Chiêu Hồn

Miêu Dịch Dương đợi cả đêm ở Di Dạ ti. Ngày hôm sau, Sử tôn Di Dạ ti, Hàn Thanh, đích thân hạ lệnh thả Miêu Dịch Dương và cho phép hắn trở về nhà.
 
“Sử tôn.”
 
Châu Đĩnh bước ra khỏi cửa lớn của Di Dạ ti, hành lễ với Hàn Thanh, sau đó nhìn về phía chiếc xe ngựa được phái đến để đón Miêu Dịch Dương: “Không ngờ Đỗ Tông lại đứng ra bảo lãnh cho Miêu Dịch Dương.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ngươi đang muốn hỏi, tại sao chúng ta lại thả người dễ dàng như vậy à?” Hàn Thanh nhìn nương tử trẻ tuổi bước ra từ trong xe ngựa, đỡ vị quan Triều Phụng lang hữu danh vô thực lên xe.
 
Đỗ Tông là Lễ bộ lang trung, giờ lại làm Hộ bộ phó sử ở tam ti.
 
Trong triều, Miêu Thái uý vốn không có quan hệ thân thiết gì với các văn thần. Theo lí mà nói, Miêu Dịch Dương cũng không quá đáng nghi, nhưng Đỗ Tông lại ra mặt như vậy, chẳng phải chứng minh cho việc không phải là Miêu Thái uý không dùng thủ đoạn gì sao?
 
Càng như vậy thì đáng lẽ phải tăng thêm sự nghi ngờ đối với Miêu Dịch Dương mới đúng nhưng mà Hàn Thanh vẫn lựa chọn thả người.
 
“Trong lòng Sử tôn tự có tính toán.”
 
Châu Đĩnh cụp mắt xuống.
 
“Trước khi đảm nhiệm chức ti trực ở Đại Lý Tự, Miêu Dịch Dương gần như cả ngày không ra khỏi cửa, giống như một nương tử vậy. Khi đợi ở Di Dạ ti cả đêm, ba hồn bảy vía cũng mất một nửa nhưng vẫn lẩm bẩm hai chữ ‘trong sạch’. Nếu như hắn không phải người có lòng dạ thâm sâu khôn lường, thì hẳn là lá gan của hắn thật sự giống như lá gan của một tên nhãi ranh kém cỏi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Thanh nhìn xe ngựa đi xa rồi mới quay người đi vào trong: “Cứ cho người để mắt tới hắn trước là được.”
 
Chẳng bao lâu, những hạt sương sớm đã bị ánh mặt trời hong khô. Khi về đến phủ Thái uý, Miêu Dịch Dương nằm trên giường, chùm chăn kín mít, nhưng vẫn không ngăn được cơn ớn lạnh từ tận trong xương cốt.
 
“Xuân Nhứ, khi ở trong đó ta không dám ngủ. Nàng không biết đâu, trong đó có một cái hình trì, bên trong có rất nhiều máu. Ta còn nhìn thấy một chiếc roi có gắn gai sắt, trên đó cũng dính đầy máu…”
 
Miêu Dịch Dương nắm chặt lấy bàn tay đang lau mồ hôi cho mình của Thái Xuân Nhứ: “Ta nghe thấy rất nhiều tiếng kêu thảm thiết! Bọn họ đều đang kêu oan! Kêu đau! Cả một buổi tối, bọn họ chỉ hỏi ta một câu hỏi, ta nói đến khô cả họng cũng không dám uống trà mà họ đưa cho, ta thấy màu sắc của tách trà giống như màu của máu vậy…”
 
“Sử tôn của Di Dạ ti mang cả hồng trà Vu Sơn cho chàng uống, sao chàng lại không có tiền đồ như vậy chứ?” Thái Xuân Nhứ nghe Miêu Dịch Dương lảm nhảm dông dài đến phát chán luôn rồi, từ lúc ở trên xe ngựa đến khi vào tới tận trong phủ, miệng hắn cứ càm ràm mãi không thôi.
 
“Nàng có biết ta sợ đến mức nào không Xuân Nhứ…”
 
Miêu Dịch Dương cảm thấy cực kỳ ấm ức, còn không chịu buông tay của nàng ấy ra.
 
“Sao đời này ông đây lại sinh ra một đứa con như con cơ chứ!”

 
Thái Xuân Nhứ chỉ nghe thấy giọng nói hùng hồn vang lên, vừa quay đầu lại, chỉ thấy bên ngoài ngưỡng cửa có mấy bóng người do ánh mặt trời chiếu xuống. Sau đó là một người đàn ông có thân hình cường tráng, ước chừng khoảng hơn năm mươi tuổi, dẫn theo phu nhân có độ tuổi xấp xỉ ông bước vào, theo sau họ là một cặp phu thê trẻ tuổi.
 
“Cha, nương.”
 
Thái Xuân Nhứ lập tức đứng dậy hành lễ với cha nương nhà chồng, thấy đại ca và đại tẩu đi vào, nàng ấy lại nói: “Đại ca, đại tẩu.”
 
“A Thái, con đừng quản nó.”
 
Miêu Thái uý vừa vào thấy Thái Xuân Nhứ thì hừ lạnh, nói: “Chỉ mới vào Di Dạ ti, còn chưa phải chịu một chút hình phạt nào, đã bị doạ cho hết hồn hết vía. Trở về nhà rồi thì lại thành cái dáng vẻ bệnh tật như thế này, đúng là khiến người ta chê cười! Nói ra, sợ là thằng nhãi này sẽ làm ông đây mất mặt!”
 
“Con nó vừa mới trở về, chàng đừng nói như vậy.”
 
Vương thị nhìn sắc mặt trắng bệch, trán thì lấm tấm mồ hôi của con trai thứ mà đau lòng không thôi.
 
“Cha, nhị lang quân nhà chúng ta từ nhỏ đã yếu ớt, chưa từng chứng kiến những chuyện bẩn thỉu ở Di Dạ ti. Lần này rõ ràng là có lòng tốt cứu được một tiểu nương tử, ai mà ngờ lại vì chuyện của tiểu nương tử đó mà phải vào Di Dạ ti chịu khổ. Nếu là con thì trong lòng cũng cực kì khó chịu.”
 
Hạ thị, con dâu trưởng, ở bên cạnh đáp lời.
 
Câu nói này có gì đó không đúng, đại lang quân Miêu Cảnh Trinh có gương mặt lạnh lùng trời sinh, nghe nàng nói vậy thì nhíu mày: “Tiểu Thử.”
 
“Không biết nói chuyện thì đừng có nói.” Miêu Thái uý liếc nàng ta một cái, thấy nàng ta cầm khăn thêu che miệng lại, lúc này mới nhìn đứa con trai thứ đang sống dở chết dở nằm trên giường: “Con còn không bằng một góc của tiểu nương tử đó, nàng ta họ gì ấy nhỉ?”
 
Miêu Thái uý nhớ lại kỳ thi mùa đông mà ông nghe được trong buổi tảo triều hôm qua: “À, họ Nghê đúng không? Tiểu nương tử đó bị đánh bằng gậy sát uy ở phủ Quang Ninh, sau đó lại bị nhốt ở Di Dạ ti, sao nàng ta lại không bị dọa sợ đến mất mật giống như con?”
 
Miêu Dịch Dương thấy tính tình cha mình lúc tức giận cứ như là pháo nổ, lại nghe thấy ông lớn giọng nên cái gì hắn cũng không dám nói, thấy Thái Xuân Nhứ ngồi xuống, hắn vội vàng bám lấy nàng ấy, uất ức không nói thành lời.
 
“Nếu không có Đỗ Tông đại nhân ở tam ti, thì tên tiểu tử con chắc chắn còn phải ở lại Di Dạ ti thêm vài ngày nữa!” Miêu Thái uý nhìn thấy dáng vẻ của hắn là lại phát cáu, ông ngoắc tay gọi một người hầu tới: “Đi gọi thầy thuốc đến xem bệnh cho nó đi.”
 
“Cha, nhưng tại sao Đỗ đại nhân lại giúp cha?”
 
Miêu Cảnh Trinh đột nhiên hỏi.
 
“Ngài ấy…”
 
Miêu Thái uý sờ tay lên mũi: “Ngài ấy và ta từng uống rượu với nhau, con hỏi nhiều như vậy làm gì? Chuyện của đệ đệ mình con không ra mặt được, Đỗ Tông chủ động giúp đỡ không được hay sao?”

 
Miêu Cảnh Trinh quan sát cha mình: “Nhưng cha cho rằng, ân tình này dễ nhận vậy sao? Bây giờ ngài ấy đến đó ra mặt cho đệ ấy, Sử tôn của Di Dạ ti sẽ nghĩ thế nào?”
 
“Quan tâm tên thái giám đó nghĩ gì để làm gỉ?”
 
Miêu Thái uý cười lạnh: “Con nhìn bộ dạng của đệ đệ con lúc này xem, có thể là kẻ phạm tội giết người được hay không? Tuy trong triều, ta không nói chuyện nhiều với mấy tên quan văn đó, nhưng ai dám bắt con trai ta phải chịu oan ức, ta cũng sẽ không bỏ qua đâu!”
 
Miêu Cảnh Trinh vốn kiệm lời. Sau khi mở lời thăm dò, biết cha mình cũng không phải là không biết sự ghê gớm bên trong chuyện này, hắn cũng không nói gì thêm nữa.
 
“A Thái này, chuyện là…” Miêu Thái uý xoa đầu, rồi nói với Thái Xuân Nhứ: “Con có rảnh thì viết một bài thơ hay, hợp với phong cách của ta, rồi gửi cho Đỗ đại nhân nhé.”
 
“Cha, chỉ tặng thơ thôi ạ?”
 
Hạ thị không nhịn được mà cười.
 
“Dĩ nhiên là phải gửi thêm một vài món đồ tốt nữa. Mời người biết xem đồ cổ đến, mua chữ hay tranh gì đó. Còn bài thơ đó của ta chẳng phải là theo thói quen của những người có học bọn họ sao? Kết bạn là phải trao đổi thơ qua lại.” Miêu Thái uý nói rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy.
 
Đang nói chuyện, có một người hầu lớn tuổi tới báo cáo, nói có vị Nghê tiểu nương tử đến rồi.
 
Không lâu sau, tỳ nữ đã dẫn nữ tử trẻ tuổi đi vào trong sân.
 
Đây là lần đầu tiên Miêu Thái uý chính thức gặp mặt Nghê tiểu tương tử trong lời đồn, chiếc áo màu xanh nhạt, váy dài màu trắng ngà, trang điểm nhẹ nhàng, trang nhã, mà dung mạo cũng không tầm thường.
 
“Nghê Tố tham kiến Thái uý đại nhân.”
 
Nghê Tố bước vào phòng, chắp tay hành lễ với vị đại nhân đang ngồi trên chiếc ghế gấp theo sự ra hiệu của tỳ nữ bên cạnh rồi lần lượt hành lễ với đại lang quân Miêu Cảnh Trinh và các vị gia quyến nữ.
 
Mọi người trong phòng đều đang đánh giá nàng, thấy nàng lễ phép, chu toàn, vả lại, hoàn toàn không sợ sệt gì cả, phu nhân của Miêu Thái uý – Vương thị bèn nói: “Trông có vẻ là cô nương xuất thân từ thế gia vọng tộc.”
 
“Nương, nếu không phải vì xảy ra chuyện như vậy, thì A Hỉ muội muội của con cũng không phải sống không nơi nương tựa ở Vân Kinh.” Thái Xuân Nhứ thấy Nghê Tố đến thì cố gắng gạt tay Miêu Dịch Dương ra, trừng mắt nhìn hắn đồng thời đánh hắn một cái, sau đó đi đến trước mặt Nghê Tố, kéo nàng ngồi xuống.
 
“Thái tỷ tỷ, muội không biết chuyện này lại liên luỵ đến…”
 
“Lại nói chuyện này để làm gì chứ? Chưa bàn tới chuyện là muội không biết, ngay cả chúng ta cũng đâu thể nào tính trước được chuyện này? Lang quân của tỷ, tỷ hiểu hơn ai hết, muội nhìn dáng vẻ của chàng đi, bảo chàng giết gà giết cá, e là chàng cũng không ra tay được, sao có thể là hung thủ giết người được chứ?”

 
Nghê Tố mới nói được nửa câu, Thái Xuân Nhứ đã vỗ vai nàng chặn lời nàng lại.
 
“Nhị công tử sao vậy?”
 
Nghê Tố nhìn theo ánh mắt của Thái Xuân Nhứ, thấy Miêu Dịch Dương đang nằm ủ rũ trên giường.
 
Thái Xuân Nhứ tức giận: “Bị dọa sợ chứ sao, A Hỉ muội muội, hay là muội xem bệnh cho chàng đi, xem uống thuốc gì mới có thể giảm bớt sự sợ hãi của chàng?”
 
“Có thuốc này thật à…”
 
Con dâu trưởng Hạ thị nói mà không chút suy nghĩ, tuy nhiên, còn chưa nói xong, đã bị lang quân của mình và cha chồng nhìn chằm chằm, nàng ta chỉ đành im lặng bĩu môi.
 
“Nhà chúng ta không câu nệ nhiều như vậy. Nếu cô nương thật sự có thể xem bệnh, thì cô nương cứ thử xem sao.” Miêu Thái uý nhìn Nghê Tố và nói.
 
Nghê Tố đáp một tiếng rồi đi đến trước giường cùng với Thái Xuân Nhứ.
 
Thái Xuân Nhứ đặt một chiếc khăn mỏng lên cổ tay của Miêu Dịch Dương: “A Hỉ muội muội, mời.”
 
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía nữ tử đang ngồi trước giường bắt mạch cho Miêu Dịch Dương. Ngoại trừ Thái Xuân Nhứ ra, hầu như tất cả mọi người đều có sự nghi ngờ thầm lặng đối với nữ tử này.
 
Bắt mạch xong, Nghê Tố kê một đơn thuốc cho Miêu Dịch Dương, rồi cáo từ với Miêu Thái uý và mọi người. Sau đó nàng được Thái Xuân Nhứ đưa ra ngoài cửa phủ, đúng lúc gặp một người hầu dẫn một thầy thuốc xách theo hòm thuốc vội vội vàng vàng chạy trên hành lang.
 
“A Hỉ muội muội, là tỷ có lỗi với muội…”
 
Thái Xuân Nhứ thấy vậy thì bỗng cảm thấy lúng túng.
 
Rõ ràng lúc nãy ở trong phòng, cha nàng ấy đã dặn người không cần gọi thầy thuốc nữa, nhưng thấy người hầu lớn tuổi đó hình như là người hầu thân cận của Vương thị, dẫn theo thầy thuốc vào phủ lúc này là có ý gì, không cần nói ra thì ai cũng biết.
 
“Phu nhân yêu con nên nóng lòng, lại không hiểu rõ về muội, thận trọng một chút cũng không sao.” Nghê Tố lắc đầu, mỉm cười với Thái Xuân Nhứ.
 
Thái Xuân Nhứ đang định nói gì đó, lại bất ngờ nhìn vào cổ của Nghê Tố.
 
“Thái tỷ tỷ?”
 
Nghê Tố không hiểu tại sao.
 
“A Hỉ muội muội, muội có chuyện gì giấu tỷ à?” Thái Xuân Nhứ khẽ nhíu mày rồi nắm chặt lấy tay của Nghê Tố.
 
“Sao thế?”
 
Nghê Tố vô cùng ngỡ ngàng.

 
“Lúc nãy, chẳng phải muội nói cổ của muội bị mẩn ngứa sao? Nhưng mà cái vết này trên cổ muội… đâu có giống như bị mẩn ngứa?” Thái Xuân Nhứ nhìn chằm chằm vào chiếc khăn mỏng trên cổ của Nghê Tố, nàng đưa tay lên tháo chiếc khăn xuống, bên dưới lộ ra rõ ràng là một vết răng đã đóng vảy. Thái Xuân Nhứ nhất thời sững sờ hít sâu một hơi, sau đó tức giận nói: “A Hỉ muội muội! Đây… đây rốt cuộc là kẻ phong lưu dâm ô nào dám làm vậy!”
 
Nghê Tố cả kinh, lập tức buộc khăn lại, hai gò má của nàng nóng lên, trong lòng cảm thấy may vì chỉ có Thái Xuân Nhứ nhìn thấy manh mối này, nàng trả lời một cách mơ hồ: “Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, làm gì có kẻ phong lưu dâm ô nào chứ.”
 
“Nhưng vết răng này…” Thái Xuân Nhứ sợ bị người khác nghe thấy nên đè thấp giọng xuống.
 
May mà tỳ nữ ở phía sau không nhìn rõ.
 
“Hôm trước muội bế con của người nông dân đến giao thuốc, đứa trẻ đó không vui nên cắn thôi.” Nghê Tố thuận miệng nói một câu.
 
“Trẻ con gì mà răng lại sắc như vậy? Muội bế nó để làm gì?” Thái Xuân Nhứ thở phào một hơi, rồi lại trách đứa bé không hiểu chuyện đó: “Nếu để người khác nhìn thấy, chẳng lẽ họ lại không hiểu lầm giống tỷ sao? Cũng không biết người nhà dạy dỗ kiểu gì, mà để nó có tính cách như vậy…”
 
Thái Xuân Nhứ mới nói được một nửa thì cảm thấy phía trước hình như có một cơn gió lạnh thổi tới, khiến người ta dù đang đứng dưới ánh mặt trời cũng cảm thấy lạnh lẽo.
 
Cơn gió này thổi bay ống tay áo của Nghê Tố, nàng nhìn xuống dưới, thấy trên mặt đất có một luồng sáng màu trắng nhạt như ánh trăng khẽ lay động, nàng không kiềm được mà nheo mắt lại rồi nói với Thái Xuân Nhứ:
 
“Đứa bé đó trông cực kì lanh lợi, không nhìn ra lại có tính cách như vậy.”
 
Ra khỏi phủ Thái uý, Nghê Tố đi bộ trên con phố náo nhiệt, nàng nhìn một luồng sáng màu trắng nhạt như ánh trăng khẽ lay động trên mặt đất. Nàng đến trước một quầy bán trà và đồ uống mua hai phần nước trái cây, mua thêm một chút trà bánh rồi dùng giấy dầu gói lại.
 
“Nếu ngươi không sợ ánh sáng, tại sao lại không chịu hiện thân để đi dạo phố cùng ta?”
 
Nghê Tố đi lên cầu Hồng Kiều trên sông Vân Hương, nói chuyện với ai đó với giọng rất nhẹ nhàng.
 
Nhưng bên cạnh nàng lại không có ai cả, chỉ có người qua đường đi tới đi lui.
 
“Có phải ngươi vẫn đang còn giận ta phải không?”
 
Nghê Tố uống một ngụm nước trái cây rồi nói tiếp: “Giận vì ta nói với Thái tỷ tỷ rằng ngươi là một đứa trẻ có tính tình không tốt à?”
 
“Không phải.”
 
Sương mù nhàn nhạt tích tụ lại bên Nghê Tố, từ đó hiện ra thân mình của một nam tử trẻ tuổi.
 
Nghê Tố nhìn hắn, bóng dáng của hắn vẫn mờ mờ ảo ảo, ngoại trừ nàng ra, không có bất kì ai trong số những người đi trên cầu Hồng phát hiện ra hắn cả.
 
“Vậy Từ Tử Lăng.”
 
Nghê Tố đưa một cốc nước trái cây cho hắn: “Chúng ta cùng nhau đi du lịch hồ Vĩnh An nhé.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận