Chất nữ

 
Tiếng nói không lớn nhưng khiến tim mật người nghe run lên bần bật.
 
Khương Tú Nhuận vừa mới vào sảnh đã hoảng hốt trong lòng, bước chân hơi dừng lại. Mà Điền Oánh cũng không đứng vững nổi nữa, chân run lên rồi quỳ sụp xuống.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc này, trong nội viện vang lên tiếng côn, mấy thị vệ cao lớn giơ cao côn mộc nện về phía hai bà tử kia.
 
Lúc đầu còn có thể nghe thấy tiếng người kêu la đau đớn không thành tiếng, về sau tiếng rên bên trong bao tải rách dần dần trở nên yếu ớt, khi đổ hai bao tải ra có thể thấy toàn là máu thịt.
 
Trước kia Điền Oánh ở Hàn Quốc luôn được nuông chiều, có bao giờ thấy qua loại chuyện đánh chết người như vậy? Bị dọa tới nỗi biến sắc, quỳ trên mặt đất, răng trên răng dưới va đập vào nhau.
 
Sắc mặt Khương Tú Nhuận cũng trắng bệch, bởi vì nàng không biết kế tiếp người bị đánh chết tươi như vậy có phải là nàng hay không.
 
Phượng Ly Ngô rũ mắt, nhìn Điền Oánh như bị quỷ bóp cổ nói không ra lời rồi mới chậm rãi ung dung hỏi: "Vừa rồi cô thẩm vấn hai bà tử kia, hai bà ta nói là bị kẻ gian sai khiến, hãm hại hai người các ngươi nhưng bây giờ ngươi lại nói Khương thiếu phó có lòng mê luyến sắc đẹp của ngươi, rốt cuộc cô phải tin người nào?"
 
Lúc này Điền Oánh mới biết mình bị hạ thuốc không phải do Khương Tú Nhuận gây nên, mà bản thân vừa nãy lỗ mãng nói như vậy, làm loạn thế cục, lập tức vội vã nói: "Điện hạ sáng suốt thẩm vấn kẻ gian, thế nhưng công tử Tiểu Khương hắn..."
 
Trong mắt Điền Oánh, bản thân mình là bị kẻ gian làm hại nhưng Khương Tú Nhuận là kẻ phạm thượng, dám nhúng chàm Thái tử phi tương lai, không trốn được tội danh này.
 
Tuy rằng trong sạch của nàng vẫn còn nhưng rốt cuộc vẫn bị tiểu tử kia chiếm tiện nghi, còn bị Thái tử bắt được. Nếu Thái tử yêu thích nàng, nhất định phải giết tiểu tử này, mới có thể khiến cho bê bối trong đạo quán không truyền ra ngoài, bảo vệ thanh danh trong sạch của nàng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thế nhưng Phượng Ly Ngô không đợi nàng nói xong, ngữ khí bình thường cắt ngang lời nàng, nói tiếp: "Hai người các ngươi bị kẻ gian hãm hại, uống nhầm thứ không tốt, may mắn cô kịp thời tới giải cứu. Nhưng nhiều người lắm miệng, người đời thường hay nghe những lời đồn bậy. Nếu Điền Cơ có ý phơi bày ra sẽ làm cho thành Lạc An xôn xao nhốn nháo, cô không chặn nổi. Trong sạch của Điền Cơ khó giữ được, tiền đồ cũng đáng lo."
 
Điền Oánh so với Tào Khê thông minh hơn rất nhiều. Nghe lời này của Thái tử, cảm thấy rõ ràng bên trong có ám chỉ ngầm cho nàng nên cũng giữ im lặng, bộ dạng điềm đạm đáng yêu nhìn Phượng Ly Ngô.

 
Bởi vì nàng ta ở quá gần, mùi phấn son trên người bất giác truyền tới, Phượng Ly Ngô cảm thấy mũi mình sắp ngạt, lập tức đứng lên, ngữ khí cũng xem như ôn hòa nói: "Cô biết ngươi và thiếu phó trong sạch, chuyện hôm nay dừng ở đây, những người liên quan đã bị đánh chết, từ nay về sau, không cho phép ai nói tới chuyện này nữa."
 
Nói xong, hắn đứng dậy rời khỏi đạo quán.
 
Từ trong đạo quán đi ra, Khương Tú Nhuận mới phát hiện, toàn bộ đạo quán đã bị phong tỏa.
 
Người chết đâu chỉ có hai bà tử đó? Còn có thị nữ Điền Oánh, còn có mấy đạo sĩ phụ trách trông coi vườn hoa... Đều bị bắt rồi giết chết.
 
Một đường ra ngoài, từng cỗ thi thể bọc trong chiếu được khiêng ra ngoài.
 
Những thứ này không phải chỉ cho nàng và Điền Oánh xem, tất cả những người ở đây cũng nhìn và hiểu rõ, chuyện hôm nay phải tuân theo lời Thái tử nói, giấu kín trong bụng, nếu không người kế tiếp nằm trong chiếu rơm chính là ngươi!
 
Phượng Ly Ngô tự mình mở miệng cho qua chuyện này.
 
Điền Cơ hiển nhiên tự biết tốt xấu, không còn nhắc tới chuyện muốn giết Khương Tú Nhuận.
 
Nhưng Khương Tú Nhuận cũng không vì những lời của Thái tử mà nhẹ nhõm trong lòng.
 
Lần này, Thái tử cho nàng sống sót rời khỏi đây, cũng không có nghĩa là sau đó không có chuyện gì.
 
Dù sao Thái tử có ý muốn cưới Điền Oánh, cũng không phải bởi vì hai bên yêu thương gì nhau, mà hắn muốn có được sự ủng hộ của Hàn Quốc, củng cố địa vị Thái tử của mình.
 
Cho dù nàng thật sự to gan ngủ với Điền Oánh, Thái tử cũng sẽ không làm lớn chuyện này, hủy trong sạch của Điền Oánh.
 

Những kẻ vu vạ chết rồi nhưng gian phu là nàng nhất định phải còn sống rời khỏi đây, giống như bình thường không có chuyện gì, mới có thể chặn được mồm miệng của mọi người.
 
Dù sao ai cũng không tưởng tượng ra được, Thái tử có ý chí giống như biển rộng lại có thể cùng một đôi gian phu dâm phụ bình thản đi ra khỏi hiện trường bắt gian.
 
Sau khi công tử Tiểu Khương và Điền Cơ bình an vô sự trở về... Một chất tử nước yếu như nàng có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng rất bình thường.
 
Dù sao người yếu đuối như nàng, ăn gà cũng có thể bị nghẹn xương mà chết.
 
Cũng có thể rơi xuống giếng, bị ngựa va phải, say rượu rơi xuống hồ... Sau này, tiểu vương tử Ba Quốc bất luận chết như thế nào cũng không gây trở ngại cho thanh danh của Thái tử phi.
 
Ngày đó đi ra từ đạo quán, sau khi trèo lên xe ngựa, lòng Khương Tú Nhuận cũng chìm xuống trên đường.
 
Bản thân nàng phải chết, Khương Tú Nhuận nghĩ rất rõ ràng.
 
Chờ về tới phủ Thái tử, lúc xuống xe ngựa, nàng cũng không thấy Thái tử. Tất cả bình thường như không có chuyện gì.
 
Thế nhưng loại yên bình này càng khiến người ta bị giày vò trong lo sợ.
 
Vào ngày đông giá rét, Khương Tú Nhuận vì giải dược mà bị trút vào người ba thùng nước lạnh lớn. Lúc ấy bởi vì tác dụng của thuốc khô nóng, nàng cũng không có cảm giác, thế nhưng bị trút nước như vậy, nam tử hán chân chính cũng chịu không nổi, huống chi thân thể này của nàng còn là cô nương chưa tròn mười bảy tuổi?
 
Thế nên đêm hôm ấy, Khương Tú Nhuận bị nhiễm phong hàn, phát sốt. Lúc nửa đêm Thiển nhi tới đắp chăn cho nàng mới phát hiện toàn thân nàng nóng hôi hổi. Sốt ruột tới nỗi muốn vội vàng đi tìm lang trung trong phủ Thái tử.
 
Nhưng Khương Tú Nhuận kịp thời gọi Thiển nhi lại, chỉ nói ban ngày vừa xảy ra chuyện kia, ngoài mặt Thái tử vẫn bình thường nhưng thực tế xem nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

 
Hiện tại nàng nói bản thân sinh bệnh muốn mời lang trung xem qua, sẽ bị xem là không biết tốt xấu còn già mồm. Chẳng bằng tự dùng khăn lạnh đắp trán, ngủ một giấc là khỏe rồi.
 
Thiển nhi không có lên tiếng. Hơn nửa đêm, cũng không thể ra ngoài mua thuốc, chỉ ở bên ngoài viện dạo một vòng, lấy cớ mình bị phong hàn, xin chút thuốc của bà tử mới mua cho con trai trong phủ.
 
Sau đó Thiển nhi nhóm lửa trong viện chính, nấu một bát thuốc cho Khương Tú Nhuận uống.
 
Tuy rằng thảo dược rẻ tiền nhưng cũng có công hiệu với bệnh phong hàn, sau khi Khương Tú Nhuận uống hết thì cũng hạ sốt nhưng xương cốt giống như bị cắt đứt vậy, vô cùng đau đớn.
 
Ngày hôm sau, Thiển nhi thừa dịp ban ngày chạy ra ngoài mua thuốc, lại phát hiện trong viện có người canh gác, nói rằng Thái tử truyền lời, mấy ngày nay bên ngoài không yên ổn, xin thiếu phó, gã sai vặt và thị nữ tạm thời chịu thiệt thòi mấy ngày, không thể tùy tiện đi ra ngoài.
 
Thiển nhi trở về bẩm báo với Khương Tú Nhuận, Khương Tú Nhuận mệt mỏi lắc đầu, trong lòng biết kế hoạch giả chết và lẩn trốn đã lâu của mình có khả năng chết từ trong trứng nước rồi.
 
Phượng Ly Ngô rõ ràng muốn giam lỏng nàng.
 
Giả chết sao? Chỉ sợ lần này nàng chết thật thì hài cốt cũng không được ra khỏi cái viện này. Dưới vườn hoa, gốc cây hòe kia cũng là nơi chôn xác tốt.
 
Thuở bình sinh Khương Tú Nhuận hiếu thắng nhưng vận mệnh kiếp trước và kiếp này đều trêu ngươi như vậy. Mang bệnh trong người khiến cho ý chí của nàng bị hao mòn tới nỗi yếu ớt, bị giày vò tới mức vò đã mẻ còn sứt, nhưng nếu phải lên đường, nàng cũng muốn làm quỷ no bụng.
 
Thế nên nàng gọi người mang nhiều món vừa miệng lên để ăn, cũng để không phụ lòng bản thân làm việc nặng mấy tháng trời.
 
May mắn Thái tử cũng không ngược đãi miệng lưỡi kẻ bị cầm tù này, những thứ Khương Tú Nhuận cần đều được đáp ứng, ngoài sốt vịt và gà hun khói ra còn có súp gà được ninh nhừ thường có trong lễ mừng năm mới.
 
Đáng tiếc Khương Tú Nhuận vẫn bệnh nặng, cho dù cậy mạnh cố ăn nhưng dạ dày đã bị giày vò tới mức suy yếu, ăn được mấy miếng dầu mỡ thì đã ọc một tiếng, phun ra ngoài, còn suýt chút nữa làm dính vào giày thị vệ trước mặt.
 
Không lâu sau đó, lang trung trong phủ vội vã chạy tới, bắt mạch xem bựa lưỡi cho Khương thiếu phó.
 
Khương Tú Nhuận cảm thấy bị bệnh mà chết là cái chết có thể diện.
 

Chết như vậy, tối thiểu còn toàn thây. Nếu như Thái tử điện hạ chiếu cố, cho phép ca ca tới đây nhặt xác, bản thân mình có lẽ có thể giấu một phần vàng bạc tích cóp đã lâu trong người, tránh cho cuộc sống của ca ca quá khổ sở.
 
Nghĩ như vậy, sau khi lang trung bắt mạch châm cứu và viết đơn thuốc xong, Khương Tú Nhuận cố gắng ngồi dậy, bước tới chỗ án thư trong phòng, mở hộp bút ra, bên trong có vài mảnh lụa giấu tiền, cẩn thận xếp lại, sau đó nhét vào bên trong búi tóc.
 
Khó khăn lắm mới nhét vào được nhưng tóc tai của nàng lại rối loạn, có mấy sợi rũ xuống bên tai, làm nổi bật gương mặt trắng hồng vì sốt cao.
 
Phượng Ly Ngô đi vào trong nhà, đập vào mắt chính là một màn như thế này, thiếu niên áo bào xộc xệch ngồi trước thư án, hai cánh tay mảnh khảnh lộ ra từ trong áo bào, vụng về thắt lại búi tóc mình, gương mặt ửng hồng, vậy mà lại có mấy phần giống với bộ dạng trúng mê dược, ngã trên mặt đất cắn môi giãy giụa hôm đó...
 
Khương Tú Nhuận cũng không ngờ, người chẳng quan tâm tới mình là Thái tử lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt. Trước là sững sờ, sau là có chút tỉnh ngộ, nghĩ tới ân nghĩa phụ tá, cũng có thể Thái tử tới nói lời khen tặng và chia tay.
 
Chỉ cần hắn có chút mềm lòng, bản thân nàng nhất định phải tranh thủ dành chút phúc lợi cho ca ca, tránh cho một đời sau của ca ca cơ cực không có nơi nương tựa.
 
Ngay lúc Khương Tú Nhuận kinh ngạc, Thái tử đã đi tới trước án thư, vén áo bào, ngồi đối diện nàng, mở miệng nói: "Bệnh nặng như vậy, tại sao không gọi lang trung?"
 
Khương Tú Nhuận nhẹ nhàng hít một hơi, cố gắng khiến bản thân trở nên bình tĩnh, ung dung nói: "Chỉ là chút bệnh phong hàn, không dám làm phiền nhiễu người..."
 
Nàng chỉ nói một nửa rồi không nói nổi nữa, bởi vì Phượng Ly Ngô đột nhiên duỗi cánh tay dài, sờ nhẹ lên trán nàng sau đó cau mày nói: "Nóng hổi như thế mà là chút bệnh sao? Thiển nhi của ngươi không phải vẫn luôn bảo vệ chủ nhân rất tốt sao? Làm sao lần này lại sợ ý bất cẩn như vậy?"
 
Khương Tú Nhuận bị hành động bất ngờ này của Thái tử làm giật mình, không ngừng nhắc nhở bản thân là nam tử, phải kiềm chế xúc động, chỉ ôm quyền nói: "Là tại hạ không cho Thiển nhi đi mời, không nên trách nàng..."
 
Thái tử mất tập trung gật đầu, nhìn hai cánh môi chậm rãi hé mở của thiếu phó, cánh môi này vô cùng mềm mại, vậy mà chủ nhân cũng thật nhẫn tâm, vừa nãy lại dùng sức tự cắn chính mình!
 
Phượng Ly Ngô vừa nghĩ vừa nhìn môi thiếu niên, hồng hào đầy đặn, giống như cánh hoa anh đào rơi trên tuyết vậy...
 
Ngày thường rõ ràng là thiếu niên có khí khái anh hùng, vì sao trong lúc lơ đãng lại quyến rũ mê hoặc lòng người như vậy?
 
Nhất thời, Phượng Ly Ngô nhìn tới xuất thần, trong lòng mơ hồ có chút hối hận, có lẽ khi ở đạo quán hắn nên sai người dùng trượng đánh chết thiếu niên này mới đúng.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận