Trên thực tế, phụ tá dù có sở thích gì chỉ cần không ảnh hưởng tới toàn cục, Thái tử như hắn phải tỏ ra là người độ lượng nhắm mở mắt bỏ qua.
Thế nhưng lúc này trong lòng Phượng Ly Ngô lại ẩn ẩn một chút ngột ngạt, cảm thấy thiếu phó của mình là kẻ trong ngoài bất nhất, nếu đã vậy sao có thể trung tâm với hắn lâu dài được?
Khương Tú Nhuận vội vàng chào tạm biệt mấy người gác cổng. Bởi vì nàng có nhờ Qúy Bỉnh Lâm sau này sẽ qua kiểm tra bài vở của ca ca KhươngChi, cho nên nàng vội vàng lấy một miếng than trúc ở chỗ người gác cổng, viết lên địa chỉ phủ chất tử, xong đâu đó mới bước ra ngoài.
Lúc nãy vẫn còn ổn, nhưng sau khi nhìn thấy thiếu niên dùng than trúc lưu lại địa chỉ cho người nam tử kia, lại còn dặn dò nhớ kĩ mới chịu ra ngoài, trong nội tâm Phượng Ly Ngô hỏa khí đằng đằng vọt thẳng lên đầu.
Cũng không thèm để ý tới Khương Tú Nhuận, một đường trực tiếp đi thẳng tìm Chủ tư Công bộ tra hỏi.
Mà Khương Tú Nhuận ngược lại không nghĩ thái tử thấy mình ngứa mắt, chỉ cho là Phượng Ly Ngô trên triều đình nhìn thấy phụ vương của hắn, không chừng bị chọc tức nên nhìn ai cũng khó chịu.
Thế nên nàng cũng ở phía sau không nói nhiều, nghĩ chút nữa hồi phủ, nếu như thái tử không có gì phân phó, thì trốn về viện mình cho thanh tĩnh.
Nhưng sau khi hồi phủ, khi nàng xin thái tử cho mình quay lại viện trạch thì thái tử phảng phất như không nghe thấy, chỉ lạnh mặt ngồi đọc sách, Khương Tú Nhuận lúc này mới mơ hồ cảm thấy thái tử tức giận hình như là tại mình.
Thấy Phượng Ly Ngô có ý muốn mình quỳ ở thư phòng, Khương Tú Nhuận liếm môi một cái, quyết định không nhận cơn giận từ trên trời rớt xuống này, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- "Điện hạ có điều gì bất mãn với tại hạ sao?". truyen bac chien
Phượng Ly Ngô lạnh băng hỏi:
- "Ồ, quân cho là mình có điểm nào khiến Cô bất mãn?"
Cách trả lời đầy vẻ bất mãn này của hắn, đúng là xảo quyệt mà.
Phàm những người thần kinh yếu ớt, thì trong nội tâm sẽ thấp thỏm, nhất thời nghĩ mình bị bại lộ thân phận nữ nhi, hoặc chuyện mình bỏ túi tiền lời trung gian lúc sắp xếp yến hội bị phát hiện.
Thế nhưng là Khương Tú Nhuận há lại như người bình thường? Trong nội tâm mặc dù chợt hiện gợn sóng, nhưng trên mặt lại không chút rung động nói:
- "Tại hạ ngu dốt, còn xin thái tử chỉ rõ..."
Không phải Phượng Ly Ngô cố tình ra vẻ sâu xa khó hiểu, mà thật sự là hôm nay nội tâm hắn có chút phiền muộn mà chính hắn cũng không rõ vì sao, cũng không thế nói hẳn ra rằng: Ngươi lúc trước yêu thích nam sắc rõ ràng là loại như Cô, vì sao có thể lập tức chuyển biến sang người khác!
Bị Khương Tú Nhuận hỏi ngược lại, Phượng Ly Ngô cũng biết chính mình hôm nay nổi giận Khương thiếu phó có chút vô lý, liền thuận miệng nói:
- "Hôm nay tại Công bộ, ngươi cùng người nào trò chuyện mà vui vẻ vậy?"
Khương Tú Nhuận trừng mắt nhìn, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thái tử cũng biết Quý Bỉnh Lâm chính là kỳ tài kinh thế? Cho là mình cùng Quý Bỉnh Lâm quen biết mà lại không tiến cử hắn, có ý đố kị người tài?
Nghĩ như vậy, nàng lập tức sửa miệng nói:
- "Bẩm thái tử, người kia tên gọi là Quý Bỉnh Lâm, người Hoài Tây huyện Ngân Hoa, tại hạ cũng là hôm nay mới quen biết hắn, thế nhưng cùng hắn nói chuyện ngoại trừ am hiểu thủy lợi sông ngòi, mà hắn còn hiểu rõ dân tình vùng Tây Bắc, tại hạ nhớ kỹ điện hạ từng nói qua, trong phủ lại không có phụ tá nào thông thuộc địa hình sông ngòi của Tây Bắc, nên nếu điện hạ có rảnh, hãy suy tính tới người này, có thể dùng được."
Quý Bỉnh Lâm đời trước chính là nhân tài do một tay Đoan Khánh đế đề bạt, cùng bè phái thái tử luôn luôn có chút đối kháng. Nhưng Khương Tú Nhuận cũng là vô ý mà tiến cử lương tài cho Phượng Ly Ngô.
Thế nhưng khi Phượng Ly Ngô hỏi, mình nếu là tàng tư, chỉ sợ bệnh đa nghi của Thái tử lại tái phát thì mệt.
Phượng Ly Ngô nghe được nhíu mày, biểu lộ không chút hòa hoãn nói:
- "À, Cô thấy hắn tướng mạo tuấn tú, lại không phải loại cao lớn vĩ ngạn, nhưng thực sự là người có tài?"
Khương Tú Nhuận có chút kinh ngạc nhìn thái tử, chần chờ nói:
- "Điện hạ có lẽ là đứng ở xa, không trông thấy rõ, vị Quý tiên sinh này mặt rỗ, trên mặt có nhiều mụn sẹo chưa lành... Nếu nói hắn tuấn tú, thì cũng còn thiếu một chút đi."
Nhưng sau khi nàng nói vậy, Khương Tú Nhuận liền hối hận. Loại lời bình phẩm tướng mạo xấu đẹp của người khác thế này, quả nhiên là bênh của mấy nữ tử thích nhìn từ đầu tới chân người khác.
Thái tử chỉ thuận miệng khen một câu, nàng lại bướng bỉnh bàn luận về đẹp xấu người ta, quả thực dạo này sống thoải mái no đủ nên suy nghĩ cũng chậm theo.
Thế nhưng nghe thấy nàng nói vậy, khóe mắt đuôi mày của Phượng Ly Ngô đang nhíu lại giãn ra, tựa hồ như khó chịu bị thổi tan, hắn đứng dậy, đi tới bên cạnh Khương Tú Nhuận, lạnh lùng trong giọng nói cũng lui bớt mấy phần:
- "Cô chỉ là thuận miệng hỏi một chút, quân lại nhớ kỹ như vậy, quả thực là làm phiền thiếu phó hao tâm tổn trí, ngày khác cô liền gọi Quý Bỉnh Lâm đến phủ."
Nghe Khương Tú Nhuận nói chuyện, Phượng Ly Ngô cũng mới nhớ tới người kia khuôn mặt xác thực không bóng loáng, không thể coi là chân chính tuấn mỹ được.
Mấy điều buồn bực tích tụ trong nội tâm thoáng cái bay biến, thái tử điện hạ yêu tài lại tái nhập nhân gian, chỉ hòa ái nói với Khương Tú Nhuận:
- "Quân đi cả một ngày, cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi thôi."
Sấm chớp hay mưa dầm đều là quân ân cả. Khương Tú Nhuận mặc dù không biết hôm nay tại sao tâm tình thái tử biến ảo như thời tiết, thế nhưng hiện tại tâm trạng thái tử đã chuyển biến tốt, nàng cũng tranh thủ rời khỏi thư phòng.
Sau khi trở lại viện của mình, trước tiên để Thiển nhi hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó liền từ bên trong áo lấy ra bản vẽ mang từ Công bộ về, hạch toán vật liệu cần dùng, tính toán xem mình có thể vơ vét được bao nhiêu của cải.
Đáng tiếc miếng thịt to như vậy, nhưng lại không thể ăn hết.
Dựa theo lịch trình của Ba Quốc, nàng phải mau chóng lên kế hoạch chu đáo có thể bình yên rời khỏi Lạc An.
Khương Tú Nhuận vạch ra kế hoạch rất đơn giản, chờ vị chất nữ Ba quốc kia đến đây, chính mình xin chỉ thị thái tử cho mình ra ngoài thành một trăm dặm đón người, Thái tử nhất định sẽ đồng ý.
Đến lúc đó nàng cùng huynh trưởng lấy cơ nghênh đón chất nữ, trên đường có phát sinh chuyện ngoài ý muốn, dù sao hiện tại cũng loạn lạc, thổ phỉ xuất hiện cũng là chuyện bình thường.
Mà mình cùng huynh trưởng "Chết" rồi, mọi dấu vết đều như nước hắt qua. Sứ giả Ba quốc cũng không cần lo lắng, bọn họ nhất định sẽ lập tức trở về ngay cả Thân Ung cũng chẳng nói ra bí mật của mình.
Đến lúc đó, mình cùng huynh trưởng cũng sẽ có thân phận mới, đi nước khác định cư, không quan tâm những thị phi ở đây nữa.
Mà lý do thuyết phục huynh trưởng cũng rất đơn giản, chỉ cần nói bí mật của mình sắp bị thái tử phát hiện, huynh trưởng vì muốn bảo vệ mình, nhất định sẽ đồng ý giả chết.
Nghĩ như vậy, Khương Tú Nhuận chậm rãi thở phào một cái, quyết định từ ngày mai bắt đầu dậy sớm. Thu xếp tu bổ lại công trình lớn là phủ thái tử, sau đó sẽ có vô số bạc ngầm chảy vào túi nàng, cố gắng kiếm nhiều một chút.
Nghĩ tới đây, nàng chui vào trong chăn, thích ý duỗi thẳng lưng, điềm nhiên ngủ say. Ở trong mộng, nàng đứng trên một sườn núi nở đầy hoa nhìn ca ca cười.
Chuyện phủ thái tử tu bổ phủ trạch truyền đi rất nhanh, lập tức cả thành Lạc An đều biết.
Mặc dù tên Thái tử phi tương lai được giữ kín, thế nhưng những công tượng chế tác trong phủ lại vô cùng rõ ràng, có một nơi mặt tường điểm nhiều hạt cườm, bên ngoài lại phủ màu trắng, hiển nhiên là tân phòng hoàng thất dùng khi đại hôn.
Ốc trạch kia tu sửa cực đẹp, dùng nguyên liệu quý báu, nghe người ta nói, toàn bộ đều là được đặt mới, thậm chí miếng gỗ kê hài dưới giường cũng là gỗ cổ đàn hương mộc.
Chuẩn bị chu đáo như vậy, thái tử chuẩn bị như vậy chính là chờ đợi không được, muốn tân nương mau chóng nhập phủ.
Các phu nhân bàn tán xôn xao, ngay tại ở phủ quốc sư.
Một đám quý nữ vây quanh Điền cơ nước Cao Ly, ân cần lấy lòng, chỉ vô ý nói thái tử vô cùng dụng tâm với Thái tử phi tương lại, nếu có thể gả cho thái tử, quả thực khiến người ta vô cùng hâm mộ.
Điền Oánh vẻ mặt cùng tràn đầy xuân phong đắc ý. Những ngày này, không thấy phủ thái tử lộ ra tin tức gì, trong nội tâm nàng cũng hơi lo lắng, nhưng may mắn ông mình cho người tìm hiểu, biết được thái tử điện hạ đang hướng về phía mình, tựa hồ như cũng âm thầm viết thư nói chuyện với phụ vương mình.
Mặc dù thái tử giữ kín không nói ra, thế nhưng tu sửa phủ trạch vô cùng rầm rộ, hơn nữa hồng nhân trước mắt của thái tử là Khương Tú Nhuận lại thường xuyên hữu ý vô tình hỏi thăm sở thích của nàng. Nghe nói vải che rèm cửa đều là gấm Thượng Hải chỉ Yến quốc mới có...
Thiếu phó ám chỉ như vậy, nàng làm sao lại không hiểu cơ chứ?
Trong lòng vô cùng vui vẻ, toàn tâm toàn ý chờ thái tử chiêu cáo thiên hạ, đưa nàng đăng lên vị trí Thái tử phi Đại Tề.
Chỉ là một nhà vui vẻ một nhà sầu.
Bên này Điền Oánh được chúng tinh phủng nguyệt, bên kia Tào Khê lại bỗng nhiên rơi xuống đáy cốc.
Thấy Điền cơ hữu ý vô tình hướng về phía mình nở nụ cười khinh miệt đầy đắc ý, mặt Tào Khê thay đổi hết tím lại xanh.
Bữa tiệc này có ngon cũng nuốt không trôi, Tào Khê dứt khoát nửa đường rời khỏi, đi vào trong cung khóc lóc với dì.
Úy hoàng hậu vừa được đại tổng quản là thái giám Mao Doãn Sinh phục thị đi Thanh Trì tắm nước nóng trở về.
Tựa hồ là nước ngâm quá nóng, nên hoàng hậu bước đi cũng có chút kiều nhuyễn bất lực, được đại thái giám đỡ lấy, người mềm yếu không xương nằm ở trên giường.
Mao tổng quản quỳ bên người hoàng hậu, lập tức cởi bỏ vớ giày người trên giường, xoa bóp lòng bàn chân hoàng hậu.
Cách lụa mỏng, Úy hoàng hậu hơi lim dim mắt nghe Tào Khê khóc lóc kể lể, lười biếng nói:
- "Ngô nhi không phải chưa nói gì sao? Hoảng cái gì? Điền Oánh kia đức hạnh như thế nào?"
Tào Khê nghiến răng nghiến lợi nói:
- "Làm người xảo quyệt độc ác, miệng lưỡi bén nhọn, hơn nữa còn mang phong tục phó.ng đãng của Cao Ly tới Lạc An, lúc trước khi vừa mới vào thành, thích nhất là trong bữa tiệc liếc mắt đưa tình với danh lưu tài tuấn..."
Nàng từ lúc ở dịch trạm đã đối nghịch với Điền Oánh, hiện tại thấy nàng ta sắp cướp mất biểu ca của mình, mối thù đoạt phu không đội trời chung.
Úy hoàng hậu nghe vậy, ngược lại khẽ cười nói:
- "Vậy là tốt rồi, chỉ sợ nàng là giữ mình trong sạch, thì dù có vu oan cũng chẳng có ai tin. Đã là kẻ phong lưu, vậy thì bản cung sắp xếp một chút là được. Chỉ là một nữ nhân thanh danh không tốt, bản cung xem nàng ta làm sao có thể vào được tiêu phòng?"
Nghe hoàng hậu nhẹ nhàng nói vậy, tiếng nức nở của Tào Khê mới dần dần dừng lại, chần chờ nói:
- "Là.. là làm gì ạ?"
Úy hoàng hậu lại nói:
- "Bản cung trước kia có nghe nói, ở trên yến hội không phải có hai thanh niên vì nàng mà đánh nhau sao? Hai người kia là ai?"
Tào Khê vội vàng nói:
- "Một người là thị vệ bên cạnh biểu ca Tần Chiếu tướng quân, còn một người khác là chất tử Ba Quốc Khương Hòa Nhuận mới được nhận làm phụ tá của thái tử..."
Bàn chân Úy hoàng hậu có từng đợt nóng dâng lên, chỉ muốn Tào Khê mau chóng rời đi, liền cắt đứt lời nàng ta đang nói:
- "Tần Chiếu bị ngã gãy chân, chưa từng xuất phủ... Còn chất tử kia, ta sẽ cho người an bài, ngươi lui về đi!"
Tào Khê bị tiếng thở khẽ sau màn lụa mỏng làm cho mặt đỏ tới mang tai, nghe hoàng hậu nói, liền vội vàng đứng dậy rời đi.
Mặc dù không biết hoàng hậu định làm gì, thế nhưng nàng cảm thấy, mình được dì tương trợ, mà Điền Oánh sẽ không thu được gì, huênh hoang cũng chỉ được mấy ngày mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...