Chế Độ Cưng Chiều


Buổi sáng Tăng Thư tờ mờ tỉnh giấc, cô lười biếng mở mắt nên cứ như vậy tiếp tục nằm trên giường.

Bỗng cô cảm nhận được một lực nào đó ghì chặt cơ thể khiến cô khó chịu cựa quậy liên tục.

Người đàn ông nằm cạnh bên thấy có động tĩnh cũng từ từ mở mắt, anh cọ cọ đầu mình vào đầu cô một chút, giọng nói hơi khàn:
"Hửm? Em tỉnh rồi sao?"
Tăng Thư chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Cô nghe có tiếng người hỏi chuyện thì cũng chỉ "ừm" một tiếng qua loa, trong giọng còn có ý trách móc ồn ào.

Anh mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô.

Xem ra cô nàng còn chưa biết bản thân đang ở đâu.

"Bảo bối, em thật sự tỉnh rồi à?"
Tăng Thư cảm thấy có chút kì lạ.

Bình thường Du Uyên sẽ không lằng nhằng như vậy.

Khoan đã?! Bảo bối sao? Tăng Thư hai mắt mở ra, gương mặt của người đang mỉm cười của anh nhìn cô.

Tăng Thư nghĩ có lẽ bản thân uống quá nhiều nên sinh ra ảo tưởng rồi.

Nhưng nếu là ảo giác thì cô cũng phải có lời một chút.

Tăng Thư giơ tay chạm vào anh, hơi ấm trên mặt truyền đến lòng bàn tay, vừa dễ chịu vừa làm cô hoảng sợ.

Đây không phải ảo giác!
Tăng Thư rút tay lại, cô vỗ nhẹ lên trán, cố gắng nhớ lại tối qua là chuyện gì.

Người đàn ông cầm lấy tay cô, giọng nói nhẹ nhàng:
"Đừng vỗ, sẽ bị thương.

Tối qua tôi giúp em tắm em rửa rồi còn thay quần áo cho em, đắp chăn cẩn thận giúp em.

Bảo bối, em định cảm ơn tôi thế nào?"
Tăng Thư nghe nói vậy liền kéo mền kiểm tra, quả thật quần áo của cô đã thay ra, đồ lót cũng không còn.

Bây giờ cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh trên người.

Tăng Thư hai má đỏ lên nhìn anh, biểu cảm không biết nói gì chọc anh cười vui vẻ.

"Anh..."
"Tôi tên là Dương Hàn" Anh cắt ngang lời cô nói.

"Dương..."
Anh bất ngờ hôn lên môi cô rồi cắt lời của cô:
"Gọi tôi là Hàn"
Tăng Thư ngồi dậy, cô lấy hai tay che đi vẻ mặt ngượng ngùng của mình.

Anh ta đúng là biến thái mà!
Dương Hàn thấy cô ngồi dậy thì anh cũng bắt đầu rời khỏi giường.

Anh không quên nhắc nhở cô:
"Nghỉ ngơi thêm chút đi.


Tôi đi làm chút đồ ăn cho em"
"Dương..." Tăng Thư chưa kịp nói thêm chữ nào lại bị anh cưỡng hôn.

Dương Hàn khẽ liếm môi.

"Em gọi sai lần nào tôi hôn em lần đó"
Tăng Thư tức giận nhưng không làm gì được anh.

Cô bây giờ không hiểu rõ tình hình nên không làm càn.

Dương Hàn thấy cô không thoải mái thì rời đi.

Anh không quên nhắc nhở:
"Khi nào bình tĩnh lại rồi em ra ngoài chúng ta nói chuyện"
Tốt nhất bây giờ nên cho cô chút thời gian, dù gì cô cũng không chạy được đi đâu.

Dương Hàn tâm tình vui vẻ mở cửa ra ngoài.

Tăng Thư ngồi trên giường sau khi xâu chuỗi lại hết chuyện xảy ra hôm qua thì quả thật cô không nhớ nổi sau khi uống say thì xảy ra chuyện gì.

Cô tự kiểm tra thân thể thấy không có gì lạ nên chắc hai người không xảy ra chuyện gì.

Nhưng anh ta đã nói là giúp cô tắm rửa, có nghĩ là đã thấy hết rồi! Cô đứng lên đi vào phòng tắm, trong lòng thầm cảm thán căn phòng quá lớn rồi.

Cô mở nước ấm rửa mặt, khi ngẩng đầu nhìn gương thì phát hiện những vết đỏ tím trải khắp trên cổ.

Mẹ kiếp tên biến thái này! Hôm nay cô còn phải đến trường dự bài phát biểu của vị bác sĩ nào đó.

Bộ dạng này phải làm sao?
Cô mang bực dọc xuống lầu muốn tính sổ với Dương Hàn.

Anh nhìn thấy cô thì thản nhiên gọi đến bàn ngồi ăn chung.

Tăng Thư vốn không muốn nhưng cái bụng rỗng của cô lại nhất quyết chống đối.

Sao cũng được, no bụng thì mới có sức!
Dương Hàn nhìn cô ngồi vào bàn thì liền mỉm cười nhìn cô.

Tăng Thư nhìn chén cháo nóng hổi trên bàn thì chầm chậm ăn thử.

Không ngờ lại ngon như vậy.

Cô ăn thêm một muỗng thì cảm giác Dương Hàn vẫn đang chăm chú nhìn mình.

Tăng Thư ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của anh.

Cô suýt chút bị sặc.

"Tối qua là anh đưa tôi về?"
"Ừm"
"Giữa chúng ta có chuyện gì không?"
"Em muốn có chuyện sao?"
Tăng Thư nghe đến đây thì yên tâm phần nào.

Mặc dù cô bị anh nhìn thấy hết nhưng anh ta cũng tính là người đàng hoàng.


Một đêm dài như vậy mà không làm gì cô cả.

Khả năng thứ nhất có lẽ anh ta thực sự là người tốt, thứ hai là anh "không nổi".

Nghĩ đến đây Tăng Thư thật sự bị sặc.

Cô còn làm bỏng lưỡi.

Dương Hàn ngồi đối diện liền chạy sang xem xét tình hình của cô.

Cũng may anh đã múc cháo ra chén đợi cô nên không làm cô bỏng nghiêm trọng.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Dương Hàn quyết định ngồi cạnh cô.

"Không có gì.

Khoan đã, Dương...À không ý tôi là Hàn.

Đây là gì?"
Tăng Thư giận dữ chỉ tay vào cổ mình.

Dương Hàn nhìn thấy dấu vết mình để lại thì hơi chột dạ.

Tối qua cô không biết anh đã khó khăn thế nào.

"Là gì nhỉ?" Dương Hàn giả vờ ngây thơ nói.

"Là dấu hôn đó! Anh nói chúng ta không có gì mà?!"
"Nhưng tôi không nói tôi không làm gì" Dương Hàn bình thản nói.

"Biến thái!" Tăng Thư chửi nhỏ một tiếng rồi tiếp tục ăn cháo của mình.

Cô nhanh chóng ăn xong thì nghiêm túc nói chuyện với Dương Hàn.

"Anh tại sao lại cùng tôi một giường? Không phải còn phòng khác sao? Lại còn...còn tuỳ tiện chạm vào cơ thể người khác?
Dương Hàn thở dài một tiếng:
"Tôi chỉ quen nằm giường của mình thôi.

Hơn nữa tôi đã rất mệt, không còn sức ôm em qua phòng khác.

Tôi ưa sạch sẽ, vậy nên mới giúp em tắm qua một chút"
Tăng Thư nghe anh nhắc đến thì đỏ mặt lên cả.

Cô tuy lúc trước có quen vài người bạn trai.

Nhưng cùng lắm chỉ là hôn nhau, thân mật cỡ nào cũng chưa đến mức phơ bày thân thể trước mặt bọn họ.

Vậy mà tên này lại thản nhiên chiếm hết tiện nghi của cô!
"Tôi muốn thay đồ.

Tôi chỉ cần bộ đồ tối qua là được"
"Trùng hợp vậy, tôi vừa mang chúng đi giặt giúp em rồi"
Tăng Thư tức đến nói không nên lời.


Với bộ dạng này thì cô đi đâu được? Buổi phát biểu của khách mời 9 giờ sẽ bắt đầu.

Tuy còn tận 1 tiếng nhưng cô bây giờ không còn gì trong người cả.

Xe thì vẫn ở bãi đậu quán bar.

"Anh đưa tôi về nhà được không? Tôi phải đi làm rồi"
Dương Hàn lo lắng cô tối qua đã uống rất nhiều bây giờ lại gấp gáp đi làm thì không ổn chút nào.

"Em xin nghỉ một ngày đi.

Cơ thể vẫn còn yếu"
"Tôi không sao"
Dương Hàn càng nói thì cô càng kiên quyết phải đi làm.

Lúc này bỗng có tiếng chuông vang lên, Dương Hàn đi ra mở cửa rồi lấy vào một túi đồ.

Anh đi đến kéo tay Tăng Thư đi cùng anh lên phòng ngủ tầng hai.

Sau khi đóng cửa lại thì anh đưa túi đồ cho cô.

"Em thay đồ trước rồi chúng ta mới đi được không?"
Cô ừm một tiếng rồi nhìn Dương Hàn ý bảo anh rời đi để cô thay đồ.
Dương Hàn cong miệng cười xấu xa:
"Cái gì nên thấy đã thấy hết rồi, em ngại gì chứ?"
"Biến thái!"
Cô nói xong thì chạy vào phòng tắm thay đồ.

Dương Hàn ở ngoài cười vui vẻ.

Một lúc sau cô đi ra với bộ đồ ngắn năng động.

Kỳ thật anh ta lại đưa đúng cỡ đồ của cô.

Tăng Thư không nhịn được liền liền tiếng hỏi:
"Anh biết chọn đồ thật, kích cỡ vừa vặn luôn này"
"Tối qua thuận tiện đã làm chút đo lường"
Tăng Thư nghe vậy liền đen mặt.

Anh ta đúng là làm người khác khó chịu mà.

Làm sao lại nói ra với vẻ mặt bình thản như vậy?!
Dương Hàn không trêu cô nữa.

Anh quay người mở tủ tìm một bộ vest đen bắt đầu thay ra.

"Anh...Anh làm gì vậy?"
"Thay đồ.

Tôi cũng không thể ra ngoài với bộ dạng này được"
"Anh phải vào nhà phòng tắm đi chứ"
"Không phải em luôn buồn bực vì tôi thấy hết cơ thể em sao? Chúng ta có qua có lại"
Tăng Thư không hiểu đây là logic gì.

Cô mặc kệ anh bỏ ra ngoài, đi một mạch xuống phòng khách đợi anh.

Dương Hàn ở lại trong phòng ôm mặt cười, bảo bối em thật đáng yêu!
Chỉ một lát sau Dương Hàn đã xuống lầu.

Anh mặc trên người bộ vest đen lịch lãm, tóc hơi vuốt ngược ra sau để lộ đôi chân mày tinh tế.

Dáng vẻ nam tính thật thu hút người nhìn.

Tăng Thư ngơ ra nhìn anh, không phải chỉ đưa cô về nhà thôi sao?
"Anh còn có việc phải đi đâu sao?"

Dương Hàn ừm một tiếng rồi kéo tay cô ra xe.

Với sự chỉ đường của cô thì hoàn toàn đi lạc.

Vòng qua vòng lại thì mất hết 10 phút vẫn chưa đến đâu.

Dương Hàn tìm một chỗ có thể đậu xe rồi tắp vào.

Anh nghiêng người về phía trước tựa đầu vào vô lăng, vẻ mặt lộ rõ ý cười:
"Bảo bối, em mù đường"
Tăng Thư không chối, cô làm gì cũng được chỉ có thứ này là nhược điểm duy nhất.

"Phải, thì sao?"
"Em đưa anh địa chỉ đi.

Chúng ta may ra còn có thể kịp giờ để em đi làm"
Tăng Thư hơi ngượng ngùng đọc địa chỉ cho anh.

Dương Hàn nghe xong thì đánh lái vòng lại hướng khác.

Không bao lâu thì đã đến dưới lầu tầng nhà của Tăng Thư.

Trước khi rời khỏi xe cô không quên nhắc nhở Dương Hàn:
"Cảm ơn tối qua đã cho tôi ngủ nhờ, mặc dù hành động biến thái của anh làm tôi rất khó chịu.

Chúng ta đến đây xem như không liên quan.

Có duyên gặp lại"
Ý cô là đang kêu anh quên hết chuyện tối qua và xem như không có gì xảy ra sao? Dương Hàn tất nhiên trong lòng không vui.

Cái gì mà có duyên gặp lại? Cô định như vậy bỏ đi sao? Anh nhanh chóng mở cửa ra ngoài chặn cô lại.

"Anh làm gì vậy?"
"Một tiếng cảm ơn xem như xong chuyện sao?"
"Vậy anh muốn thế nào?" Tăng Thư hơi mất kiên nhẫn nói.

Cô sắp trễ giờ mất rồi.

Dương Hàn điệu bộ không gấp gáp làm cô trở nên bực bội.

"Tôi chưa nghĩ ra.

Nhưng hôm nay để tôi đưa em đi làm đã.

Xe em vẫn còn để ở chỗ Tempted có đúng không?"
Tăng Thư không biết anh muốn làm gì nữa.

Nhưng cô thực sự rất gấp.

"Vậy được.

Anh ở đây đợi tôi một lúc"
"Không thích, tôi muốn đi cùng em lên nhà"
Tăng Thư nhìn dáng vẻ của anh bây giờ thật giống một đứa trẻ.

Người đàn ông này thật kì lạ.

Cô ừm qua loa một tiếng rồi bỏ đi.

Dương Hàn phía sau cũng đi theo.

Không mất mấy bước đã đuổi kịp cô.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận