Có vẻ phó bản lần này là một bệnh viện tâm thần.
Quần áo bó tay khiến hắn hoàn toàn không thể giãy thoát, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng từ bỏ giãy giụa.
Hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài song sắt.
Tầm nhìn tối đen, xe cộ nồng nặc mùi hôi thối và tiếng ồn vô nghĩa.
Chiếc xe lắc lư trong đêm, hoàn toàn không thể nhìn thấy con đường phía trước.
Ôn Giản Ngôn rời mắt, nhìn khắp xung quanh thùng xe.
Bởi vì cơ thể và cổ đều bị cố định chắc chắn nên tầm nhìn của hắn rất hẹp, không thể nhìn rõ toàn cảnh thùng xe, cũng không thể phân biệt được ai là đồng đội của mình.
Hắn tưởng Tóc Vàng sẽ là người dễ được phân biệt nhất, nhưng…
Ôn Giản Ngôn liếc mắt nhìn những đỉnh đầu ở phía xa xa, nhịn không được buông tiếng thở dài.
Hắn không ngờ số lượng tóc đen trên xe lại là ít nhất.
Theo thời gian trôi qua, sau khi động cơ tắt dần, xe buýt từ từ dừng lại và mở cửa.
Tiếng cười đùa, chửi rủa, âm thanh ồn ào huyên náo, bệnh nhân tâm thần mặc bộ quần áo gò bó bị kéo ra khỏi chỗ ngồi, như thể là lũ súc vật bị lùa xuống xe.
Ôn Giản Ngôn theo dòng người xuống xe buýt.
Trong màn đêm dày đặc như mực, một tòa nhà cũ màu xám trắng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đó là một tòa nhà Gothic mái nhọn, trên đỉnh là một cây thánh giá khổng lồ.
Toà nhà thoạt nhìn có niên đại lâu năm, diện tích rất rộng, trên các vách tường bong tróc mọc đầy dây thường xuân, mỗi ô cửa sổ đều hẹp một cách lạ thường và được chặn lại bởi các song sắt rỉ sét.
Ngay sau đó, những người bị bệnh tâm thần được đưa vào trong tòa nhà.
Ôn Giản Ngôn bị đẩy về phía trước.
Hắn vừa đi vừa nhanh chóng phân tích thế cục hiện tại trong đầu.
Phó bản này rất khác các phó bản trước.
Đầu tiên, là một bệnh nhân tâm thần, phạm vi hoạt động và những thứ họ có thể tiếp xúc đều bị giới hạn, gần như không thể sử dụng điện thoại di động như mấy phó bản trước.
Nói cách khác, bất kể là đổi tích phân hay là hình thức phó bản, tất cả đều có thể xuất hiện thay đổi ở một mức độ nhất định.
Băng qua lối vào là đại sảnh rộng rãi u ám, không khí bốc lên mùi thuốc khử trùng khó chịu.
Cách đó không xa, có thể nhìn thấy dãy hành lang dài tối tăm và phòng sinh hoạt ở cuối hành lang.
Âm nhạc nhẹ nhàng sống động vọng ra từ giữa song sắt, qua khe hở hẹp, có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người mặc bộ quần áo bệnh nhân màu xanh trắng.
Có người đứng dựa sát song sắt, da thịt trên mặt đều hõm xuống sâu, con ngươi dị dạng điên cuồng nhìn vào đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước, phát ra tiếng cười đùa khiến người ta sởn gai ốc.
“Má nó, rợn hết cả người.”
Một streamer đi bên cạnh Ôn Giản Ngôn thì thầm, sợ hãi nhìn sang chỗ khác.
Ôn Giản Ngôn mặt không biến sắc liếc gã một cái.
Dựa vào những gì hắn quan sát được, số lượng streamer trong phó bản này khá nhiều.
Trong số bệnh nhân tâm thần được đưa xuống từ xe buýt lần này có quá nửa là streamer, bằng không đội ngũ đã không xuống xe suôn sẻ như vậy.
Một người giống như y tá trưởng bước ra, khuôn mặt bà ta cứng đờ, đôi mắt đờ đẫn, nhanh chóng liếc qua đám bệnh nhân vừa nhập viện trước mặt, sau đó nói:
“Đưa họ đi làm vệ sinh trước đã, sau đó ra ngoài đăng ký.”
“Vệ sinh? Có phải chuẩn bị cho chúng ta tắm rửa?” Một streamer thì thầm.
“Chắc vậy.”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Cứ có dự cảm chẳng lành.
Đám bệnh nhân tâm thần trong bộ quần áo bó chặt bị lột sạch đồ, sau đó bị đẩy vào phòng tắm.
Gạch ốp tường trong phòng tắm bong tróc, nước thải chảy ngang qua chân, cơ sở vật chất cũ nát, vách ngăn chật hẹp đến độ gần như không thể xoay người.
Dòng nước lạnh lẽo từ trong vòi phun áp suất cao phun ra, bị hộ lý chĩa vào từng cơ thể, tiến hành cuộc làm sạch tàn bạo dã man.
Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng khẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, chịu đựng cảm giác đau đớn do dòng nước mạnh gột rửa trên da.
Dòng nước mạnh mẽ để lại vết đỏ lăng nhục trên làn da trắng nõn, cột nước chảy xuống từ làn tóc đen ướt sũng khiến hắn có vẻ cực kỳ nhếch nhắc.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“!!!”
“Má ơi, phó bản này… chơi lớn thật đấy!!”
“Đáng ghét, mỗi lần đến đoạn này là tôi lại hận hệ thống làm mờ của Ác Mộng!!!”
“Tại sao ống kính không thể đi xuống, tại sao!”
Sau khi “vệ sinh” thô lỗ xong xuôi, mỗi người đều được giao cho một bộ đồng phục bệnh nhân tâm thần sọc xanh trắng.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng mặc vào, ngón tay thon dài linh hoạt hơi di chuyển, một mảnh gương nhỏ hẹp bị nhét vào trong kẽ hở quần áo… mặc dù quần áo bên ngoài gò bó, nhưng bộ quần áo bên trong vẫn là quần áo khi streamer tiến vào phó bản.
Lúc bị lột quần áo ngoài Ôn Giản Ngôn đã nhanh tay lấy mảnh gương vỡ trong túi ra, lẳng lặng giấu trong lòng bàn tay mình.
Dù sao đạo cụ này không thể thu vào trong ba lô hệ thống, ngộ nhỡ rơi mất thì không biết đường đâu mà tìm.
Đám bệnh nhân ướt sũng xếp thành hàng, run rẩy bước ra ngoài phòng tắm dưới sự giám sát của hộ lý cầm dùi cui điện.
Ôn Giản Ngôn nhân cơ hội quay đầu nhìn lướt qua.
Hai bóng người quen thuộc nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.
Cách hắn gần nhất là Tóc Vàng.
Quả đầu màu vàng của gã sau khi ngấm nước biến thành màu nâu, mềm mại dính lên khuôn mặt, thoạt nhìn như một con cún đáng thương rơi xuống nước.
Thị lực của gã là tốt nhất, hiển nhiên đã sớm nhìn thấy Ôn Giản Ngôn ở đâu.
Thời điểm nhìn thấy Ôn Giản Ngôn đánh mắt sang, ánh mắt Tóc Vàng như bừng sáng.
Nếu không phải bên cạnh còn có một tên hộ lý cao to thô kệch, Ôn Giản Ngôn nghi ngờ gã sẽ nhảy phắt lên vẫy tay với mình.
Mà ở phía sau Tóc Vàng bảy tám mét…
Là Tô Thành.
Anh ta cúi đầu chậm rãi lê bước theo hàng ngũ, mái tóc ướt sũng che đi khuôn mặt tái nhợt, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
Ôn Giản Ngôn bất giác nhíu mày.
Vị y tá trưởng cầm kẹp tài liệu vừa rồi lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Bà ta vừa đi vừa ghi chép, dùng giọng điệu khô khan đọc số thứ tự mỗi người.
Hộ lý theo sau bà ta sẽ đưa vòng tay in số hiệu đại biểu cho từng bệnh nhân:
“… 038, tâm thần phân liệt hoang tưởng.”
“Số 040, sai giới tính.”
“Số 041, rối loạn lưỡng cực.”
“043,”
Y tá dừng lại trước Ôn Giản Ngôn, ánh mắt lạnh lẽo đờ đẫn dừng trên người hắn một lúc, nói: “Thiểu năng trí tuệ.”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha buồn cười chết mất, thiểu con mẹ nó năng trí tuệ!”
“Ha ha ha ha ha ha tôi hoài nghi phó bản đang cố ý trả thù!”
“Buồn cười muốn chết, há há há há há há há!”
Hộ lý bước qua đeo vòng tay cho Ôn Giản Ngôn, phía trên đánh số và triệu chứng bệnh tâm thần của hắn.
Khoảnh khắc vòng tay được đeo vào, âm thanh hệ thống quen thuộc vang lên bên tai Ôn Giản Ngôn:
“Chào mừng streamer tiến vào phó bản cấp A [Viện điều dưỡng đặc biệt Bình An], đây là phó bản không giới hạn thời gian tích luỹ tích phân!”
Tích luỹ tích phân?
Ôn Giản Ngôn sửng sốt, tìm kiếm ký ức liên quan đến nó trong đầu.
Mặc dù trước kia chưa từng trải qua loại phó bản giống vậy, nhưng trong khoảng thời gian này hắn vẫn biết cơ chế chung của phó bản.
Phó bản sẽ ngẫu nhiên công bố một loạt nhiệm vụ không phân biệt nhiệm vụ nhánh hay chính, tuy nhiên tích phân ban thưởng lại có khác biệt, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được tích luỹ tích phân, tích luỹ được một lượng tích phân nhất định có thể tự động qua màn.
Chọn nhiệm vụ đơn giản thì qua màn chậm hơn, chọn nhiệm vụ khó khăn thì qua màn nhanh hơn.
“Tích lũy tích phân đạt 10.000 điểm là bạn có thể qua màn.”
Vòng đeo tay bằng giấy nhấp nháy, vài dòng chữ nhỏ rậm rạp nổi lên.
[Thẻ nhận dạng]
Họ tên: Ôn Giản Ngôn
Tuổi: 24
Nghề nghiệp: Streamer ký hợp đồng của phòng livestream Ác Mộng
Cốt truyện liên quan: Bởi vì thiểu năng trí tuệ nên được đưa vào Viện điều dưỡng đặc biệt Bình An chữa trị.
[Hoàn thành phân bổ thời gian sinh tồn]
Bắt đầu thời gian đếm ngược màu đỏ như máu: [5:00:00]
Giây tiếp theo, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy một thanh nhiệm vụ nho nhỏ xuất hiện bên rìa tầm mắt mình.
[Nhiệm vụ sơ cấp đã được ban hành: Đi đến phòng bệnh mà bạn được giao]
Là một bệnh nhân thiểu năng trí tuệ không có nhiều uy hiếp, Ôn Giản Ngôn không cần tiếp tục mặc áo bó[1].
Hắn khiêm tốn đi theo hàng ngũ, tới phòng bệnh đơn trên tầng ba.
“Két…”
Cánh cửa sắt rỉ sét sau lưng Ôn Giản Ngôn được đóng lại, phát ra một tiếng “cạch”.
Khoảnh khắc bước vào phòng bệnh, âm thanh hệ thống quen thuộc vang bên tai:
[Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành nhiệm vụ: Đi đến phòng bệnh được chỉ định
Thưởng tích phân: 200]
Ôn Giản Ngôn trầm ngâm cụp mắt.
Nhiệm vụ sơ cấp nhanh thì nhanh thật, nhưng dựa theo tốc độ tích lũy tích phân này, chẳng biết đến ngày năm nào tháng nào mới tích lũy đủ 10.000 tích phân.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, thanh nhiệm vụ được cập nhật lại:
[Nhiệm vụ sơ cấp đã được ban hành: Nghỉ ngơi một đêm trong phòng bệnh]
[Nhiệm vụ trung cấp đã được ban hành: Nghỉ ngơi một đêm trong phòng giam]
Đúng lúc này, Ôn Giản Ngôn nghe thấy có tiếng ồn ào ngoài cánh cửa sắt, hắn hơi sửng sốt, sau đó xoay người đi tới trước cửa nhìn ra bên ngoài từ ô cửa hẹp.
Hình như là một bị bệnh tâm thần phát điên đang cố gắng cướp dùi cui điện từ hộ lý, hành lang rơi vào hỗn loạn.
Tiếng la hét, tiếng cười đùa, tiếng bước chân, tiếng rít gào hoà lẫn vào nhau, vang vọng khắp hành lang tối tăm chật hẹp.
“Rì rì…”
Tiếng dòng điện vang lên.
Cơ thể của bệnh nhân tâm thần gây hỗn loạn bỗng mềm oặt, lảo đảo ngã gục xuống dưới đất.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đối phương, đáy lòng Ôn Giản Ngôn bỗng giật thót.
Kẻ cướp vũ khí từ hộ lý…
Là Tô Thành!
Hai mắt Tô Thành trợn tròn, khoé miệng nhếch lên, một mũi thuốc an thần được tiêm xuống cổ, cơ thể mềm nhũn nằm dưới đất.
“Đưa đến phòng giam.”
Y tá trưởng sửa sang quần áo xộc xệch của mình, lạnh lùng phân phó.
Đệt.
Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng.
Lần này hắn có thể khẳng định chắc chắn 100% là do đám người Thần Vực giở trò…
Để streamer tiến vào phó bản và chết bên trong.
Đúng là muốn giết một người thì không có cách nào đơn giản và nhanh hơn cách này.
“Ê ê!”
Ôn Giản Ngôn đập mạnh tay lên cửa sắt, cố gắng thu hút sự chú ý của những người kia.
Hắn dùng chân đạp mạnh cửa, vẻ mặt hung hãn điên cuồng, cố gắng để cho mình bị nhốt theo: “Tôi không điên tôi không điên! Mấy người có giỏi thì thả tôi ra!”
“Rầm!”
Hộ lý dùng đuôi dùi cui điện đập mạnh vào cửa: “Im lặng chút coi.”
Bọn họ tiếp tục nâng Tô Thành mềm oặt đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng sắp đi xa của bọn họ, Ôn Giản Ngôn hung tợn nghiến chặt răng.
Mẹ kiếp, không thể cứ tiếp tục như vậy, với trạng thái hiện giờ của Tô Thành, nếu bị nâng vào phòng giam có lẽ sẽ chết chắc.
Đúng lúc này, trong đầu hắn chợt loé lên hình ảnh từng nhìn thấy…
Giữa hội trường treo một cây thánh giá.
Trên cổ hộ lý cũng đeo món đồ Cơ đốc giáo này.
“Số 040, sai giới tính.”
Lúc nói ra lời ấy, khuôn mặt cứng đờ của y tá thoáng lộ vẻ chán ghét.
“…”
Ôn Giản Ngôn nheo mắt lại.
Hắn biết trong thế kỷ trước, có một thời gian đồng tính luyến ái bị coi là bệnh tâm thần, hay còn được gọi là “sai giới tính”.
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, hắn lại giương cao giọng của mình:
“Ê, anh đẹp giai tóc đen phía trước ơi.
Mông anh mẩy thế, chắc phía dưới cũng to lắm nhỉ?”
Hộ lý dừng bước quay đầu nhìn sang, vẻ mặt vặn vẹo khó chịu.
Có hy vọng.
Khóe miệng Ôn Giản Ngôn nhếch lên.
“Anh không biết sao? Tôi thích đàn ông.”
Ôn Giản Ngôn dán sát người lên cửa sắt, dựa sườn mặt mình lên song sắt lạnh như băng, đuôi mắt nhếch lên, con ngươi hổ phách loé lên ánh sáng yêu dị giữa sự đan xen sáng tối:
“Có muốn sướng không?”
“Rầm rầm.”
Tô Thành mềm oặt bị ném xuống đất một cách thô bạo.
Hai hộ lý hằm hằm mặt đi qua, giơ dùi cui điện đâm vào giữa hai song sắt: “Câm miệng, nếu mày cũng muốn chịu khổ thì cứ nói tiếp.”
“Anh không hiểu người ta đang nói gì sao?”
Chàng trai nở nụ cười.
Hắn ngước mắt lên, ngón trỏ và ngón cái mảnh khảnh tạo thành hình vòng tròn, luồn qua chiếc dùi cui điện một cách đầy ám chỉ.
“Vậy để tôi giải thích rõ ràng hơn.”
Ôn Giản Ngôn cúi người xuống, trong mắt hừng hực ánh lửa, vừa hấp dẫn lại vừa như khiêu khích.
Giọng nói của hắn nhu hoà rõ ràng, song từ ngữ lại thô tục đến mức không thể chịu đựng: “Tôi thích con *** của đàn ông.”
Hết chương 136
[1] Áo bó/strait-jacket: áo mặc cho người điên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...