Chi Thần Tối Thượng Phế Sài Nghịch

Mộ Ninh Hy sau khi tỉnh lại một lần nữa thì thấy mìn nằm trong một căn phòng rất đẹp. Tông màu chủ đạo là màu đỏ, đây đúng là màu mà Mộ Ninh Hy thích nhất, căn phòng ở kiếp trước của nàng cũng là một màu đỏ chủ đạo. Đang muốn đỡ thân mình ngồi dậy thì cảm giác được chân tay là một trận đau nhức, có lẽ đây là do tác dụng phụ của việc nhập xác đi, cảm giác này đúng là không hè ễ chịu chút nào cả!. Đúng lúc này bên ngoài dường như nghe được động tĩnh của Mộ Ninh Hy ben trong nem đẩy của vào. 

"Cháu tỉnh rồi! Khương dược lão còn nói con phải dăn ba bữa mới tỉnh lại! làm ta lo lắng, bây giờ cơ thể con như thế nào rồi, có chỗ nào không khỏe hay không? nói ta, ta liền cho người mời người lại xem cho con?" người vừa bước vào là Hạ Vân Thu, bà từ sớm đã tỉnh, chỉ muốn sang nhìn đứa cháu gái này làm sao hay không htif dã thấy Mộ Ninh Hy tỉnh làm bà mừng muốn khóc. Nhưng chưa đợi Hạ Vân Thu mừng rỡ lâu thì Mộ Ninh Hy tạt cho bà một váo nước lạnh.

" Bà bà, Bà là ai?" Mộ Ninh Hy từ khi ở trong Thế giới kia "  Tán Gẫu " với muội muội mìn thì cũng liền nghĩ ra cái lí do này để thoái thác việc mình xuyên không vậy. Toàn bộ chuyện trước khi tới đây nàng không hề nhớ chuyện gì cả, chắc là không có trí nhớ truyền thừa đi. Mà Hạ Vân Thu sau khi nghe Mộ Ninh Hy nói như vậy thì bà  cũng là đứng hình rồi. Cháu gái hỏi mình là ai? sao lại không nhận ra mình rồi? Đây là chuyện gì? 

" Ninh Hy , Cháu đừng dọa nãi nãi, có phải con trách ta không về sớm hay không? chuyện này ta xin lỗi con, con cũng không nên dọa ta a....." Hạ Vân Thu vốn suy nghĩ nhiều rồi, làm sao cháu mình lại không nhận a mình như vậy, cắc chỉ là con bé hờn dỗi thôi đi.

" ta.... ta không nhớ gì cả!" Đã diễn rồi thì nen nhập tâm một tí chứ nhỉ? Mộ Ninh Hy ngồi dậy ôm đầu hét thật lớn. 

Hạ Vân Thu bây giờ là hoảng rồi, bà chạy lại ngồi bên cạnh Mộ Ninh Hy ôm lấy nàng rồi nhẹ giọng chấn an " Không sao! Hy Nhi không có nớ liền không quan trọng, nãi nãi hướng con nhắc chuyện, con không sao là tốt rồi, không có làm sao cả, không nhớ liền không nhớ!"

" Người đâu đi mời Khương dược lão mau lên, cửu tiểu thư không khỏe!" luc này bà chỉ có thể ôm thân hình Mộ Nin Hy thật chặt cảm nhận từng trận giật mình cuả Mộ Ninh Hy làm bà càng sợ hơn. Còn với cái con người làm người ta hoảng lên kia lại cười thầm trong lòng, không ngờ diễn xuất của bản thân lại tuyệt vời như thế a... biết vậy kiếp trước nàng liền đi làm diễn viên rồi.


khoảng một khắc sau Khương Dược lão đến viện thì tiến ngay đến bên cạnh Mộ Ninh Hy để coi xét tình trạng. Ông cũng không chần chừ một chút nào đưa tay ra bắt mạch, chỉ là lần này ông đưa thiện lực đi vào khắp cơ thể nhất là phần đầu vì khi đi đường ông cũng nghe qua đám hạ nhân ke lại tình hình. Kiểm tra một lúc lâu ông cũng phát hiện ra là trên đầu Mộ Ninh Hy có một vết máu tụ, chắc là bị đập đầu vào đâu nhưng là bây giờ mới ứ đọng lại máu cộng thêm việc linh hồn say ra dao động nên dẫn đến hiện trạng mất ký ức như bây giờ đây. Rút thiên lực về, Khương Tịnh đứng lên nói :" Là ảnh hưởng từ việc va chạ đầu vào nơi nào đó, bên ngoài là không hề có thấy được ngoại thương nhưng hiện tại bên trong mạch máu nhỏ trong đại não bị ảnh hưởng dẫn ứ đọng cộng thêm việc bản thân linh hồn của tiểu thư bị ba động mạnh, đây là so với hôm qua đã đỡ hơn nhưng cũng là có ảnh hưởng vô cùng lớn nên dẫn đến việc tiểu thư bị mất đi kí ức trước đó một cách hoàn toàn. Nếu nư may mắn thì sau khi trị liệu xong số huyết bị ứ đọng ấy thì tiểu thư liền hồi phục lại trí nớ còn nếu không thì......" những chữ cuối ông không nói a nhưng một ai ở đây nghe được thì cũng có thể hiểu những chữ kia là gì, chính là: Mất đi hoàn toàn ký ức. " Nhưng lần này may mắn tiểu thư không nguy hiểm tính mạng rồi, mọi người nhớ để ý đến sức khỏe tiểu thư nhiều hơn, ta đã chuẩn bị được dược rồi, ai theo ta lấy dược về co tiểu thư dùng." Khương Tịnh nói xong xoay người lại hướng Hạ Vân Thu cho một ánh mắt yên tâm. Nhìn thấy được ánh mắt này của Khương Tịnh thì bà cũng yên tâm đi một chút

" Đa tạ Khương dược lão, ta liền cho người cùng theo ngày đi lấy dược!" Hạ Vân Thu rất có lòng tin với Khương Tịnh, vì ông là người đã ở gia tộc này rất lâu rồi, từ khi có sự kiện kia thì ông liền cố định tại Mộ gia này luôn.

" Tốt" .Khương Tịnh xoay người rời đi, theo sau là một nha hoàn của Hạ Vân Thu để lấy thuốc. Sau khi mọi người rời đi hết, Hạ Vân Thu quay sang cháu gái mình, nhìn một hồi thật lâu bà nới  thầm nói :" Nếu có thể, ta hy vọng con sẽ liền quên tất cả đi, không cần nhớ lại. Quên đi cũng tốt, quên đi cũng tốt!" nói xong bà dáp lại chăn cho Mộ Ninh Hy rồi rời khỏi viện.

Sau ki Hạ Vân Thu đi không lâu Mộ Ninh Hy mở ra đôi mắt thâm trầm suy nghĩ, đây là có ý gì? chắc hẳn là phải có chuyện gì khủng bố lắm nên bà mới không muốn mình nhớ lại! mà chuyện gì mới đúng chứ?. Tất cả dều là một dấu chấm hỏi. Nhưng Mộ Ninh Hy tin, chỉ cần cho nàng thời gian thì mọi chuyện sẽ đều rõ ràng.

Bước chân xuống giường tiến đến cái gương đồng, nhìn vào bên trong thì Mộ Ninh Hy cũng không có bất ngờ cho lắm. Mộ Ninh Hy cũng sớm đoán được là khối thân thể náy rất giống mình. Chỉ là độ tuổi hiện tại như mới 8 hay 9 tuổi gì thôi.  Ngũ quan của Mộ Ninh Hy rất tinh xảo, làn da mịn màn, đôi môi hồng nhuận, nhìn đúng kiểu thiên thần nhỏ vậy. Nhưng đáng chú ý trên mặt Mộ Ninh Hy là đôi con ngươi màu đỏ như ngập huyết sắc vậy. Nhưng nó lại không hề mang theo sát khí, nhìn vào chỉ làm cho người ta cảm thấy huyền bí, áp lực thôi. Nhưng vừa sau khi nhìn vào đôi mắt đó một chút thì con ngươi vốn màu huyết sắc lại trở về màu đen bình thường rồi? sao a? Màu mắt này không hề co Mộ Ninh Hy cảm thấy xa lạ một chút nào, ôm nghi hoặc Mộ Ninh Hy quay lại bên giường, nghĩ tới chuyện hôm qua sảy ra biến hóa thì Mộ Ninh Hy đưa tay ra nhìn một cái, cái nhẫn mà Phong Thu đưa nàng. Nhưng mà sao lại có tới hai cái. ÁCH... cái nhẫn này không phải là cái nhẫn mà kiếp trước Mộ Ninh Hy có được tong một lần đấu giá sao? lúc đầu là Mộ Ninh Hy không tính mua nhưng lại có một cảm giác mãnh liệt từ cái nhẫn cuốn hút nàng nên Mộ Ninh Hy đã bỏ ra một số tiền đấu được, tuy số tiền không nhỏ nhưng với Mộ Ninh Hy mà nói là chỉ là một chút tiền ăn vặt thôi.

" Sao nó lại theo được tới đây?" Mộ Ninh Hy đưa tay lên xoa xoa hai cái nhẫn trên ngón tay mình thì từ đầu ngón tay truyền đến một trận tê dại. không biết từ khi nào trên tay Mộ Ninh Hy có thêm một vết thương, một giọt máu chảy lên mặt nhẫn rồi bị nó hấp thu. Trong cùng một lúc, ba đạo ánh sáng tỏa ra khắp phòng rồi đồng thời tắt đi, nhưng trong tâm trí của Mộ Ninh Hy lại nhiều hơn ba cái linh thức. Đây là chuyện gì đang sảy ra? đang lúc nghi vấn thì khung cảnh xung quanh lại một lần nữa thay đổi.

Trước mắt Mộ Ninh Hy hiện lên đồng thời 3 hình dáng hài đồng, tầm chừng 3 tuổi nhưng mỗi người lại tỏa ra một loại cảm giác riêng. Đầu tiên là một nam hài trên thân mặc bộ y phục màu tím, ở giữa là một nữ hài mặc y phục màu xanh ngọc, còn cuối cùng là một nam hài đồng mặc y phục màu đen nhìn tới tạo cho người ta cảm giác thần bí. Cả ba đều rất ..... dễ thương. Da trắng, má hơi hồng hồng, tóc hai nam hài màu đen chỉ riêng nữ hài là màu xanh ngọc. Đang lúc Mộ Ninh Hy thăm dò thì cả ba đều đồng thời mở mắt, ba đôi mắt ba màu sắc như y phục đang mặc.


" Chủ nhân!"

" Chủ nhân!"

" Chủ Nhân!"

Ba giọng nói non nớt cùng nhau nói, cùng nhau nhìn về phía Mộ Ninh Hy.

" Các ngươi là ai?" Mộ Ninh Hy nhìn chằm vào ba hài đồng trước mắt mình nghi vấn hỏi. Họ gọi mình là chủ nhân, không lẽ là mấy cái thứ mà mình có hôm qua? 

" Ta là khí linh của Bảo Ngọc Lưu Ly, chủ nhân gọi ta là Lưu Ly cũng được a!" Lưu Ly mở miệng giới thiệu mình cho Mộ Ninh Hy, không những thế còn chủ động chạy lại ôm lấy một bên tay cua Mộ Ninh Hy lắc lắc. " Ta chờ người thật là lâu, Lưu Ly ở đây ngây người thật lâu a...." Lưu Ly bày ra bộ dáng ủy khuất. 


" Ta là khí linh Hắc Phá Chỉ, chủ nhân gọi ta là Hắc Phá cũng được!" Hắc Phá tính tình cũng như Lưu Ly nhưng có vẻ hơi thành thạo hơi một tí, vừa thấy bên kia Lưu Ly vừa ôm vừa cười với Mộ Ninh Hy thì cũng chạy lại ôm một bên tay khác của Mộ Ninh Hy, " Này tiểu ngốc Ly, chủ nhân đây là bắt buộc trong tình huống đấy phải rời đi, nếu không thì thật ta và ngươi cũng lưu lạc đến nơi nào rồi? còn ở dây ư?" Hắc Phá vừa nhìn Lưu Ly vừa cười khinh bỉ. 

"Tiểu đen đen, ta đây là chỉ muốn bất mãn một tí thôi chứ đâu có nói gì. Xa chủ nhân lâu vậy làm ta nhớ lắm a..!" Lưu Ly vừa nói vừa liếc Hắc Phá một cái. Hừ! ta mà không phải có chủ nhân ở đây, ta liền cãi nhau với ngươi, phải chú ý hình tượng, phải chú ý hình tượng! 

" Hừ!" Hắc Phá rất không thích Lưu Ly này gọi nó là tiểu đen đen. Rõ ràng nó có tên mà sao ngốc Ly này lại cứ gọi nó là Tiểu đen đen. đúng là qua mấy ngàn năm rồi vẫn cứ luôn làm người ta muốn ghét như vậy đấy!

" Hừ! Ta là khí linh của Huyết Long Chỉ. Ta không có tên gọi!" thật ra hắn đã từng có một cái tên, nhưng là chủ nhân trước của nó đã mất cách đây vạn năm rồi, mấy vạn năm nó cứ ngủ sâu mãi trong nhẫn này, cũng có rất người muốn nó nhận làm chủ nhưng nó lại từ chối, vì căn bản ai cũng không có được một tia hảo cảm từ nó cả. Nhưng với Mộ Ninh Hy thì lại khác. Từ trên người Mộ Ninh Hy nó cảm nhận được một luồng khí lực bí ẩn, có một thứ gì đó từ Mộ Ninh Hy đã thôi thúc nó nhận Mộ Ninh Hy làm chủ.

" A! vậy thì ta gọi ngươi là tiểu Long đi, mà khí linh là cài gì vậy, các ngươi giải thích cho ta một chút đi.!" Mộ Ninh Hy nhìn tiểu Long thì liền biết tên này là một người cực kỳ ổn trọng rồi. Ở trong mắt tiểu Long, nàng thấy được một tia ưu thương rất đậm, hẳn là tình cảm của nó với chủ nhân trước rất thân thiết nên khi người kia mất đi mới như vậy.

" Mỗi một món bảo vật trân quý cũng đều có một Khí Linh tồn tại. Nó giống như linh hồn của bảo vật vậy. Có thể điều khiển mọi thứ bên trong bảo vật đó, nếu như không có sự đồng ý của Khí Linh thì sẽ không ai có thể làm chủ nhân của nó. Tuy nhiên chỉ có bảo vật từ thần khí cực phẩm trở lên mới hình thành được Linh khí cho riêng nó a!" Lưu Ly nhanh miệng giải thích cho Mộ Ninh Hy, còn đưa ánh mắt khiêu khích với Hắc Phá. Hừ! Xem ta với ngươi ai sẽ được chủ nhân để ý hơn.

" Vậy a! vậy các ngươi là phẩm gì?" Mộ Ninh Hy khi nghe Lưu Ly giải thích thì cũng hiểu được chút ít.

Chưa đợi Lưu Ly mở miệng thì Hắc Phá đã cất tiếng cướp lời của Lưu Ly " Ta và tiểu ngốc Ly là chí tôn khí cực phẩm, còn tiểu Long thì hình như là Chí Tôn thượng phẩm. Là bảo vật có phẩm chất cao cấp. Bảo vật chia ra làm 5 bậc lớn, gồm phàm khí, Thánh khí, Thần khí, siêu thần khí và Chí Tôn khí, mỗi một bậc lại được chia ra làm hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm, riêng ở Chí tôn khí thì có 4 bậc là hạ-trung-thượng và cực phẩm. Bảo vật phẩm chất càng cao càng trân quý, càng có lực lượng lớn hơn." 


" Vậy ta sau này ra đường liền phải đề phòng a... các ngươi đúng là củ khoai phỏng tay rồi!" Mộ Ninh Hy vừa nghe giải thích vừa phát hoảng, gì mà một lúc mình có tận ba cái chí tôn khí rồi. Sau này ra đường là phải cẩn thận một chút mới được.

" A... chủ nhân không cần lo lắng a. Khi chúng ta có Khí Linh thì có thể che dấu được khí tức của chúng ta rồi. Chỉ khi nào cần thiết thì mới xuất ra thôi! Với lại hiện tại chúng ta đã nhận chủ rồ nên khi nào chủ nhân muốn thu hay muốn thả kí tức thì tùy ngươi muốn a!" Lưu Ly lại tieps lời của Hắc Phá để giải thích.

" Thật? vậy thì ta yên tâm rồi! Mà sao ta lại ở đây? đây là nơi nào?" Mộ Ninh Hy lại một lần nữa nhìn xung quanh, ở đây chỉ có một màu trắng thôi, nhìn rất là kì lạ.

" Đây là trong linh thức của chủ nhân. Chúng ta là nhận ngươi làm chủ nên việc có xuất hiện trong Linh thức chủ nhân liền rất dễ dàng. Nhưng chúng ta chỉ có thể xuất hiện ở đây thôi, những chỗ khác chúng ta không thể tới được!" Tiểu Long từ nãy đến giờ không hề nói câu nào cũng mở miệng ra nói một câu. Nó tuy ít nói nhưng lại không muốn bị hai cái tên con nít kia vứt bỏ ra rìa. cảm giác thật không hề thích một chút nào.

" Vậy à! Hôm qua Phong Thu có nói ta cần đề cao thực lực vì một nhiệm vụ quan trọng. Dù ta không biết nó là cái gì nhưng ta biết hiện tại ta cần thực lực" Đúng vậy, Mộ Ninh Hy cần tực lực để cứu muội muội mình. Nàng không muốn muội muội phải chờ mình quá lâu đâu.

 Lưu Ly nhìn thẳng vào Mộ Ninh Hy, đúng vậy, đây chính là khí thế luôn có ở Chủ nhân nó, rất bá, rất tham vọng." Tất nhiên, niệm vụ kia của chủ nhân rất quan trọng, hiện tại ngươi còn chưa hề tu luyện. Nhưng đừng lo, chúng ta chính là sẽ giúp người có lại dược thực lực như trước kia a..."

" Chúng ta sẽ giúp người!"

" Chúng ta sẽ cố hết sức!" 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận