là cháu anh đó. Hôm nay tôi sẽ giải thích với ông ấy. Nếu lúc trước tôi đã hứa hẹn thì tôi sẽ không nuốt lời.”
 
Thẩm Kinh Niên bừng tỉnh: “Bảo sao vừa rồi tôi cứ thấy có gì đó sai sai.”
 
Thì ra đó là lý do mà ông cụ muốn anh nhận lỗi.
 
“Được rồi.” Thẩm Kinh Niên đáp, lại nói với cô: “Giờ nhận lỗi cũng không sao, sau này sẽ không có lỗi lầm gì nữa.”
 
Quan Thanh Hòa: “…”
 
Thẩm Kinh Niên trêu cô một lúc, rời đi mà nét cười vẫn tỏa sáng trong mắt.
 
Đợi anh ra khỏi nhà họ Quan, Quan Thanh Hòa dọn dẹp bát đũa trên bàn, hỏi ông cụ Quan: “Ông nội, anh ấy đến… cầu hôn cháu, ông không đồng ý à?”
 
“Không đồng ý.” Ông cụ Quan thừa nước đục thả câu, lại không nhịn được: “Cũng chưa nói không đồng ý.”
 
Quan Thanh Hòa buông bát đĩa, ngồi xuống, nói với vẻ nghiêm túc: “Ông nội, vừa rồi ông nhận sai người rồi đó, anh ấy không phải cháu trai nhỏ nhà họ đâu.”
 
Ông cụ Quan nói: “Ông đang muốn hỏi cháu đây, không phải cháu nói cháu chọn đứa lớn à? Sao lại sửa thành đứa nhỏ thế? Đứa lớn không được à cháu?”
 
Quan Thanh Hòa can đảm nói: “Anh ấy là người lớn hơn đó ông.”
 
Ông cụ Quan: “?”
 
“Người nhỏ hơn mà ông nói lúc trước là cháu trai của anh ấy.” Quan Thanh Hòa từ tốn giải thích: “Còn anh ấy là cháu trai của bà cụ Thẩm.”
 
Mắt ông cụ Quan trợn trừng: “Cháu trai của bà cụ Thẩm á?”
 
Ông xua tay: “Không đúng, không đúng, sao lại nhầm rồi? Hôn ước chỉ cháu của con trai bà ấy cơ mà? Ý ông là hai anh em kia ấy!”
 
Quan Thanh Hòa giải thích: “Nhưng cháu chưa từng gặp hai anh em mà ông nói, vả lại cũng không muốn chọn bọn họ.”
 
Ông cụ Quan ngạc nhiên: “Chưa từng gặp?”
 
Quan Thanh Hòa vâng một tiếng, lại nói: “Bọn họ không đồng ý, mẹ hai người đó cũng không bằng lòng lắm, nên lúc trước cháu mới đề nghị từ hôn đấy ạ.”
 
“Vớ vẩn!” Ông cụ Quan lớn tiếng chửi bởi: “Bọn họ không đồng ý có tác dụng cái khỉ khô!”
 
Quan Thanh Hòa nhìn ông, hỏi: “Đúng là nhà mình có thể cưỡng ép nhà họ kết hôn, nhưng mà cháu không muốn chung sống với người không muốn kết hôn với mình.”
 
“Cháu à.” Ông cụ Quan áy náy nói: “Không đồng ý thì không đồng ý, chúng ta không thèm, cho bọn họ ra chuồng gà chơi.”
 
Ông lại nhớ ra: “Thế cậu Thẩm Kinh Niên vừa nãy là thế nào? Sao cậu ta lại muốn cầu hôn cháu?”
 
Nhịp tim Quan Thanh Hòa bỗng hơi gia tốc, cô khẽ hỏi: “Ông thấy anh ấy có phải người phù hợp không?”
 
“Xét về tính cách thì không kém.” Ông cụ Quan nói: “Nhưng mà xét về bối phận thì cậu ta ở vai chú đó, già quá! Lúc trước, cháu cũng không nói cậu ta già như thế!”
 
“Anh ấy cũng không lớn hơn cháu mấy tuổi…”
 
“Thế là bao nhiêu?”
 

“Chín tuổi…”
 
Ông cụ Quan trợn trừng mắt. Song, ông lại cảm thấy so với ông cụ Thẩm và bà cụ Thẩm chênh nhau mười lăm tuổi, mức chênh tuổi này đã ít hơn hẳn rồi. Ông thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
 
Nhưng đối tượng kết hôn trẻ tuổi bỗng chốc biến thành chú của đối tượng kết hôn trẻ tuổi, ông phải hỏi cho ra lẽ.
 
“Không được, không được, ông phải đi nói lại chuyện này với bà cụ Thẩm đã!”
 
-
 
Xế chiều nay, quán trà có chương trình biểu diễn, nhưng Quan Thanh Hòa đến muộn hơn mọi khi một giờ đồng hồ. Khi đó, những khách hẹn trước đều đã đến quán.
 
“Tiểu Tô, sao có vẻ như hôm nay quán có nhiều khách hơn thế?” Cô đứng cạnh cửa sổ, nghe những tiếng nói chuyện truyền đến từ phía trước.
 
Tiểu Tô ngẩng đầu: “Chị Thanh Hòa, chị quên video mà chị tự quay rồi à?”
 
Quan Thanh Hòa tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sư huynh đăng lên rồi à?”
 
Tiểu Tô gật đầu: “Đăng từ sáng rồi ạ. Giờ bài đăng đã có hơn một nghìn bình luận rồi, lượt bình luận vẫn đang tăng lên. Có lẽ qua mấy ngày nữa, số bình luận còn sẽ nhiều hơn nữa!”
 
Từ mười giờ sáng, Tề Quan Vũ đã đăng tải video trên tài khoản.
 
Lần trước, thời gian mà tài khoản này đăng tải video là trong Tết âm lịch. Lúc đó, Như Mộng Lệnh đang đón tết. Đêm trừ tịch, anh lén quay lại clip Chương Minh Nguyệt đàn bài Thanh Thanh Mạn cho họ nghe. Video được lên xu hướng, lượt người theo dõi tăng gần năm mươi nghìn người.
 
Sau sáng tháng, anh lại đăng video mới, còn có fan phát hiện.
 
Vốn tưởng lại là Chương Minh Nguyệt bình đàn bài hát nào đó, nhưng khi bấm nghe, họ lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của một người trẻ khác: “Chào mọi người, tôi là Quan Thanh Hòa, học trò của cô giáo Chương Minh Nguyệt.”
 
“Dạo gần đây, quán trà Như Mộng Lệnh đã xảy ra rất nhiều biến cố. Sau một thời gian suy nghĩ rất lâu, cô giáo quyết định công bố chuyện này. Tôi xin phép đọc lại lời cô giáo.”
 
Quan Thanh Hòa chủ động lấy danh học trò để lên tiếng.
 
Phó Thu Vân nói cô ta phải bưng trà đổ nước, Chương Minh Nguyệt chỉ nói: “Tôi đã biết hết những lời Phó Thu Vân nói trên livestream rồi. Tuy em ấy đã học ở chỗ tôi năm năm, nhưng năm đầu em ấy hoàn toàn không biết gì cả. Ngày nào tôi cũng phải biểu diễn, bảo em ấy nghĩ nhiều hơn, nghe nhiều hơn. Tôi dạy em ấy bình đàn là vì em ấy là học trò của tôi. Còn việc em ấy pha trà là vì em ấy là nhân viên của Như Mộng Lệnh. Em ấy nhận hai khoản tiền lương, không thể chỉ làm việc của một công việc được.”
 
“Từ nay về sau, tôi xem như chưa từng dạy dỗ người học trò này. Tôi và Phó Thu Vân không còn quan hệ cô trò nữa, từ nay về sau không được sử dụng danh hiệu của tôi nữa.”
 
Nghe xong lời công bố này, cộng đồng mạng đều chấn động.
 
Giờ đây, hai cô trò Phó Thu Vân và Chương Minh Nguyệt đã hoàn toàn trở mặt. Lúc trước, họ đến Thu Vân Phường cũng chỉ vì Phó Thu Vân quảng cáo mình là học trò của Chương Minh Nguyệt.
 
[Má ơi, không nhận là học trò nữa kìa!]
 
[Cô giáo Chương quyết đoán quá!]
 
[Phó Thu Vân bỏ quán cũ, còn mở quán mới ở cách vách, thế mà cô giáo Chương vẫn chưa tức giận. Giờ ra mặt nói vậy, chắc bà ấy phải bị tổn thương lắm.]
 
[Mà kể ra giọng blogger nghe hay thật.]
 
[Tôi vừa nghe lại lần nữa đây. Cô ấy là học trò của cô giáo Chương. Wow, sau này chúng ta có thể đi nghe cô ấy biểu diễn bình đàn đúng không?]
 
[Hôm nay Như Mộng Lệnh còn có chương trình biểu diễn đó!]
 
Tuy chỉ là chuyện trong một giới nhỏ, nhưng vì Chương Minh Nguyệt quá nổi tiếng. Rất nhanh sau đó, chuyện này đã được lan truyền và sục sôi trên mạng.
 
Ngôn luận của Phó Thu Vân trong livestream bị đào ra.
 
Đó là phiên bản hoàn toàn đối lập với video Quan Thanh Hòa thay mặt đọc lời công bố của Chương Minh Nguyệt.
 
Cộng đồng mạng đều trầm trồ trước sự trơ tráo của Phó Thu Vân: “Xưa nay chưa thấy ai mặt dày mày dạn như thế. Chèn ép cô giáo, oán trách không thôi, mở quán mới còn trắng trợn lấy danh tiếng của cô giáo ra quảng cáo. Sao cô ta lại vô liêm sỉ thế?”
 
Trước đó, những người không biết chuyện còn tưởng cô giáo Chương có tuổi, không tiện biểu diễn nữa nên học trò Phó Thu Vân mới tự lập quán riêng.
 
Giờ hai bên trở mặt, người người đều biết Phó Thu Vân cố ý làm vậy.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận