Chiêu Hồn

“Nghê tiểu nương tử có ở trong đó không?”
 
Châu Đĩnh mơ hồ nghe thấy có một giọng nói của người ở bên trong. Hắn vừa định gõ cửa thêm một lần nữa thì cảnh cửa bỗng nhiên mở ra. Cô nương ở bên trong mặc một chiếc váy dài ôm lấy cơ thể, những dải lụa rũ xuống, hờ hững trên cánh tay mảnh khảnh. Nàng búi tóc rất thấp và kẹp chúng bằng chiếc lược bạch ngọc.
 
Nhưng không hiểu sao nàng lại đeo một chiếc khăn gấm ở quanh cổ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Nghê tiểu nương tử, ngươi bị sao vậy?” Châu Đĩnh nghi ngờ hỏi.
 
“Do trời mưa nhiều quá nên bệnh sởi của ta lại tái phát ấy mà.” 
 
Nghê Tố hoàn toàn mở to cánh cửa ra, Từ Hạc Tuyết đứng bên cạnh cô biến thành làn khói và tan đi.
 
Châu Đĩnh cũng không hoài nghi nhiều, hắn bước vào bên trong mái hiên, nhận lấy chén trà Nghê Tố đưa cho và nói: “Buổi tảo triều sáng hôm nay, Ngự Sử trung thừa Tưởng đại nhân đã đem bản án của huynh trưởng ngươi tấu lên quan gia. Di Dạ ti bây giờ đã có thẩm quyền điều tra triệt để vụ án này. Hàn Sử tôn đã thẩm vấn rất nhiều người, những không ngờ được lại dây dưa tới một số người mà bọn ta không ngờ đến.”
 
“Ai?” Nghê Tố lập tức hỏi.
 
“Chính là vị nhị công tử của Miêu Thái úy.” Châu Đĩnh nhìn xem biểu cảm của nàng: “Chính là cái vị Triều Phụng lang đã dẫn ngươi ra khỏi Di Dạ ti, Miêu Dịch Dương.”
 
Châu Đĩnh luôn cử người của Di Dạ ti theo dõi và âm thầm bảo vệ cho Nghê Tố, đương nhiên là hắn biết trước khi Nghê Tố đến đường Nam Hòe, nàng đã có một khoảng thời gian dưỡng thương ở trong phủ Thái úy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Làm sao có thể là hắn được?”
 
Nghê Tố không dám tin.
 
Trong khoảng thời gian ở phủ Thái úy, Nghê Tố toàn nằm trên giường để dưỡng thương nên không có gặp Miêu Dịch Dương được mấy lần. Nhưng trong ấn tượng của nàng, Miêu Dịch Dương yếu đuối và rất dịu dàng, hầu như toàn bộ mọi việc đều là do phu nhân của hắn là Thái Xuân Nhứ giúp hắn đưa ra quyết định. 
 
“Thực ra vẫn chưa xác định được thực hư sự việc ra sao, chỉ là do huynh trưởng của ngươi cùng với cử tử Diễn Châu Hà Trọng Bình không có quen biết với con cháu thế gia nhiều lắm, mà huynh trưởng của ngươi cũng không phải là người có danh tiếng vang dội nào cả, tại sao vừa đi tới Vân Kinh xa lạ này lại bị hung thủ để mắt tới? Không biết là Nghê tiểu nương tử có nhớ đến việc mà ta từng đề cập khi trước hay không? Hà Trọng Bình đã mượn cuốn sách luận của huynh trưởng của ngươi.”
 
Nghê Tố gật đầu: “Đương nhiên là ta nhớ rất rõ.”
 

“Huynh trưởng của ngươi rất ít khi giao du với người khác nhưng Hà Trọng Bình lại không giống như vậy. Hắn sau khi uống ba tuần rượu thì bắt đầu ba hoa, khoe khoang tài năng với bằng hữu của hắn. Hắn cũng nhắc đến những bài thơ và văn chương của huynh trưởng ngươi với những người trên bàn rượu.”
 
“Trong số những bằng hữu của hắn, có một người gọi là Diệp Sơn Lâm, nhà của người này mở một hiệu sách nhỏ. Theo như những gì Hà Trọng Bình khai ra, người này có nhận biết một vị nha nội có sở thích sưu tập những cuốn sách ghi lại những câu chuyện kỳ quái thời xa xưa. Người này không ai khác chính là vị nhị công tử của Miêu Thái úy, Miêu Dịch Dương.”
 
“Mà vị công tử này cũng tham gia kỳ thi mùa đông nhưng lại không được đề tên lên bảng.”
 
“Không thể nào là hắn được.”
 
Nghê Tố nghe xong thì vội vàng lắc đầu: “Nếu như thật sự là hắn thì sau khi kế hoạch mua chuộc cai ngục để giết ta bịt đầu mối ở trong Tư Lục ti của phủ Quang Ninh không thành, hắn cứu ta từ Di Dạ ti mang về phủ Thái úy, lúc ấy ta tự mình chui đầu vào lưới, tại sao hắn lại chẳng hề ra tay với ta? Khi ta ở trong tầm mắt của hắn như vậy, đáng lẽ hắn phải tranh thủ cơ hội này mới đúng chứ?”
 
Nếu hung thủ thực sự là Miêu Dịch Dương thì cơ hội để hắn ra tay trừ khử nàng có rất nhiều. Thế nhưng khoảng thời gian mà nàng dưỡng thương ở trong phủ Thái úy lại trải qua vô cùng yên bình, gió êm sóng lặng không hề gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
 
“Có thể bởi vì ngươi ở ngay dưới tầm mắt của hắn thì hắn mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Châu Đĩnh nâng chén trà lên, tiếp tục nói: “Nhưng mà đây cũng chỉ là suy đoán của Hàn Sử tôn mà thôi. Còn có một loại khả năng nữa, vị Triều Phụng lang này chỉ là một quân cờ mà hung thủ lợi dụng để khiến cho mọi người không nghi ngờ mà thôi.”
 
“Các ngươi bắt Miêu Dịch Dương tống vào bên trong nhà ngục của Di Dạ ti?” Nghê Tố vốn có một khoảng thời gian bị nhốt ở trong Di Dạ ti. Nàng sợ rằng Hàn Sử tôn sẽ không đối xử với những người ở trong Di Dạ ti giống như đối xử với nàng như trước đây, chỉ có hù dọa chứ không dùng cực hình. Nhưng hiện tại Di Dạ ti đã được quan gia ban sắc lệnh, bọn họ bây giờ có đầy đủ quyền hạn để bắt nhốt tất cả quan viên và tra tấn, khảo hình bọn hắn.
 
“Hàn Sử tôn cũng không có dùng cực hình với Triều Phụng lang.” 
 
Sau khi Châu Đĩnh để lại lời này xong thì rời đi. Nghê Tố quay trở lại phòng của Từ Hạc Tuyết để tiếp tục dùng cơm. Nhưng khi nàng vừa cầm bát lên, nàng nhớ đến Thái Xuân Nhứ, trong lòng nàng cảm thấy không yên, không còn tâm trạng để mà ăn cơm được nữa.
 
“Miêu Dịch Dương không có thủ đoạn như vậy.” 
 
Sương mù trắng nhẹ nhàng ngưng tụ thành thân ảnh của Từ Hoa Tuyết. Hắn vừa mới trải qua kỳ hạn Âm Thích cho nên không còn nhiều sức lực để nói: “Miêu Thái úy cũng không có khả năng bí quá hóa liều.”
 
“Ngươi quen biết Miêu Thái úy?” Nghê Tố ngẩng đầu lên nhìn hắn.
 
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Từ Hạc Tuyết im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, ta hiểu rất rõ tính cách của người này.”
 
Khi mười bốn tuổi, hắn từ bỏ tương lai xán lạn ở Vân Kinh mà đi tòng quân ở biên cương. Lúc đó, nhóm quân mà hắn tham gia chính là nhóm quân của Uy Liệt tướng quân Miêu Thiên Chiếu. Mà lúc đó Miêu Thiên Chiếu còn chưa phải là Miêu Thái úy như bây giờ.
 
Mười lăm năm trước, tại trận chiến ở trong sa mạc, hắn cùng với Miêu Thiên Chiếu kề vai đánh đuổi giặc ngoại xâm.

 
Thái úy tuy là chức quan cao nhất bên võ thần nhưng so với đám văn thần ở trong triều thì chức vụ này không có quyền hạn gì nhiều. Huống chi bây giờ Miêu Thái úy bị bệnh tật quấn thân, không thể mang binh được. Cho dù ông muốn mưu toan một tương lai cho con trai của ông thì cũng sẽ không dùng nhiều thủ đoạn như vậy ở trong triều.
 
“Thực ra thì ta cũng từng nghe Thái tỷ tỷ nói qua lang quân của tỷ ấy tính tình hiền lành, có đôi chút cổ quái, vốn rất ít khi giao du với những người bên ngoài. Cũng từ khi trở thành ti trực tại Đại Lý Tự mới bắt đầu học người khác ra vẻ văn nhân. Trừ nơi đó ra thì những ngày bình thường hắn chỉ muốn ở lỳ trong nhà, sao lại có thể đi đến tiệc hội của Diệp Sơn Lâm uống rượu được?”
 
Nghê Tố càng nghĩ càng thấy không có khả năng.
 
Nàng cảm thấy rất nhớ Thái Xuân Nhứ nhưng khi nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Từ Hạc Tuyết, hắn như thế này thì làm sao có thể thuận tiện cùng với nàng đi ra ngoài được?
 
“Nếu ta đốt cho ngươi thêm một chút nhang nến thì ngươi có cảm thấy dễ chịu hơn không?” Nghê Tố đứng dậy, đi tới bên chiếc tủ ở bên cạnh lấy ra một chút nhang nến.
 
“Cảm ơn.”
 
Từ Hạc Tuyết ngồi bên cạnh giường, ống tay áo rộng lớn che đi đôi bàn tay đang siết chặt.
 
Ngoài trời đã bắt đầu tối, Nghê Tố thắp thêm vài ngọn nến ở trong phòng, cắm cây nhang vào lư hương và đặt nó ở bên cạnh cửa sổ để cho căn phòng không bị tràn ngập trong nhang khói.
 
Khi nàng quay lại thì thấy Từ Hạc Tuyết đã cởi bộ áo lông cừu không hợp với thời tiết hiện tại kia ra, chỉ còn mỗi một chiếc áo bào màu trắng như tuyết. Dù cho hồn phách của hắn có chút suy yếu nhưng dáng ngồi của hắn vẫn ngay thẳng giống những ngày bình thường.
 
Chỉ là quần áo của hắn không được sang trọng bằng chiếc áo lông cừu mà nàng đã đốt cho hắn ở trong khu rừng bách gần chùa Đại Chung kia. Ngược lại, chất liệu chiếc áo bào của hắn rất bình thường, thậm chí còn có chút thô cứng.
 
Đây là điều mà Nghê Tố phát hiện ra từ rất lâu nhưng nàng vẫn chưa bao giờ hỏi hắn về điều đó.
 
Nhưng mà lúc này nàng đột nhiên muốn hỏi. Hôm nay nàng cảm thấy Từ Hạc Tuyết luôn khoan nhượng tất cả những hành vi mạo phạm của nàng: “Quần áo này của ngươi có phải là do người bạn cũ kia đốt cho ngươi không?”
 
Nàng thực sự hỏi điều đó.
 
Từ Hạc Tuyết ngẩng đầu lên: “Đó là món quà của mấy sinh hồn trong âm phủ tặng ta.”
 
Lúc hắn mới tiến vào cửa âm phủ, cả người chỉ là một làn sương đỏ như máu, không có quần áo che chắn, không có người nào ở dương thế đốt đồ cho hắn. Hắn chỉ biết lênh đênh giữa dòng sông Hận Thủy.

 
Thường có những linh hồn sống trong âm phủ đến nhận đồ cúng tế của người thân ở trên dương giới. Bộ quần áo trên người hắn lúc này là món quà từ một sinh hồn của một ông lão tặng hắn.
 
Nghê Tố không ngờ hắn lại trả lời như vậy.
 
Nàng còn muốn hỏi thân phận thực sự của hắn là gì? Người thân của hắn đâu rồi? Không có người nào đốt quần áo ấm hay viết thư xuống cho hắn sao? Vào ngày giỗ của hắn, không có ai khóc thương cho hắn sao?
 
Những câu hỏi cứ xuất hiện trong tâm trí của nàng, nhưng nàng lại nhớ đến một việc.
 
Tại sao người bạn cũ của hắn lại chuẩn bị xong quần áo ấm cho hắn, còn viết thư cho hắn nhưng lại không đốt chúng đi?
 
Nghê Tố nhìn hắn nhưng không biết nói gì tiếp theo.
 
“Ánh trăng lên rồi.”
 
Nghê Tố quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nói.
 
Từ Hạc Tuyết nhìn theo hướng nhìn của nàng, chỉ thấy một lớp sương mờ ảo bàn bạc xuất hiện ở bên ngoài hành lang. Sau đó hắn lại nghe thấy giọng nói của nàng vang lên một lần nữa: “Ngươi có phải muốn ra ngoài tắm rửa hay không?”
 
Cũng giống như cái đêm ở quán trọ tại trấn Kiều ngày hôm đấy, Từ Hạc Tuyết đứng yên lặng ở bên trong đình viện. Khi hắn quay đầu lại thì nhìn thấy cô nương kia cũng đang ở bên ngoài hành lang nhìn hắn.
 
Ánh trăng cùng với bụi trần hòa quyện vào nhau, âm thầm xua tan hết lớp bụi trần thuộc về dương gian mà hắn đã nhiễm phải. Vết máu trên cổ tay áo của hắn cũng từ từ biến mất.
 
Hắn yên lặng đứng nơi đó, toàn thân không nhiễm bụi trần, giống như không thuộc về thế gian này.
 
Nghê Tố nhìn bóng lưng của hắn, nhớ đến bộ quần áo của nam giới mà nàng mua ở tiệm may. Dung mạo hắn cực kì diễm lệ nhưng thân hình lại gầy gò. Những bộ quần áo kia phù hợp với những nam nhân khôi ngô hơn một chút.
 
Từ Hạc Tuyết nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang. Hắn quay lại và nhìn thấy Nghê Tố đang chạy vào trong phòng của nàng. Một lúc sau, không biết cầm đồ vật gì ra và đi về phía của hắn.
 
Khi nàng đến gần, Từ Hạc Tuyết mới nhìn rõ đồ vật ở trong tay của nàng. Đó chính là một sợi dây nhỏ.
 
“Dang hai tay lên.”
 
Nghê Tố vừa đưa sợi dây nhỏ ra vừa nói với hắn.
 
Từ Hạc Tuyết không rõ ý định của nàng, hắn liếc mắt nhìn Nghê Tố, thấy nàng vẫn kiên trì đưa tay ra ở phía trước, hắn mới chậm rãi nâng hai cánh tay lên. Bỗng nhiên, nàng đi tới dựa sát vào người hắn.

 
Sợi dây nhỏ trong tay Nghê Tố quấn quanh eo của hắn. Từ Hạc Tuyết có thể mơ hồ ngửi được mùi hoa quế thoang thoảng trên mái tóc nàng. Hắn vô thức lùi lại phía sau, ánh mắt nhìn xuống sợi dây nhỏ, lúc này hắn mới biết nàng định làm gì.
 
“Là do ta không tính toán kỹ, mấy bộ quần áo ở bên trong ngăn tủ kia không phù hợp với kích thước của ngươi. Ta cũng quên không hỏi ngươi thích quần áo màu gì, mà lúc đó ta lại bận quá nên không quan tâm đến phong cách may mặc của bà chủ tiệm may. Thành ra ta thấy những bộ quần áo kia sẽ thích hợp với những người bốn mươi, năm mươi tuổi hơn.” Nghê Tố vẫn còn đang tập trung vào sợi dây nhỏ ở trong tay.
 
“Ta cũng không để ý chuyện này đâu. Ngươi có biết, nếu như ta còn sống, thực ra…” 
 
Từ Hạc Tuyết còn chưa nói xong.
 
Nghê Tố biết điều hắn muốn nói là gì. Mười lăm năm trước, hắn chết khi mới mười chín tuổi. Nếu như hắn còn sống thì bây giờ hắn cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi.
 
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía hắn và mỉm cười: “Làm sao có thể tính toán như vậy? Ngươi vĩnh viễn mười chín tuổi, vĩnh viễn ở trong độ tuổi đẹp đẽ nhất của đời người.”
 
Từ Hạc Tuyết cảm thấy rằng những từ ngữ như đẹp đẽ nhất của đời người không thể dùng để miêu tả cuộc đời của hắn. Thế nhưng cô nương ở trước mặt hắn lại khẳng định một cách chắc chắn với hắn như thế.
 
Đôi mắt trong veo của hắn phản chiếu mái hiên dưới ánh nến. Nghe thấy câu nói “đừng có động đậy” của nàng, hắn đáp lại một tiếng rồi đứng im ở đó, tùy ý cho nàng hí hoáy rửa mặt cho hắn giống như sáng này hôm nay.
 
“Để ta ước lượng kích thước của ngươi xong thì ta sẽ đi chỉnh sửa lại quần áo cho ngươi. Ngươi yên tâm, ta đã từng may quần áo cho nương khi còn ở nhà. Mặc dù cha của ta mất sớm nhưng ta cũng may cho ông ấy một bộ quần áo chống rét. Nó chắc chắn sẽ trông rất phù hợp.”
 
Nghê Tố vòng ra phía sau lưng hắn, dùng sợi dây nhỏ để đo chiều dài cánh tay của hắn.
 
“Thực ra ngươi không cần phải chỉnh sửa lại quần áo cho ta đâu.” Bây giờ nàng đang ở phía sau hắn. Từ Hạc Tuyết không thể nhìn thấy nàng nhưng thỉnh thoảng có thể cảm nhận được sự đụng chạm của nàng: “Đêm hôm qua ta đã mạo phạm ngươi, ta còn không biết nên đền đáp như thế nào nữa.”
 
“Bây giờ ngươi ngoan ngoãn đứng đó để cho ta có thể đo kích thước cho ngươi, đây chính là đền đáp rồi của ngươi rồi.”
 
“Ta sẽ đưa những kích thước này cho thợ may để họ may cho ngươi mấy bộ quần áo. Nhưng ta nhất định muốn tự tay mình may một bộ quần áo cho ngươi.”
 
Nghê Tố không hiểu tại sao hắn lại chết ở tuổi mười chín, đã thế còn không có ai đốt đồ xuống cho hắn, không có ai làm lễ đưa tang cho hắn. Đến ngay cả quần áo của hắn cùng là được nhận từ mấy sinh hồn khác ở dưới âm phủ tặng cho.
 
Lúc hắn còn sống, chắn chắn hắn là một vị thư sinh lớn lên trong gấm nhung lụa ngà?
 
Nghê Tố thu hồi lại sợi dây nhỏ, những hạt bụi lơ lửng bay trong không khí. Nàng nghiêm túc nói: 
 
“Đó chính là lễ vật mà ta muốn đưa cho ngươi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận