Chỉ cần em

Đây là lần thứ hai Chu Phù lên xe anh.
Tốc độ phóng xe của anh rõ ràng đã chậm hơn trước rất nhiều.
Chỉ khi cô thỉnh thoảng lo lắng đồ mình ướt sẽ làm bẩn cả áo sơ mi của anh nên không dám dựa vào quá gần, chỉ nắm một góc áo của anh. Chỉ khi anh đột ngột tăng tốc khiến cô phải vòng hai tay qua eo Trần Kỵ, cả người dán vào tấm lưng rộng rãi của anh mà ôm thật chặt.
Xe máy băng qua những con hẻm lộn xộn, chưa đến vài phút đã rời khỏi khu vực người đông đúc, chẳng mấy chốc xung quanh đây không còn huyên náo nữa.
Nếu là trước đây, Chu Phù sẽ không bao giờ dám nghĩ tới chuyện một mình đi theo một thiếu niên quái đản tới một nơi thế này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy mà giờ đây, thậm chí tâm trạng cô không có chút gì là thấp thỏm mà còn tò mò và mong đợi là đằng khác.
Cuối cùng, xe dừng bên bờ biển tràn ngập những hòn đá ngầm nhỏ. Khi Trần Kỵ sải chân dài thoăn thoắt xuống xe thì Chu Phù vẫn còn ngoan ngoãn ngồi ở phía sau.
Ngay sau đó, thiếu niên nắm lấy vòng eo thon thả của cô gái nhỏ bằng một tay để lộ đường cong cánh tay trơn trượt mạnh mẽ, anh chỉ dùng một chút sức thôi đã ôm được Chu Phù xuống xe.
Rồi "cạch" một tiếng, bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh đẩy kính chắn gió trên mũ bảo hiểm cô đang đội lên. Trần Kỵ cụp mắt nhìn vào trong hai lần, khẽ nhếch mép rồi thản nhiên nói: "Được đấy, trưởng thành rồi."
Nghe mà muốn rớt nước mắt.
Chu Phù: "..."
Anh đưa tay lấy mũ xuống cho cô: "Đi thôi."
"Chúng ta đi đâu thế ạ?" Chu Phù tò mò hỏi.
"Đến rồi biết."
Hai người dọc theo mép ngoài của hàng đá ngầm đi xuống dưới, đi được nửa chừng thì Chu Phù nhìn thấy một chiếc cano nhỏ màu trắng nổi lềnh bềnh ở cuối bậc thang.
Có thể chứa được mười lăm người ngồi trên đó, giống với loại hồi trước cô thấy ở bãi biển du lịch.
Dường như Trần Kỵ đến đây rất thường xuyên, anh gỡ sợi dây thừng được vắt bên bờ, kéo cano đến gần một cách thành thạo rồi thoải mái bước lên trên.
Chu Phù theo sau, ngước mắt lên nhìn thấy thiếu niên chìa tay về phía mình.
Cô hơi do dự: "Thế có ổn không ạ?"
Trần Kỵ chẳng hiểu gì: "?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái nhỏ chỉ chỉ chiếc cano dưới chân anh.
Thiếu niên miễn cưỡng nhếch môi: "Của tôi."
Chu Phù mấp máy môi, cuối cùng vẫn bị anh đưa tới một căn nhà cổ kính ở bên kia bờ trong sự ngạc nhiên.
Trông căn nhà có vẻ đã khá lâu đời, các cây cột hướng vào nhau, đấu củng và mái cong được xây dựng tinh tế, phức tạp.
Hồ hai bên đường đi như được chăm sóc tỉ mỉ hàng năm, cỏ xanh tươi um tùm được điểm xuyết bằng màu hồng phấn. Đám cá chép nhàn nhã bơi lội qua lại dưới đường lát đá tảng chạm rỗng tinh tế như biến nơi đây thành một dải sao trời.
Trước mắt cô là một không gian yên tĩnh và êm đềm, khác hẳn với khí chất ngạo mạn, nghịch ngợm khó bảo của Trần Kỵ.
Nhưng sau khi băng qua hành lang và đi vào sân nhà, cảnh tượng trước mắt làm Chu Phù không kìm được chắt lưỡi hít sâu một hơi.
Căn nhà đã bị thiêu cháy hơn một nửa, cột nhà cũng không còn trông tinh tế bởi một phần ba đã nhuốm màu tro tàn.
Cô vô thức nhìn về phía Trần Kỵ, đôi mắt của thiếu niên bên cạnh lại chỉ để lộ sự hờ hững như thể không muốn giải thích. Anh vẫn xách vai áo cô một cách không thương hoa tiếc ngọc như thường lệ và đi lên thang gỗ, xách cô đến trước nhà tắm ở tầng hai: "Đừng nhìn trước ngó sau nữa, đi tắm đi."
Chu Phù đã quen với cách nói chuyện của anh, thuận miệng đáp "vâng".
Cách bài trí trong nhà tắm nom sang trọng hơn nhà tắm ở căn nhà cũ kỹ của bà nội Tô nhiều, không khác nhà của cô ở Bắc Lâm mấy nên rất dễ dùng.
Chốc lát sau, tiếng gõ cửa vang lên, chất giọng trầm ấm của Trần Kỵ từ bên ngoài vọng vào: "Mở cửa."
"..." Chu Phù cắn môi: "Em vẫn chưa xong..."
"..." Yết hầu của thiếu niên khẽ lăn: "Hé cửa ra thôi, ở đây không có đồ nữ, thay tạm đồ của tôi đi."
"À, vâng..."
Chu Phù dè dặt nhận lấy bộ quần áo mà anh đưa vào qua khe cửa, chất vải mềm mại, sạch sẽ khoan khoái, trên đó còn thoang thoảng hương gỗ của anh.
Gò má cô hơi nóng lên, cô nghe anh bảo: "Tôi về để lấy ít đồ đây."
"Dạ?"
"Không ai vào được đây đâu." Sau đó Trần Kỵ bổ sung: "Tôi sẽ quay lại nhanh thôi."
Bấy giờ cô mới yên tâm: "Vâng."

Nhưng đến khi cô đã sấy tóc sơ qua rồi ra ngoài mà Trần Kỵ vẫn chưa về.
Cô lê đôi dép rộng của anh mà "soạt soạt soạt" dạo căn nhà từ trên xuống dưới một vòng.
Tuy không biết đây là đâu nhưng có vẻ Trần Kỵ thường tới đây.
Anh xem sảnh lớn ở tầng một như văn phòng, mấy cái bàn dài được ghép lại, bên trên đặt mấy chồng sách cũ và số tay phòng cháy chữa cháy, bản phác thảo, bản vẽ trải đầy bàn, hình vẽ không khác mấy những gì anh vẽ vời trên lớp.
Hai bên hàng bàn dài là mấy cái kệ gỗ trưng bày nhiều loại đẩu củng và nối âm dương bằng gỗ, có thứ đã hoàn chỉnh, có thứ mới điêu khắc được một nửa.
Bỗng nhiên Chu Phù biết hương gỗ có một không hai trên người anh từ đâu mà có rồi.
Tham quan được một lúc thì Trần Kỵ xách đồ vào nhà.
"Anh về rồi!" Theo phản xạ Chu Phù đi ra đón anh.
"... Ờ."
Mái tóc dài mềm mại của thiếu nữ ngoan ngoãn xõa tung trên vai, cô đang mặc chiếc áo sơ mi rộng rãi của anh. Vì vóc dáng của hai người quá khác nhau nên vạt áo dài đến tận đầu gối, trông cứ như cô đang mặc váy vậy.
Hầu kết Trần Kỵ khẽ lăn, anh chợt chẳng muốn đưa cho cô bộ quần áo đã mang đi giặt vừa lấy từ nhà lên chút nào.
Anh tiện tay lấy bánh gato sữa bò vừa mua trên đường đi ra: "Ăn lót dạ đi."
Sau đó, anh xuống bếp bật lửa nấu ăn.
Đúng là Chu Phù đang rất đói, trùng hợp cô cũng thích vị ngọt của chiếc bánh này nhất. Chu Phù cắn hai miếng một cách mãn nguyện rồi đi theo Trần Kỵ xuống bếp như cái đuôi nhỏ.
Thấy anh nấu ăn rất thành thạo, cô hơi ngạc nhiên: "Anh biết nấu ăn sao?"
Thiếu niên không quay đầu lại, vừa tập trung sự chú ý lên tay vừa thản nhiên trêu cô: "Chứ nhóc nghĩ đồ nhóc ăn mỗi sáng là do ai làm?"
"Là anh làm à?" Chu Phù bất ngờ đến mức cất giọng cao vút: "Em cứ tưởng là bà nội Ngô!"
Cô nhìn anh với ánh mắt đầy sùng bái, thảo nào anh cứ chê cô chẳng biết khỉ khô gì, vì quả thật hình như cái gì anh cũng biết cả.
Chu Phù ăn bánh xong, không còn chuyện gì làm nên bắt đầu táy máy, lẽo đẽo theo sau Trần Kỵ mà ríu rít: "Hay anh dạy em chút đi? Như thế em sẽ giúp được anh đó."
Trần Kỵ lạnh lùng từ chối không chút nghĩ ngợi: “Lo cho người khác làm gì.”

"Em cũng có thể lo cho..." Cô chưa kịp nói hết thì Trần Kỵ đã lười biếng lườm cô.
Bỗng nhiên Chu Phù ngẩn người, nhìn sang nơi khác, hạ giọng xuống một cách mất tự nhiên: "Em..."
Thiếu niên khẽ nhoẻn môi lên, hờ hững bảo: "Ra ngoài, bớt táy máy đi."
Cô gái nhỏ phồng má, đang định ra ngoài thì khóe mắt nhìn thấy lông mày bên trái của anh có thêm một vết thương mới, dường như máu mới vừa khô lại, thậm chí màu vết thương vẫn còn sáng.
Cô nhớ lúc cùng nhau tan học anh vẫn chưa có vết thương này.
Chu Phù nhíu mày đi tới: "Cái này là sao thế anh?"
Tuy nhiên, không đợi cô nhìn cẩn thận thì Trần Kỵ đã đưa tay chặn cô lại: "Văng dầu bây giờ, đừng tới đây."
"Vết thương của anh..."
Anh hoàn toàn không để trong lòng, đáp qua loa: "Lúc nãy lái xe về bị cành cây quẹt vào."
Chu Phù lập tức cụp mắt xuống, thấy cũng có lý: "À."
Nghĩ ngợi một lúc, cô lại hỏi: "Ở đây có hộp thuốc không? Em tìm thuốc bôi cho anh nhé?"
Trần Kỵ không hề để ý với vết thương này, thản nhiên chọc cô: "Nhóc tưởng tôi yếu ớt như nhóc hả? Đợi nhóc tìm thuốc xong thì nó đã mọc vảy rồi."
"..."
Lúc ăn cơm, Trần Kỵ ngồi vào bàn làm việc trong sảnh, vừa thoăn thoắt sửa bản vẽ trên giấy ủi vừa dùng dao không ngừng gọt khúc gỗ theo bản vẽ.
Chu Phù không dám ở tầng hai một mình nên xách ghế qua ngồi làm đề bên cạnh anh.
Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động nào, cô làm bài được một lát thì lặng lẽ nghiêng đầu nhìn anh.
Từ trước đến giờ cái người này luôn tỏ ra lười biếng, cà lơ phất phơ, Chu Phù hiếm khi thấy anh chăm chú vào việc gì đến vậy.
Thế nên cô bất giác hơi thất thần.
"Làm đề hay nhìn tôi?" Thiếu niên vẫn không rời mắt khỏi khúc gỗ trên tay.
Chu Phù vừa nghe vậy đã quay phắt mặt đi.
Lúc cô ngoái đầu nhìn lại thì bàn tay gọn gàng, thanh mảnh của Trần Kỵ đang lật cuốn sách về kiến trúc dày cộm.
Chu Phù liếc mắt nhìn, bỗng lên tiếng hỏi anh: "Trần Kỵ."
"Ờ..." Anh lười nhác đáp.
"Nếu anh chăm chỉ học thì sau này sẽ có cơ hội đi ra ngoài đó."

Anh cái gì cũng giỏi, nếu bây giờ chịu chú tâm vào việc học thì chắc chắn thành tích học tập của anh sẽ rất cao.
Thiếu niên ngừng lật sách, sắc mặt thình lình tối sầm xuống, quai hàm bỗng căng cứng, chất vấn cô bằng giọng nói dữ dằn: "Đi ra ngoài?"
Chu Phù không nhận ra điều khác thường ở anh: "Vâng... Đi tới nơi rộng lớn hơn."
Anh sẽ trở thành một người hết sức ưu tú chứ không nên bị cầm chân tại nơi này.
Mặt Trần Kỵ không cảm xúc: "Đi đâu?"
"Hừm..." Chu Phù mím môi, nhớ đến dáng vẻ anh tập trung phác thảo: "Ví dụ như nếu anh thích làm về kiến trúc thì khoa Kiến trúc của đại học Bắc Lâm cũng được lắm ạ."
Song, cô vừa dứt lời thì đã thấy thiếu niên nhíu mày, nói với vẻ không kiên nhẫn: "Biến, đừng làm phiền ông!"
Chu Phù ngẩn người, tuy thường ngày anh chẳng dễ tính gì cho cam nhưng rất hiếm khi nói giọng xa cách đến thế.
Hình như đều là khi nhắc đến Bắc Lâm.
Chu Phù mơ hồ cảm thấy Trần Kỵ có vẻ có sự bài xích khó tả thành lời đối với Bắc Lâm.
Cô im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được lẩm bẩm: "Thầy chủ nhiệm bảo sau khi thi giữa kỳ sẽ xếp lại chỗ ngồi theo thành tích..."
Trần Kỵ vô thức giương mắt nhìn sang nhưng chẳng nói gì.
Chu Phù cúi gằm mặt, lí nhí nói: "Trần Kỵ, anh dữ quá đi."
Anh bị cô chê nhiều đến mức không còn nổi cáu nữa, nhéo má cô theo thói quen: "Nhóc yếu ớt thật đó Chu Phù."
"..."
Ba giờ sáng, người Chu Phù nóng hừng hực vì cơn sốt cao muộn màng, tay chân bủn rủn không có chút sức lực nào.
Sức khỏe của cô vốn đã không tốt, lại còn đang tới tháng nên rất dễ bị bệnh. C Cộng thêm việc lúc trời nhá nhem tối tự dưng bị hắt nước lạnh nên mới bị sốt dữ dội thế này.
Lúc Trần Kỵ đi tiểu đêm, anh nhìn thấy phòng bên cạnh sáng đèn, lưỡng lự một hồi cuối cùng vẫn thấy không yên tâm bèn gõ cửa đi vào, sau đó anh thấy Chu Phù uể oải rúc mình trong chăn, rơi nước mắt trong cơn mê mang.
Thiếu niên bỗng sa sầm nét mặt, không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh nào giờ nữa.
Cũng may mà anh phản ứng khá nhanh, xoay người xuống lầu vài phút thì trở lại cạnh giường Chu Phù với khăn ướt và thuốc.
"Ngồi dậy."
Cô gái nhỏ trên giường không còn sức để lên tiếng nữa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận