Chế Độ Cưng Chiều


Tăng Thư cùng Dương Hàn đi vào tháng máy bấm tầng 5.

Cô sau đó dẫn anh đi qua một hành lang đến căn hộ của mình.

Khu chung cư này Dương Hàn có nghe đến, an ninh rất tốt nhưng giá cả cũng khá đắt.

Cô đứng trước cửa bấm một dãy mật mã rồi mở cửa vào.

Vừa bước vào anh ngửi được mùi hương nhẹ của kẹo ngọt.

Tăng Thư chỉ vào ghế sofa ở giữa phòng khách:
"Anh ngồi đợi tôi một lát.

Trong tủ lạnh có đồ uống, anh tự lấy nhé"
Cô nói rồi bỏ đi vào phòng ngủ.

Dương Hàn đứng lên đi vòng quanh phòng khách.

Căn hộ tuy rộng nhưng cô không trang trí gì nhiều.

Ở giữa có sofa nhưng anh không thấy có tivi.

Chỉ thấy có vài bức ảnh được lồng khung để trên bàn.

Dương Hàn cầm lên xem.

Một tấm hình là Tăng Thư cùng với cô gái nào đó.

Tấm tiếp theo là Tăng Thư lúc nhỏ.

Dương Hàn thích thú lấy điện thoại ra chụp lại.

Tấm thứ ba thì hình như bị thiếu đi gì đó, vừa cũ lại không rõ hình.

Tăng Thư lúc này từ phòng đi ra.

Cô chỉnh tề mặc chiếc quần tây màu xám ống rộng thoải mái, bên trên là áo tay dài cổ lọ khéo léo che đi dấu hôn mà anh để lại tối qua.

Cô cẩn thận bỏ áo vào quần để lộ vòng eo con kiến mê người.

Tăng Thư còn mang theo chiếc áo vest nâu khoác lên, dáng vẻ chuyên nghiệp khác hẳn với cô gái say xỉn hôm qua.

Dương Hàn nhìn cô không chớp mắt khiến Tăng Thư không chịu được phải hỏi một câu:
"Anh nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì?"
"Không có gì, chỉ là đang nhớ đến dáng vẻ của em tối hôm qua"
Tăng Thư nghe anh nhắc vậy thì đỏ mặt, cô chửi nhỏ một câu:
"Biến thái!"
Dương Hàn cười nhẹ.

Anh bỗng đi đến kéo nhẹ cổ áo của cô xuống, ngón tay dịu dàng chạm vào những vết hôn anh gây ra.

Tăng Thư giật mình né tránh.


Dương Hàn liền ôm lấy eo cô kéo cô đến vào lòng.

Anh cắn nhẹ bên tai cô:
"Xin lỗi, anh không kiềm chế bản thân được"
Tăng Thư bất ngờ đến mở to hai mắt.

Cô vỗ vỗ vào lưng anh:
"Tôi không sao.

Chúng ta đi được chưa?"
Dương Hàn nhìn cô gấp gáp đến không có thời gian tranh cãi với anh thì tiện miệng nói một câu:
"Không cần gấp, vị khách diễn thuyết đó chắc cũng chưa đến đâu"
Tăng Thư ừm một tiếng qua loa.

Anh muốn nói sao cũng được, nhưng cô thì muốn đến đúng giờ.

Dương Hàn nhìn cô gấp đến vậy nên không nỡ làm khó cô gái nhỏ.

Anh cùng cô đi xuống lầu rồi lái xe đến trường.

Khi đến bãi đậu xe thì Tăng Thư xuống xe, trước khi đi cô không quên cảm ơn rồi nói:
"Tối nay anh vẫn đến Tempted đúng không? Tôi mời rượu xem như cảm ơn"
Dương Hàn gật nhẹ đầu.

Cô quay lưng bỏ đi, trong lòng sinh ra suy nghĩ kì lạ, không phải như thế này dễ dàng quá sao?
Khi Tăng Thư đi đến hội trường chỗ diễn thuyết thì vẫn chưa bắt đầu.

Cô đến hỏi đồng nghiệp thì biết được vị khách mời đó chưa đến.

Tăng Thư bỗng nhớ đến lúc nãy Dương Hàn cũng nói vậy.

Cô nghiêm túc cùng đồng nghiệp kiểm tra chỗ ngồi sinh viên rồi nói chuyện với nhau.

9 giờ đúng mọi người đều yên vị.

Căn phòng đầy ắp sinh viên cùng vài giáo sư.

Dương Hàn mở cửa vào, cậu đến bắt tay cùng một giáo sư lớn tuổi ở gần cửa.

Hai người cười vui vẻ nói gì đó với nhau rồi anh đi thẳng lên bục.

Dương Hàn lướt qua đám đông liền nhìn thấy Tăng Thư.

Cô vẫn đang nói chuyện với mấy người ngồi gần mà không chú ý anh đang đứng trên bục nhìn cô.

"Xin chào mọi người, tôi là Dương Hàn, trưởng khoa tâm lý ở bệnh viện Phúc Đại"
Tăng Thư đang bận nói chuyện thì hoãn lại.

Cô nghe đến hai chữ "Dương Hàn" thì nghĩ chỉ là người trùng tên.

Nhưng khi cô quay lên bục thì Dương Hàn đang nhìn chằm chằm, miệng nở nụ cười xấu xa.

Cô giật mình né đi ánh mắt của anh.


Không biết tại sao bản thân lại làm vậy? Cũng không phải gặp ma.

Bài diễn thuyết cứ như vậy thao thao bất tuyệt kéo dài 30 phút.

Bộ dạng nghiêm túc làm việc của anh ta cũng không tệ.

Cô vì mãi chăm chú bài diễn thuyết mà không để ý rằng người đàn ông đứng trên bục luôn nhìn về hướng cô.

Lâu lâu lại cười ôn nhu làm phía dưới mọi người tò mò không biết anh ta là đang nhìn ai.

"Mọi người có câu hỏi gì không?" Dương Hàn kết thúc, anh quét qua hàng người ngồi phía dưới rồi hướng tay về một cô gái đang giơ cao tay.

"Bạn học này có câu hỏi gì sao?"
"Bài diễn thuyết của bác sĩ Dương rất hay, nhưng ngoài tên ra thì bọn em không biết gì về bác sĩ nữa cả"
Dương Hàn nhìn về hướng Tăng Thư, đúng lúc cô đang cười thì nhìn về phía anh.

Hai mắt chạm nhau, Tăng Thư không né tránh nữa, tật xấu khó bỏ.

Cô vô tình nhướng mày trêu anh.

Dương Hàn bất ngờ đến sững người.

Anh hắng giọng một tiếng rồi quay qua sinh viên nữ kia:
"Vậy bạn học muốn biết chuyện gì về tôi?"
"Bác sĩ Dương có bạn gái chưa ạ?"
Cả căn phòng ồ lên một tiếng lớn.

Phía dưới tiếng xì xào bàn luận sôi nổi.

Dương Hàn cười nhẹ:
"Không có.

Nhưng tôi có người mình thương rồi"
Lúc này anh lại nhìn về phía Tăng Thư.

Cô nghĩ anh chỉ trêu chọc cô nên không để ý.

Dương Hàn lại nói tiếp:
"Nhưng cô ấy hình như không để tâm thì phải"
Mọi người lại ồ lên một tiếng.

Thầm cảm thán cô gái nào lại có giá đến vậy.

Một vị bác sĩ vừa tài giỏi vừa đẹp trai như vậy theo đuổi.

"Còn câu hỏi nào nữa không?"
"Không ạ"
"Cảm ơn mọi người hôm nay đến nghe diễn thuyết của tôi.

Ở đây có vài tấm danh thiếp, nếu có thắc mắc thì mọi người có thể trực tiếp liên lạc với tôi"

Nói xong tất cả sinh viên đều đứng lên đi về phía trước lấy đi danh thiếp của anh rồi rời đi.

Chỉ còn lại vài vị giáo sư đến chào hỏi.

Tăng Thư muốn chạy đi thì bị một người đồng nghiệp khác giữ lại.

Dương Hàn thấy cô vẫn còn ở đó thì đi đến chỗ cô.

"Xin chào bác sĩ Dương"
"Xin chào"
Đồng nghiệp của cô khá chủ động.

Cô ta cười tươi nhìn Dương Hàn:
"Tôi có thể có một tấm danh thiếp không?"
"Được" Dương Hàn lấy từ túi ra đưa cho cô ta.

Cô bạn đồng nghiệp thấy Tăng Thư không nói câu nào thì lên tiếng:
"À đây là giáo sư Tăng.

Cô ấy đang là giáo sư trẻ tuổi nhất trong trường"
Dương Hàn cười nhẹ:
"A, xin chào giáo sư Tăng"
Tăng Thư cười gượng đáp:
"Chào anh, bác sĩ Dương"
Dương Hàn nghe vậy không ngần ngại tiến một bước sát gần Tăng Thư, anh nhẹ nhàng nâng cằm rồi hôn nhẹ môi cô.

"Không phải tôi đã nói với em rồi sao?"
Điên rồi! Anh ta điên rồi! Vẫn còn đồng nghiệp ở đây mà.

Tăng Thư hai bên tay đỏ hồng rồi đẩy nhẹ vào lòng ngực anh, cô khẽ giọng:
"Anh đừng làm bậy!"
Dương Hàn vẫn là nụ cười đó, anh tự nhiên đứng một bên vòng tay ôm eo cô.

Cô bạn đồng nghiệp thấy vậy thì hiểu rõ phần nào.

Thế mà cô còn định giúp người em của mình tìm chồng.

Cô ta cười gượng:
"Tôi không làm phiền hai người"
"Chúng tôi không phải quan hệ đó đâu" Tăng Thư nhẹ giọng giải thích.

Dương Hàn hơi bĩu mỗi, bàn tay đặt trên eo cô siết chặt một chút:
"Ý em là sao? Tối qua tôi còn giúp em..."
"Đưa tôi về nhà, tối qua tôi uống quá chén nên bác...Hàn đã đưa tôi về" Tăng Thư cắt ngang lời anh.

Cô thật sự không biết anh định nói gì nữa nhưng chỉ cần nhắc đến chuyện tối qua thì cô không nghĩ được gì ngoài chuyện anh giúp cô tắm rửa.

Cô bạn đồng nghiệp "à" một tiếng rồi qua loa vài câu bỏ đi.

Ở đây nhiệt độ có hơi nóng!
Dương Hàn đợi người đồng nghiệp đó đi mất thì quay sang hôn lên trán cô:
"Bảo bối, tôi đi gặp hiệu trưởng Tiêu một chút.

Buổi trưa sẽ tìm em"
Tăng Thư chửi thầm một câu.

Ai thèm gặp anh? Cô bỏ đi về văn phòng của mình.

Dù gì thì 1 tiếng nữa cô mới có tiết dạy.

Dương Hàn đi dọc theo hành lang đến văn phòng hiệu trưởng ở toà nhà đối diện hội trường.


Anh gõ lên cửa vài cái rồi mở cửa đi vào.

Hiệu trưởng Tiêu đang ngồi xem tài liệu thì đặt xuống bàn.

Ông nhìn Dương Hàn, giọng nói hoà nhã:
"Ồ, tìm chú có gì không? Buổi diễn thuyết thế nào?"
Dương Hàn đi đến kéo ghế ngồi đối diện với hiệu trưởng Tiêu, anh cười nhẹ:
"Không có gì, chỉ muốn ghé qua chào hỏi chú một tiếng.

Buổi diễn thuyết khá tốt"
"Có chuyện gì vui sao?" Hiệu trưởng Tiêu hiếm khi thấy Dương Hàn ngồi cười như vậy.

Thân là chú hỏi nên ông cũng quan tâm hỏi han.

Tên nhóc này từ lúc lên đại học chưa hề có bạn gái, đến bây giờ đã tròn 30 mà chưa thấy ai cả.

Mặc dù vẻ ngoài vẫn còn trẻ trung nhưng bây giờ cũng nên tìm một người nào đó nghiêm túc bắt đầu mối quan hệ tốt đẹp
"Chú à, giáo sư Tăng làm việc khá bận rộn.

Không phải nên cho cô ấy nghỉ ngơi chút sao?"
"A đang nói đến Tăng Thư sao? Làm sao? Quen biết nhau à?"
Hiệu trưởng Tiêu quan sát biểu cảm của anh, ánh mắt mang ý cười đó thì ông liền hiểu được.

"Cô gái đó rất được.

Tài giỏi lại độc lập.

Chỉ là..."
Dương Hàn thấy ông không nói rõ ràng thì anh nghiêm túc đợi.

Hiệu trưởng Tiêu thấy anh để tâm như vậy thì càng khẳng định hơn.

"Cô bé còn nhỏ tuổi, 24 thôi.

Cháu nhìn xem, bản thân đã 30 rồi.

Chú sợ người ta sẽ chê con già"
Dương Hàn vẫn kiêu ngạo đáp:
"Vậy cháu sẽ cố gắng hơn, bù đắp lại khuyết điểm này."
Hiệu trưởng Tiêu lắc đầu, ông không quản nổi đứa cháu này.

Dương Hàn cùng hiệu trưởng Tiêu nói hết cả buổi sáng.

Nhờ vậy anh biết được lúc trước Tăng Thư đã quen một người bạn trai, tình cờ vừa nhắc đến anh đã nhận ra.

Là Bạch Dã Nguyên, bác sĩ thực tập vừa đến ở bệnh viện Phúc Đại.

Ha, thú vị phải không?
Dương Hàn mãi trò chuyện cùng hiệu trưởng Tiêu thì nhận ra đã đến giờ nghỉ trưa.

Anh chầm chậm đứng lên:
"Cháu không làm phiền chú làm việc nữa"
"Ở lại ăn trưa đi, đã lâu chú cháu ta không có thời gian nói chuyện thế này"
Dương Hàn cười nhẹ:
"Cháu phải đi tìm giáo sư Tăng rồi"
Hiệu trưởng Tiêu xua xua tay:
"Đi đi, thì ra nãy giờ chỉ là tìm cậu giết thời gian để chờ Tăng Thư"
Dương Hàn không phủ nhận, anh đúng là ý này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận