Chí Dã


Ngày hôm sau, lúc Sầm Dã đến studio, Hứa Tầm Sênh vẫn ngồi im trước đàn như ngày thường, tách trà nóng tỏa khói, tà váy mềm mại lay động lòng người.

Thấy họ đẩy cửa đi vào, cô bình thản gật đầu, nhưng không còn cười nhã nhặn như mọi khi.

Sầm Dã hơi sững sờ bởi một cảm giác rất khó tả đột ngột dâng lên trong lòng.Trương Thiên Dao bước đến khoe khoang, nói hôm trước nhóm bọn họ biểu diễn lợi hại thế nào, còn hỏi cô tại sao không đến? Cô hòa nhã giải thích và xin lỗi, mọi người cũng không quá để ý, chỉ mình Sầm Dã cảm nhận được có điều gì đó không ổn.

Lời nói và cử chỉ của cô vẫn như mọi ngày, nhưng vẫn để lộ ra chút khác biệt.

Chân mày cô luôn nhíu lại, dáng ngồi thẳng tắp, ngón tay đặt lên dây đàn hơi đè xuống, hằn lên vết đỏ nho nhỏ.Và cả cây đàn của cô nữa, vừa nhìn đã biết sáng nay không được lau kỹ, đuôi đàn có vài vết bụi mờ.

Không chỉ vậy, kệ tủ trong nhà bình thường luôn được sắp xếp rất chỉnh tề, hôm nay lại khá lộn xộn.

Anh gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ thất thần của cô lúc dọn dẹp đồ đạc ban sáng.Sầm Dã đứng ở sau cùng, nhìn cô đăm đăm.

Cô làm như không để ý, cũng không nhìn về phía anh lần nào.

Thật kì lạ! Bình thường, cô rất nhạy cảm, mỗi lần Sầm Dã trắng trợn nhìn chăm chăm, cô đều lập tức phát hiện ra, ánh mắt sẽ lập tức lướt sang anh, sau đó thờ ơ rời mắt đi.

Hôm nay, dường như thần kinh nhạy bén kia bị đứt đoạn hay sao mà cô không thấy được ánh nhìn của anh?Bấy giờ, Sầm Dã còn chưa nhận ra sự “đứt đoạn” ấy chỉ xảy ra với mỗi mình thôi, cứ cảm thấy cô có chút gì đó không bình thường.

Cô đang ấm ức chuyện gì sao? Trong đầu Sầm Dã lướt qua ý nghĩ này, song anh tạm gác sang một bên, đi theo mọi người xuống hầm, giữ kín câu hỏi đó cho riêng mình, không hề đề cập với người khác.

Có điều, lúc đi xuống bậc thang, khóe mắt anh liếc sang, thấy dáng vẻ cô được bao bọc vởi những tia nắng càng thêm nghiêm chỉnh, tấm lưng mảnh mai bỗng dưng căng thành một đường thẳng, nơi góc mặt toát lên nét lạnh lùng.Sầm Dã điềm tĩnh đi xuống tầng hầm.Thật ra, đến sáng hôm nay, tâm trạng Hứa Tầm Sênh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cũng quên chuyện tối hôm đó, buổi sáng chuyên tâm dạy học trò đàn, có đánh sai vài nốt, song học trò của cô không phát hiện ra.Buổi trưa, gần đến giờ tập luyện của ban nhạc, tâm trạng lại dấy lên chút xao động, cô bèn đàn vài bài nhẹ nhàng cho tĩnh tâm.Khi Sầm Dã bước vào, cô đã quyết định không thèm để ý đến anh nữa.

Nhưng ánh mắt anh lại chẳng hề kiêng dè, cứ nhìn cô chăm chú.


Hứa Tầm Sênh không biết anh có ý gì, sau khi làm ra chuyện như vậy, anh còn ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, mặt dày mày dạn đến thế sao? Hơn nữa cô cũng nhận thấy xúc cảm nôn nao trong lòng tối hôm ấy lại như thể cỏ dại lan tràn, sinh sôi nảy nở.Cho đến khi nhóm họ đều đi xuống hầm, Hứa Tầm Sênh vốn định đọc sách, nhưng lật tới lật lui cả buổi, đành thừa nhận mình không sao tập trung được, trong đầu toàn là những lời lên án Sầm Dã.

Cô rửa tay rồi tiếp tục đánh đàn, một bản nhạc nhẹ nhàng lại biến thành hùng hồn, khí thế bừng bừng.

Hứa Tầm Sênh thở dài, dứt khoát đứng dậy, đậy nắp đàn lại, đi ra ngoài.Đi những năm, sáu vòng quanh nhà, tâm trạng cô mới yên bình trở lại.

Khi ấy khoảng ba, bốn giờ chiều, ánh nắng mùa đông dịu dàng phủ lên người chút hơi ấm, không khí thanh sạch, hít vào lồng ngực đầy khoan khoái.

Hứa Tầm Sênh đi về sân nhà mình thì thấy một người đang ngồi đấy, cô dừng bước, im lặng.Có đôi khi, trông Sầm Dã thật giống một cậu bé to xác vô cùng thuần khiết: gương mặt trắng trẻo, tóc đen mềm mượt, ánh mắt trong vắt.

Anh ngồi đó nhưng lại không thuộc về nơi đó, chẳng điều gì có thể lọt vào tầm mắt, hệt như đứa bé lạc đường, so với đêm hôm trước cứ như hai người hoàn toàn khác biệt.

Không biết anh đang nghĩ điều gì, khóe môi vương chút nét cười, đưa ngón tay ra nghịch luống rau hẹ cô trồng.

Sau đó, anh bắt đầu quấn lấy cọng rau rồi kéo đứt, vứt xuống mặt đất, lại nhổ tiếp cọng thứ hai, động tác khá thô lỗ.Có lẽ thấy được chiếc bóng in nghiêng trên mặt đất, Sầm Dã vứt bỏ đám rau hẹ “chết thảm” trong tay mình, còn giấu đầu hở đuôi dùng chân giẫm lên.

Sau đó, anh giống như không có việc gì liền đứng dậy, vươn vai: “Cô chạy đi đâu thế? Cả buổi không thấy bóng dáng đâu.”Hứa Tầm Sênh sầm mặt, lạnh nhạt đi ngang qua anh: “Không liên quan đến anh.” Còn chưa dứt câu thì cánh tay cô đã bị anh bắt lấy.

Cô ngẩng đầu, thấy ánh mắt bé trai ngây thơ thoáng chốc biến thành ánh mắt người đàn ông trưởng thành, nhìn xoáy vào mình.“Tôi đã làm gì chọc giận cô à?” Anh hỏi thẳng.Hứa Tầm Sênh không biết phải trả lời ra sao, muốn giãy ra nhưng anh lại cố chấp không buông.

Cô vừa ngẩng đầu liền thấy ngay góc tường hai người đứng tối hôm trước.

Vậy mà hiện giờ anh còn dám mặt dày hỏi cô về chuyện hôm đó sao?Cơn thịnh nộ sắp bùng nổ, nhưng một ý nghĩ lạ lùng khác lại trào dâng từ đáy lòng cô.


Bởi cô thấy rõ ánh mắt anh, nơi ấy chỉ chất chứa sự thẳng thắn, kiêu ngạo và hoang mang của một chàng trai trẻ.“Anh quên hết chuyện tối hôm trước rồi sao?” Cô lạnh lùng hỏi.Lúc này, Sầm Dã thực sự hoang mang, bối rối nghĩ ngợi rồi dè dặt hỏi lại: “Cho tôi gợi ý đi.

Tối hôm trước, tôi uống nhiều quá, tỉnh lại thì thấy mình nằm ở nhà rồi.” Nói xong, anh còn cười cầu hòa: “Cô giáo Hứa, không phải tôi chạy đến chỗ cô chứ? Lẽ nào tới bắt nạt cô hả?”Anh vốn nói đùa, nhưng trong lòng Hứa Tầm Sênh lại run lên, tất cả cảm xúc đều vọt lên não, không biết là nổi giận hay bất lực.

Người này đêm hôm trước la lối om sòm, thậm chí còn hung hăng ngang ngược, thế mà hôm nay lại quên sạch.Cuối cùng, Hứa Tầm Sênh vẫn rất khôn khéo, yên lặng chốc lát mới nhàn nhạt đáp: “Bắt nạt tôi, anh dám sao? Anh chạy đến sân nhà tôi ói mửa, quậy phá, vứt đồ lung tung, còn ca hát ồn ào.

Tôi chưa bao giờ gặp ai đáng ghét như vậy.”Sầm Dã lập tức “tỉnh ngộ”.

Hóa ra chuyện là như thế, chẳng trách Triệu Đàm bảo không biết khuya hôm trước anh đã chạy đi đâu.

Thì ra bản thân lại làm ra chuyện mất phong độ như vậy! Anh khẽ sờ mũi, lại nhìn về phía cô giác Hứa xưa nay phong thái ung dung, vậy mà giờ lại giận đến mức khuôn mặt ửng hồng, cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng vẫn không buông cánh tay cô ra, lí nhí nói: “Vậy… cô đừng giận nữa.

Tôi xin lỗi.

Sau này, tôi không dám nữa đâu.”Ngay cả bản thân Hứa Tầm Sênh cũng không ý thức được kể từ khi nào, Sầm Dã lại nói chuyện với cô bằng giọng điệu này? Là từ tối hôm mới biết nhau không lâu, anh nhỏ giọng nói “Bỏ vào bát tôi đi” rồi ăn giúp cô mấy xiên thịt, hay là khoảng thời gian anh không có tiền ăn cơm, cô luôn “vô tình” nhờ anh ăn hộ, còn anh miễn cưỡng nhận lấy?Chính Sầm Dã cũng không biết thái độ này của mình có thể khiến các cô gái cảm thấy bối rối.

Anh vừa xin tha thứ, cô liền mềm lòng, nhưng cơn giận vẫn khó nguôi ngoai, dù sao cô đã chịu thiệt thòi như vậy.

Thế là cô rút cánh tay về, bỏ lại một câu: “Tôi tạm thời không muốn nói chuyện với anh.” Rồi đi thẳng vào nhà.Sầm Dã đứng trong sân chốc lát, đút hai tay vào túi quần, ngửa mặt lên phơi nắng.

Không hiểu sao tâm trạng không hề tệ, anh còn vừa hát nghêu ngao vừa cười tủm tỉm đi vào trong.Mọi người đang nghỉ ngơi, thấy anh đi vào, Huy Tử hỏi han: “Sao lâu vậy? Còn tưởng cậu chạy đi chơi rồi chứ?”Sầm Dã lảng tránh: “Tôi đi tản bộ không được sao?” Trương Thiên Dao gặng hỏi: “Thuốc đâu?”Lúc này, Sầm Dã mới nhớ ra khi nãy, mình viện cớ đi mua thuốc lá, giật mình chốc lát mới cười nói: “Chết tiết, quên rồi!”Cả đám mắng mỏ, Sầm Dã đều phớt lờ, chỉ có Trương Thiên Dao nghi ngờ nhìn anh vài lần: “Làm cái gì mà thuốc cũng quên mua thế hả?”Sầm Dã không đáp.Anh vốn tưởng rằng kiểu con gái chững chạc, hào phóng và có chút ngốc nghếch như Hứa Tầm Sênh sẽ giận anh chốc lát thôi.

Thế mà mấy ngày trôi qua, cô vẫn không buồn ngó ngàng đến anh.


Hóa ra cô là kiểu người như thế, mỗi khi nổi tính khí trẻ con cũng rất biết giày vò người khác.Ví dụ như mỗi lần ban nhạc đến phòng tập, Hứa Tầm Sênh vẫn chào hỏi mọi người, nhưng ánh mắt sẽ bỏ qua mỗi mình anh.

Còn lúc mọi người cùng trò chuyện, anh cố bắt chuyện với cô một câu, cô nhất định sẽ vững như núi Thái Sơn, làm vẻ mặt hờ hững giống như không nghe thấy, không đáp lời.Cô vẫn thường xuyên chuẩn bị đồ ăn vặt và thức uống cho ban nhạc.

Có điều, đồ ăn vặt thì Sầm Dã còn có thể ăn ké với mọi người, nhưng nước thì chỉ có bốn cốc.

Mỗi lần đến lượt anh, đừng nói là cà phê, ngay cả sữa dâu cho trẻ con cũng không có.Chưa hết, mấy ngày đó, họ rủ Hứa Tầm Sênh cùng đi ăn, cô đều từ chối.

Trương Thiên Dao đưa vé của vòng tranh top 10 khu vực cho cô, cô cũng trả lại nguyên vẹn, lịch sự bảo gần đây không có thời gian đi xem trực tiếp, chỉ có thể ủng hộ họ về mặt tinh thần thôi, khiến Trương Thiên Dao rầu rĩ ra mặt.Dần dà, tất cả đều nhận ra, Hứa Tầm Sênh chỉ đang giận một mình Sầm Dã thôi.

Hôm đó, lúc ăn đồ nướng uống bia, Triệu Đàm đá anh một cú: “Này, rốt cuộc cậu đã chọc giận gì cô giáo Hứa thế? Tôi để ý rõ rành rành, vừa thấy cậu, vẻ mặt đang phơi phới như gió xuân của cô ấy lập tức hóa thành mùa đông giá rét.”Những người khác đều nhìn Sầm Dã, Trương Thiên Dao uống một hớp bia, cười cười chờ đợi.Sầm Dã chối: “Làm sao tôi biết?”“Dẹp đi…” Cả bọn đều không tin.

“Cô giáo Hứa không phải người vô cớ giận dỗi, phải là chuyện động trời mới có thể khiến cô ấy giận như vậy.

Tiểu Dã, nếu cậu không khai đừng hòng đến phòng tập nữa, tránh ảnh hưởng đến phúc lợi của mọi người.”Sầm Dã phì cười, rốt cuộc khai thật: “Cô ấy nói hôm đó tôi uống say… chạy đến studio quậy phá, ói mửa và vứt đồ đạc lung tung.

Chuyện này giải quyết làm sao? Nhất định là hôm đó tôi vui mừng quá, theo thói quen chạy đến studio rồi…”Còn chưa dứt câu, anh đã bị cả bọn đè xuống đánh một trận.“Chẳng trách cô giáo Hứa lại giận như vậy.

Cô ấy vốn là người ưa sạch sẽ mà.”“Cậu còn nôn ở nhà cô ấy á? Chết tiệt, vậy mà cậu cũng làm được, có nghẹn thì cậu cũng phải nín nhịn chứ! Cậu xem phòng vệ sinh của người ta còn dọn dẹp sạch hơn cả giường cậu kia kìa.”Mọi người đều hiểu vấn đề, Trương Thiên Dao cũng cười khà khà, huých vai anh: “Tên khốn, nhà bạn gái tôi mà cậu dám nôn mửa bừa bãi.

Sớm biết chuyện thì tôi đã thay cô ấy cho cậu một trận rồi!”Sầm Dã mặc mọi người xô đẩy, lười nhác ngồi trên ghế, bộ dạng rất hưởng thụ.

Có điều nghĩ đến nhiều ngày rồi mà Hứa Tầm Sênh vẫn khó chịu với mình, tuy lần nào nhìn vẻ lạnh nhạt của cô, anh đều thấy buồn cười một cách đáng yêu, nhưng dường như tận đáy lòng anh cũng có chút phiền não và bất an.“Tôi mặc kệ!” Huy Tử nói: “Cậu phải đi tạ tội với cô giáo Hứa đấy.”Triệu Đàm cũng tán thành: “Đúng vậy, người ta là con gái, quan tâm đến bọn mình như vậy, cậu lại động đến vảy rồng.

Chuyện này cậu phải chịu trách nhiệm đấy Tiểu Dã.”Sầm Dã bưng cốc bia lên, uống một hơi: “Tôi chịu là được chứ gì.”Nhưng cụ thể phải chịu trách nhiệm thế nào thì trong lòng Sầm Dã vẫn chưa nghĩ thấu đáo.

Mấy ý kiến mọi người đề ra, anh đều thấy không đáng tin.

Nào là cả bọn mời cô ấy ăn cơm, Sầm Dã có nghĩ bằng đầu gối cũng biết con người Hứa Tầm Sênh lịch sự, chu đáo như thế, không chừng còn tự thanh toán trước, sau đó vẫn không để ý đến anh cho xem.


Hoặc là bảo Sầm Dã đi xin lỗi cô, nhưng anh là tên sĩ diện, thầm nghĩ không thể lặp lại chuyện mất mặt trước phụ nữ được, thà chết cũng không làm.Bàn bạc hồi lâu vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào khả thi, mọi người lại uống bia, thế là quên béng vụ này.

Nhưng thật ra Sầm Dã không quên.

Đêm đó, uống xong về đến nhà, nằm trên giường, anh còn suy nghĩ, đối với một cô gái như Hứa Tầm Sênh, phải làm sao để khiến cô vui trở lại đây?* * *Cuộc sống của Hứa Tầm Sênh rất theo quy luật: Buổi sáng thức dậy lúc sáu giờ, làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi quét dọn nhà cửa, sau đó dạy học hoặc làm chuyện riêng của mình.

Hôm ấy, còn chưa đến bảy giờ, cô đẩy cửa ra, trời vừa hửng sáng một màu trắng mờ.

Cô ngạc nhiên phát hiện đèn ở cửa hiên đã bị ai đó bật lên từ lúc nào, soi sáng cả một khoảnh sân.

Lá rụng trong sân đã được quét tước sạch sẽ, hành lang gỗ láng bóng còn thấp thoáng vết nước chưa khô, toát lên vẻ lạnh lẽo giữa lúc sớm mai.

Tuy thành quả quét dọn không được hoàn hảo, nhưng rõ ràng vừa mới được hoàn thành.

Trên hàng rào gỗ nhà cô thậm chí còn treo một dãy đèn màu sáng lấp lóe, suýt làm cô tưởng mình đã đi nhầm chỗ.Một người bước ra từ góc sân, vỗ tay vang dội, khiến Hứa Tầm Sênh giật cả mình.

Anh đứng dưới ngọn đèn, nhoẻn miệng cười: “Sân đã quét xong, ngay cả hàng rào cũng lau luôn rồi.

Tôi còn giúp cô cho cá trong hồ ăn nữa.”Hứa Tầm Sênh không biết Sầm Dã đến đây từ lúc nào, nhưng mái tóc đen của anh đã ướt đẫm sương lạnh.

Tuy anh cười thản nhiên kể công với cô, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự mong đợi.

Hứa Tầm Sênh dù có cứng rắn cỡ nào cũng bị sự chân thành này làm tan chảy.

Thật ra mấy ngày qua, cô đã không còn giận anh nữa, chỉ làm cao một chút mà thôi.

Nào ngờ anh có thể không màng đến thể diện, giữa trời giá rét chủ động đến đây làm công chuộc tội với cô, lại còn vô cùng nghiêm túc và thành khẩn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui