A Chi chậm rãi mở mắt, trước mắt cô là sương mù mờ mịt mờ mờ ảo ảo, còn cô thì như nằm trên đám bông mềm mại, thoải mái dễ chịu.
Đây là đâu?
Cô rõ ràng đang hái thuốc ở vách núi, trời mưa cô bị sét đánh!
Sét đánh? Đây là thiên đường sao?
Cô ngồi bật dậy, đôi mắt khẽ liếc nhìn xung quanh toàn sương mù.
Trong sương mù xuất hiện một cô gái mặc váy trắng tinh, dáng người mỏng manh thướt tha, làn da trắng xanh chỉ cần thêm đôi cánh nữa chẳng khác gì thiên thần.
A Chi nghĩ chắc là thiên thần chăng? Cô nghi hoặc nhìn cô gái thắc mắc hỏi:
- Cô có biết đây là đâu không? Tôi chết rồi sao? Còn cô là thiên thần nơi này hả?
Làn sương mờ ảo cô gái tiến lại gần A Chi, cô liền đứng dậy.
Dung mạo cô gái liền hiện rõ xinh đẹp muôn phần nhưng lạnh nhạt lại thờ ờ.
A Chi đi rất nhiều nơi nhưng chưa từng gặp cô gái nào đẹp đến vậy.
Một vẻ đẹp u buồn lạnh nhạt nhưng lại rất mỹ miều khiến cô nhìn ngắm say đắm.
- Đây là ranh giới sinh tử - những linh hồn người chưa chết sẽ phiêu dạt ở đây.
Tôi là người chưa chết còn cô thì chết rồi.
Giọng nói trầm thấp của cô gái vang nên khiến A Chi hoảng loạn.
Cô chưa kịp yêu đương chưa kịp giao du khắp núi rừng Trung Quốc thì đã chết rồi.
Chưa kịp để cô buồn phiền than thở cô gái kia lại nói:
- Tôi là Sở Uyển - đại tiểu thư của Sở gia.
Năm 18 tuổi tôi gặp A Trầm, cả hai kết bạn bên nhau rồi yêu đương.
Năm 20 tuổi anh ấy mất, tôi giờ muốn đi tìm anh ấy.
Nhưng phải nhờ cô giúp!
- Tôi sao? Tôi chết rồi sao giúp cô được?
Sở Uyển cười khẽ, khuôn mặt càng mỹ mạo yêu kiều khiến A Chi bối rối.
- Nhân sinh của tôi chưa hết, nếu muốn tìm anh ấy thì phải có người thay tôi sống hết quãng đời còn lại ở trần gian.
Cô sẽ sống lại nhưng với thân phận của Sở Uyển, sống giúp tôi.
- Thế chẳng phải là mượn xác hoàn hồn sao?
A Chi kinh ngạc thốt lên, đây là điều đi ngược lại với tự nhiên, chuyện mà cô chỉ nghĩ trong tiểu thuyết có không ngờ lại xảy ra với cô.
Đầu cô rối như tơ vò, cô sống lại nhưng không phải A Chi bay lươn khắp nơi mà là Sở Uyển - đại tiểu thư Sở gia thân phận danh giá.
Sở Uyển nhìn cô gật đầu, trầm giọng nói tiếp:
- Đúng vậy, cô được sống lại, còn tôi sẽ đi tìm anh ấy.
Chúng ta cả hai đều có lợi.
- Hai chúng ta tính cách khác nhau, người khác sẽ phát hiện ra tôi không phải cô thì sao?
Cô sống đa phần ở núi không quen thuộc với thành phố lớn, sao cô có thể đóng giả giống Sở Uyển được, đến lúc đấy người ta bảo cô là quỷ nhập vào thì sao.
Sở Uyển mỉm cười nhẹ đưa tay vỗ vai cô như an ủi:
- Khi cô hoàn hồn vào thân xác của tôi, tất cả trí nhớ của tôi cô sẽ có hết.
Hơn nữa tôi sống một mình sẽ không có ai phát hiện ra.
Giọng nói trầm ấm rót vào tai A Chi khiến cô yên tâm.
Cô sống lại còn có thể giúp cho cô gái xinh đẹp Sở Uyển này tìm kiếm người yêu, cũng có thể khiến bản thân yêu đương một lần, đúng là viên mãn.
A Chi nhìn Sở Uyển gật đầu:
- Tôi sẽ giúp cô.
Mong cô sớm tìm được A Trầm của mình.
Cảm ơn cô cho tôi được sống lại lần nữa.
- Được, giờ tôi dẫn cô đi.
Sở Uyển nắm tay cô dẫn cô đi trong sương mù trắng mờ ảo, càng đi cô càng chỉ thấy một màu trắng, không phải Sở Uyển cầm tay có lẽ cô còn nghĩ mình đang đi một mình.
Chợt giọng nói trầm thấp của Sở Uyển vang lên:.
????????ang gì ????à ha???? ha???? thế ﹛ ????R ????????????RU????eN﹒VN ﹜
- Từ giờ, cô sẽ là Sở Uyển, mong cô sống thật tốt.
Chắc chắn cô sẽ đối xử với A Xuyên thật tốt, thằng bé rất đáng yêu.
Thật xin lỗi!
A Xuyên gì? Xin lỗi? Chưa kịp để cô nghĩ xong, Sở Uyển vươn tay đẩy cô xuống dưới, cô hoảng sợ bám víu nhưng rơi vào trong khoảng không khiến bản thân cô ngất đi.
Sở Uyển quay lại nhìn người đàn ông cao lớn mặc đồ đen sì, khuôn mặt che lấp bởi mặt nạ hình thù kì quái, thấp giọng nói:
- Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, giờ anh có thể đưa tôi đi tìm A Trầm được chưa?
- Sở Uyển - Sở đại tiểu thư quả nhiên là thông minh, thế mà đã lừa được cô gái nhỏ sống thay cô rồi!
Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên:
- Không biết lúc tỉnh dậy cô ấy phát hiện mình có chồng có con chắc sẽ có nhiều điều thú vị đấy.
- Tôi là đại tiểu thư là thật, giờ tôi sống một mình ở Mỹ là thật.
Chỉ là tôi chưa có thời gian nói cho cô ấy, tôi có chồng có con thôi.
Không tính là lừa gạt chỉ là quên thôi.
Tiếng cười chế giễu vang lên khiến Sở Uyển chột dạ nhưng cô ấy vẫn cố ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nói:
- Được rồi, tôi còn không rõ cô sao? Đi thôi.
Hắn bước đi về phía sau, Sở Uyển đứng người nhìn về phía A Chi ngã lặng lẽ nói:
- Tôi mong cô sống tốt, sống tốt cho cả phần tôi nữa.
Nói xong, cô ấy quay đầu bước đi theo hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...