“Thật ra tôi không phải là hội trưởng, hội trưởng là Trọng Hạo Quân, còn tôi là Đơn Thiên Phát, tôi…tôi”
“Vì trả thù tôi mà anh làm vậy đúng không” Hạ Thiên mặt lạnh trả lời, cô rất ghét cảm giác lúc này, và quan trọng hơn hiện giờ cô ghét Đơn Thiên Phát
Đơn Thiên Phát nghe giọng lạnh lùng của Hạ Thiên, trong lòng cảm thấy không vui. Anh tức giận đáp lại
“Tôi thừa nhận mọi chuyện là do lỗi của tôi nhưng cô nghĩ lại đi, cô cũng có một phần lỗi trong đó. Nếu cô không ngu ngốc thì làm sao tôi lừa được cô, đi học hai năm mà không biết mặt hội trưởng quả thật hơi mất mặt đó”
Tiếng nói lành lạnh vang lên làm nhiệt độ xuống thấp, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung dồn về Hạ Thiên, ngạc nhiên nhất là Trọng Hạo Quân. Sao anh lại có thể quên điều này được, một tháng trước cô còn đến làm phiền anh, tuy không đeo bám dai dẳng nhưng cũng làm anh khó chịu không thôi, vậy mà mấy ngày trước cô lại mặt lạnh không quen anh, anh lại nghĩ cô lạt mềm buột chặt. Nhưng lẽ nào
“Tôi bị mất trí nhớ trong một tai nạn xe và người gián tiếp gây ra chuyện đó là hắn” Hạ Thiên ngước mắt nhìn Phong Trạch Nhất-người nãy giờ chỉ đứng coi kịch vui mà không trả tiền, cô làm sao để yên được
“Lý Hạ Thiên, cô đừng giở thói châm chọc ở đây, nếu không phải Hạ Nghi năn nỉ thì dù cô chết hay sống tôi cũng không rãnh mà vào thăm. Còn chuyện cô gặp tai nạn mất trí nhớ cô quên nhanh vậy sao. Là ai uy hiếp tôi nếu không đi chơi với người đó sẽ ra đường cho xảy ra tai nạn, là ai uy hiếp tôi sẽ tự tử nếu tôi không đến. Cô khiến tôi thật thất vọng” Phong Trạch Nhất vẫn bình tĩnh đáp lại, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận cực kì to lớn
Hạ Thiên nhếch mép cười mỉa mai
“Vậy sao? Tôi nhớ tôi đã từng nói là không muốn gặp lại Phong chủ tịch nữa mà, sau này sống chết của tôi không phiền Phong chủ tịch lo lắng, còn nữa, tên tôi không phải chó mèo nào kêu cũng được phiền anh lưu ý giùm”
Phong Trạch Nhất nghiến răng ken két, mất hẳn bình tĩnh hằng ngày, tin rằng nếu còn ở đây thêm một phút nữa thôi anh sẽ bóp chết người con gái trước mắt này. Dám coi anh như chó mèo, bản lĩnh cũng thật lớn. Tuy trong lòng lửa giận đã bùng cháy thật lớn nhưng vẻ mặt vẫn vậy, không nhìn ra chút cảm xúc nào, anh nhàn nhạt đáp lại
“Cô yên tâm, không có lần sau đâu” chỉ vài chữ ngắn ngủn sau đó anh mặt lạnh bước đí. Hạ Nghi thấy thế vội vàng đuổi theo. Trong phòng, ba nam nhân nhìn Hạ Thiên với ánh mắt khác nhau, cảm xúc thật hỗn độn nhìn không ra được
Hạ Thiên rất ngượng, cô vội cao giọng một cách kiêu ngạo
“Xem kịch đủ rồi thì trả tiền đi, ai nhàm chán mà diễn không cho coi hoài”
“Em muốn bao nhiêu tiền” Tề Dực Thần lên tiếng, anh cười sủng nịnh với Hạ Thiên, đúng là đáng yêu quá mà, đối đáp với nam nhân khác rất có khí phách, ghét chính là ghét, không vòng vo như những người con gái khác, điểm này của cô anh rất thích
Trọng Hạo Quân cũng không vừa gì, nhàn nhạt nói
“Lý tiểu thư giàu có như vậy còn cần tiền của anh sao, thật nhìn không ra, em đúng là quỷ tham tiền”
Nói xong câu này, không khí lại lắng đọng một lần nữa, Đơn Thiên Phát mặt méo mó khó tin nhìn Trọng Hạo Quân, gì chứ, đây là thằng bạn đào hoa sát gái của anh sao. Từ khi nào thanh niên nghiêm túc lại biết nói đùa vậy, anh nhất định phải lưu ý để mai đăng lên tin tức của trường mới được.
Hạ Thiên thì tròn mắt nhìn Trọng hạo Quân, cô ngoáy ngoáy lỗ tai xác định mình không nghe lầm thì yên tâm thở phào nhẹ nhõm
Nhưng sát khí từ Tề Dực Thần vẫn còn bao quanh căn phòng chưa thoát ra được, anh khinh thường liếc nhìn Trọng Hạo Quân sau đó cong nhẹ khóe môi
Và dĩ nhiên biểu cảm này cũng được Trọng Hạo Quân thu vào trong mắt, anh chỉ cười mà không nói tiếng nào
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...