Phần một
“Dạ, chú nói gì ạ?”
“Không nghe rõ à? Tao bảo là sẽ giao vườn nho lại cho con gái mày mấy lần rồi còn gì?”
Trong chốc lát, ông Hyeong Man không tin vào tai mình. Ông chú già này lẩm cẩm rồi sao? Ông bảo sẽ giao lại vườn nho, nhưng mà cho Ji Hyeon ư? Ông chú bao năm nay chẳng biết sống chết ra sao. Lâu nay ông đã sống xa lánh mọi người, đột nhiên một sớm tinh mơ lại gọi điện về để thông báo sẽ giao lại vườn nho cho cô cháu gái.p>
“Chú bảo sẽ giao lại vườn nho cho Ji Hyeon ạ?”
“Thằng này đêm qua ăn nhầm cái gì rồi mới đi ngủ phỏng? Tao cứ phải nhắc đi nhắc lại à?” Ồng chú họ tính nóng nảy liền nổi giận.
Ông chú nổi tiếng với tính khí khó chịu và cách ăn nói ngỗ ngược, ngay cả ông nội Ji Hyeon đã qua đời cũng từng nói rằng không hiểu sao nhà ta lại có cái thằng như thế, sau đó ông chửi chú là”thằng chó” rồi cạch mặt hẳn. Không chỉ ông nội Ji Hyeon mà tất cả những người trong họ đều muốn xa lánh chú.
Có thể ông chú nay đã ngoài sáu mươi nên tính cách đáng sợ ấy đã vơi đi một nửa như cây cải bị ướp muối, nhưng ngày còn trẻ ông quá là thô lỗ và cục cằn. Có lẽ cụ bà trong lúc mang thai ông đã ăn rất nhiều thịt cầy nên bị quả báo chăng. Tin đồn lan đến tận làng bên, không có cô gái nào muốn lấy người chồng có tính tình thô lỗ như thế, vả lại ông cũng chẳng có ý định lấy vợ. Đúng là số phận an bài, không để ảnh hưởng đến làng nước, ông bỏ nhà đi biệt tích mấy năm rồi đột nhiên xuất hiện khiến những người trong họ từng gièm pha phải chột dạ.
Cụ bà qua đời trước, sau đó cụ ông mắc bệnh hiểm nghèo chống chọi với nhiều tai biến rồi cũng đi theo cụ bà, khi ấy ông chú vừa bước sang tuổi bốn mươi. Người ta đã nghĩ rằng ông là người không thể gắn bó với nơi đây, cha mẹ mất thể nào cũng lập tức bán đất bán nhà rồi cao chạy xa bay. Nhưng ông chú đã bỏ ngoài tai những lời bàn tán của mọi người, sống ở ngôi nhà ấy cho đến tận năm ngót bảy mươi tuổi mà vẫn không chịu chuyển đi đâu. Một mình ông đã chăm sóc vườn nho đó.
Hồi ông nội của Ji Hyeon còn sống, trong nhà có việc lớn việc nhỏ, vài năm ông chú lại đến thăm hỏi một lần, nhưng từ khi ông nội qua đời thì hầu như ông chú không còn liên lạc.
“Bốn năm trước lúc hay tin bà thím hai qua đời, nhà mình có xuống Kim Cheon thăm hỏi, mới đó mà đã bốn năm. Nhưng sao chú lại biết số điện thoại mà gọi nhỉ? Nhưng dù sao cũng là chuyện tốt. Chú nói sẽ giao vườn nho cho Ji Hyeon mà. Nói là một nhẽ, nhưng tin hay không lại là chuyện khác.” Ông Hyeong Nam nghĩ bụng.
“Có điều cháu muốn hỏi rằng sao chú lại muốn giao vườn nho cho riêng Ji Hyeon nhà cháu?”
“Lúc thím hai mất, Ji Hyeon cũng về phải không?”
“Dạ phải ạ, cháu có đưa nó theo.”
“Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
“Năm nay hai mươi sáu rồi, chú ạ!”
“Lớn thế rồi à? Chưa định lấy chồng sao?”
“Nó còn trẻ mà chú.”
“Hăm sáu còn chưa lo chuyện chồng con, không sợ ế à?”
“Bây giờ con gái chúng nó có lấy chồng sớm như ngày xưa đâu chú...”p>
“Thế cũng được, hồi đó tao trông nó ngoan ngoãn và khỏe khoắn lắm.”
Lời của ông chú khiến nụ cười của ông Hyeong Nam tắt ngúm. Ngoan ngoãn và khỏe khoắn ư? Nói đúng ra, con bé Ji Hyeon chẳng hề biết cách làm một việc thế nào cho tốt, nó luôn làm hỏng chuyện! Con bé học đại học tốn một khoản tiền không nhỏ, vậy mà lại không tìm được việc gì ra hồn, suốt hai năm nay nó hết ăn rồi lại chơi. Tốt nghiệp đại học ra, trong khi các bạn cùng ngành biết tự trọng đều tìm được việc làm ở các công ty lớn, rồi lại băn khoăn tìm công việc làm thêm theo ý muốn, hoặc không cũng cứ vào một xí nghiệp nho nhỏ với đồng lương bé như đuôi chuột rồi ngồi duỗi chân mà chơi, thì con bé Ji Hyeon này chẳng làm gì cả. Phụ giúp việc nhà thì chỉ có mỗi việc dễ nhất thiên hạ là rửa bát đĩa, thế mà cũng lại làm vỡ bát mẻ chén. Thi thoảng trông cái vẻ làm dáng quét dọn nhà cửa của nó mới thấy thảm hại làm sao. Bởi không rèn được cho nó thói quen tốt ngay từ nhỏ nên đến giờ cũng chẳng có cách nào bắt nó tự giặt áo lót của mình. Nếu bảo nó gọt trái cây thì nó lại cắt vào tay, đã hai mươi sáu tuổi đầu rồi mà cái gì cũng phải dạy, mỗi việc đơn giản là nấu cơm thôi cũng làm không xong, năm lần thì đến bốn lượt nó nấu cơm sống. Chỉ nghĩ đến từng ấy việc thôi là thấy bế tắc rồi.
“Nó làm ở công ty tư nhân à?”
“À, vâng ạ, nó là nhân viên công ty.”
Nó sống cuộc sống thiên nga [1] suốt 365 ngày, thoắt cái mà đã hai năm, tính theo số năm thì là ba năm rồi, nhưng không thể nào nói với chú là nó chỉ ăn và chơi được, nên phải nói tránh rằng nó đang đi làm.
[1] Người Hàn Quốc xem con thiên nga là loài vật tuy đẹp nhưng lười nhác, không làm gì cả. (Chú thích của dịch giả)
“Công ty nó tốt chứ?”
Chú đã muốn cho lại vườn nho thì tốt nhất chú cứ thế mà cho thôi, sao phải dò xét từng li từng tí, phiền phức như thế.
Công ty tốt ư? Đâu có công ty nào tốt hơn cái công ty này nữa chứ? Buổi sáng phải vất vả đánh thức nó dậy một cách tử tế rồi cho nó ăn, thích thì nó nằm nướng suốt ngày trên giường, lúc nó kêu chán thì cho nó chơi máy tính, không làm ra được một hào một cắc nào mà khi nó ra ngoài chơi, tiến cất túi luôn luôn rủng rỉnh. Văn phòng công ty tốt bụng quá thể! Công ty chính là cái nhà này! Nhân viên thì đích thị là”con thiên nga”!
“Lương nó có cao không?”
“Lương gì ạ... à, chỉ đủ cho nó tiêu vặt thôi ạ. Nhà vẫn phải chu cấp thêm ạ.”
“Sao lại thế? Thế thì bảo nó đến đây làm vườn cho tao, nó có làm không nhỉ?”
“Dạ? Làm vườn ạ?”
Ông Hyeong Man giật nảy mình hỏi lại. Dạo gần đây đến cả đàn ông cũng ghét làm vườn, dù nhàn rỗi chỉ mỗi ăn và chơi, công việc này dành cho con bé Ji Hyeon ư? Không phải vậy chứ, bảo giao cho vườn nho nghĩa là đi làm vườn à? Thôi đúng là vậy rồi!
“Tao sẽ cho nó vườn nho mà tao đã dốc sức chăm bẵm cả đời này. Nó phải đến làm vườn ở đây một hoặc hai năm. Tao chẳng đã nói là chỉ cho con Ji Hyeon mà không ấy đứa cháu họ khác là gì? Tao cho chúng bay, lẽ nào chúng bay lại bán ăn sạch trước khi tao chết? Chắc không như vậy chứ?”
“Chú à, đâu phải chú dốc sức cả đời cho nó. Hổi còn trẻ chú lang thang suốt ngày mà, không phải sao?” Ông Hyeong Man thầm nghĩ.
“Cái đó thì... nhưng mà Ji Hyeon nhà cháu...”
Vườn nho rộng bao nhiêu hecta nhỉ? Hồi xưa đúng là chú ít nhiều có phần ngỗ ngược, nhưng từ khi thừa hưởng vườn nho, hình như chú thấy hối hận vì quá khứ, sức khỏe cũng suy giảm dần, dù sao đi nữa chú đã chăm sóc chu đáo cho vườn nho ông giao lại, nghe nói đâu như cả một nửa diện tích trồng nho ở Kim Cheon là của chú. Cái đó mà quy ra tiền chì không nhỏ chút nào.
Một khoản thừa kế tuyệt vời không thể bỏ qua được.
Ji Hyeon thà chết thì cho chết, chắc chắn nó sẽ phản kháng, không chịu làm vườn, nhưng nhất định phải bắt nó đến Kim Cheon, dẫu cho phải đánh nó một trận.
“Cho con bé Ji Hyeon xuống đây một lần đi. Tao sẽ thử trò chuyện với nó. Nếu Ji Hyeon không làm vườn được thì cứ coi như trước khi chết tao làm được một việc thiện, quyên tặng khu vườn cho nhà nước vậy.”
Quyên tặng vườn nho cho nhà nước? Không thể bỏ phí như thế được
“Cháu sẽ cho nó xuống đó ạ.”
“Mày biết địa chỉ rồi phải không?”
“Dĩ nhiên rồi ạ.”
“Vậy được rồi, cứ thế nhé.”
“Thế nhưng, chú cho lại cháu địa chỉ với.”
Ông Hyeong Man nghĩ biết rõ địa chỉ thì tốt hơn nên vừa nói vừa lục tìm trong ngăn kéo mẩu giấy để ghi lại, nhưng ông chú ruột đã cúp điện thoại mất rồi. Đây dường như là gen di truyền. Ông nội Ji Hyeon nghe ai nói chuyện xong cũng thẳng thừng cúp máy ngay.
“Ai gọi đấy, có chuyện gì thế?”
Bà Ok Suk đang ngái ngủ, nghe loáng thoáng chuyện vườn nho nên vừa nằm vừa hỏi.
“Chú gọi đấy.”
“Chú nào nhỉ?”
“Tôi đã bảo là chú, ngoài chú ấy ra thì còn ai nữa?”
“Trời ơi, ông chú à?”
“Ừ.”p>
“Nhưng ông chú nói vườn nho làm sao?”
“Liệu ông cụ có lẩm cẩm không nhỉ? Ông bảo sẽ giao vườn nho lại cho Ji Hyeon đấy.”
“Sao lại giao vườn nho cho Ji... Hả? Ông nói gì thế?”
Bà Ok Suk bật dậy như bị điện giật.
“Giao gì lại cho Ji Hyeon, à không, ông chú bảo là giao vườn nho lại cho Ji Hyeon nhà mình á?”
Bà Ok Suk phẫn khích đến mức nói lắp bắp.
“Đúng thế. Nhưng ông bảo phải đến đó làm vườn một hay hai năm gì đó.”
“Làm vườn á?”
Mặt bà Ok Suk ngay lập tức biến sắc.
“Không thể nào, đến đàn ông con trai cũng không thích làm vườn thì Ji Hyeon nhà mình làm sao mà làm được chứ?”
“Thế mới nói.” “Này, có khi nào ông ấy bắt con mình đi để trêu tức mình không nhỉ?”
“Chắc không phải thế đâu. Nếu giao ấy thằng cháu họ ngu ngốc kia thì bọn nó sẽ bán đi ngay ấy mà, cho nên chắc ông cụ muốn tìm một đứa cháu gái có khả năng sẽ không bán vườn, rồi thì nghĩ đến Ji Hyeon nhà mình.”p>
“Ông chú gặp Ji Hyeon khi nào ấy nhỉ?”
“Thì khi bà thím hai mất, mình đưa Ji Hyeon về cùng đấy thôi. Chắc lúc đó ông cụ trông thấy nó.”
“Ôi trời ơi!!! Ô hô hô.”
Bà Ok Suk đột nhiên gập người bò ra cười.
“Sao lại cười?”
“Mình à, lúc đó con Ji Hyeon mọc răng khôn nên hầu như không nói được câu nào, không ăn được, toàn im thin thít. Chắc vì thế nên ông cụ thấy nó có vẻ ngoan ngoãn.”
“Thế à?”
“Nhưng mà bảo Ji Hyeon đi làm vườn, nó đến đó có mà suốt ngày ngáp.”
“Vườn nho rộng lắm đấy. Một nửa đất ở Kim Cheon là của ông cụ đấy.”
“Đất ấy mà bán ra thì được khoảng bao nhiêu nhỉ?”
“Nhiều không thể tưởng tượng được. Thế nhưng ông cụ nói phải làm vườn trong khoảng hai năm cơ. Bằng không sẽ quyên tặng cả cho nhà nước.”
“Quyên vườn nho cho nhà nước? Quyên vườn nho mà cũng được á?”
“Bất luận thế nào, cũng không thể để vườn nho ra đi dễ dàng như thế được.”
“Này, anh nói gì vậy, mới sáng sớm mà nói toàn những chuyện...”
Bà Ok Suk bày vẻ mặt nghiêm trọng, đứng phắt lên, rời khỏi chỗ nằm, bước ngay sang phòng của Ji Hyeon.
“Dậy, dậy đi nào.”
“Sao thế, mẹ?”
“Dậy đi! Dậy! Cái con này!”
Bà Ok Suk dựng Ji Hyeon còn chưa kịp mở mắt ngồi dậy.
“Sao thế ạ?”
“Con suốt ngày ăn ngủ rồi long nhong thế này thì mẹ đến chết mất, thật là!”
“Ơ, sao mẹ nói thế?”
Mặt Ji Hyeon tỉnh hẳn.
“Con đến Kim Cheon đi!”
“Mẹ bảo con đi Kim Cheon?”
“Ừ, đến đó đi.”
“Sao con lại phải đến Kim Cheon? Mà sao tự dưng lại đi Kim Cheon?”
Ji Hyeon định nằm lại thì bà Ok Suk vỗ vào lưng cô đánh”đét” một cái.
“Mẹ bảo con đi Kim Cheon đi!”
Tiếng thét của bà Ok Suk làm rung chuyển cả căn nhà.
Chân mang đôi giày cao gót nhọn hoắt bước thấp bước cao trên con đường làng quanh co nằm ngoài địa phận Kim Cheon, xã Gae Ryeong, một tay xách túi, một tay kéo xềnh xệch va li du lịch, Ji Hyeon đi lững thững. Chợt cô dừng lại nghỉ rồi ngồi sụp xuống xoa xoa mắt cá chân. Đã lâu không phải đi bộ xa, lại thêm đôi giày cao gót bỏ bẵng lâu ngày, lúc này cô thấy người mỏi rũ và bàn chân khó chịu vô cùng.
Nghĩ mình phải ra dáng từ Seoul mới xuống nên cô mặc váy ren hoa xanh lơ xúng xính, là mốt đang rất thịnh hành dạo gần đây, cộng thêm chiếc áo hai dây đính hạt mặc cùng áo khoác lửng, và đôi giày ười phân. Trông đẹp thì có đẹp, nhưng đi được một đoạn, mắt cá chân đã sưng tấy lên.
“Nhà của ông rốt cuộc ở chỗ nào đây?”
Jí Hyeon đứng dậy, nhìn chăm chăm khung cảnh làng quê bát ngát với vẻ mặt hoang mang.
Đất nước này dù có phần chật hẹp nhưng thử đến ngôi làng ở miền quê Kim Cheon này xem, mọi sự đều trái ngược hoàn toàn, đất đai làng quê không hề chật hẹp chút nào. Đống ruộng ở đây mênh mông như những dải đất vừa khai hoang, cứ trải dài ra tít tắp.
“Phải đi bộ bao xa nữa đây?” Ji Hyeon quệt mồ hôi chảy dài trên trán.
“Đi thôi, phải đi thôi!”
Ji Hyeon tiếp tục bước. “Vì một ngày mai tươi sáng, hãy nói là mình có thể làm được mọi việc đi nào!”
Vào đêm rằm trước khi đi Kim Cheon, giọng nói hăm he đến”đỏ mặt tía tai” của mẹ đã xối vào tận màng nhĩ của Ji Hyeon.
“Làm sao con làm vườn được hả mẹ?”
“Mẹ muốn thế lắm à? Nếu con không làm được thì mẹ con sẽ đến làm và bố con cũng sẽ đến. Con biết vườn rộng bao nhiêu hecta không hả con? Biết nó đáng bao nhiêu tiền không hả con? Ông nói nếu con bảo không làm vườn được, hoặc không đến đó thì sẽ quyên tất cả cho nhà nước đấy.”
“Vậy cứ để ông quyên tặng nhà nước đi.”
“Con điên à?”
Mẹ hét và giơ hai nắm đấm lên.
“Con phải biết là, thật ra nhà mình chẳng có chút tài sản thừa kế nào, mà cũng không có tài đi tranh giành tiền bạc. Mảnh đất bé bằng lòng bàn tay ông nội mua và sống ở đó, giờ bác và chú dưới quê của con đã bán ăn cả rồi, phần của bố con cũng không thể lên tiếng đòi chia được nên coi như mất sạch. Còn nữa, con có biết mẹ và bố con phải tích góp bao nhiêu năm mới mua được ngôi nhà này không, hai mươi sáu năm, hai mươi sáu năm đấy, để mua căn nhà rộng tám chục mét vuông này.”
Bài diễn thuyết của mẹ, à không, màn cằn nhằn của mẹ lại bắt đầu. “Các bạn của mẹ mệnh gì mà sao tốt số đến thế, nghe họ kể những thứ không bao giờ thấy được ở nhà mình. Họ đi xe hơi ngoại nhập. Vào chỗ làm việc của họ, con có biết sự hiện diện của mẹ dư thừa đến mức nào không hả? Những đứa con gái của mấy người đó đi du học, tốt nghiệp rồi thì làm việc ở viện này viện nọ, còn con thì sao? Người ta hỏi con mình đang làm gì, mẹ xấu hổ chẳng dám nói, đâm ra rất ghét phải dự họp lớp.”
Giờ mẹ chuyển sang than vãn kể khổ.
“Mẹ đang nói tới những người bạn của mẹ. Khi dự họp lớp, con biết họ xuất hiện như thế nào không? Họ mặc toàn quần áo do chính tay một nhà tạo mẫu nào đó thiết kế; rồi thì cổ, tay, đến cả ngón tay cũng đeo đầy đá quý như thể họ mang đi quảng cáo. Nhìn cái này đi, đây là nhẫn ngọc trai giả bố con tặng mẹ nhân kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới đấy. Chỉ có mỗi cái này thôi. Mẹ có áo để dự họp lớp, nhưng trong khi người ta toàn di xe sang trọng nhập ngoại thì riêng mẹ phải bắt xe buýt, rồi đi tàu điện mà đến. Những người đó định trêu ẹ xấu hổ nên nhất quyết tổ chức họp lớp ở khách sạn, định làm nhục mẹ đây mà. Con mụ đanh đá, nhìn thấy chiếc nhẫn này trên tay mẹ thì liếc mắt, cười khẩy, tháo chiếc nhẫn đeo cả năm rồi ra bảo là quà tặng ẹ. Mẹ chỉ muốn bóp cổ mụ ta một trận, Mẹ đã suýt làm như vậy, con có biết không hả? Con đã làm được ẹ những gì nào?”
Từ cằn nhằn, chuyển dần sang than vãn, cuối cùng là một giọng công kích quyết liệt.
“Tôi, tôi chẳng phải cũng giống bà đó sao? Mười năm rồi tôi chỉ bó mình trong hai bộ vest thôi đấy!”
Ông Hyeong Man thốt lên một câu với vẻ mặt thiểu não.
“Vậy tại sao ông không đòi chia mảnh đất bé bằng bàn tay ấy! Tuy nhỏ nhưng nếu được thì ít nhất ta cũng có một căn nhà một trăm mét vuông. Ông cũng chẳng cần phải bó mình trong hai bộ vest suốt mười năm như thế.”
“Ơ cái bà này, sao đột nhiên lại giở giọng đó hả?”
“Ngày xưa những người trong làng bảo tôi không nên đặt chân vào mảnh đất nhà ông còn gì. Mảnh đất ấy đâu cả rồi? Có ai biết tôi phải sống một cuộc sống tầm thường, với một vẻ ngoài tầm thường không kia chứ!”
“Xưa nay nhà mình ăn ở tốt, đâu có chuyện không sống được?”
Bố đột nhiên vô cớ cấu vào người mẹ, mẹ đưa mắt nhìn bố chằm chằm.
“Thượng, trung, hạ. Thượng là giới thượng lưu, trung là trung lưu, còn hạ, con biết là gì không? Là thường dân? Nó cho dễ nghe thì là thường dân, chứ thực ra là tầng lớp hạ lưu. Có ai muốn sống một cuộc sống hạ lưu không? Khi nắm được cơ hội thì dù là người hạ lưu hay trung lưu cũng đều muốn vươn lên cả.”
Ánh mắt sắc lẹm của mẹ trong phút chốc đưa xuống dán chặt vào gương mặt của Ji Hyeon.
“Giờ thì con muốn thế nào? Xem ra đến cuối đời, mẹ vẫn phải chấp nhận số phận nghèo hèn rồi. Có được mảnh đất, được sung sướng thì phải nhảy cẫng lên chứ, sao lại không thích thế hả?”
“Mẹ à! Nhưng con...”
“Mẹ con cái gì! Không nhưng nhị gì hết!”
Mẹ dứt khoát ngắt lời không để Ji Hyeon kịp mở miệng.
“Nói đến thế rồi mà con vẫn nhất quyết không đi thì mẹ nhảy lầu chết quách đi cho rồi”
“Ơ, mẹ này, chết gì kia chứ, sao lại chết. Với lại nhà mình ở tầng một mà, có nhảy xuống cũng không chết được đâu.”
“Vì không có 15 triệu won nên phải ở tầng một đấy! Chỉ cần có thêm 15 triệu won nữa là có thể lên tầng 89 sống rồi!”
Mẹ vừa nói vừa giậm chân.
“Thôi, đừng, đừng mẹ ơi! Con đi! Con sẽ đi. Ông mà cho đất thì con nhận ẹ ngay. Làm vườn dù có gãy cả lưng, con cũng sẽ làm mà!”
Ji Hyeon đã bị ép buộc, đưa đẩy xuống tận Kim Cheon như thế đấy. Chẳng kịp nghĩ ngợi gì, và không hề có cơ hội phản kháng.
“Chắc chắn con phải đi làm vườn. Chắc chắn con phải đi!”
Đã bảo làm vườn thì dứt khoát phải làm!
Dù đã xuống đến Kim Cheon nhưng Ji Hyeon vẫn sợ đờ người mỗi khi nghĩ đến việc trở thành một cô gái quê ngày ngày làm việc đồng áng. Làm vườn sao? Ôi trời đất ơi. Làm vườn cơ đấy. Việc đồng áng là một nghệ thuật chứa đầy thú vị! Sao đường sá lại xa xôi và gồ ghề thế này nhỉ? Thật ra cũng không gồ ghề lắm. Dạo gần đây đường nông thôn đã được tu sửa nên cũng chẳng còn mấy chỗ gồ ghề, nhưng quả là dài thật. Cảm giác đó là do cô đang đi trên đôi giày gót ười phân. Ji Hyeon bước cà nhắc, chợt nghe có tiếng phành phạch từ phía sau dội lại. Một cỗ máy cày đang chạy tới.
“Này, chú ơi, chú gì ơi!”
Ji Hyeon vẫy tay và gọi to, cỗ máy dừng xịch lại bên cô.
“Chú cho cháu hỏi một chút. Cháu đang tìm địa chỉ nhà này, nó ở đâu vậy chú?”
Ji Hyeon chìa ra mảnh giấy nhớ nhỏ ghi địa chỉ nhà ông. Người đàn ông nhận mảnh giấy từ tay Ji Hyeon, nhìn cô một chặp từ trên xuống dưới với vẻ không mấy thân thiện. Đó là một thanh niên có nước da sậm màu đặc trưng của dân quê.
Thái độ của người này sao thế nhỉ?
Người thanh niên chẳng hiểu vì sao lại lúng túng đưa lại mẩu giấy cho Ji Hyeon.
“Cuối con đường đó, rẽ theo tay trái sẽ thấy căn nhà có cổng xanh. Chính là ngôi nhà đó đấy.”
“Ồ vâng, cảm ơn anh ạ!”
Ji Hyeon nói lời cảm ơn, vừa cúi chào thì gã trai nhà quê đáng sợ ấy đã bỏ đi mất.
“Ít ra cũng phải cho người ta đi nhờ xe chứ!”
Ji Hyeon lại nắm lấy túi xách bước loạng choạng trên đường quê. Đến cuối đường rẽ trái đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng cũng đến được cái nhà gã trai kia chỉ. Nhưng cô nhìn thế nào cũng không thấy cánh cổng màu xanh đâu cả. Chắc cái cổng này phải mười năm rồi chưa sơn lại, nước sơn đã bong tróc gần hết. Ji Hyeon chùi thử một chỗ, đúng là cánh cổng được sơn màu xanh thật, nhưng giờ thì bẩn và đầy gỉ sét, chỉ còn sót lại một chút sơn xanh trên cột, vậy mà cũng nói là cánh cổng màu xanh chứ.
Cổng chính để ngỏ như thể nó luôn được mở như vậy.
“Có ai ở nhà không ạ?”
Ji Hyeon bước một chân vào bên trong cổng. Đột nhiên có tiếng sủa vang, không phải siêu nhân xuất hiện khi ai đó có chuyện gì xảy ra, mà là hai con chó mực chẳng biết từ đâu lao ra nhanh như chớp, vây chặt lấy Ji Hyeon.
“Ối mẹ ơi!”
Ji Hyeon giật mình hoảng sợ, vứt bỏ va li túi xách, hét toáng lên, tiếng hét như làm rung chuyển mặt đất. “Đi ra chỗ khác! Lũ chó này!”
Hai con chó vừa nghe tiếng quát, lập tức rời Ji Hyeon, song có vẻ không dứt ra ngay được, chúng lảng vảng đi quanh một hồi rồi mới cụp đuôi chạy mất.
Ji Hyeon vẫn bất động một chỗ, tay chân run lập cập dù mấy con chó đã chạy xa. Ngay lúc đó cô bỗng nhìn thấy một ông cụ đang ngồi, tay châm điếu thuốc lá. Cô cảm thấy ngờ ngợ, hình như người đó chính là ông họ mình, tuy ông cụ và ông nội đã khuất của cô không có nét gì giống nhau, nhưng dù sao trong tình cảnh này thì chắc là như vậy rồi.
“Ai đây?”
Ông cụ lớn giọng hỏi Ji Hyeon, là giọng người vừa quát to xua chó. Âm lượng của cụ lớn thật!
“Cháu... cháu đến tìm ông cháu ạ.”
“À, Ji Hyeon đấy phỏng?“
“Dạ? Dạ, con là Ji Hyeon ạ.“
“Vào đi!”
Đúng là ông rồi.
“Vâng ạ, thưa ông.”
Ji Hyeon vẫn còn hồi hộp, trong lòng chưa thể nhẹ nhõm được, cô cố hít một hơi thật sâu sau đó cầm lấy túi xách và va li bước vào bên trong.
“Đi bộ tới hử?“
“Dạ.“
“Lẽ ra phải đi taxi chứ.”
“Người ta cho con xuống ở ngay cổng làng.”
“Bảo nó chở đến đây thì nó sẽ chở thôi!”
“Dạ thế ạ? Con không biết, thưa ông.”
Ji Hyeon ngồi trên sàn nhà gỗ, lau mồ hôi.
“Biết ông là ai rồi phỏng?” “Dạ, con biết ạ. Thưa ông!”
“Biết là được.”
Cách nói chuyện cộc lốc của vùng Kyeong Sang.
Giọng nói như đang nổi giận, chất giọng đặc trưng Kyeong Sang của ông nghe sang sảng và cục cằn. Dù không có lý nào ông lại nổi giận với Ji Hyeon khi cô vừa mới tới đây, nhưng dù sao thì qua nét mặt ông cũng thấy được sự cố chấp và ngay cả giọng nói cũng thô lỗ, cục cằn như tính cách của ông
Ji Hyeon đến nhà ông họ mới được năm phút mà như đã lâu lắm rồi. Cô thấy hối hận vì đã không phản đối kịch liệt thà chết cũng không đến đây, mặc kệ mẹ có nuốt vào rồi lại ói ra những thứ nung nấu trong lòng.
“Ở phòng này đi. Ông vừa quét dọn sạch sẽ rồi đấy.”
Ông cụ bước xuống thềm, vừa nói vừa mở cánh cửa phòng phía bên phải. “Vâng. Thưa ông.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...