Chắp Vá Hạnh Phúc


Sở Uyển sống như một nàng công chúa.

Năm 18 tuổi cô ấy gặp gỡ người con trai Lục Trầm, hai người tiếp xúc rồi dần yêu nhau.

Tình yêu của hai người bị gia đình cô ấy ngăn cản.

Năm 20 tuổi, cô ấy bị mẹ ruột mình bỏ thuốc phát sinh quan hệ cùng người đàn ông khác.

A Trầm biết chuyện liền biến mất.

Cô ấy đau khổ thì phát hiện bản thân có thai.

Cô ấy cùng người đàn ông kia - Phó Cẩn - đại thiếu gia Phó kết hôn.

Hôn nhân lạnh nhạt.

Cô ấy sinh non khi biết tin A Trầm mất, tuyệt vọng khổ sở cô ấy mắc bệnh trầm cảm rồi nhiều lần hại đứa bé lẫn cô.

Sở Uyển bị Phó Cẩn đưa sang Mỹ chữa trị.

Biệt thự Wog - Los Angeles Mỹ
Từng chuyện của Sở Uyển chạy như một cuốn phim trong đầu của A Chi khiến đầu cô đau như búa bổ, hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau.

Dù chỉ là người xem thoáng qua thôi nhưng A Chi thương xót Sở Uyển.


Đau......!đau quá.......!
Cô mê man mở mắt, đập vào mắt cô là chiếc đèn thuỷ tinh xa hoa đắt đỏ trên trần nhà trắng.

Nằm trên chiếc giường rộng lớn kiểu châu Âu, chiếc chăn tơ tằm sang trọng mềm mại, cả căn phòng này đều toát ra mùi tiền.

Cơn đau trên trán khiến A Chi tỉnh hẳn.

Cô đã xuyên vào thân xác của Sở Uyển nhưng cuộc sống của cô ấy nào có đơn giản như cô ấy nói.

Gì mà sống một mình, đại tiểu thư chứ rõ ràng lấy chồng có con rồi bị bệnh.

Cô bị lừa rồi.

Cơn đau trên đầu là do Sở Uyển tự đập vào góc tường để tự sát.

- Mình thật ngu ngốc, sao mình không hỏi rõ ràng chứ? Đúng là nào có miếng bánh ngon rơi trúng đầu chứ.

Từ giờ mình không còn là A Chi nữa mà là Sở Uyển, cố lên cô ấy cho mình sống lại mình phải sống thật tốt
Cô tự an ủi thuyết phục mình, thì cánh cửa phòng bỗng mở ra.

Bước vào là người phụ nữ trung niên mặc áo blouse khuôn mặt phúc hậu, ánh mắt hiền từ, cô biết đây là bác sĩ tâm lý của Sở Uyển.

Bác sĩ Anna nhìn Sở Uyển rõ thấy đôi mắt cô linh động có sức sống nhìn bà khác hẳn trước đây đôi mắt như vô hồn.

Bà Anna nhìn cô cười:
- Thiếu phu nhân, cô hôm nay cảm thấy thế nào?
- Cháu đỡ rồi.

Cô từng học y nên biết rất rõ đầu vừa bị thương lại tiếp thu những kí ức của thân xác này nên mới đau.

May mắn Sở Uyển cũng học y nên cô về sau vẫn chữa bệnh được.

Giọng cô nhẹ nhàng, lễ phép khiến bà Anna kinh ngạc.

Bà chữa trị cho Sở Uyển được 1 năm cô hầu như lạnh lùng cô độc chưa từng nhẹ nhàng như thế.

Bà ngồi ghế canh giường hỏi:
- Tâm trạng của thiếu phu nhân hôm nay rất tốt?
Cô biết Sở Uyển trước kia trầm cảm nên tính cách khó gần, nhưng giờ cô sống vào thân xác này, không thể đóng giống thì phải thay đổi luôn mới không bị nghi ngờ.

- Đi dạo một vòng quỷ môn quan cháu thấy con người cần hướng về phía trước không thể lúc nào cũng nhớ về quá khứ oán trách được.

- Thiếu phu nhân nói đúng, nếu cô đã nghĩ được vậy mong sau này cô sẽ sống tốt hơn.


Bà cười cười, đứng dậy nhìn cô nói:
- Vậy bà già này không phiền thiếu phu nhân nghỉ ngơi nữa.

Vết thương của thiếu phu nhân ngày mai tôi lại đến xem.

- Vậy cháu cảm ơn trước.

Bà Anna nghe vậy cũng gật đầu rời đi.

Cô nhìn bà rời đi thở dài thườn thượt.

Cô cũng đang đau đầu không biết nên làm thế nào đây.

Sở Uyển ơi Sở Uyển cô để cho tôi một mớ hỗn loạn.

Giờ Sở Uyển là cô, miên man suy nghĩ cô thiếp lúc nào không hay.

Nhà riêng của bác sĩ Anna
- Reng......reng........!reng.....!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, bà Anna đưa tay nhận điện thoại:
- Alo, Thiếu gia
Bên đầu dây vang lên giọng nói nam trầm khàn đầy hấp dẫn lạnh nhạt hỏi:
- Cô ta chết chưa?
- Thiếu gia, thiếu phu nhân đã khoẻ lại tinh thần có vẻ tốt hơn trước.

Bà thấp giọng nói.

Trong điện thoại vang nên tiếng hừ nhẹ, bà không dám thở mạnh.

- A Xuyên mấy ngày nay lại phát bệnh.


- Thiếu gia, trẻ con thì cần có mẹ, tôi nghĩ nên để thiếu phu nhân về nước có lẽ Tiểu thiếu gia sẽ nhanh khỏi hơn.

Giọng bà kính cẩn nhưng nghe rõ sự lo lắng, vội vàng trong câu nói.

Anh trào phúng hỏi:
- Cô ta? Bà chắc chứ?
- Mặc dù thiếu phu nhân trước kia có vài hành động tiêu cực hại đến Tiểu thiếu gia nhưng dù sao cô ấy cũng bị bệnh.

Tôi thấy tâm trạng cô ấy đang dần tốt lên, tôi sẽ quan sát kĩ nếu được mong Thiếu gia cho thiếu phu nhân về nước.

Lần này chắc cô ấy sẽ không làm hại Tiểu thiếu gia đâu ạ.

Tiếng cười lạnh nhạt vang lên trong điện thoại.

- Được, mong như bà nói, nếu không..

Anh nói dở rồi cúp máy luôn.

Tút....!tút.....!
Bà Anna nghe rõ đấy là lời đe doạ nhưng Tiểu thiếu gia nếu không có thiếu phu nhân thì sẽ khó khỏi bệnh.

Lão Trần đã nhờ bà đánh tiếng bên Thiếu gia giờ chỉ còn bên thiếu phu nhân nữa.

Bà Anna ngồi trên ghế thở dài, bà cũng lo lắng cho Tiểu thiếu gia nên mới nghe lão Trần, chỉ mong mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn nếu không sẽ có hoạ mất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận