"Hoàng thượng, loan giá của Ngọc Triệt Công chúa đã đến biên giới, theo ý kiến của thần, nếu như Hoàng thượng có thể tự mình đi nghênh đón. . . . . ." Mộ Dung Dẫn hơi ngừng lại, len lén liếc trên điện một cái.
Kim Minh lười biếng bày thân hình cao lớn ra, trầm lắng ngồi trên giường tơ vàng ở đại điện, hơi nhướng mí mắt, con ngươi xanh sâu kín, lơ đễnh cợt nhã nam tử đang hơi cong sống lưng.
"Hoàng thượng, Mộ Dung đại nhân nói rất đúng, nếu như Hoàng thượng có thể tự mình đi nghênh đón, thứ nhất tỏ ra nước ta có thành ý liên minh với Tiên Nô, mà nghe nói Ngọc Triệt Công chúa hương khuê tú các, có thể so với tử cô Tây Xuyên, Hoàng thượng cũng có thể sớm thấy ngọc nhan." Hoàng Phủ Nam tiến lên, nhỏ giọng tấu.
Kim Minh cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì, có điều thân thể nằm trong giường tơ vàng từ từ ngồi dậy, hắn hơi khom người lên trước, cùi chỏ tùy ý chống đỡ cái gối, một tay nhẹ nhàng cuộn tròn chống đỡ lấy cằm, con mắt xanh biếc u ám cười như không cười lạnh lùng quét nhìn hai vị nam tử Dẫn tấu trên điện, ánh mắt cao thâm khó lường.
Mộ Dung Dẫn cắn cắn môi, âm thầm đưa ánh mắt cho Hoàng Phủ Nam, người sau cũng bàng hoàng, không đạt được thánh ý.
"Hoàng thượng. . . . . ." U Dạ La bước ra khỏi hàng, còn chưa mở lời, chỉ thấy Kim Minh lạnh lùng giơ tay lên, cắt đứt lão ta: "U Tướng quân cũng đã gặp qua Ngọc Triệt Công chúa, tướng mạo đẹp hay xấu xí, trong lòng U Tướng quân tự nhiên nắm chắc, về phần thành ý, nếu trẫm không tự đi, chẳng lẽ Công chúa liền trở về nước sao? Chúng thần không cần nhiều lời, U Tướng quân, làm phiền ngươi đi một chuyến nữa!"
Mặc dù nam tử dùng từ uyển chuyển, nhưng giọng nói không cho khinh thường, lạnh lẽo tà mị.
U Dạ La ngẩn ra trong lòng, chỉ có thể gật đầu lĩnh chỉ.
Mộ Dung Dẫn và Hoàng Phủ Nam liếc nhau một cái, không khỏi thất vọng.
Tan triều, Mộ Dung Dẫn đặc biệt ở lại cuối cùng, cùng Hoàng Phủ Nam song song bước ra Kim Loan điện.
"Tâm tư của Hoàng thượng càng ngày càng khó nắm bắt, hôm nay xem ra, Hoàng thượng đối với Công chúa lạnh nhạt, chuyện phong hậu càng thêm khó giải quyết!" Mộ Dung Dẫn khẽ thở dài, từ từ lắc đầu một cái.
Hoàng Phủ Nam dừng bước, cũng thở dài một tiếng: "Mộ Dung đại nhân, huynh đệ ta đã tận lực, chuyện ký tấu chương phong hậu, tiểu nữ nhà ta còn chưa biết, nếu như để nàng biết, nhất định sẽ náo long trời lở đất, ta làm cha, không tiện ăn nói!"
Mộ Dung ngẩn ra, thấy hắn ta khó xử, vì vậy đưa tay vỗ nhè nhẹ bả vai hắn ta, an ủi: "Lão ca dĩ nhiên hiểu tâm tình lão đệ, gia thế hai nhà chúng ta làm quan Kim Lang Vương triều, cũng là vì vương triều tương lai, không phải sao? Chỉ cần tâm tính của Hoàng thượng trên triều chính đại sự, coi như lệnh ái không được phong làm hoàng hậu, chỗ ngồi quý phi không phải vẫn là của lệnh ái hay sao? Sau này, chỉ cần cháu gái sinh hạ hoàng tử, lấy tính mạng lão phu ra bảo đảm, gia tộc Mộ Dung thề thần phục hoàng tử, tuyệt không hai lời!"
Hoàng Phủ Nam suy nghĩ một chút gật đầu một cái, bước đi. "Nhưng hôm nay ngươi cũng thấy đấy, Hoàng thượng không có ý đối với Công chúa, ngươi có mấy phần chắc chắn chuyện phong hậu?"
Mộ Dung Dẫn cũng không lạc quan, lắc đầu một cái.
"Theo ta thấy, chúng ta nên nói trước cùng Thái hậu thương nghị, trong ứng ngoại hợp cũng tốt!"
"Lão đệ nói một điểm này, vi huynh đã sớm nghĩ tới, cũng phái người đưa tấu chương cho Thái hậu, nhưng từ trước đến giờ không thể dò được ý định của Thái hậu, tấu chương đưa lên, thế nhưng không có động tĩnh gì!" Mộ Dung Dẫn khẽ thở dài lần nữa.
"Như vậy, chúng ta cùng đi yết kiến Thái hậu, nàng cũng coi như là muội muội bổn gia* ta, ít nhất cũng cho ta mặt mũi, gặp mặt chắc cũng không khó!" Hoàng Phủ Nam nhỏ giọng nói.
*Bổn gia: người trong tộc.
"Được, được được, như vậy thì tốt quá, lão huynh ta muốn chính là những lời này của lão đệ!" Mộ Dung Dẫn hô to ba tiếng được, cùng Hoàng Phủ Nam đi tới Tây điện.
Lưu ly Cung của Thái hậu, Hoàng Phủ Xa Nguyệt quỳ gối trên giường mềm mại, thân thể thấp hơn Thái hậu, bình thần tĩnh khí thêu, trên trán cũng không ngừng nhíu chặt, mặt buồn rười rượi.
Thái hậu khẽ hớp một ngụm trà xanh, đặt ly trà ở lòng bàn tay, ngước mắt ngắm nhìn khuôn mặt u sầu của nữ tử, cười thầm: "Nguyệt nhi, con vì chuyện của Hoàng thượng mà lo lắng?"
Để đồ may vá xuống, Xa Nguyệt ngồi thẳng người, qùy ở trên giường tơ vàng từ từ hành lễ: "Vẫn là cô cô biết tâm tư của Nguyệt nhi, cô cô, người cũng biết, Hoàng thượng vốn luôn đối xử ôn hoà với Nguyệt nhi, hôm nay lại cưới Công chúa nước Tiên Nô, Nguyệt nhi lo lắng. . . . . ." Nàng ta khẽ thở dài, lông mày chau lại không hiểu.
Thái hậu lắc đầu một cái, "Nguyệt nhi, nàng ấy không đáng sợ, ngươi yên tâm đi!"
"Cô cô, tâm tư của Hoàng thượng ai cũng không hiểu được, tựa như Thanh Thanh ở Ngưng Hương cư, chỉ là một đứa nha hoàn thanh lâu mà thôi, có chút thùy mị, nhưng gương mặt khắc khổ, nhìn cũng khó chịu, nhưng Hoàng thượng đối với nàng ta rất đặc biệt!" Xa Nguyệt bất mãn lầm bầm.
Sắc mặt của Thái hậu đột nhiên biến đổi, nụ cười ngưng lại, ánh mắt lạnh lùng nhíu lại: "Ngươi từng đi Ngưng Hương cư?"
Xa Nguyệt thấy sắc mặt Thái hậu biến đổi, trong lòng cũng kinh hoảng, vội vàng đem mặt cúi thật sâu ở trên giường, mở miệng thật khẽ: "Dạ . . . . . Nguyệt nhi đi nhìn qua nàng ta, chỉ nhìn một chút. . . . . ." Nàng ta có chút chột dạ, cắn cắn môi.
"Hoàng Phủ Xa Nguyệt, chẳng lẽ ngươi quên mất lời ai gia khuyên? Hậu cung này, sớm muộn là của ngươi, tại sao ngươi không chịu nhẫn nhịn? Hiện tại Hoàng thượng khó lường khó dò, nếu như ngươi chọc giận hắn, ai cũng không cứu được ngươi...chẳng lẽ ngươi không rõ sao?" Thái hậu nói nghiêm nghị.
"Dạ dạ, cô cô, người không nên tức giận, Nguyệt nhi chỉ đi nhìn một chút, trong hoàng cung, truyền tin nàng ta thần bí vô cùng, Hoàng thượng vì nàng ta mà đi tới Tiên Nô, trong lòng Nguyệt nhi. . . . . ." Hoàng Phủ Xa Nguyệt nghẹn ngào.
Gương mặt cứng ngắc của Thái hậu hơi hòa hoãn, nàng khẽ thở dài, giọng nói trở nên uyển chuyển hơn: "Thôi, ngươi đứng dậy đi, đứa nhỏ này, chính là chỗ này làm người ta bớt lo, cái gì đều bày ở trên mặt, hoàng cung đại nội, ngươi cũng ở mấy năm, nhưng tâm tính chưa từng thay đổi!"
"Cô cô. . . . . ." Xa Nguyệt ngước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoa lê đẫm mưa.
"Được rồi, không khóc không khóc, có lẽ lâu rồi ngươi chưa gặp phụ thân của ngươi, nói chuyện với phụ thân ngươi nhiều một chút." Thái hậu nhàn nhạt mở miệng, lời nói dường như chứa đầy hàm ý.
Xa Nguyệt ngẩn ra, vừa muốn hỏi kỹ, liền nghe công công thông truyền, nói là Hoàng Phủ đại nhân và Mộ Dung đại nhân cầu kiến Thái hậu.
Thái hậu lạnh lùng cười một tiếng, "Tuyên!" Nàng lập tức chuyển con mắt: "Nguyệt nhi, ngươi đi xuống trước, nhớ tối nay nhất định phải ăn mặc xinh đẹp một chút, tươi đẹp áp bốn tòa, tối nay, có trò hay để nhìn!"
Tuy Xa Nguyệt không hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, vội vàng hạ mắt cúi đầu lui xuống từ cửa hông.
Hoàng Phủ Nam và Mộ Dung Dẫn yết kiến, Thái hậu không nói hai lời, lệnh cho công công ban thưởng ghế ngồi, hai người đùn đẩy một hồi, ngồi xuống, liếc mắt nhìn nhau, Mộ Dung lên tiếng trước: "Khởi bẩm Thái hậu nương nương, vi thần và Hoàng Phủ đại nhân tiến đến, là vì chuyện lập hậu, không biết Thái hậu có thể xem tấu chương hay không?"
Thái hậu như có điều suy nghĩ quan sát Hoàng Phủ Nam một cái, nhẹ nhàng mở miệng: "Chẳng lẽ ca ca cũng đồng ý lập Công chúa làm hậu sao?"
Trong nháy mắt ánh mắt Mộ Dung Dẫn dừng ở trên người Hoàng Phủ Nam ở bên cạnh.
Hoàng Phủ Nam do dự, gật đầu một cái, tấu: "Hồi Thái hậu nương nương, cựu thần đồng ý, hơn nữa đã ký tên trên tấu chương liên danh, xin Thái hậu minh giám!"
Trong ánh mắt Thái hậu thoáng qua một tia khó hiểu, nhưng nàng cũng không có biểu lộ, chỉ khẽ thở dài một cái: "Nguyệt nhi vừa ở chỗ ai gia nói là thật nhớ phụ thân."
Hoàng Phủ Nam ngẩn ra, không nói nữa.
"Thái hậu, vì giang sơn xã tắc!" Mộ Dung Dẫn hô to một tiếng, kéo thân thể già nua quỳ trên mặt đất.
Thái hậu cười một tiếng, "Lập nữ tử này làm hậu là có thể giữ được giang sơn triều ta sao? Mộ Dung đại nhân, hình như ngài quá ngây thơ!"
Mộ Dung ôm quyền, cất cao giọng nói: "Thái hậu không thử sao biết?"
"Càn rỡ, Mộ Dung Dẫn, không cần ỷ vào ngươi là cựu thần, mà có thể không coi ai gia ra gì!" Thái hậu giận dữ, vỗ mạnh lên phượng ỷ.
Thân thể Mộ Dung Dẫn chấn động, khẽ cắn răng Dẫn tấu: "Thái hậu, thần là cựu thần, làm như vậy là vì giang sơn xã tắc, tuyệt không có lòng riêng, càng không có ý phạm thượng, Thái hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, là tấm gương mẫu mực ở hậu cung, cho dù cựu thần có mười lá gan cũng không dám coi rẻ Thái hậu nương nương, chỉ là chuyện lập hậu là kế hoãn binh, Hoàng thượng chấp chính năm năm, phía dưới không có con cháu, lập hậu, cũng chỉ là dễ dàng cho Thái hậu làm việc mà thôi, về phần Hoàng Phủ huynh, cựu thần đã sớm đạt thành nhận thức chung với Hoàng Phủ huynh, điểm này xin Thái hậu yên tâm!"
"Đạt thành nhận thức chung? Nhận thức chung gì?" Thái hậu nhăn lông mày.
"Con Nguyệt phi, nắm giữ Thiên hạ!" Mộ Dung Dẫn nhỏ giọng nói, lời nói vang vang.
Trên mặt Thái hậu hiện ra chấn động, nhưng rất nhanh, nàng cười lạnh một tiếng: "Sợ rằng các ngươi không thể nắm giữ, nhưng mà nếu Mộ Dung đại nhân đã nói vậy, vậy thì ai gia có thể hiệp trợ từ trong chuyện lập hậu, về phần Hoàng thượng có nghe hay không, không ai có thể đoán được!"
Mộ Dung Dẫn vội vàng dập đầu: "Tạ Thái hậu, những lời này của Thái hậu đã đủ rồi!"
Thái hậu phất tay một cái, giống như mệt mỏi, "Đi đi, đều đi cả đi, dù là ngày sinh thần của ai gia cũng không yên tĩnh!"
Mộ Dung Dẫn và Hoàng Phủ Nam liếc nhau một cái, lập tức cáo lui đi ra ngoài.
Bên cạnh cột mốc biên giới, một loan giá nhẹ đưa một bên, trước sau có đội ngũ mấy trăm người, khiêng kiệu gỗ đỏ từ từ đi tới, cầm đầu là nam tử ngồi trên ngựa, mày kiếm mắt sao, sáng sủa càn khôn, một đôi mắt lam có thể so với biển rộng, thâm thúy u tối.
"Hoàng muội, ngươi đang đợi Kim Lang Vương thần bí kia sao?" Nam tử giục ngựa tiến lên, mím môi cười khẽ, lời nói mang ý chế nhạo.
Màn kiệu đỏ thẫm phong tình lay động, nữ tử trang phục lộng lẫy lộ ra nửa đầu, nàng hé miệng cười cười không nói, nhẹ nhàng híp mắt phượng, ngẩng đầu nhìn về chân trời, sắc trời còn sớm, nàng có nhiều thời gian chờ đợi người kia xuất hiện.
Nơi xa, đột nhiên có mười mấy khoái kỵ lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chạy tới, kích thích bóng mây che mất trời xanh, người trên lưng ngựa, mọi người áo đen che mặt, thân thể vạm vỡ, thế tới hung hãn.
"Bảo vệ Công chúa!"
Trái tim Tiên Vu run lên, trường kiếm giơ trước loan kiệu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...