Chàng trai vườn nho

Phần mở đầu
Dường như có tiếng gõ cửa nhưng lại không tài nào mở mắt ra được. Không hề biết đó là tiếng gõ cửa phòng mình, Ji Hyeon cứ trở người qua lại, rồi đột nhiên, cửa mở.
“Dậy đi cô ơi!” Giọng ai đó vang lên.
“Dạ?”
Vẫn chưa thể mở mắt, Ji Hyeon nói”dạ” theo phản xạ.”Dậy đi cô!”
Giọng con trai lại vang lên nghe rất cộc cằn.
Ji Hyeon hé mắt, quay đầu lại, sao lại có tên con trai đen thui đứng lù lù trước cửa phòng mình thế này.
“Ai đấy ạ?”
“Dậy đi cô, ra ăn sáng nào!” “Sao ạ?”
“Thật là... tôi đã nói mấy lần rồi? Cô dậy đi rồi ăn sáng!”
Tên con trai đột nhiên nổi giận, đóng sập cửa lại rồi bỏ đi.
“Gì vậy? Ô hay, ai mà lại...”

Ji Hyeon bực bội nhìn quanh căn phòng trống trơ, chợt nhớ ra đây không phải là phòng của mình ở Seoul mà là nhà của ông họ ở dưới quê.
“Phải rồi, mình đã về nhà ông mà! Vậy người đó là ai nhỉ?”
Khi Ji Hyeon mở toang cửa phòng, tên con trai vừa gọi cô đã đi đâu mất. Trời chưa sáng hẳn, còn tờ mờ tối mà cửa phòng một cô gái nằm ngủ một mình lại bị mở toang ra thế này. Ai đời thế bao giờ, bộ anh chàng kia muốn chọc tức mình sao. Bất lịch sự đến thế là cùng.
Ji Hyeon đi đôi giày cao gót mũi nhọn vào, bước qua bậu cửa. Đèn nhà ăn đang sáng, nhưng không thấy ông họ đâu, Ji Hyeon rón rén lại gần thì thấy gã trai đó đang dọn đồ ăn.
“Anh là ai?”
Anh ta ngoái đầu nhìn cô chằm chằm khi nghe thấy tiếng hỏi. Ánh mắt anh ta dành cho Ji Hyeon thật ấn tượng, có thể diễn tả thế nào được nhỉ? Không lạnh lùng, cũng không hẳn khinh khỉnh, mà có một vẻ rất gian.
“Bác Kim đang làm việc ở ngoài vườn nho.”
“Ông tôi ở ngoài vườn nho? Làm việc ạ?”
“Ừm.”
“Vậy sao, thế ai tự ý mở cửa phòng tôi, gọi tôi dậy ăn sáng, khiến tôi bực mình?”
Ji Hyeon lạnh lùng truy hỏi nhưng gã trai kia chẳng thèm nổi giận, cứ lẳng lặng như không.
“Cô lấy ráy tai giùm đi!”
“Gì! Gì cơ?”
“Ngủ tít mít thế kia, đến đây làm nông sao được? Tôi đã gọi đến sáu lần, gõ cả cửa rồi nhưng cô vẫn không chịu dậy.” Anh ta nói còn khẽ chậc lưỡi, Ji Hyeon cảm thấy khó chịu.
“Tôi có làm nông được hay không thì liên quan gì đến anh?”
“Thấy ông bảo ông cho vườn nho là liền ba chân bốn cẳng chạy đến ngay, cô nghĩ mình có tư cách sao?”
“Tư cách? Tư cách gì cơ?”
“Tôi nói là cô nghĩ xem cô có tư cách tiếp quản vườn nho không.” “Này anh!”
Ji Hyeon trừng mắt giận dữ.
“Chuyện đó không liên quan gì đến anh. Đó là việc của ông tôi và tôi. Sao lại có người thò tay vào vườn nhà người khác gieo đậu xanh, trồng đậu đỏ thế nhỉ?”
Một tay chống nạnh, cô cho rằng đây là chuyện động trời và hét toáng lên như chế nhạo sự ẩu tả của gã trai kia, nhưng câu nói hùng hổ của anh ta về tư cách thừa kế vườn quả cũng khiến cô nàng”đao to búa lớn” như Ji Hyeon chột dạ.

Ji Hyeon muốn nói chuyện nghiêm túc nhưng anh chàng lại khinh khỉnh hỉ mũi.
“Rửa mặt đi nào!”
“Gì cơ”
“Cô định không rửa tay mà cứ thế ăn cơm à...”
Anh ta càu nhàu gì đó rồi mở nắp nồi canh, bắt đầu múc canh với vẻ mặt không chút thiện cảm.
Ji Hyeon ngượng ngùng rờ tay lên mặt, nhanh chóng rời khỏi nhà ăn về phòng. Lục tìm trong túi xách, cô lấy hộp trang điểm ra, mở gương ngắm lại khuôn mặt mình. Lúc này, cô muốn đập đầu xuống mà ngất đi cho rồi.
Đêm qua cô ngồi đợi ông từ nhà bác Maeng về, chắc đợi mãi đợi mãi rồi ngủ khuấy đi mất. Trước khi khởi hành rời Seoul đến Kim Cheon, cô đã trổ hết tài năng trang điểm của mình; lại còn gắn lông mi giả, dùng mascara chuốt i cong vút. Nhưng chỉ sau một đêm ngủ như chết, mascara đã tèm lem quanh mắt, khiến cô trông như người mắc bệnh hiểm nghèo - lông mi giả long ra, son môi cũng bợt bạt tự lúc nào. Đầu tóc trông càng”khả quan” hơn. Chẳng có con ma nào tàn tạ đến mức ấy.
“Ôi... xấu hổ quá đi.”
Ji Hyeon lập tức tháo cặp lông mi xơ xác ra, bôi đầy kem tẩy trang lên, cọ cọ chùi chùi cả mảng mascara đen thui dính trên mặt cùng lớp trang điểm. Cô nhanh chóng rời phòng chạy đến vòi nước máy trong sân xả nước rửa mặt
“Mình quên mang sữa rửa mặt theo rồi.”
Bên cạnh vòi nước không có gì ngoài thứ xà phòng gây kích ứng không tốt cho da phụ nữ. Ji Hyeon nghĩ, không mang sữa rửa mặt theo không có nghĩa là không rửa mặt được. Cô tự nhủ rằng mình sẽ mua sau, giờ tạm rửa bằng cách thoa lớp bọt xà phòng kích ứng lên mặt đã.
Sau khi trang điểm sơ qua, Ji Hyeon rón rén đến nhà ăn, ngó nghiêng một lượt, thấy tên con trai dường như đã ăn xong bữa sáng, đang lau bàn. Ăn gì mà nhanh thế, chắc hẳn anh ta chỉ nuốt chứ chẳng nhai.
“Đói bụng thì nói, để dọn thức ăn!”
Anh ta nói cụt lủn. Ai mà thèm ăn thứ cơm đó chứ?
“Tôi không ăn cơm. Tôi uống cà phê.”

Ji Hyeon đáp lại, giọng điệu y hệt gã trai, sau đó lục lọi kệ bếp. Nhưng, anh ta lẩm bẩm bảo:”Không có cà phê đâu.”
“Không có cà phê sao?”
“Không ai uống cà phê cả. Cả bác Kim và tôi. Uống cà phê, tối mất ngủ, nên không ai uống.”
“Đúng là nhà quê.”
Trong khi Ji Hyeon mấp máy môi gã trai kia đã đứng trước kệ bếp rửa chén.
“Này anh, thế ông tôi đang ở đâu vậy?”
“Bác với mấy ông trong làng đi du lịch On Cheon rồi.”
“Anh nói sao? Ông tôi đi... On Cheon ư?”
Ji Hyeon hỏi với vẻ mặt ỉu xìu thất vọng.
Trời ơi, On Cheon, ông bảo cứ đến đây đi rồi ông sẽ giao đất ình, ngày hôm sau mình đến thẳng Kim Cheon, vậy mà mình vừa đến, ông đã đi On Cheon rồi.
Chẳng rõ vì sao mọi chuyện lại khởi đầu bằng một cú điện thoại của ông họ vào sớm tinh mơ, ông đột ngột thông báo sẽ giao lại vườn nho 30 hecta cho Ji Hyeon, khiến cả nhà tròn xoe mắt kinh ngạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận