Chí Dã


Mấy năm nay, đài truyền hình và các trang web video trực tuyến trong nước thường xuyên tổ chức các cuộc thi âm nhạc, hiệu quả hết sức khả quan, khá nhiều người gặt hái được tiếng tăm.

Trái lại, ca sĩ phát hành album ra mắt theo cách truyền thống thì khó nổi hơn.Lần này, trang web Video Song Mã tổ chức cuộc thi Ban nhạc siêu cấp chia thành ba vòng.Vòng một, cuộc tuyển chọn toàn quốc, được tổ chức tại gần hai mươi thành phố lớn và vừa.Vòng hai, trong top 10 khu vực, hai ban nhạc đứng đầu có thể vào thẳng vòng chung kết toàn quốc.Vòng ba, vòng chung kết toàn quốc được ghi hình phát sóng và đăng lên trang web, chọn ra top 10 ban nhạc và ban nhạc vô địch của năm.

Hơn nữa, phần thưởng hấp dẫn chờ đợi nhóm nhạc vô địch chính là hợp đồng ký kết với công ty âm nhạc hàng đầu trong nước, tổ chức concert lưu diễn và phát hành album.Đây là cuộc thi dành cho các ban nhạc có quy mô và sức ảnh hưởng lớn nhất trong nước.

Trong nửa tháng ngắn ngủi, chỉ riêng thành phố Tương và khu vực lân cận đã có hơn năm mươi nhóm nhạc tham gia.Sáng sớm hôm ấy, trời đẹp đến lạ, ánh nắng chiếu xuyên qua tầng mây mỏng, phủ lên sân nhà Hứa Tầm Sênh.

Cửa sân mở toang, một chiếc xe bán tải tối trước, mấy chàng trai chuyển đồ đạc ra vào.Hứa Tầm Sênh mặc áo phao màu đỏ, váy vải bông dày, trong mắt mấy chàng trai hệt như mỹ nữ thời cổ đi từ bức họa.

Nhưng cô lại đội mũ len trùm đầu, còn quàng cổ dày cộm, che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.

Vì vậy mỗi khi ôm nhạc cụ đi ngang qua, họ đều cảm thấy cô ra đáng yêu, lại có chút buồn cười.Ánh mắt của Trương Hải khiến Hứa Tầm Sênh cảm thấy khó chịu.

Anh ta chỉ đi vào đi ra một chuyến rồi ngồi trên ghế tài xế hút thuốc, dáng vẻ như du côn, còn nhìn Hứa Tầm Sênh cười ngả ngớn.

Cô biết tên này không phải có hứng thú với cô, chẳng qua là đang làm ra vẻ mà thôi.

Nhưng cô không ưa anh ta, trực giác mách bảo cô rằng anh ta không hề đơn thuần như Sầm Dã và những người còn lại của nhóm Triều Mộ.Trương Thiên Dao là người ra gần cuối, tay ôm thùng loa.

Hứa Tầm Sênh vẫn bình tĩnh trước sau như một, còn anh ta thì chần chừ trước mặt cô như mọi khi.

Cuối cùng, anh ta vẫn dừng bước, nhìn cô cười hỏi: “Lạnh đến vậy hả?”Hứa Tầm Sênh nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.Trương Thiên Dao nghiêng đầu nói với Sầm Dã cách phía sau vài bước: “Này, Tiểu Dã, cậu xem cô ấy có giống con sóc không?”.Cô liếc mắt sang, thấy Sầm Dã vừa đi đến đầu cầu thang tay ôm guitar, nách kẹp thùng loa nhỏ, chỉ nhìn cô xa xa, không đáp lời.


Trong lúc vô tình, Hứa Tầm Sênh để ý thấy anh là người xông xáo nhất và cũng mang vác nhiều đồ đạc nhất.Anh đã cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc áo len hơi cũ, thế mà tóc vẫn ướt rượt mồ hôi.“Cô giáo Hứa, đừng quên lời cô đã nói, trở thành quán quân thành phố Tương thì tôi sẽ có tư cách đấy nhé!” Trương Thiên Dao bỗng hạ giọng, gọi Hứa Tầm Sênh: “Tôi sẽ giành giải nhất cho cô xem.”Tim khẽ thót lại, Hứa Tầm Sênh thầm nhủ, khi ấy tôi rõ ràng bị cậu đeo bám, không còn cách nào khác mới tùy tiện nói cho có lệ, vậy mà cũng xem là thật ư? Với lại, cho dù có tư cách thì sau đó, cậu cũng có thể lập tức bị loại cơ mà? Nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày thi vòng sơ tuyển của họ, không cần thiết phải đả kích anh ta vào lúc này, vậy nên cô đành im lặng.Trương Thiên Dao thấy cô lặng thinh, dáng vẻ không vui, không giận, không để tâm, nhất thời lòng ủ rũ.

Nghĩ lại cảm thấy mình thật đáng thương, cô cũng trạc tuổi anh ta, hoặc lớn hơn một, hai tuổi là cùng, sao lại thâm sâu như vậy?Có điều, anh ta vẫn kiên trì mời mọc: “Chúng tôi thi vào một giờ chiều, cô có thể đến xem không?”Lúc này, Sầm Dã thong dong đi đến, Hứa Tầm Sênh còn chưa đáp lời, anh đã lên tiếng: “Dao Tử, lại cưỡng ép con gái nhà lành à?”Kết quả là Trương Thiên Dao và Hứa Tầm Sênh đồng thời trừng mắt nhìn anh Sầm Dã nhếch môi, vẻ mặt khinh khỉnh bỏ đi, lại nghe thấy Hứa Tầm Sênh chậm rãi cất lời: “Buổi sáng tôi còn có lớp, nhưng đến giữa trưa chắc là xong rồi.”Trương Thiên Dao mừng quýnh: “Vậy quyết định thế nhé!”Sầm Dã mới đi đến sân, Trương Thiên Dao đã đuổi theo, hai người sóng vai bước ra ngoài.

Sầm Dã huýt sáo nghêu ngao, Trương Thiên Dao bỗng nói: “Tiểu Dã, tôi thấy mỗi lần cậu cạnh khóe là cô giáo Hứa lập tức ngoan ngoãn nhận lời ngay.”Sầm Dã bỗng giật mình, quay đầu lại thấy vẻ mặt Thiên Dao đang tươi cười, có vẻ trong lời anh ta không có ẩn ý, bèn ba hoa: “Nói không chừng cô ấy sợ tôi thì sao?”Anh đưa loa cho Huy Tử đang ở trên xe, tự mình ôm lấy guitar, nhảy phóc lên.

Trương Thiên Dao cũng lên theo, chiếc xe bán tải ầm ầm nổ máy, gương mặt mỗi người đều mang nụ cười hưng phấn và kiêu ngạo.

Sầm Dã nhìn Trương Thiên Dao che gió châm thuốc, chậm chạp hút, không nói gì liên quan đến Hứa Tầm Sênh với anh nữa.Vòng sơ tuyển được tổ chức tại một nhà hát ở trung tâm thành phố.

Lúc nhóm Triều Mộ đến nơi, đã có vài ban nhạc khác ở sảnh chờ.

Phần lớn những người chơi trong ban nhạc đều có tính cách quái gở, cho dù là đến dự thi thì vẫn ngồi hút thuốc phì phèo, tán gẫu cười đùa mắng chửi, chẳng có không khí cạnh tranh căng thẳng nào.

Ban nhạc Triều Mộ gần đây đã có chút ít tiếng tăm ở thành phố Tương nên thu hút khá nhiều sự chú ý, đặc biệt là Sầm Dã.

Vì cuộc thi hôm nay, anh đã mua chiếc áo hoodie đắt tiền và quần jeans mới, tóc tai cũng được gội sạch, chải chuốt, cả người sáng sủa hẳn ra.

Thế là có mấy người chơi nhạc lâu năm đến trò chuyện đôi câu, vỗ vai anh đầy thâm ý: “Tiểu Dã hôm nay đẹp trai nhỉ?”, “Ngoại hình này của Tiểu Dã là khỏi chê rồi, thế nào cũng được cộng thêm điểm đấy!”…Mấy anh em đều cười to, còn Sầm Dã chỉ cười trừ, chờ bọn họ đi rồi anh mới thầm chửi thề trong lòng.Triệu Đàm nhìn ra anh bực bội vì mấy lời kia, vỗ vai an ủi: “Bọn họ ghen tỵ mấy bài cậu sáng tác hay hơn thôi.”Trương Thiên Dao thì soi gương vuốt tóc: “Rõ ràng tôi đẹp trai hơn, sao bọn họ không đến “đá đểu” tôi?”Mọi người lại cười rộn rã, Sầm Dã cũng cười theo.

Hai anh em nhìn nhau, đều thấy được sự thân thiết và ấm áp ẩn sau nụ cười nơi đáy mắt...“Ban nhạc Triều Mộ!” Nhân viên ban tổ chức đi đến cửa gọi to.Triệu Đàm để ý thấy, hầu hết người trong sảnh đều nhìn sang họ.

Điều này khiến trong lòng anh ấy thầm kiêu ngạo, cũng mơ hồ phấn chấn.


Điều này có nghĩa tuy ban nhạc Triều Mộ tuổi đời còn trẻ nhưng đã là đối thủ đáng gờm trong giới nhạc rock nghiệp dư của thành phố Tương.

Sầm Dã bật dậy, đi theo nhân viên ban tổ chức trước tiên.Họ tiến vào hội trường, trước mắt là sân khấu rộng rãi, không có bất cứ đồ trang trí nào, chỉ có chỗ đặt nhạc cụ.

Dưới khán đài cũng trống không, ba vị giám khảo ngồi ở hàng chính giữa, phía sau họ là vài nhân viên thuộc ban tổ chức.

Ngoài ra còn có vài người ngồi rải rác trong góc, có thể là ban nhạc khác hoặc fan hâm mộ, khán giả được nhân viên ban tổ chức cho vào.Lúc nãy, Trương Thiên Dao đã gửi mã QR vào hội trường cho Hứa Tầm Sênh.

Sầm Dã nhìn lướt một vòng, không thấy cô đâu.

Ý nghĩ này chỉ hiện hữu một phần chục nghìn giây trong não bộ, còn toàn bộ sự chú ý của anh lập tức đổ dồn vào cây guitar, anh chỉnh lại dây đàn, bước lên vài bước, cầm lấy micro.Có một luồng sáng từ đối diện rọi thẳng đến đó khiến tầm nhìn của người đứng trên đấy trở nên mờ ảo qua những luồng sáng kia, Sầm Dã vẫn thấy rõ trong giám khảo thoáng hiện nét cười.

Nữ giám khảo đang rỉ tai gì đó với người đàn ông trung niên bên cạnh, ông ta gật đầu.Anh biết, đó là vì vẻ ngoài của mình.Anh vừa có chút phiền não vừa có chút đắc ý trước phản ứng của những người kia, trong lòng bỗng hiện lên một ý niệm kiêu ngạo: Mấy người còn chưa được nghe tôi hát đâu.Lúc trước bàn bạc lên sân khấu biểu diễn, Trương Hải còn đề cập đến chuyện để cho Sầm Dã nói vài câu trước khi bắt đầu, lấy lòng ban giám khảo.

Đại loại như chúng tôi đến từ đâu, thích âm nhạc cỡ nào, chơi nghiệp dư khó khăn ra sao… Khi đó, Sầm Dã chỉ cười nhạt, giống như đã tiếp thu.

Song bây giờ, anh không hề đếm xỉa đến Trương Hải đang nháy mắt ra hiệu với mình, chỉ nhẹ nhàng gảy cung đàn, ngẩng đầu thốt ra một câu ngắn gọn: “Chiếc kẹp tóc từ trời cao, ban nhạc Triều Mộ.”“Hạt tuyết li ti leo lên gốc cây già cỗi, trượt chân rồi bị mưa xối, rơi xuống hóa thành chiếc kẹp tóc đen ngời, đeo đẳng ký ức kiếp trước xa xôi.Nó rón rén đậu lại trên tóc ai, lắng nghe nửa thật nửa giả bao lời tình ái, nhưng vẫn quyết định làm một chiếc kẹp tóc, không muốn làm đóa hoa hiu quạnh cài hờ trên tóc mai.Mang trong mình lời yêu thương nửa vời, sớm tối lo sợ bị truy hỏi, giả vờ bản thân là chạc cây già si dại.Chuyện cũ ngày xưa tựa như chú ngựa trắng lao đi trong gió.

Những lời từng ngỏ cũng khuất dạng theo lộc cộc tiếng có.Bốn bề là chân trời, nơi còn không vời vợi, những đóa hoa cài tóc mai lả tả rơi.

Một nửa nở rộ, một nửa hóa thành chiếc kẹp tóc đơn côi.”Trong ánh đèn và giai điệu, khuôn mặt ban giám khảo dần mờ nhạt.

Họ đều rơi vào một thế giới khác, thế giới do Sầm Dã và ban nhạc Triều Mộ tạo ra bằng chính âm nhạc của mình.Bài biểu diễn kết thúc, Sầm Dã ngừng đàn, ngẩng đầu nhìn lên.


Mỗi vị giám khảo đều cười hài lòng, ánh mắt sáng ngời, những người phía sau họ đều hết sức chăm chú, vẻ mặt ngạc nhiên vui thích.

Sầm Dã thầm hiểu, vòng này chắc chắn qua rồi.Quả nhiên, nữ giám khảo kia lại hỏi thêm vài câu, giọng vô cùng ôn hòa, ví dụ như ban nhạc của họ được thành lập khi nào, còn ca khúc tự sáng tác nào nữa không… Sầm Dã và Triệu Đàm thay mặt nhóm trả lời.

Ban giám khảo càng hỏi, ánh mắt càng thêm phần tán thưởng.Cuối cùng, vị giám khảo lớn tuổi nhất khích lệ: “Chàng trai trẻ hát rất hay.

Về nhà chờ thông báo nhé, nhanh nhất là đêm nay sẽ có.

Chặng đường sau này còn dài, chúng tôi rất coi trọng các cậu, hãy chuẩn bị thật kỹ lưỡng, thi tốt vào nhé!” Sầm Dã quay đầu lại nhìn các thành viên, nét mặt mỗi người đều phấn khởi rạng rỡ.Khi họ ra khỏi hội trường, trở về sảnh nghỉ ngơi, có vài người đến bắt chuyện: “Sao rồi, ban nhạc Triều Mộ có qua không?”Huy Tử cười bảo: “Còn chưa biết, có điều giám khảo lôi kéo bọn tôi trò chuyện cả buổi.

Mọi người xem, nói chuyện mãi đến tận bây giờ mới ra đây này.

Xin lỗi, đã làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi!”.Để các người ngưỡng mộ bọn tôi đến chết luôn!***Thông báo còn đến sớm hơn cả giám khảo dự kiến.

Chỉ mới năm giờ chiều, Triệu Đàm đã nhận được kết quả, ban nhạc Triều Mộ thông qua vòng sơ tuyển, tiếp tục biểu diễn ở vòng tranh top 10 khu vực diễn ra vào tuần sau.Vòng ra quân đầu tiên đại thắng, tiền đồ xán lạn như vậy, sao họ có thể không ăn mừng một phen chứ? Trời còn chưa tới, cả nhóm đã tụ tập ăn uống ở gần khu nhà trọ của Triệu Đàm và Sầm Dã.Nhiệt huyết như đang chạy rần rật trong từng tế bào của mỗi người, ngay cả Trương Hải trước giờ trong sắc khinh bạn còn chịu chi mua hai chai rượu đắt tiền ở siêu thị kế bên, rót cho mỗi người một cốc.Trương Hải khen: “Hôm nay Tiểu Dã hát hay lắm, mọi người đều phát huy rất tốt.

Nếu có thể nổi tiếng từ cuộc thi này thì mai mốt còn cần gì lo lắng tương lai, cơm áo gạo tiền nữa, đúng không?”Nói xong, khí thế của mọi người càng sôi trào hơn.Trương Thiên Dao giơ cốc rượu: “Tôi muốn đến Bắc Kinh tham gia vòng chung kết toàn quốc, giành giải vô địch cả nước! Đến lúc đó, Hứa Tầm Sênh còn không ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ trên xe thể thao của tôi, cam tâm tình nguyên làm bạn gái của tôi mới lạ!”Cả đám cười rần, Sầm Dã chỉ nhếch môi.Ăn uống trò chuyện thêm chốc lát, Trương Hải quay sang Sầm Dã bắt chuyện: “Đúng rổi Tiểu Dã, chú chẳng biết cư xử gì cả.

Mấy giám khảo rất thích chúng ta, chú mà dẻo miệng một chút thì không chừng chúng ta trực tiếp vào bán kết luôn ấy chứ! Mấy giám khảo chỉ để mắt đến phong cách cá nhân thôi.”Mấy người còn lại không lên tiếng, Sầm Dã chỉ cầm cốc cùng với Trương Hải, cũng không muốn làm bẽ mặt anh ta, cười khì: “Anh Hải, lần sau tôi sẽ cố gắng.” Trương Hải giữ được thể diện nên không chăm chăm xoáy vào vấn đề này nữa, sảng khoái cụng ly với Sầm Dã.“Dao Tử, không phải cô giáo Hứa nhà cậu nhận lời đến xem à? Sao hôm nay không thấy?” Huy Tử khoác vai Trương Thiên Dao.Chuyện này đúng là Trương Thiên Dao có chút mất mặt, trong lòng cũng giận dỗi Hứa Tầm Sênh thất hẹn, quay sang Sầm Dã ngồi bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Phải đấy, Tiểu Dã, hôm nay cậu cũng nghe thấy cô ấy nhận lời sẽ đến mà.”Sầm Dã lườm anh ta: “Cô ấy không phải là người nói không giữ lời, đã nói đến xem thì nhất định sẽ đến, trừ khi có việc quan trọng gì đó làm chậm trễ thôi.”Trương Thiên Dao cầm ly rượu, cười cười, nói với giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Cậu hiểu rõ cô ấy nhỉ?”Sầm Dã nghe vậy chẳng buồn tiếp lời.Trời sẩm tối, không khí lạnh bao trùm khắp nơi.

Ánh đèn vàng trong quán ăn phủ lên mọi người, chậu than dưới gầm bàn lẳng lặng tỏa nhiệt sưởi ấm.

Thật ra cảm xúc của họ lúc này không chỉ là vui vẻ và đắc ý, mà còn rất nhiều nỗi niềm khó nói thành lời, ví dụ như trống trải, tình yêu, hay như cô đơn và kiêu ngạo.

Thế là cả nhóm uống thỏa thích, càng uống hăng, hết hai chai rượu trắng lại gọi thêm bia, hết két này đến két khác.

Uống một hồi, họ lại bắt đầu ca hát ồn ào.


Sầm Dã cố trợn to mắt nhìn thức ăn trên bàn, cải chíp cá nướng, đuôi heo, dưa chuột trộn… Cả nhóm, kể cả Trương Hải kinh nghiệm đầy mình đều đã nghiêng ngả.

Sầm Dã trước đến nay càng uống càng tỉnh, có điều dù là trai Đông Bắc cũng không chịu nổi kiểu uống lấy uống để thế này.

Lát sau, người bên cạnh đã gục hết, anh còn chống tay lên bàn, rót cho mình cốc trà, lại lấy ví tiền trong túi ra, moi hết đưa cho nhân viên phục vụ.Hình như phục vụ bảo không đủ, anh lịch sự bảo: “Anh chờ một chút!” Sau đó quay sang móc ví của Triệu Đàm đang say như chết, rút ra vài tờ.Cuối cùng cũng thanh toán xong, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.

Thật ra thì mới tám, chín giờ, tivi vẫn đang chiếu tin tức giải trí.

Sầm Dã ngẩng đầu, chợt thấy xuất hiện hình ảnh cuộc thi hôm nay, những khuôn mặt của họ lóe qua vài giây trong đoạn video đã qua cắt nối, biên tập.Sầm Dã cười ngu ngơ, lấy điếu thuốc ra, từ từ hút.

Quả thật Trường Hải nói không sai, anh chỉ chờ mong từ nay tiền đồ gấm hoa, nắm bắt được cơ hội khó khăn lắm mới gần ngay trước mắt này.Buổi chiều lại có một ban nhạc biểu diễn sau họ, nhóm ấy chiếm nhiều thời gian hơn trong đoạn video kia.

Sầm Dã nhận ra đây là ban nhạc Nghịch Lý Haig.

Anh lay mấy người bên cạnh: “Này, xem kìa, là Haig tiếng tăm lừng lẫy đấy.” Nhưng không ai tỉnh nổi.Anh loáng thoáng nghe được trên tivi giới thiệu: Nghịch Lý Haig, ban nhạc nổi tiếng nhất thành phố Tương, từng giành giải nhì cuộc thi XX, giải ba cuộc thi XXX… cũng được coi là tâm điểm chú ý lớn nhất của khu vực thành phố Tương.

Hát chính là Đại Hùng có những một trăm nghìn người theo dõi trên Weibo… Hôm nay, họ đến thi tuyển, thậm chí còn có vài người hâm mộ không màng giá lạnh đến tận nơi cổ vũ…Nếu Triều Mộ muốn vào vòng chung kết toàn quốc, Nghịch Lý Haig chính là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất.Màn hình tivi chuyển đến hình ảnh rất nhiều cô gái giơ bảng tên, đứng ở cửa nhà hát hô to “Haig Haig!” Sầm Dã cũng đã chếnh choáng, vừa định gục xuống ngủ thì bỗng ống kính máy quay dừng lại ở một khuôn mặt.Có lẽ vì cô quá thanh tú xinh đẹp, khí chất cũng hết sức đặc biệt nên ống kính cố tình dừng lại trước gương mặt “người hâm mộ” ấy giây lát.

Sầm Dã không ngờ đến lúc này lại thấy cô trong đám người, đầu óc nhất thời trống rỗng.Hứa Tầm Sênh vẫn mặc bộ đồ buổi sáng, chỉ là không quấn khăn quàng cổ lên cao, để lộ gương mặt thanh khiết.

Cô duyên dáng đứng bên lề đám đông, vừa như thể bị cuốn vào lại như thể tách biệt.

Thấy ống kính chuyển sang mình, cô hơi ngỡ ngàng rồi lại tự nhiên nở nụ cười, quay người đi theo những fan kia vào nhà hát..Sầm Dã cả người uể oải tựa vào ghế, dần dần tỉnh táo lại.Nghịch Lý Haig là ban nhạc lâu năm, cô biết bọn họ? Thích bọn họ? Cho nên cô không xem phần biểu diễn của nhóm anh, lại chạy đi cổ vũ cho bọn họ sao? Cô giáo Hứa lại làm chuyện như vậy ư?Sầm Dã bỗng thấy buồn bã, chán nản, khó có thể tâm trạng.Lúc này, dường như Triệu Đàm đã tỉnh lại, ngẩng đầu hỏi anh: “Tính tiền chưa?” Xem ra còn chưa say đến bất tỉnh nhân sự.Sầm Dã lạnh lùng đáp: “Xong rồi.

Đàm Tử, lát nữa cậu lôi họ về đi.”Triệu Đàm còn ngà ngà, không kịp hiểu: “Tôi… lôi… hết… cả bọn á?”Nhưng Sầm Dã đã đứng dậy, cầm lấy áo khoác, lảo đảo đi ra ngoài.***.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui