Chỉ cần em

Anh nhíu mày, nhẹ tay nhẹ chân đỡ người cô lên rồi cho cô tựa vào đầu giường, sau đó lấy cái gối mềm để kê lưng cho cô. Anh nắm vài viên thuốc rồi đưa đến bên miệng cô, trầm giọng nói: "Há miệng."
Chu Phù vừa khó chịu khóc vừa ngoan ngoãn làm theo.
Cô vừa uống thuốc xong thì anh lại đút cho cô một thìa gì đó.
Đắng quá! Cô nếm ra được cái vị đắng ấy vì ngày nào cũng phải uống thuốc bắc. Cô cứ ngỡ đêm nay có thể chạy thoát, nào ngờ anh lại mang từ nhà tới đây.
Trần Kỵ ngồi bên mép giường kiên nhẫn đút thuốc cho cô từng thìa một.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy nhiên, vì đêm nay bị bệnh nên cô yếu ớt hơn cả thường ngày, mới uống được hai thìa thuốc đã bắt đầu tránh né: "Đắng quá!"
"Uống cho hết." Anh khăng khăng muốn cô uống hết.
Nhưng Chu Phù lại bĩu môi ngoảnh mặt sang một bên, không chịu nhìn anh.
"Chỉ hai thìa nữa thôi." Thiếu niên khẽ thở dài, lần đầu tiên cất lời dỗ dành: "Nhóc nghe lời chút đi."
**
Sáng hôm sau, lúc hai người tới trường thì trong lớp chỉ mới lác đác vài ba người.
Đêm qua, vì phải thức trắng để trông nom cô nên vừa ngồi vào chỗ thì Trần Kỵ đã nằm lên bàn ngủ bù.
Chu Phù đã được chăm sóc tận tình nên tinh thần khỏe khoắn hơn trông thấy. Cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy anh quay mặt về phía mình mà khoanh tay ngủ thì không hiểu sao lại nghĩ tới đường nét gần tối qua mình vẽ trong lúc vô tình.
Cô lặng lẽ lục tìm trong cặp rồi lén vừa nhìn anh vừa vẽ thêm vài nét.
Một lát sau, đám bạn của Chu Chi Tinh gọi cô ra ngoài.
Dù đó có là người hiền lành cách mấy thì cũng sẽ bực bội nhíu mày khi bị kiếm chuyện hết lần này đến lần khác.
Thế mà không ngờ mấy người này lại xin lỗi cô vì chuyện cửa sổ và tạt nước.
Còn là với thái độ vô cùng dè dặt.
Thật ra Chu Phù cũng đoán có lẽ chuyện kia là bọn họ làm, nhưng ai ngờ chỉ sau một đêm mấy người này lại chủ động thừa nhận và nói lời xin lỗi.
Bỗng nhiên, cô nhớ tới vết thương mới trên hàng lông mày Trần Kỵ tối qua lúc anh về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biết ngay là không đơn giản như những gì anh đã kể rồi mà.
Lần đầu tiên Trần Kỵ không vắng mặt buổi thi thử giữa kỳ vào một ngày sau.

Ngay cả Lục Minh Bạc cũng không nhịn được mà trêu chọc khi thấy anh tại điểm thi: "Khách hiếm kìa!"
Bài thi kết thúc, tối đó, cán bộ lớp rủ mọi người tụ họp lại ăn một chầu để giải tỏa căng thẳng.
Hứa Tư Điềm quay qua nói: "Cậu chờ tớ chút, chút nữa tớ ngồi với cậu nhé!"
"Hơ?" Chu Phù vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Ăn chung nha?"
"À, được thôi..."
Nói xong Hứa Tư Điềm chạy vọt tới nhà vệ sinh. 
Chu Phù nhìn sang Trần Kỵ theo phản xạ: "Anh có đi không?"
"Đi con khỉ!" Anh tỏ ra không kiên nhẫn
Anh có quen biết gì với đám học sinh gương mẫu đó đâu? Vì cách chơi của hai bên khác nhau nên anh chưa bao giờ tham gia các hoạt động tập thể.
Chu Phù "ồ" lên một tiếng.
Trần Kỵ nhướng mày: "Nhóc cũng không cần tỏ ra hụt hẫng thế đâu."
"..."
Bữa liên hoan một lớp chia hai bàn ngồi giống như Chu Phù nghĩ. Nhóm thì ngồi yên và trò chuyện với nhau, có nhóm còn so đáp án của bài thi khi sáng, bầu không khí "con ngoan trò giỏi" này đúng là có hơi không phù hợp với một người thích cho mình một lối đi riêng như Trần Kỵ.
Chu Phù kiềm lòng không đặng mà nhoẻn môi cười.
Bữa liên hoan kéo dài đến gần chín giờ, vốn dĩ đã đến lúc nên về nhà nhưng không biết giữa chừng có ai bảo muốn đi Karaoke, thế là một đám hùa theo.
"Được chứ được chứ, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, có phải đi học đâu!"
"Đúng đó, đi chung đi, thi thử xong cả rồi mà!"
Hứa Tư Điềm vô cùng hồ hởi, cô ấy kéo Chu Phù đi cùng.
Nhưng vì không có Trần Kỵ ở đây nên Chu Phù hơi sợ về nhà muộn, muốn từ chối song Hứa Tư Điềm lại năn nỉ cô: "Chời ơi, đã đi thì phải chơi tới bến chứ!"
"Hơn nữa, tớ nghe nói Lục Minh Bạc đang ở tiệm Karaoke kia... À hình như còn có Trần Kỵ nữa. Đã là nơi hai người đó ghé chơi thì chắc chắn sẽ vui lắm."
Chu Phù không chống cứ được sự nhõng nhẽo nài nỉ của Hứa Tư Điềm, cuối cùng vẫn đi theo cả bọn.
Sau khi tới nơi, bọn con trai trong lớp bắt đầu ôm micro mà gào rống như tiếng quỷ khóc sói tru.
Chu Phù ngồi trong góc với Hứa Tư Điềm, từ nãy đến giờ không hề gặp được Lục Minh Bạc hay ai.

Trông Hứa Tư Điềm có vẻ khá hụt hẫng, cô ấy lặng lẽ mở nắp lon bia ra và tu ừng ực từng ngụm nhỏ.
Mới uống nửa lon mà cô ấy đã nói chuyện lè nhè: "Chúc Chúc à, tớ nghe nói tối nay Lục Minh Bạc đã khiển trách bọn Chu Chi Tinh... Cả hai đều ngồi cùng bàn mà sao suốt ngày Trần Kỵ để ý đến cậu, che chở cho cậu trong khi Lục Minh Bạc lại xem tớ như không khí vậy?"
Chu Phù giật mình, Trần Kỵ, anh ấy... có để ý đến mình suốt ngày đâu... nhỉ?
Hứa Tư Điềm nói câu ấy rồi định bật nắp một lon bia nữa.
Chu Phù vội vàng cản cô ấy lại: "Đừng uống nữa, tớ đưa cậu về nhà nhé?"
Vừa nghe đến từ "về", Hứa Tư Điềm lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý chết cũng không chịu về, cuối cùng thành công làm mình đau đầu, buồn nôn. Cô ấy ôm chầm lấy Chu Phù: "Chúc Chúc ơi, cậu có mang giấy theo không? Tớ buồn nôn quá..."
"..."
Chu Phù lục lọi cặp cả buổi vẫn không tìm thấy, cô đứng lên: "Để tớ ra quầy mua cho cậu."
Ra khỏi phòng riêng, cô dựa theo trí nhớ rẽ qua bên trái.
Chỉ là cô mới đi được hai bước thì một tên nát rượu đã lấn tới, mình mẩy gã nồng nặc mùi rượu, tay còn cầm chai rượu đi đứng không vững, không biết là vô tình hay cố ý mà cứ lấn tới chỗ Chu Phù.
Cô gái nhỏ khó chịu nhíu mày lại, tránh sang một bên khác trên hành lang trong vô thức.
Nào ngờ gã nát rượu ấy cũng bám theo, phút chốc đã ép cô vào tường mà giở trò lưu manh: "Ăn gì mà xinh thế bé? Bao nhiêu một đêm? Anh đây..."
"Á!..."
"Mẹ nó, này thì ông cho mày chạm vào nhóc ấy!" Tiếng thét chói tai của thiếu nữ vang lên thì giọng nói quen thuộc cũng lọt vào tai cô.
Đến khi cô lấy lại tinh thần thì tên bợm rượu vừa nãy đã ôm bụng lăn lộn trên đất.
Thiếu niên với thân hình cao to đi tới bên cạnh cô, nhìn từ trên xuống dưới, nom anh hơi hung dữ: "Ai cho nhóc tới đây?"
Thấy là anh, nỗi ấm ức vốn dằn xuống đáy lòng bỗng dưng lại dâng lên, cô gái nhỏ cố gắng nhịn không khóc nức nở nữa, mạnh miệng: "Anh tới được còn em không được đến à?"
Trần Kỵ nhướng mày, mỉa mai cô: "Sao toàn bướng với tôi vậy hả?"
Nói xong, anh nắm cổ tay cô nhìn kiểm tra, giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn: "Tên khốn đó đã chạm vào đâu rồi?"
Chu Phù trề môi: "Tên đó đã chạm vào tay em rồi."
Trần Kỵ nghe thấy câu này thì lập tức đen mặt. Anh đang định xoay người dần cho tên đần độn dưới đất một trận tơi bời thì nhìn thấy mình đang nắm lấy cô, bấy giờ anh mới nhận ra mình chính là tên khốn vừa nói...
Thiếu niên đè lưỡi vào cằm, vừa cười vừa chửi thề: "Mẹ kiếp, uổng công ông đây bảo vệ nhóc!"

"Đi!" Anh thản nhiên ra lệnh.
"Dạ?"
"Về nhà!"
Chu Phù cũng không muốn nán lại đây nữa nên ngoan ngoãn gật đầu.
Đi được vài bước, cô chợt nhớ tới mục đích ra ngoài của mình, vội vàng kéo Trần Kỵ lại: "À này, em còn phải đưa Hứa Tư Điềm về nữa, cô ấy say rồi."
Thiếu niên dừng bước, quay đầu lại rồi nhéo má cô: "Giỏi ghê ta, đưa người khác về được cơ à?"
"..."
"Chờ đấy, tôi gọi điện cho Lục Minh Bạc."
Có lẽ là do phòng quá ồn nên mãi vẫn không thấy Lục Minh Bạc bắt máy, Trần Kỵ tặc lưỡi: "Quay lại cùng tôi một chuyến."
Chu Phù gật đầu, nghe lời đi theo.
Đến phòng riêng, Trần Kỵ mở cửa đi vào còn Chu Phù thì yên lặng đứng chờ ngoài cửa.
Không lâu sau, có tiếng nói vọng ra ngoài: "Anh Kỵ, chị dâu đang đứng ở ngoài sao?"
Chu Phù bất giác nín thở.
Thế nhưng Trần Kỵ lại không phủ nhận ngay mà chỉ cười mắng một câu: "Mẹ, đừng có xen vào chuyện của người khác!"
Cô lén lút dòm vào trong, thấy Trần Kỵ tiện tay cầm lon bia trên bàn lên, mở nắp lon dễ dàng bằng một tay rồi ngửa đầu lên uống mấy ngụm. Yết hầu khẽ lăn lên xuống, dù chỉ nhìn từ một bên nhưng trông vẫn vô cùng hoang dã: "Đi trước đây."
Đám anh em nháo nhào lên: "Sao lại để chị dâu đứng chờ ở ngoài chứ! Cả đống đồ ăn mới được mang lên đây, ăn chung đi?"
Một lát sau, Chu Phù thấy anh thong thả đi ra và hỏi mình: "Đói bụng không? Muốn ăn gì không?"
Chu Phù lắc đầu, anh cũng không ép, ngoảnh đầu lại chào hỏi với đám bạn: "Con gái ngủ sớm, về trước nhé."
Lúc đi ra, nét mặt thiếu niên vẫn điềm tĩnh như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra ở trong phòng. Anh hờ hững bảo: "Lục Minh Bạc sẽ qua đó ngay."
"..."
Như đọc được suy nghĩ của Chu Phù, anh bồi thêm một câu: "Cậu ta sẽ không làm bậy đâu."
Sau khi bước ra khỏi quán Karaoke, quanh đây tức thì đắm chìm trong sự yên ắng.
Chu Phù đi bên cạnh Trần Kỵ, cụp mắt nhìn mũi chân mình theo thói quen.
"Nhìn đường."
"À..."
"Sao nhóc sống được đến ngày hôm nay thế?" Thiếu niên khẽ nói kháy cô.
"..." Chu Phù nói với vẻ đương nhiên: "Không phải có anh sao?"

"..."
Hai người lặng thinh, một lát sau Trần Kỵ thình lình lên tiếng: "Có sợ không? Vừa nãy ấy?"
"Dạ?" Chu Phù nắm chặt tay lại. Sao có thể không sợ được chứ? Chuyện xảy ra đột nhiên như thế, khi đó cô vẫn còn nằm mơ. Bây giờ hồi tưởng lại thôi mà chân tay cô đã lạnh cóng, nhưng vì cái tôi của cô khá cao nên vẫn mạnh miệng: "Không sợ."
Thiếu niên phì cười, hoàn toàn không tin: "Tối có trùm chăn khóc nhớ báo tôi qua nghía nhé."
"..."
Giây phút đó, cô cảm thấy anh đang dùng cách này để làm vơi bớt nỗi sợ hãi trong lòng cô, mà có vẻ cách này cũng rất hiệu quả.
Giây lát sau, bỗng dưng có người đi xe máy phóng như bay tới.
Gần như theo phản xạ, Trần Kỵ kéo chặt cô gái nhỏ vào người mình.
Đợi xe đã qua, anh nhíu mày kéo Chu Phù vào trong lề đường, giọng điệu dịu dàng ban nãy bỗng chốc hung dữ trở lại: "Đi bên trong!"
"..."
Hôm sau là cuối tuần nên không phải đi học, Chu Phù ôm điện thoại chờ cả buổi sáng, đến khi sắp đến giờ ăn trưa mới nhận được tin báo bình an của Hứa Tư Điềm.
Đêm qua cô ấy vừa về tới nhà đã nhào lên giường mà ngủ, ngủ thẳng một mạch đến bây giờ mới mở mắt.
Như Trần Kỵ đã nói, Lục Minh Bạc không hề làm bậy dù chỉ một chút, thậm chí còn giữ phép tắc đến hơi quá đáng. Hứa Tư Điềm cạn lời, oán trách: "Bạn cùng bàn mà thế đấy, tớ đã say quắc cần câu rồi mà cậu ấy chỉ khách sáo đỡ tay tớ theo phép lịch sự thôi!"
Cô ấy ỉu xìu xuống, miệng càm ràm không rõ: "Nếu là Chu Chi Tinh thì kiểu gì cũng đòi bế kiểu công chúa từ quán về nhà!"
Chu Phù: "..."
"Tớ không muốn thứ hai tuần sau đến đâu Chúc Chúc ơi." Hứa Tư Điềm bỗng nói một câu không đầu không đuôi.
"Gì cơ?" Chu Phù thắc mắc.
"Thứ hai là phải đổi chỗ rồi, hồi khai giảng tớ cố ý đi trễ nên mới được xếp ngồi cạnh cậu ấy đó."
Hứa Tư Điềm buồn bã nói: "Tớ không muốn đổi chỗ đâu."
Chu Phù chợt lặng thinh, trong đầu không kiềm được nhớ lại dáng vẻ nằm ngủ bên cạnh cô của Trần Kỵ.
Cô... cũng không muốn đâu.
______
Tác giả có đôi lời tâm sự:
Trần Kỵ: Nghĩ cũng không cho, cả đời nhớ chỉ được ngồi cạnh tôi thôi.
Chu Phù: ...?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận