Chiến Thần Phong Vân
Điều này nói lên rằng bây giờ thực lực của chủ tử đã cao hơn một bậc so với trước kia rồi.
Xem ra chủ tử mới đúng là người đáng để dựa vào.
Gia tộc Michelle cái gì chứ, ở trước mặt chủ tử thì không bằng cả một con chó!
Côn Luân Vệ nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn về nơi xa, nói: “Ồ, tử khí đông lại, ha ha, tử khí động lai!
Trương Nặc Thủy không hiểu ý của Côn Luân Vệ, dè dặt hỏi lại: “Chủ tử, tử khí động lại là sao?”
Côn Luân Vệ nói: “Tử khí, là loại khí biểu tượng cho vận mệnh của một quốc gia.
Nếu như tử khí tập trung lại thành một đám thì được gọi là Vận Quốc.
Bây giờ tập đoàn Diệp Linh của Diệp Huyền Tần đang bành trướng rộng rại, sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của con dân Đại Hạ.
Bởi vì trước đây các ngươi cạnh tranh kịch liệt nên người được hưởng lợi nhiều nhất chính là con dân Đại Hạ.
Cũng vì vậy mà Đại Hạ đã đạt đến đỉnh cao của sự hưng thịnh, dân chúng vui mừng, đoàn kết một lòng, đã tác động đến tử khí, tử khí lại tác động đến Vận Quốc.
Nếu như ta đoán không sai thì lần này Vận Quốc sẽ rơi xuống tập đoàn Diệp Linh”
Thì ra là Vận Quốc sắp rơi xuống đây!
Trương Nặc Thủy nói: “Chủ tử, vậy cái gọi là Vận Quốc này là thứ rất quan trọng đối với thần tiên các ngài sao?”
Côn Luân Vệ gật đầu: “Đương nhiên.
Lợi ích của Vận Quốc thì đảm phàm phu tục tử các ngươi không thể nào cảm nhận được.
Nói cho người nghe tác dụng cơ bản nhất để người hiểu thì nếu như người nắm được Vận Quốc này thì có thể khống chế được vận mệnh của một quốc gia.
Cái gì!
Trương Nặc Thủy cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Có thể khống chế được vận mệnh của một quốc gia không phải là sẽ trở thành tổng thống hay sao! Mà đây còn là tác dụng cơ bản nhất
Trái tim của Trương Nặc Thủy đập thình thịch.
Côn Luân Vệ liếc nhìn Trương Nặc Thủy, khinh bỉ nói: “Ngươi đừng hòng nổi lòng tham với Vận Quốc.
Chỉ dựa vào cái cơ thể yếu đuối nhỏ bé này của người thì làm sao có thể khống chế nổi Vận Quốc.
Cho dù chỉ đến gần Vận Quốc thôi thì cũng sẽ bị Vận Quốc cho nổ trong nháy mắt.
Nghe vậy, Trương Nặc Thủy cảm thấy thất vọng tột cùng.
Đột nhiên Côn Luân Vệ hỏi: “Trương Nặc Thủy, người của tập đoàn Diệp linh có biết bố ngươi không?”
Trương Nặc Thủy đột nhiên bị hỏi như vậy thì cảm thấy quái lạ, ông ta không biết tại sao Côn Luân Vệ lại hỏi câu đó.
Nhưng mà ông ta vẫn kiên nhẫn trả lời: “Bố tôi là trước đây từng làm mưa làm gió một thời, nhưng chỉ là trước đây thôi.
Mà người bên tập đoàn Diệp Linh đa phần chỉ là thanh niên trẻ tuổi, vì vậy có rất ít người biết đến bố tôi.”
Côn Luân Vệ lại hỏi: “Vậy Diệp Huyền Tần và Từ Lam khiết có biết bố của ngươi không?”
Trương Nặc Thủy lắc đầu: “Chắc cũng không đâu, họ chưa từng gặp nhau.
Côn Luân Vệ gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Trương Nặc Thủy hiếu kỳ hỏi lại: “Chủ tử, sao đột nhiên ngài lại hỏi vậy? Ngài có dự định gì sao?”
Côn Luân Vệ liếc nhìn Trương Nặc Thủy, do dự một chút rồi nói: “Nói cho ngươi biết cũng không sao.
Ta định đi đến tập đoàn Diệp Linh một chuyến
Cái gì?
Trương Nặc Thủy thoáng giật mình: “Tôi nghĩ là bây giờ Diệp Huyền Tần đang truy lùng ngài ráo riết, vậy mà tại sao ngài lại không những không trốn tránh mà lại còn muốn đến tập đoàn Diệp Linh? Ngài không sợ bị Diệp Huyền Tần phát hiện ra sao?”
Nghe vậy, Côn Luân Vệ cảm thấy vô cùng tức giận, nhẹ nhàng ra một chưởng.
Mặc dù bàn tay không chạm đến Trương Nặc Thủy nhưng mà nội lực từ một chưởng đó đã đánh bay ông ta.
Côn Luân Vệ giận dữ nói: “Nghe giọng điệu của người nói thì là thực lực của ta không bằng Diệp Huyền Tần nên ta phải trốn tránh có đúng không?” Trương Nặc Thủy sợ hãi, không để ý tới thân thể đang đau đớn, vội vàng quỳ lạy cầu xin Côn Luân Vệ tha thứ: “Tôi không có ý đó, cầu xin chủ tử đừng hiểu lầm.
Thực ra thì trong lòng ông ta đúng là nghĩ như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...