Lúc hai người Điền Miêu Miêu sắp xếp trò chơi nhỏ cuối cùng, đoàn đón dâu nhà trai đã đến.
“Đám người lão Chu tới rồi!” Diêu Trân nghe thấy tiếng động, chạy vào phòng ngủ nói với Phạm Hinh Dư và Điền Miêu Miêu: “Đã gõ cửa ở bên ngoài!”
Phạm Hinh Dư cũng hơi căng thẳng, cô ấy nhìn Diêu Trân và Điền Miêu Miêu nói: “Hai người đi chặn cửa luôn đi, cho lì xì mới mở cửa cho bọn họ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được.” Diêu Trân kéo Điền Miêu Miêu xông ra ngoài, mấy người thân của Phạm Hinh Dư cũng đang chặn ở cửa.
Lăng Sấm ngoài cửa nhìn vào khóa vân tay của cửa lớn, hỏi Chu Khải Tinh: “Cậu biết mật mã không?”
Chu Khải Tinh nói: “Trước đó tôi có ghi lại dấu văn tay nhưng mà chắc chắn Hinh Dư đã xóa rồi?”
Lăng Sấm nói: “Cậu thử xem sao, không chừng cô ấy bận bịu quên mất.”
Chu Khải Tinh ôm thái độ muốn thử một lần, đưa ngón cái qua ấn xuống một cái, khóa vân tay ‘tích’ một tiếng, mở ra.
Trong nháy mắt cửa bị mở ra, Diêu Trân và Điền Miêu Miêu trong nhà đều bối rối một lát.
Bọn họ còn chưa lấy được bao lì xì nào, sao cửa đã mở ra rồi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đi thôi Miêu Miêu, trước tiên chặn cửa đã!” Diêu Trân kéo Điền Miêu Miêu xông về phòng ngủ, nhanh chóng khóa trái cửa phòng ngủ.
Phạm Hinh Dư không nghĩ tới bọn họ quay về nhanh như thế, có chút khó hiểu: “Hai người thả cho bọn họ vào nhanh thế sao?”
Diêu Trân tức giận nhìn cô một cái: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói sao, lão Chu trực tiếp dùng vân tay mở khóa, mở cửa ra trực tiếp đi vào!”
“…” Phạm Hinh Dư hối hận vỗ đầu của mình: “Ôi, tôi quên mất!”
“Được rồi, cánh cửa này không thể cho bọn họ dễ dàng bước vào lần nữa.” Lòng bàn tay Điền Miêu Miêu đặt trên cửa, nói với người bên ngoài: “Mấy người cứ gõ cửa mãi có ích lợi gì không, nhét bao lì xì đi cảm ơn.”
Chu Khải Tinh ở bên ngoài nói: “Cửa này cũng không có khe hở mà, không có chỗ để nhét.”
“Phía dưới cửa không phải có khe hở sao? Đừng giả vờ không nhìn thấy nhé.”
Lăng Sấm ngồi xuống, Tự mình nhét mấy bao lì xì vào: “Khe hở của cửa này quá hẹp, lì xì dày nhưng không nhét vào được.”
Điền Miêu Miêu nhìn lì xì nhét vào từ khe hở, nhanh chóng cầm lên: “Không sao, chúng tôi có kiên nhẫn, một lần không nhét hết, mấy người có thể nhét thêm mấy lần nữa.”
Lăng Sấm cười một tiếng, lại nhét thêm một chồng lì xì vào cho cô.
Dù sao cũng là tiền của Chu Khải Tinh, anh không đau lòng.
“Đủ chưa đủ chưa?” Chu Khải Tinh nhìn Lăng Sấm lại đang nhét lì xì vào, ở bên ngoài hét vào với người bên trong: “Đừng để lỡ giờ lành đấy.”
Điền Miêu Miêu và Diêu Trân nhìn xem chồng lì xì trong tay, cuối cùng mở cửa ra cho bọn họ.
“Đừng đẩy đừng đẩy.” Diêu Trân đứng phía trước, cố gắng khống chế tình hình: “Nhìn thấy đồ uống bên kia không? Mấy người đi một đường cũng vất vả, nếu không cứ uống chút nước trước đi.”
Chu Khải Tinh nhìn thấy mười mấy ly đồ uống kia, khuôn mặt lộ vẻ khó xử: “Không cần chúng tôi cũng không khát lắm.”
“Không khát cũng phải uống.” Diêu Trân cũng sẽ không buông tha anh ấy như thế: “Phía dưới mỗi ly đồ uống có một lá bài poker, uống xong mới có thể lật bài poker, tìm được hai tấm đại tiểu vương hậu, trò chơi kết thúc.” Để đọc full thì bạn có thể theo dõi trên fanpage nhóm dịch Sắc - Cấm Thành nhé. Bản các trang khác đăng sẽ không đầy đủ đâu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Chu Khải Tinh nhìn đám người phía sau, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Lăng Sấm: “Nếu không Lăng Sấm tới làm mẫu cho chúng ta đi.”
“…” Lăng Sấm im lặng nhìn anh ấy một cái, đi tới.
Điền Miêu Miêu canh giữ trước đồ uống, cười với anh một cái: “Anh đẹp trai muốn chọn ly nào?”
Lăng Sấm trực tiếp đưa một bao lì xì lớn qua: “Nếu không cô chọn giúp tôi đi.”
Chu Khải Tinh: “…”
Anh ấy nói làm mẫu cũng không phải là làm mẫu như thế này mà!
Điền Miêu Miêu nhận lấy lì xì của Lăng Sấm, cũng không chọn giúp anh: “Bao lì xì này của anh còn chưa đủ đâu.”
Lăng Sấm lại đưa thêm một bao.
Ở phía sau Chu Khải Tinh không nhịn được khụ một tiếng: “Lăng Sấm, không thể thế được phá sản mất!”
Lăng Sấm quay đầu nhìn anh ấy: “Vậy thì cậu tự mình qua uống đi?”
“…” Chu Khải Tinh đẩy Chu Nhất Minh ra: “Nhất Minh em qua đi!”
Chu Nhất Minh: “…”
Anh đúng thật là anh ruột em!
Lăng Sấm lại cho Điền Miêu Miêu một bao lì xì, cuối cùng Điền Miêu Miêu cũng nhả ra, nói anh có thể tùy ý chọn một ly, uống một ngụm.
Lăng Sấm nhìn một vòng, chọn một ly màu sắc nhìn có vẻ bình thường.
Ly này ngửi mùi giống như sprit nhưng mà bên trong bỏ thêm muối và bột ngọt, có thể nói là khó mà nuốt xuống, Lăng Sấm uống một ngụm liền nhíu mày.
“Được rồi đúng không?” Anh đặt ly đã uống xong qua một bên, lật bài poker dưới ly lên.
Là một lá tiểu vương.
Đám người Chu Khải Tinh nhìn thấy Lăng Sấm vừa thử đã tìm được tiểu vương, ầm ĩ hoan hô: “Được lắm Lăng Sấm, không hổ là cậu!”
“Thắng ngay từ trận đầu! Nếu không cậu chọn lá tiếp theo luôn đi, nói không chừng chúng ta có thể kết thúc trò chơi này luôn!”
“Không sai không sai.”
Thời điểm này Diêu Trân chỉ cảm thấy may mà Điền Miêu Miêu lo trước tính sau, may mà bọn họ căn bản không bỏ đại vương!
Lăng Sấm vừa uống sprite trộn với muối và bột ngọt, còn phải nghỉ một lát: “Nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi, tiếp theo mấy người tới đi.”
Chu Khải Tinh chỉ có thể đẩy Chu Nhất Minh ra, Chu Nhất Minh cũng theo hành động của Lăng Sấm, không ngừng nhét bao lì xì, hy vọng có thể uống một ngụm thôi.
Khóe miệng Chu Khải Tinh giật giật, Lăng Sấm thật sự làm mẫu cho bọn họ rất tốt.
Vòng thứ nhất không cần đưa ra lì xì, đưa ra gấp đôi ở chỗ này, đoàn chú rể uống hết đồ uống trước Điền Miêu Miêu, vẫn không lật ra được đại vương mới giật mình phát hiện mình bị lừa rồi.
“Được lắm, căn bản không để đại vương.” Lăng Sấm nghiêng đầu nhìn Điền Miêu Miêu, cười mỉm mở miệng.
Điền Miêu Miêu ho nhẹ một tiếng, long trọng giới thiệu với mọi người: “Đại vương của chúng tôi chính là Phạm Hinh Dư.”
“Đúng! Nói hay lắm!” Diêu Trân bên cạnh giúp cô hâm nóng trò chơi: “Kế tiếp tiến hành trò chơi tiếp theo!”
Lăng Sấm một bên cong môi, nhìn Điền Miêu Miêu không nói gì.
Trò chơi tiếp theo là tìm mèo con, Phạm Hinh Dư nuôi một con mèo cam, cô tìm kiếm rất nhiều hình ảnh mèo cam trên mạng, trộn vào với ảnh chụp mèo con nhà mình, bảo đoàn người chú rể tìm ra. Để đọc full thì bạn có thể theo dõi trên fanpage nhóm dịch Sắc - Cấm Thành nhé. Bản các trang khác đăng sẽ không đầy đủ đâu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
“Ít nhất phải tìm ra năm tấm nhé!”
Chu Khải Tinh nghi ngờ nhìn bọn họ: “Không phải là tổng cộng không đủ năm tấm đấy chứ?”
Diêu Trân nói: “Cậu cứ tự tìm đi, không phải là cậu ngay cả mèo nhà mình cũng không nhận ra chứ?”
“Được thôi.” Người quen thuộc nhất với mèo cam của Phạm Hinh Dư nhất chính là anh ấy, Chu Khải Tinh chỉ có thể tự mình tìm hình trong đống ảnh này: “Tấm này chắc chắn đúng.”
Điền Miêu Miêu nói: “Không phải.”
Lăng Sấm nhìn về phía cô: “Cô có thể nhận ra sao?”
Điền Miêu Miêu nhếch đuôi lông mày, nhìn anh nói: “Tôi nói đúng là đúng, tôi nói không đúng là không đúng.”
Lăng Sấm cụp mắt bật cười, Chu Khải Tinh giác ngộ đưa một bao lì xì qua: “Lần này đúng rồi phải không.”
Điền Miêu Miêu nhận lấy lì xì, nhìn về phía Diêu Trân: “Diêu Trân, có đúng không nhỉ?”
“…” Chu Khải Tinh lại đưa một bao lì xì cho Diêu Trân, cười lấy lòng nói: “Bây giờ đúng rồi nhỉ?”
Diêu Trân cầm lì xì trong tay, bất đắc dĩ nói: “Xem như thế đi.”
Chu Khải Tinh vẫn còn đang chọn ảnh ở bên kia, Chu Nhất Minh đi đến bên cạnh Lăng Sấm, nói với anh: “Anh xong rồi, anh xem bà chủ Điền tàn nhẫn đến thế, đến lúc đó anh kết hôn, có khi nào không đón được vợ không?”
“… Cái này không cần cậu nhọc lòng.”
Chu Nhất Minh bất ngờ nhìn anh: “Anh cũng không phủ nhận! Quả nhiên anh có ý gì đó với bà chủ Điền!”
Lăng Sấm không nói gì, bên kia Chu Khải Tinh cho hết bao lì xì, bảo Chu Nhất Minh lấy thêm lì xì cho anh ấy.
Trong tay Diêu Trân và Điền Miêu Miêu đều cầm một chồng bao lì xì rất dày, còn một số nhét trong túi. Sau khi kết thúc trò chơi nhỏ, cuối cùng cũng tiến hành đến phân đoạn tìm giày cưới.
Diêu Trân và Điền Miêu Miêu tốn không ít suy nghĩ để giấu kỹ giày cưới, lúc này Chu Khải Tinh nhất thời mấy phút rồi còn chưa tìm ra.
“Lăng Sấm, cậu nói ở chỗ nào?”
Lăng Sấm nhìn một vòng quanh vòng, vẫn cảm thấy chăn cưới đáng ngờ nhất: “Tìm trong chăn cưới chưa?”
“Vừa mới tìm rồi, bên trong không có.”
Lăng Sấm cầm chăn cưới đặt ở đầu giường qua, chăn cưới đặt trong bọc, còn chưa gỡ ra, anh dùng tay ấn ấn, trực tiếp mở bọc ra, tìm ra giày cưới bên trong được đặt ở vị trí giữa nhất. Để đọc full thì bạn có thể theo dõi trên fanpage nhóm dịch Sắc - Cấm Thành nhé. Bản các trang khác đăng sẽ không đầy đủ đâu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
“Cậu tìm cái gì vậy?” Lăng Sấm cầm giày cưới trong tay hỏi anh ấy.
“…” Vừa rồi Chu Khải Tinh chỉ dùng tay ấn, không cảm nhận được bên trong có giày, không có mở ra: “Còn có một chiếc, cậu tìm tiếp đi.”
“Tự mình tìm.” Lăng Sấm đưa giày cưới cho anh ấy rồi đứng ở bên cạnh Điền Miêu Miêu. Điền Miêu Miêu nhìn đám người Điền Miêu Miêu lục tung căn phòng lên, ngước mắt hỏi Lăng Sấm: “Anh không tìm giúp bọn họ sao?”
“Để Chu Khải Tinh tự mình tìm đi, dù sao cũng là cậu ấy kết hôn, vẫn phải có chút cảm giác tham dự, đúng không?”
Điền Miêu Miêu cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, Lăng Sấm cúi đầu nhìn váy dài bồng bềnh của cô, chớp nhẹ mắt: “Không phải là giày được giấu trong váy của cô chứ?”
“... Không đến nỗi thế.” Điền Miêu Miêu cười với anh: “Muốn giấu cũng phải giấu ở trong váy cô dâu.”
“Vừa rồi lão Chu đã tìm trong váy cô dâu rồi, không có.” Lăng Sấm vẫn đánh giá váy cô: “Cô để ý tôi chạm nhẹ một cái không?”
Điền Miêu Miêu im lặng một hồi, nhìn anh hỏi: “Anh muốn vào chạm chỗ nào?”
Lăng Sấm: “…”
Ban đầu anh không muốn chạm vào chỗ nào, nhưng Điền Miêu Miêu vừa hỏi…
Anh cụp mắt ho một tiếng, mở miệng nói: “Làn váy.”
“À.” Điền Miêu Miêu quan sát anh, nhìn thấy vẻ mặt của anh không thản nhiên như vừa rồi, bản thân mình trở nên thản nhiên: “Vậy anh chạm đi.”
Lăng Sấm lại ho một tiếng rồi mới vươn tay chạm nhẹ vào phần lụa mỏng của váy Điền Miêu Miêu. Anh cũng dùng lực có chừng có mực, tay cũng tránh khỏi bộ phận nhạy cảm, cho dù trong váy Điền Miêu Miêu thật sự giấu gì đó, anh cũng không thể nào tìm ra được.
“Cậu làm gì vậy Lăng Sấm?” Diêu Trân đối diện nhìn thấy Lăng Sấm đang chạm vào váy Điền Miêu Miêu, vội vàng lớn tiếng nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân đấy, cậu chạm vào váy của Miêu Miêu chúng tôi làm gì?”
“…’ Lăng Sấm thu tay lại, toát ra nét mặt mất tự nhiên hiếm thấy: “Tôi chỉ nghi ngờ mấy người giấu giày trong váy.”
“Thế muốn tìm cũng không thể cho cậu tìm chứ, người thân của lão Chu cũng không phải không có con gái.”
Diệu Trân vừa nói, một bé gái liền xung phong đảm nhận giơ tay lên: “Em tìm em tìm.”
Cô ấy sờ lên váy của Diệu Trân trước rồi lại chạy tới chỗ Điền Miêu Miêu. Cô ấy ra tay suồng sã hơn Lăng Sấm rất nhiều, thật sự ấn xuống phía dưới váy, nhưng mà cuối cùng vẫn không tìm được gì hết: “Không có giày.”
Diêu Trân xùy một tiếng, nhìn Lăng Sấm nói: “Sao mà chúng tôi có thể giấu giày trong váy của mình, tôi thấy cậu chính là bản thân muốn chạm vào váy của Mầm Mầm đúng không!”
Lăng Sấm: “…”
Là anh suy nghĩ nhiều.
“Tìm được rồi tìm được rồi!” Chu Khải Tinh tập trung tinh thần tìm giày không thèm quan tâm hóng chuyện, cuối cùng cũng tìm được một chiếc giày khác: “Bọn họ giấu giày trên khung cửa sổ, thật sự là một việc cần kỹ thuật đấy!” Để đọc full thì bạn có thể theo dõi trên fanpage nhóm dịch Sắc - Cấm Thành nhé. Bản các trang khác đăng sẽ không đầy đủ đâu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Lăng Sấm thừa dịp sự chú ý của mọi người bị dời đi, vội vàng nói: “Nhanh chóng đi giày cho cô dâu đi.”
Điền Miêu Miêu nghiêng đầu nhìn anh một cái, thấy lỗ tai của anh lại hơi đỏ, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...