Chợ đêm nyx

Ra khỏi sảnh bữa tiệc, Điền Miêu Miêu đi theo Phạm Hinh Dư tới phòng khách sạn. Phù dâu chú rể ăn trưa xong còn phải trả đồ cho tiệm áo cưới, bọn cô cởi váy ra trước rồi mới xuống dưới tầng đi ăn cơm.
 
“Nhà bếp để dành lại riêng một bàn cho chúng ta, đợi lát nữa mọi người về gần hết rồi thì chúng ta xuống.” Phạm Hinh Dư không muốn xuống đi xã giao với khách mời nữa, đừng ngồi chờ ở trong phòng thêm lát nữa: “Mọi người thay quần áo xong, đúng lúc có thể nghỉ ngơi một lát.”
 
“Được thôi.” Quả thật Điền Miêu Miêu cũng hơi mệt mỏi, ngồi ở trên ghế sô pha cũng không muốn nhúc nhích tí nào: “Tôi ngồi một lát rồi thay đồ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tôi cũng ngồi một lát.” Diêu Trân cởi giày cao gót ra, trực tiếp giẫm chân trần lên sàn nhà: “Miêu Miêu, chúng ta chia lì xì đi.”
 
“Được.” Nhắc tới lì xì Điền Miêu Miêu có tinh thần hơn nhiều, hôm nay trước trước sau sau nhận được không ít lì xì, cô và Diêu Trân mỗi người giữ một phần, lúc này lấy ra chia đều.
 
“Bao lì xì nhỏ kiểu này đều là Chu Nhất Minh lén đưa cho tôi.” Diêu Trân đặt một đống bao lì xì lớn trên bàn, bĩu môi: “Số lượng nhìn có vẻ rất dọa người nhưng mà mỗi người có được năm mươi đồng là không tệ rồi.”
 
Điền Miêu Miêu bóc bao lì xì lớn nhất, kích động nói với Diêu Trân: “Bên trong bao này có một trăm!”
 
“Đây là Lăng Sấm đưa cho cậu đúng không.” Diêu Trân cũng lấy một bao lì xì lớn giống thế, quả nhiên bên trong cũng là một trăm: “Bao lì xì lớn kiểu này số lượng rất ít, hai cái chúng ta lấy được cũng đều do Lăng Sấm lén đưa cho cậu, chân ái.”
 
Điền Miêu Miêu: “…”
 
Nhưng mà cũng không phải dùng tiền của Lăng Sấm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phạm hinh Dư thay quần áo xong đi ra, thấy bọn họ đang đếm lì xì thì mới nhớ tới trong phòng còn có quà dành cho phù dâu: “Quà của hai người để ở trong phòng, lát nữa nhớ lấy về.”
 
“Được thôi!” Điền Miêu Miêu lập tức chân không đau eo không mỏi nữa, chạy vào trong phòng lấy hai hộp quà ra: “Để tôi xem thử bên trong có những gì.”
 
Diêu Trân nói: “Hình như có một bộ mỹ phẩm dưỡng da, còn có tinh dầu trà sữa gì đó.”
 
Điền Miêu Miêu mở hộp ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có một bộ mỹ phẩm dưỡng da, còn là nhãn hiệu lớn, không khỏi giơ ngón cái với Phạm Hinh Dư đang tẩy trang trong nhà vệ sinh: “Bà chủ hào phóng!”
 
“Bà chủ hào phóng.” Diêu Trân cũng nói theo một câu, lấy bao lì xì trong hộp ra: “Vẫn là bao lì xì này dày nhất, có tiền cơm tháng sau rồi.”
 
Phạm Hinh Dư cười một tiếng, quay đầu nói với bọn họ: “Cũng không đến mức đó, tiền cơm một tuần thôi.”
 
“Đủ rồi đủ rồi, dù sao ngày mai tôi còn phải tham gia một hôn lễ khác.” Diêu Trân cất bao lì xì đi, bỏ hộp quà vào túi: “Đúng là hôn lễ của các sếp.”
 
Điền Miêu Miêu khâm phục nhìn cô ấy: “Ngày mai cậu còn có một đám cưới nữa à?”
 
“Đúng vậy, hai ngày này cũng không tệ, rất nhiều người kết hôn.”
 
“Cũng đi làm phù dâu sao?”
 
“Ừm, bây giờ tôi đã là cô dâu kinh nghiệm phong phú rồi.” Diêu Trân nói, nháy mắt với Điền Miêu Miêu vài cái: “Lúc cậu và Lăng Sấm kết hôn cũng có thể gọi tôi đi làm phù dâu.”
 
“…” Điền Miêu Miêu im lặng trong nháy mắt, bật dậy khỏi ghế sô pha: “Chuyện này cũng có thể kéo sang tôi và Lăng Sấm sao? Quên đi không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi thay quần áo.”
 
Trong sảnh buổi tiệc, Lăng Sấm và Chu Nhất Minh đã thay đồ thành quần áo của mình, ngồi cùng Chu Khải Tinh chờ cô dâu và phù dâu xuống.
 

Trên bàn bày mấy đĩa rau trộn mà vừa rồi nhân viên phục vụ bưng lên, đồ ăn còn lại Chu Khải Tinh bảo bọn họ chờ sau khi cô dâu tới rồi mới bưng lên.
 
“Sao mà bọn họ thay đồ lâu thế chứ?” Chu Nhất Minh gắp một đũa rau trộn, đút vào trong miệng.
 
Chu Khải Tinh cầm điện thoại trong tay, ngước mắt lên nhìn cậu ấy một cái: “Chờ một lát thôi cũng có thể làm em chết đói sao?”
 
Chu Nhất Minh xùy một tiếng, nhìn về phía Lăng Sấm bên cạnh: “Lăng Sấm anh không đói bụng sao? Nếu không anh cũng ăn trước chút đi?”
 
Lăng Sấm chơi điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Chờ đám người Miêu Miêu xuống rồi ăn.”
 
Chu Nhất Minh: “…”
 
Hai người bọn họ đều không ăn, Chu Nhất Minh cũng ngại đặt đũa.
 
Cậu ấy nhìn Lăng Sấm chơi điện thoại bên cạnh, cố ý nói một câu: “Nhắc mới nhớ, hôm nay rất nhiều người hỏi thăm anh trai em về phù dâu, nhất là Điền Miêu Miêu.”
 
Ngón tay Lăng Sấm đặt trên màn hình dừng một lát, Chu Khải Tinh ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn Chu Nhất Minh nói: “Ăn cơm cũng không chặn nổi miệng của em à?”
 
Chu Nhất Minh nghe anh ấy nói như vậy, lại gắp một đũa thức ăn đút vào trong miệng, bắt đầu ăn say sưa ngon lành. Để đọc full thì bạn có thể theo dõi trên fanpage nhóm dịch Sắc - Cấm Thành nhé. Bản các trang khác đăng sẽ không đầy đủ đâu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
 
Một người chú của Chu Khải Tinh đi tới, kéo anh ấy nói chuyện: “Khải Tinh, vừa rồi nhiều người, không có cơ hội uống với cháu thêm chén. Bây giờ đúng lúc, uống với chú mấy chén.”
 
Chu Khải Tinh đặt điện thoại xuống, đứng lên nói: “Chú, chú cũng biết tửu lượng của cháu, chú cũng uống ít thôi.”
 
“Bình thường uống ít một chút cũng được, hôm nay cháu kết hôn, làm sao cũng phải uống thêm hai ly.”
 
Chú ấy vừa nói xong liền định rót rượu cho Chu Khải Tinh, Chu Khải Tinh vội vàng chặn miệng ly mình lại: “Thật sự không uống được, lát nữa Hinh Dư xuống nhìn thấy cháu uống say thì lại nói cháu. Thế này đi, chú uống với Nhất Minh, thằng bé là phù rể, giống nhau.”
 
Chu Nhất Minh: “…”
 
Ăn cơm không có phần của mình, uống rượu thì đến lượt cậu ấy.
 
“Tửu lượng của cháu cũng không tốt lắm, nếu không Lăng Sấm uống đi.” Chu Nhất Minh nhanh chóng vứt cái nồi này ra ngoài.
 
“Đều giống nhau đều giống nhau.” Chu Khải Tinh cầm lấy bình rượu trên bàn bọn họ, rót ly rượu cho Lăng Sấm: “Uống cái này.”
 
Trên bàn này đặt bình rượu vừa rồi lúc mời khách uống không hết, Chu Khải Tinh liếc mắt ra hiệu với Lăng Sấm, ám chỉ với anh trong này chỉ là nước.
 
Lăng Sấm nhìn anh ấy một cái, bưng ly rượu đứng lên: “Vậy cháu uống với chú một ly đi.”
 
“Được.” Chú nhìn Lăng Sấm, không nhịn được hỏi một câu: “Cháu có bạn gái chưa? Hôm nay trên bàn chúng ta rất nhiều người đang hỏi cháu, nếu như cháu không có bạn gái, chúng ta giới thiệu cho cháu.”
 
Chu Nhất Minh ở bên cạnh cười nói: “Chú à, chú thấy cậu ta như thế này, giống người cần chú giới thiệu bạn gái sao? Nếu không chú vẫn nên giới thiệu cho cháu đi.”
 
Chu nhìn cậu ấy một cái, giơ ly rượu nói chuyện với Lăng Sấm: “Uống rượu, uống rượu.”
 
Chu Nhất Minh: “…”
 

Không đúng, ánh mắt vừa rồi của chú ấy là có ý gì? :)
 
Lăng Sấm cười nhẹ một tiếng, vừa cúi đầu liền ngửi thấy mùi rượu gay mũi trong ly rượu.
 
Chu Khải Tinh dặn đi dặn lại bảo bọn họ đừng cầm nhầm rượu, đến lượt chính anh ấy lại thì lại lấy sai.
 
Lăng Sấm nhíu mày, vẫn uống hết rượu.
 
“Hay lắm! Uống thêm một ly.”
 
Chú vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn rót rượu cho Lăng Sấm, Chu Khải Tinh thấy thế vội vàng cầm bình rượu rót đầy cho Lăng Sấm: “Cháu rót cho cháu rót cho.”
 
Lăng Sấm: “…”
 
Lăng Sấm nâng ly lên đưa cho anh ấy, cười với anh ấy: “Ly này chính cậu uống với chú đi.”
 
Chu Khải Tinh nghĩ rằng bên trong chỉ là nước lọc nên nhận lấy ly rượu, vừa nhấp một miếng, sắc mặt liền thay đổi.
 
“Sao vậy, chú uống rồi, cháu cũng phải uống đi.” Chú dốc ngược ly rượu của mình lại, ra hiệu bản thân không còn giọt nào. Chu Khải Tinh bất chấp khó khăn, nâng ly uống rượu bên trong.
 
Lăng Sấm ở bên cạnh nhìn Chu Khải Tinh, vẻ mặt cười nhạt.
 
Chu Khải Tinh vừa đặt ly rượu xuống, chú lại rót thêm rượu cho anh ấy, Chu Khải Tinh lập tức lấy tay chặn ly rượu lại: “Đủ rồi đủ rồi, không thể uống nữa.”
 
“Mới hai ly, rót thêm ly nữa.”
 
Hai người còn đang kéo qua kéo lại, Phạm Hinh Dư và phù dâu cuối cùng cũng đi xuống, chú Chu Khải Tinh thấy cô ấy xuống thì thức thời không mời rượu nữa. Phạm Hinh Dư ngồi xuống bên cạnh Chu Khải Tinh, nhìn anh ấy hỏi: “Uống thêm mấy ly rồi?”
 
“Chỉ một ly, còn một ly là Lăng Sấm uống giúp anh.” Chu Khải Tinh cũng ngồi xuống theo: “Vốn muốn dùng nước lọc, kết quả cầm nhầm.”
 
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói.” Lăng Sấm bảo Điền Miêu Miêu ngồi xuống bên cạnh mình, vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Có thể dọn thức ăn lên cho chúng tôi rồi.”
 
“Vâng.” Nhân viên phục vụ đáp lời, đi vào nhà bếp lấy thức ăn. Điền Miêu Miêu nhìn qua thức ăn trên bàn, nói với bọn họ: “Sao mọi người không ăn trước đi?”
 
Chu Nhất Minh ở bên cạnh âm dương quái khí: “Cái này không phải do anh tôi và Lăng Sấm sao, nhất định phải chờ mọi người tới mới ăn.”
 
Diêu Trân nhìn cậu ấy nói: “Cho nên cậu đã biết vì sao bọn họ một người kết hôn, một người có rất nhiều cô gái theo đuổi chưa?”
 
Chu Nhất Minh: “…”
 
Anh trai của cậu ấy tạm thời không nhắc tới, Lăng Sấm có rất nhiều cô gái theo đuổi, đơn thuần là vì gương mặt kia của anh ấy thôi!
 
Nhà bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn, lúc này cũng mang đồ ăn lên rất nhanh, xem như không làm Chu Nhất Minh chết đói. Đồ ăn của bọn họ giống với mọi người, nhưng một bàn có sáu người ngồi, lúc ăn thoải mái hơn nhiều.
 
“Buổi chiều tôi đặt quán trà với karaoke rồi, mọi người muốn đi uống trà hay là đi hát?” Chu Khải Tinh hỏi.

 
Diêu Trân và Chu Nhất Minh đều muốn đi hát, Điền Miêu Miêu cũng định đi theo. Lăng Sấm múc muôi cơm, cũng nói đi hát.
 
“Vậy thì chờ lát nữa đi cùng luôn, karaoke ngay bên cạnh khách sạn, đi bộ qua là được.” Phạm Hinh Dư nói. Để đọc full thì bạn có thể theo dõi trên fanpage nhóm dịch Sắc - Cấm Thành nhé. Bản các trang khác đăng sẽ không đầy đủ đâu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
 
Tất cả mọi người không có dị nghị gì, cơm nước xong xuôi liền cùng đi karaoke. Điền Miêu Miêu nhìn Lăng Sấm đi bên cạnh, thấy lỗ tai của anh hơi ửng đỏ: “Anh không thoải mái sao? Có phải vừa rồi uống nhiều không?”
 
Lăng Sấm lắc đầu, nói với cô: “Tôi chỉ uống một ly, nhưng mà rượu này hơi nặng.”
 
“Vậy thì lát nữa anh nghỉ ngơi ở karaoke một lát đi.”
 
“Ừm.” Lăng Sấm đưa tay vuốt tóc của mình, cùng đi vào phòng.
 
Phòng mà Chu Khải Tinh đặt rất lớn, Điền Miêu Miêu tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Lăng Sấm cũng ngồi xuống bên cạnh theo cô.
 
Chu Nhất Minh và Diêu Trân cầm điện thoại quét mã QR trên màn hình, hét lớn bảo mọi người chọn bài. Lăng Sấm dường như cảm thấy hơi nóng, cầm lấy ấm nước trên bàn rót cốc nước đá, ngửa đầu uống một ngụm.
 
Điền Miêu Miêu ngước mắt nhìn anh, có chút lo lắng: “Anh vẫn ổn chứ?”
 
Rượu trên bàn rượu hôm sau nồng độ đều rất cao, cô cũng không biết tửu lượng của Lăng Sấm như thế nào nhưng xem anh hẳn là cũng không thoải mái lắm.
 
“Vẫn ổn.” Lăng Sấm lại cầm lấy một cái cốc, nghiêng đầu hỏi cô: “Cô muốn uống nước không?”
 
“Tôi tự rót được.” Điền Miêu Miêu đứng dậy định rót nước cho mình, Lăng Sấm không đưa ấm nước cho cô, trực tiếp rót giúp cô một cốc.
 
“Cảm ơn.” Điền Miêu Miêu nhận lấy cái cốc, uống một ngụm.
 
Hai người ngồi xuống ghế sô pha một lần nữa, đều không có ý định chọn bài hát, Điền Miêu Miêu dịch sang bên cạnh, nói với Lăng Sấm: “Nếu không anh nằm ngủ một lát đi?”
 
“Không cần.” Lăng Sấm dịch sang phía cô, lấp kín khoảng trống giữa hai người: “Tôi ngồi một lát là được.”
 
Điền Miêu Miêu thấy anh không muốn ngủ, cũng không miễn cưỡng, rất nhanh nhân viên phục vụ đưa tới một số món ăn vặt, có bỏng ngô, hoa quả và món ăn nguội. Điền Miêu Miêu ăn mấy miếng bỏng ngô, Diêu Trân và Chu Nhất Minh đã bắt đầu hát song ca tình ca, nói là tặng cho Chu Khải Tinh và Phạm Hinh Dư.
 
Điền Miêu Miêu ngồi trên ghế sô pha nghe ca hát, bỗng nhiên cảm thấy trên vai trầm xuống. Cô nghiêng đầu, thấy đầu Lăng Sấm tựa lên vai của mình, giống như ngủ thiếp đi.
 
“…” Động tác đút bỏng ngô cho mình của Điền Miêu Miêu dừng lại một lát, thử gọi một tiếng thăm dò: “Lăng Sấm, anh ngủ rồi à?”
 
“Ừ?” Lăng Sấm trả lời một tiếng rất nhỏ, âm sắc nghe thấy không giống với bình thường, có một chút cảm giác… nũng nịu: “Tôi không ngủ.”
 
Điền Miêu Miêu: “…”
 
Có người ngoài miệng nói không ngủ nhưng mà mắt cũng không thèm mở ra một cái.
 
“Nếu không anh nằm ngủ một lát đi, đây có gối ôm.” Điền Miêu Miêu thuận tay cầm một cái gối, đưa cho Lăng Sấm nhưng Lăng Sấm không nhận lấy.
 
“Tôi không ngủ.” Anh lại nói lần nữa.
 
Điền Miêu Miêu: “…”
 
Nếu như anh mở mắt ra rồi nói thì có lẽ có sức thuyết phục hơn.
 
“Lăng Sấm làm sao vậy?” Phạm Hinh Dư nhìn thấy Lăng Sấm dựa vào người Điền Miêu Miêu, cũng thấp giọng hỏi một câu: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
 
Điền Miêu Miêu nói: “Có thể là say nhẹ.”
 

Chu Khải Tinh đi tới, có phần bất ngờ mở miệng: “Cậu ấy cũng chỉ uống một ly thôi, tửu lượng không phải là không tốt đến thế chứ?”
 
Phạm Hinh Dư hỏi anh ấy: “Hai người không phải là bạn họ đại học sao? Chưa từng uống rượu với nhau sao?”
 
Chu Khải Tinh nói: “Tụi anh nhiều nhất là uống bia với nhau, ai mà uống rượu trắng chứ.”
 
Dường như Lăng Sấm nghe thấy giọng nói của bọn họ, mở to mắt đứng thẳng người dậy từ trên vai Điền Miêu Miêu: “Tôi không sao, chỉ hơi buồn ngủ thôi.”
 
“À…” Chu Khải Tinh ném cho anh một cái gối: “Vậy thì cậu nằm một lát đi, ghế sô pha này lớn thế mà.”
 
Lăng Sấm ôm lấy gối, cũng không nằm xuống, Diêu Trân và Chu Nhất Minh hát xong một bài, Chu Khải Tinh và Phạm Hinh Dư cũng đi hát song ca.
 
Điền Miêu Miêu cầm điện thoại, bắt đầu chọn bài, vừa chọn hai bài, bả vai lại nặng đi.
 
Điền Miêu Miêu: “…”
 
Lăng Sấm lại dựa vào vai cô nữa rồi, cô cũng không hiểu, ngủ trên vai cô còn dễ chịu hơn gối sao?
 
“Anh muốn uống thêm cốc nước không?” Điền Miêu Miêu hỏi anh.
 
Lăng Sấm lắc nhẹ đầu, trả lời cô: “Không cần, cứ vậy thôi.”
 
Điền Miêu Miêu: “…”
 
Chu Nhất Minh cầm điện thoại, đi tới chụp hình Lăng Sấm nhắm mắt lại, khóe miệng Điền Miêu Miêu hạ xuống, nhìn cậu ấy nói: “Anh ấy quen biết luật sư đấy, hơn nữa còn rất ghét người khác đăng hình mình lung tung.”
 
“…” Động tác của Chu Nhất Minh tạm dừng, ngồi xuống một bên: “Nếu như tôi gửi cho cô thì xem như là gửi lung tung sao?” Để đọc full thì bạn có thể theo dõi trên fanpage nhóm dịch Sắc - Cấm Thành nhé. Bản các trang khác đăng sẽ không đầy đủ đâu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
 
“…” Cái này phải hỏi bản thân Lăng Sấm.
 
“Miêu Miêu, bài tiếp theo do cậu chọn đấy.” Diêu Trần đưa microphone trên tay mình cho cô: “Chuẩn bị chút đi.”
 
Điền Miêu Miêu nhận lấy microphone, có chút do dự nhìn Lăng Sấm một cái. Lăng Sấm còn đang dựa vào cô mà ngủ, nếu như cô hát thì có phải sẽ trực tiếp hát tỉnh anh luôn?
 
Lăng Sấm giống như cảm nhận được tầm mắt của cô, mở mắt ra, giọng nói mang theo chút bực bội hỏi cô: “Sao vậy?”
 
Giọng nói này gợi cảm vô cùng, anh còn dùng đôi mắt ánh chút hơi nước nhìn Điền Miêu Miêu, Điền Miêu Miêu nhất thời ngẩn ra một hồi.
 
Cô không nói gì, Lăng Sấm lại tự mình nhìn thấy microphone trên tay cô: “Cô muốn hát sao? Không sao cô hát đi, không cần phải để ý đến tôi!”
 
Điền Miêu Miêu: “…”
 
Vậy thì anh cũng đừng dựa vào vai tôi nữa!
 
Lăng Sấm thật sự dựa vào vai Điền Miêu Miêu nghe cô hát hết nguyên một bài hát, lúc kết thúc còn vỗ tay cho cô. Điền Miêu Miêu trả microphone cho Diêu Trân, cúi đầu nhìn Lăng Sấm đang nhắm mắt ngủ một cái, mặt của anh hơi ửng đỏ, chắc là rượu hơi nặng, lâu như thế rồi còn chưa đỡ.
 
Cô đẩy đầu anh sang bên cạnh, Lăng Sấm nhanh chóng mở mắt, giống như là có chút không hài lòng hỏi cô: “Sao vậy?”
 
“…” Điền Miêu Miêu nở nụ cười với anh: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
 
Lăng Sấm mở miệng ra, giống như đang chuẩn bị thốt ra một câu: “Tôi đi với cô”. Cũng may sau khi anh ngẩn ra một hồi, ôm gối ôm ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó: “À… Vậy cô đi đi, tôi chờ cô ở chỗ này.”
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui