Chí Dã


Hứa Tầm Sênh xem Nghịch Lý Haig thi xong, lại ăn cơm tối ở gần đó rồi bắt xe trở về khu chung cư, lúc đó đã là mười giờ đêm.Ban nhạc Nghịch Lý Haig chắc chắn được vào vòng tiếp theo rồi.

Nói một cách công bằng, Hứa Tầm Sênh có ấn tượng không tệ với ban nhạc này.

Thành viên không phô trương điên cuồng như mấy ban nhạc khác.

Nhóm họ đa số đều là 8x, sinh sau năm 85, tuy không còn trẻ tuổi, trầm mặc kiệm lời nhưng lại rất có tâm với âm nhạc, vừa lên sân khấu đã có thể bộc phát sức mạnh làm người nghe rung động.

Nhiều năm qua, họ vẫn chung thủy với dòng nhạc rock.

Trong lòng Hứa Tầm Sênh, nhóm Nghịch Lý Haig chính là những người đàn ông đích thực trong giới âm nhạc.

Khó trách hiện giờ, họ tuyệt đổi có thể trở thành ban nhạc đẳng cấp đại thần ở thành phố Tương, thậm chí ban nhạc Triều Mộ khi so sánh với họ vẫn còn khiếm khuyết.

Trong phong cách biểu diễn của họ có rất nhiều chi tiết đáng để học hỏi.Đêm đã khuya, lúc này, trong khu gần như không có một bóng người, chỉ thỉnh thoảng có xe chạy qua.

Hứa Tầm Sênh kéo kín áo khoác, từ từ bước đi trên đôi giày cao gót.

Bởi sự dạy dỗ của mẹ, cô có thói quen trang điểm tỉ mỉ khi đi đến những nơi trang trọng, ví dụ như hôm nay đi xem cuộc thi, hay như lần trước đi xem Triều Mộ biểu diễn.

Thế nhưng cô không biết, bởi vì thường ngày mình luôn để mặt mộc thoải mái nên những lúc thế này, trong mắt người khác lại trở nên quá mức trịnh trọng.Đi vòng qua ngã rẽ phía trước là đến nhà cô.


Góc tường có ngọn đèn đường nho nhỏ màu vàng cam.

Một người cao lớn đang đứng dưới ngọn đèn, dựa vào tường, dáng vẻ rất ưa nhìn.

Đối phương hơi cúi đầu, tóc che đi phần nào khuôn mặt, chỉ lộ ra chóp mũi cao cao, còn đang hút thuốc.

Chỉ thoáng chốc, Hứa Tầm Sênh đã nhận ra anh ngay.Cô khá sửng sốt, sao lúc này anh lại có mặt ở đây? Hôm nay biểu diễn không mấy thuận lợi sao? Không đâu, cô có xem tin tức, Triều Mộ là nhóm đầu tiên vào vòng tranh top 10 khu vực mà.

Có chuyện khác ư?Sầm Dã nghe thấy tiếng động, bèn bỏ điếu thuốc xuống, ngẩng đầu nhìn sang.Dưới ánh đèn đường leo lét, hai người mặt đối mặt.

Hứa Tầm Sênh phát hiện trên gương mặt tuấn tú kia, ánh mắt anh rất tĩnh lặng, ẩn giấu tia sáng, dường như anh đang không được vui.Hứa Tầm Sênh dừng lại cách anh hai bước, lập tức ngửi thấy mùi rượu.

Cô cẩn thận đánh giá dáng vẻ của anh.

Say rồi sao? Hình như không có ai say lại mang vẻ mặt trầm tĩnh thế này?“Hứa Tầm Sênh!” Anh khẽ gọi.“Ừ.” Cô đáp lại.Sâm Dã đột nhiên nhếch miệng cười: “Cô là đồ lừa gạt.”Hứa Tầm Sênh không hiểu ra sao, nhìn ánh mắt anh lạnh lùng lại không giống nói đùa, đành bình tĩnh hỏi lại: “Sao thế?”Vậy mà anh lại quay đầu đi, rít một hơi thuốc lá, cúi đầu nhìn xuống mặt đất: “Tại sao hồi chiều cô không đến? Đã nói rồi mà.”Hứa Tầm Sênh giật mình, không ngờ anh lại chạy đến đây vì chuyện này.

Trong lòng như có dòng nước ấm bé nhỏ chảy râm ran, cô bỗng dưng buồn cười.“Buổi chiều vốn có thể đến kịp, nhưng phụ huynh của học sinh lớp buổi sáng có việc đột xuất không đến được, nhờ tôi buổi trưa trông bé hộ, hai giờ mới tới đón về.

Lúc tôi đến nơi thì các anh đã thi xong lâu rồi.”Sầm Dã buông thuốc xuống, lại cong khóe môi.

Hứa Tầm Sênh không chắc anh đang cười chuyện gì.Anh đột ngột giơ tay, đè lên mặt tường bên cạnh khuôn mặt cô, vứt đầu lọc thuốc xuống đất, nhấc chân giẫm tắt.


Khí thế hung hãn nhưng giọng nói lại rất khẽ khàng, còn thêm vài phần mê hoặc hơn cả tiếng hát trong trẻo bình thường: “Cô đi xem Nghịch Lý Haig thi đấu.

Cô cổ vũ cho bọn họ.”Hứa Tầm Sênh gần như nghi ngờ người đang nói có phải là Tiểu Dã trước nay kiêu ngạo không? Trong giọng nói của anh rõ ràng lộ ra chút buồn phiền.

Cô quan sát anh kỹ càng vài lần, nhìn ánh mắt hết sức nghiêm túc của anh, nghĩ thầm lẽ nào anh… say thật sao?“Ừ, tôi chờ đến sáu giờ để xem họ biểu diễn.” Hứa Tầm Sênh ung dung trả lời, nhìn xoáy vào mắt anh, nơi đó luôn mang nét lạnh lẽo và xa lạ.

Có lẽ bởi vì đêm nay quá đỗi tịch mịch, cô dường như có thể nhìn thấu đến nơi sâu thẳm hơn trong đôi mắt ấy.

“Tôi cho rằng… nếu các anh phát huy như thường ngày, ắt hẳn ngang tài ngang sức với họ.

Nhưng nếu người hát chính là anh có thể “bốc cháy” hơn nữa, kích động toàn bộ thành viên, nói không chừng có thể giành phần thắng.”Giọng nói của cô dịu dàng rành mạch, Sầm Dã nghe rõ từng câu từng chữ, lúc này tuy đầu óc mơ hồ nhưng lại có thể hiểu ngay ý cô.“Ý cô là…” Anh bỗng nhiên bật cười, nụ cười hết sức vui vẻ không sao kiềm chế được: “Cô vì chúng tôi mới ở lại xem bọn họ biểu diễn à? Xem bọn họ có phải là đối thủ của chúng tôi không? Trong lòng cô vẫn quan tâm đến Triều Mộ sao?”Vốn đây chính là ý định ban đầu của Hứa Tầm Sênh, vậy mà đối diện với ánh mắt sáng rực như chứa cả bầu trời sao của anh, cô vừa thấy buồn cười vừa ngại ngùng, đành nghiêng mặt đi, “Ừ” một tiếng.Vừa cúi đầu liền nhìn thấy quanh chỗ anh đứng có mấy đầu lọc thuốc, rõ ràng anh đã đợi ở đây rất lâu rồi.

Hứa Tầm Sênh hơi thảng thốt, bỗng chốc cảm xúc mềm mại như khói lượn vòng dâng lên từ đáy lòng.

Đó là cảm xúc rất mơ hồ, khó chạm đến được.

Hứa Tầm Sênh còn đang ngẩn ngơ thì đột nhiên cổ tay bị nắm chặt, mùi rượu và hơi lạnh trên người anh ập đến trong nháy mắt.

Anh cúi đầu hôn cô.Sầm Dã hành động rất nhanh, thoáng chốc đã ghì cô vào tường.


Ánh đèn đường dần dần như lớp phủ lên tầm mắt Hứa Tầm Sênh, rồi sau đó là mái tóc vành tai của anh cọ vào mặt cô, mặt anh lạnh buốt.Đầu óc Hứa Tầm Sênh mù mịt.

Trong phút chốc, cô đã bị anh thô lỗ cạy mở đôi môi.

Vừa chạm vào cô, thân thể anh khẽ chấn động, vậy nên càng ôm người con gái trong lòng chặt hơn.

Rõ ràng tâm trí anh đã hỗn loạn, tay cũng bắt đầu sờ soạng sau lưng cô, mang theo khát khao, nồng nhiệt, trân trọng và cả vụng về.Lúc này, làm sao Hứa Tầm Sênh hiểu được cảm xúc của chàng trai đang say rượu? Tất cả đều mơ hồ, nhưng mơ hồ lại pha lẫn kiên định.

Nỗi vui sướng vì lần đầu chiến thắng trong cuộc thi, khát vọng vô hạn đối với tương lai, hạnh phúc bất ngờ khi biết cô không hề khinh thường và vứt bỏ mình, và cả cảm giác sắp phá vỡ cấm kỵ, anh muốn làm điều gì đó thật điên rồ.

Thế nên hiện tại… anh đã làm vậy với cô.Một lúc lâu sau, Hứa Tầm Sênh mới choàng tỉnh.

Nụ hôn cưỡng ép của chàng trai trẻ trong lúc không tỉnh táo và bàn tay đang vuốt ve tấm lưng cô như một gã đàn ông thô lỗ quả thực khiến cô thất vọng và chán ghét vô cùng.

Cô cật lực muốn đẩy anh ra nhưng không được.

Hứa Tầm Sênh quyết đoán vung tay lên, một cái tát giòn giã giáng thẳng vào mặt anh.Sầm Dã giống như một con thú đang hưng phấn đến mất kiểm soát, bị đánh choáng váng lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.

Ánh mắt lặng lẽ bi thương kia lại khiến đáy lòng Hứa Tầm Sênh nặng trĩu, cô lạnh lùng đẩy anh ra: “Sầm Dã, anh điên rồi à?”Cô tiến về sân nhà mình, còn anh vẫn đứng yên bất động, dáng vẻ cao dong dỏng bắt mắt hệt như ngày thường, có điều ánh mắt lại mê man.

Sau đó, anh bỗng nhiên nhếch miệng cười, hờ hững hỏi: “Tôi hôn cô, vậy mà cô không vui à?” .Trong lòng Hứa Tầm Sênh bốc lên ngọn lửa, âm thầm thiêu đốt.

Cô đứng ở cửa sân nhà mình, nhìn anh chăm chăm, nói rõ từng câu từng chữ: “Sầm Dã, anh coi tôi là người thế nào? Là mấy cô nàng hâm mộ cuồng nhiệt theo đuổi anh? Hay mấy người trong giới của anh, một lòng muốn cặp kè với anh? Biến, anh biến ngay cho tôi, sau này đừng đến nhà tôi nữa.”Sầm Dã chỉ đứng bất động không nói lời nào, chằm chằm nhìn cô.

Lát sau, giống như đã hiểu ra cô vừa nói gì, ánh mắt anh bỗng ảm đạm, đầu từ từ gục xuống, chỉ có mái tóc khẽ phất phơ theo gió.Với tính cách của Hứa Tầm Sênh, tối nay là lần đầu tiên cô sập cửa nặng nề trước mặt người khác.


Cả căn nhà tối đen lạnh băng, cô yên lặng chốc lát mới bật đèn, bật máy sưởi, nhưng ngọn lửa không tên trong lòng vẫn còn hừng hực, thiêu đốt khiến toàn thân khó chịu.Cô đứng yên một hồi lâu rồi đi đến cạnh cửa sổ, vén rèm ra một khe nhỏ, trông về ngã rẽ dưới ngọn đèn đường.

Lúc này, ở đó đã trống vắng, Sầm Dã đi rồi.***Sầm Dã ngủ một giấc dài, lúc tỉnh dậy đã là chiều hôm sau.

Anh chỉ thấy toàn thân đau nhức giống như va đập vào đâu đó, dụi mắt mới phát hiện ra mình đang ngủ trên giường của Triệu Đàm, phía trên truyền đến âm thanh của game mobile.Anh vừa cử động, Triệu Đàm liền phát hiện: “Tỉnh rồi hả?”Sầm Dã xoa cái đầu đau như búa bổ của mình: “Sao tôi lại ngủ ở đây?”Triệu Đàm nhảy xuống, cười hỏi ngược lại: “Tôi còn chưa hỏi cậu đấy? Tối qua, cậu uống rượu rồi chạy đi đâu? Tôi liều mạng đưa cả đám lên xe, một giờ sáng trở về thấy cậu nằm ở ven đường, sắp sửa chết cóng.

Tôi tốn rất nhiều công sức mới lôi được cậu lên nhà đấy.”Sầm Dã chỉ biết câm lặng.“Sao cậu lại nằm đó?” Triệu Đàm thắc mắc.Sầm Dã cố nhớ lại, nhưng đầu óc trống rỗng, tức giận gắt, “Làm sao tôi biết?”.Triệu Đàm nhìn anh: “Tôi nhớ lúc cậu đi, vẻ mặt nghiêm túc lắm, không thèm ngó ngàng đến bọn tôi.

Còn khí thế hừng hực nữa kìa, chắc chắn là đi làm chuyện xấu gì rồi.” Bỗng nghĩ đến gì đó, anh ta lại vỗ vai Sầm Dã, cười gian: “Không phải chạy đi “xả” chứ? Tôi thấy cậu nghẹn ứ cả người rồi ấy.”Sầm Dã đẩy Triệu Đàm ra, cười mắng: “Biến đi, không bao giờ.

Anh đây dù có say vẫn “giữ thân như ngọc” nhé.”Tuy nói như vậy nhưng khi Sầm Dã đứng đánh răng trong phòng vệ sinh chật hẹp, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mình trong gương vẫn không sao nhớ nổi tối qua, sau khi rời khỏi quán, rốt cuộc bản thân đã đi đâu và làm gì.

Có điều, anh mơ hồ có chút cảm giác bất an, luôn ngờ ngợ hình như mình đã làm gì đó.Song trước giờ, tính cách anh luôn phóng khoáng, không nhớ ra thì thôi.

Láng máng nhớ đến Hứa Tầm Sênh không đến xem họ biểu diễn mà lại xem Nghịch Lý Haig, không hiểu sao bây giờ anh lại không thấy tức giận nữa.

Dù sao anh cũng không phải kiểu đàn ông hẹp hòi.“Chắc giờ này mọi người vẫn còn ngủ say như chết, ngày mai lại đến chỗ cô giáo Hứa tập luyện như bình thường thôi.

Phải chuẩn bị thật tốt để tuần sau tranh top 10 khu vực.” Triệu Đàm đề xuất.“Không vấn đề gì!” Sầm Dã đồng ý, chống hai tay xuống mép bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương.

Tâm trạng bỗng trở nên sáng sủa, rất nhiều chuyện dù rõ ràng hay mơ hồ, hiện tại hay tương lai, dường như đều tràn đầy hy vọng.

Ngày mai lại đến chỗ cô giáo Hứa tập luyện, bộ dạng anh vừa lười nhác vừa vui vẻ, trong lúc nghĩ ngợi vu vơ còn huýt sáo thật kêu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận