Trong khi Mộ Ninh Hy rơi vào hôn mê thì bên ngoài mọi người trong phủ như loạn thành một đoàn. Lão gia chủ Mộ gia Mộ Kiêm khi nhận được tin tức thì bỏ hết mọi chuyện đang dở dang để chạy lại xem đứa cháu gái này, mọi người có mặt ở đó nghe tin cũng đi theo bước chân của Lão gia chủ.
Khi Mộ Kiêm đi đến trước biệt viện của Mộ Ninh Hy thì nhìn thấy khương dược lão cùng lúc đến. Không kịp nói nhiều lời liền ra tay ý mời Khương dược lão nhanh chóng vào xem bệnh cho Mộ Ninh Hy. Bước vào biệt viện Mộ Kiêm nhìn thấy thê tử mình ngồi bên giường Mộ Ninh Hy giúp nàng lau mồ hôi, tình hình cũng có vẻ không an nhàn như Mộ Ninh Hy bên trong thế giới kia.
" Thu nhi..... Ninh Hy là sao rồi?" Mộ Kiêm có vẻ chột dạ khi nhìn thấy thê tử thanh mai trúc mã của mình. Hạ Vân Thu chính là tên của nàng, nàng gả cho Mộ Kiêm khi 19 tuổi đến nay cũng đã gần 50 năm rồi. Dù là một gia chủ cực kỳ uy nghiêm trước mặt mọi người trong phủ nhưng lại không thể làm được gì trước mặt Hạ Vân Thu, trước mặt nàng Mộ Kiêm liền biến thành nhím trụi lông không hề có một chút khí thế như những lão gia chủ khác, nhiều người nói ông có tính thê nô ( sợ vợ đấy ạ!) nhưng ông cũng không nói gì bởi vì chính bản thân ông muốn vậy. Ông là yêu Hạ Vân Thu đến phép tắc vô thiên rồi, chỉ khi nàng như vậy ông mới thấy đó đúng là nàng, tùy tiện nhưng thế nào cũng vô cùng duyên dáng.
Hạ Vân Thu nghe được giọng nói trầm trầm, hơi run run thì máu trong người lập tức phát sôi, quay ngoắt người lại mà lấy tay lấy chân động thủ:
" Ông cái lão gia hỏa này, ông là muốn hại chết con bé đúng không, nhốt con bé trong từ đường một ngày một đêm, nếu không phải ta nghe được tin tức liền từ Thất Thiên Tự trở về ngay thì cháu gái bảo bối của ta bị ngươi hại chết rồi! Hiện tại còn chạy đến đây làm gì hả,... huhu,.... Ninh Hy mà có làm sao ta liền không cùng ngươi nói chuyện nữa!" Bà rất thương đứa cháu gái này. Con trai út cùng với con dâu hiện tại tung tích không biết như thế nào, bà chỉ còn đứa cháu gái này an ủi phần nào mất mát thì hôm nay lại nằm một đống ngay tại đây thế này.... Hừ.
Nghe thấy nương tử mình nói vậy thì Mộ Kiêm hoảng thật rồi. Đùa à! không thể để biểu muội không nói chuyện với mình được, nếu như vậy thật chắc ông liền hóa điên mất. Đây là thê tử mà ông yêu thương hơn bất cứ thứ gì a.....
" Nương tử a... ta không có không phải muốn hại Ninh Hy a.... là ta nóng nảy thôi.... Nàng không thể không nói chuyện cùng ta nữa!"
" Ta mặc kệ ngươi." chưa đợi Mộ Kiêm dứt hơi thì Hạ Vân Thu đã lên tiếng nức nở, vừa khóc vừa nói.
" È hèm.... có thể cho ta xem bệnh cho cửu tiểu thư chứ? hai người liền trở về có thể tiếp tục, hiện tại bệnh nhân là quan trọng a!" người lên tiếng lúc này chính là vị dược lão được mời đến để xem bệnh cho Mộ Ninh Hy_Khương Tịnh. Hằng ngày ông cũng nghe không ít chuyện thê nô của lão gia chủ nên cũng không có gì ngạc nhiên cho lắm.
" Đúng vậy, đúng vậy. Mau mau coi bệnh cho Ninh Hy đi!" Mộ Kiêm nghe được nhắc nhở liền hướng khương lão sư nói. Thật ra ông cũng là rất quan tâm và yêu thương đứa cháu này, dù có hơi gây rắc rối nhưng ông cũng ra tay xử lý nhưng ngày hôm qua chuyện kia liền không thể nào bỏ qua được, nếu không cấp cho người kia một công đạo liền nguy hiểm cho Mộ Ninh Hy.
" Hừ, ông chờ cho ta. Khương lão sư liền phiền ngài rồi!" Hạ Vân Thu cũng không thèm gây hấn với Mộ Kiêm nữa, đợi xem xét tình hình của Mộ Ninh Hy xong liền giải quyết cũng được. Động vào cháu gái bảo bối của bà, bà liền giáo huấn ông một trận để lần sau ông còn dám.
" Đó là nghĩa vụ của ta!" nói xong Khương dược lão liền đi tới bên cạnh Mộ Ninh Hy ngồi xuống bắt đầu bắt mạch. sau khi xem xét mạch tượng của Mộ Ninh Hy ông liền nhíu chặt lông mày, hơi thở hơi ngưng trọng một chút. Buông tay Mộ Ninh Hy ông lấy trong người ra một lọ đan dược, đổ ra một viên ra cho Mộ Ninh Hy ăn rồi lại điểm vào một vài huyệt vị rồi mới thu dọn đứng lên
" Lão gia chủ cùng theo ta ra ngoài đi, mọi người giúp cửu tiểu thư lau cơ thể qua nước ấm một lần rồi đến phòng thuốc của ta lấy dược về cho tiểu thư ngâm mình." Nói xong Khương Tịnh liền một mặt ngưng trọng bước ra ngoài. Theo sau Mộ Kiêm cùng Hạ Vân Thu cũng đi theo ra ngoài. Đi tới ngoài viện Khương Tịnh thở dài một hơi rồi ngồi xuống ghế đá trong viện. Thấy được biểu tình tren nét mặt của Khương Tịnh hai người liền lo lắng không thôi.
" Ninh Hy làm sao rồi Khương dược lão. Có gì nguy hiểm hay sao?" Hạ Vân Thu vô cùng lo lắng không thể chờ Khương Tịnh nói mà liền hỏi ngay lập tức. Nếu như Mộ Ninh Hy có chuyện gì bà cũng không muốn cùng cái tên hỗn đản này ở cùng, vừa nghĩ ánh mắt Hạ Vân Thu liền hướng về Mộ Kiêm liếc nhìn không hề thân thiện cho lắm. Đón nhận ánh mắt lên án của thê tử Mộ Kiêm chỉ có thể cụp đuôi không dám nói lên lời.
" Lúc ta bắt mạch cho cửu tiểu thư ta liền cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm. Giường như trong cơ thể nàng sảy ra chuyện gì dẫn đến biến hóa rất lớn, kinh mạch tiểu thư vốn là tắc nghẽn nhưng khi ta đưa thiên lực vào dò xét thì những kinh mạch ấy lại chậm rãi hoạt động, tuy rất chậm nhưng ta lại cảm giác rất rõ ràng. Hơn nữa, hình như phia bên trong linh hồn của tiểu thư lại rất không ổn định, giống như mới bị va chạm rất mãnh liệt vậy. Ta đã cho tiểu thư sử dụng Thanh Hồn đan để ổn định lại linh hồn của tiểu thư nhưng hiệu quả lại không thể nhanh như vậy liền khỏi nên cần thời gian trị liệu rất lâu." Khương Tịnh rất nghi hoặc, trước kia ông luôn là người quán xuyến chuyện bệnh tật cùng chữa trị cho mọi người trong phủ nên ông vô cùng ro ràng kinh mạch Mộ Ninh Hy là tắc ngẽn không thể tu luyện được. Nhưng sao hiện tại lại có sự di động như vậy, còn liên quan đến linh hồn. Chuyện này chắc chắn là không hề đơn giản. Đây là sảy ra chuyện gì sao?
So với việc Khương Tịnh rơi vào trầm mặc thì hai người còn lại thì ngốc trì độn rồi. Đứa cháu gái này là từ lúc mới sinh đến giờ toàn là bọn họ nâng trong tay, tất cả mọi thứ về Mộ Ninh Hy đêu nắm rõ trong lòng bàn tay. Việc kinh mạch Mộ Ninh Hy tắc nghẽn là từ năm lên 3 ông đã tự mình giúp Mộ Ninh Hy thử nghiệm qua, nên không hề có chuyện gì gọi là sai lầm cả. Nhưng Khương Tịnh đây là nói làm sao " Kinh mạch hoạt động!" điều này có nghĩa là gì? còn không phải là Mộ Ninh Hy đã có thể tu luyện hay sao?
" Ngươi là nói Ninh Hy kinh mạch này hoạt động?" Không thể tin được, điều này sao có thể giải thích đây. Hay có khi nào kinh mạch của Mộ Ninh Hy là đặc biệt thức tỉnh muộn so với người khác. Thông thường khi trẻ đến 3 tuổi là có thể thứ tỉnh linh mạch rồi. Khi đó là chính ông đặc biệt đứng ra thử nghiệm cho Mộ Ninh Hy, không chỉ thử một lần thôi mà là rất nhiều lần. Lúc chấp nhận sự thật ông đã rất buồn, không phải vì Mộ Ninh Hy không có năng lực tu luyện mà là ông không thể đem tài nguyên tốt nhất cho Mộ Ninh Hy tu luyện. Để chuẩn bị cho Mộ Ninh Hy ông đã bỏ ra rất lâu thời gian chuẩn bị hết thảy nhưng rồi chính nàng không thể tự tu luyện được. Lúc đó gia tộc cực kỳ buồn. Trong gia tộc vô cùn biết rõ phụ thân cùng mẫu thân là thiên tài kiệt xuất thiếu niên. Nhưng lại vì một số lý do khác nên vừa sinh Mộ Ninh Hy không lâu đã phải xuất phủ đến hiện tại chưa hề có tung tích gì. Mọi người ai cũng yêu thương đứa cháu gái này hơn khi biết Mộ Ninh Hy không thể tu luyện. Không kể đến lí do huyết mạch hay gì khác, chỉ kể đến Mộ Ninh Hy là cháu gái độc nhất của Mộ gia liền biết. Trên phụ thân còn có 5 vị bá bá. Tất cả đều có thê tử nhưng lại toàn sinh ra một đàn toàn nam nhi, không lấy một mống nữ nhi.Trong phủ phải nói là nữ nhi hiếm hoi đến cỡ nào a..... Khi nghe được tin Thê tử của lục thiếu sinh hạ được tiểu thư thì cả phủ liền mở tiệc 3 ngày 3 đêm liền để ăn mừng đấy.
" Đúng vậy! tuy rất chậm nhưng ta lại cảm nhận được. Bất quá về ảnh hưởng của linh hồn thì cần phải chữa trj cẩn thận. Ta đây liền trở về luyện thuốc nhanh một chút cho cửu tiểu thư dùng. Ta đây cáo lui trước!" nói xong Khương Tịnh đứng lên hơi thi lễ rồi ly khai biệt viện. Trở về ông phải xem lại một chút bện tình xem có chỗ nào không hợp lí nữa không. cái này quá kì diệu rồi.
Hạ Vân Thu tuy mừng khi cháu gái bảo bối của mình có thể tu luyện nhưng lại nhiều hơn là lo lắng vì hiện tại Mộ Ninh Hy vẫn còn đang nằm hôn mê trong phòng đây. Hạ Vân Thu ngước lên nhìn Mộ Kiêm, không biết lão gia hỏa này nên trị hay nên tha đây? thật là, nếu như trị tội thì cũng không nên vì nhờ chuyện này mà Ninh Hy mới có thể thức tỉnh kinh mạch, còn nếu tha thứ thì cái tội để cháu gái quỳ trong từ đường ấy một ngày một đêm kia không thể bỏ được..... làm sao đây?
Nhìn thấy ánh mắt khó xử của Hạ Vân Thu thì Mộ Kiêm cũng biết là nàng đây là suy nghĩ chuyện gì. Đang lúc nương tử phân vân thì ông ngại gì mà không kể khổ a....
" Thu nhi a..... ta đây không phải là muốn bắt Ninh Hy quỳ ở từ đường mà là có lý do của nó cả đấy. Ngày hôm qua con bé ra ngoài phủ dạo chơi thì gặp Thất hoàng tử. Nàng cũng biết con bé là có tình ý với Thất hoàng tử nên khi thấy hắn liền chạy lại nhưng bên cạnh hắn liền có thêm một Trương Thủy làm Hy Nhi tức giận gây ra đánh nhau thành một đàn. Nếu như chỉ một cái Trương gia thì ta liền không ngại nhưng là Hy Nhi lại quá bạo thủ để cho thủ vệ đi theo đánh Trương Thủy kia đến hơi tàn cũng không còn, còn phía hoàng thất cũng cực kỳ không vui với hành động này của nàng nên bất đắc dĩ ta mới phạt nàng như vậy để bọn hắn thấy nếu không thì vài ba ngày lại có người tới đây báo thù thì Hy Nhi liền nguy hiểm. Ta cũng là bất đắc dĩ thôi! Nương tử à.... ta thật sự là cũng không muốn đâu!" Mộ Kiêm vừa nói vừa bày ra bộ dáng bất đắc dĩ lắm mới làm như vậy chứ không hề muốn như vậy, chỉ còn thiếu hai mắt chảy ra vài hàng nước mắt cho sinh động thôi.
Khi Hạ Vân Thu thấy bộ dáng oan ức cộng thêm lời nói giải thích kia thì liền nguôi giận trong lòng. Nhưng cùng lắm là một chút thôi, chứ việc hoàn toàn là không thể nào rồi. " Tối nay ông liền ngủ thư phòng đến hết 3 ngày!" hừ! để ông nếm mùi đáng sợ chứ không thể tha thứ nhanh như vậy được. Mà nghe được lời thê tử nói thì lão gia chủ nào đó khóc thật rồi. " Nương tử a.... ta lần sau liền không như vậy, nàng liền tha cho ta được không, đêm tới không nàng ta không ngủ vào a...." Mộ Kiêm đây là nói thật, có một lần Hạ Vân Thu trở về nhà mẹ đẻ 5 ngày, thì 5 ngày ấy ông rất khó có thể ngủ được yên giấc.
" Ta mặc kệ !" Hạ Vân Thu bỏ lại một câu nói xong đi xem xét tình hình của Mộ Ninh Hy rồi dặn dò mọi người làm việc. Mặc kệ phía sau có một cái đuôi lẽo đẽo đi theo với vẻ mặt thương tâm oán giận khi bị thê tử bỏ rơi.
Hạ nhân trong phủ đã quen với khung cảnh này rồi nên ai làm việc gì thì liền làm việc ấy, không ai để ý đến chuyện này cho lắm. Kỳ thật tình cảm của hai vị này luôn nồng đậm tình cảm như vậy, cưới nhau gần 50 năm nhưng luôn mặn nồng như tân lang cùng tân nương vậy. Hai người họ đều là người tu luyện huyền lực nên tuổi tác và nhan sắc liền không có gì thay đổi lớn, tuổi thọ của họ có thể lên tới hàng trăm hàng nghìn tuổi.
Mọi chuyện vẫn như vậy cho đến sáng ngày hôm sau, trên một cái giường màu hồng nhàn nhạt có một cô nhóc tầm 9 tuổi nằm đấy, xung quanh một làn sương mỏng dần hiện lên rồi tản mát ra thì cũng là lúc đôi mắt ấy mở ra.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...