Bùi Nguyên Minh chau mày, nói: “Không đúng! Tôi nhớ rõ ba mẹ của Văn Hạo.
đều là viên chức Nhà nước, có phòng ở cấp theo dơn vị, tại sao lại ở trong thôn Yên Nghĩa như thế được?”
Hạ Vân đắn đo một hồi, nhưng vẫn mở lời: “Ắt hẳn là do nhà họ Bối giở trò, doanh nghiệp không dám cãi lệnh bọn họ, cho nên tịch thu phòng ở, tôi còn nghe báo rằng lương hưu của hai ông bà cũng không còn được phát nữa!”
“Hai ông bà lớn tuổi rơi vào đường cùng, chỉ có thể ở trong thôn, nghe nói là, phải mót rác sống qua ngày”
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh thay đổi.
Nhà họ Bối, quá đáng đến cùng cự!
c Nếu không phải hai ông bà cao tuổi, không thể báo thù được, chỉ e rằng bọn họ cũng chẳng thoát khỏi cái chết.
Trong chuyện này, nhà họ Bối còn quá quắt hơn cả Bùi Văn Kiên!
Đám khốn nạn họ Bối ấy phải chết! . Truyện mới cập nhật
“Đil Chúng ta đi xem! Ba mẹ cũng Văn Hạo cũng như ba mẹ tôi! Tôi muốn xem xem ai dám làm gì họ!”
Bùi Nguyên Minh chậm rãi cất lời.
Vẻ mặt Hạ Vân kinh ngạc, đã rất lâu rồi cô chưa từng nhìn thấy một Bùi Nguyên Minh tràn đầy phẫn nộ như vậy.
Sau khi Bùi Nguyên Minh rời đi không lâu, Lão Cửu Đạo Môn tức tốc mang một nhóm người đến sửa sang lại phần mộ.
Cùng tới có Ngô Kim Hổ, nhân thủ của hai bên cộng lại cũng đến mấy trăm người.
Dù sao thì Bùi Nguyên Minh đang cực kỳ tức giận, Hạ Vân tất nhiên là phải xử lý mấy chuyện này trước.
Thôn Yên Nghĩa ở Dương Thành, dơ dáy, nước bẩn tràn lan, khắp nơi đều có mùi hôi hám, thực sự không thể nhìn ra đấy là nơi thuộc về thành phố như Dương Thành.
Nếu ai không biết, còn tưởng đây là một xóm nghèo chỉ có trong truyền thuyết.
Nhưng trên thực tế, nơi này có thự!
c Chốn này, ngư long hỗn tạp, người với đủ ngành nghề thấp kém đều tề tựu ở đây cả.
Ngay cả viên chức các cấp cũng chẳng thèm quan tâm tới nơi này nữa.
Nói thẳng ra, nơi này là chốn không hề tốt đẹp.
của thành thị, là một dải đất màu xám xịt.
Đường đi rất hẹp, bên trong đều là đám ăn chơi lêu lổng.
Còn có không ít gái đứng đường ăn bận lõa lồ, trang điểm diêm dúa đứng trước cửa nhà thổ.
Mà bên dưới đường đi, khắp nơi đều là rác rưởi, mùi hương khiến ai cũng muốn nôn mửa.
Bùi Nguyên Minh cảm thấy tim mình đau đớn từng cơn.
Chỗ này, ba mẹ Văn Hạo làm sao lại có thể ở được chỗ này chứ?
Nếu mình biết chuyện sớm hơn, bất cứ giá nào cũng sẽ không để họ phải sinh sống trong chốn này.
Bên trong con hẻm rẽ bảy, tám lần, rốt cuộc cũng đến được một căn chòi cũ nát lay lất chực đổ, trông nhiều nhất chỉ có vài ba mét vuông.
Mà bên ngoài căn chòi cũ, chất đống mấy bìa giấy carton, chai nước uống linh tinh các loại.
“Hai ông bà già kia, nhanh ra đây nộp phí hàng tháng coil Bây giờ con mẹ nó có chịu nộp không “Nếu không nộp tiền á hả, có tin tao giết mấy người không đấy!”
Từ rất xa, Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân đã nghe thấy tiếng ồn ào.
Đến khi đi vào trong, mới hay chuyện gì đang diễn ra.
Mấy tên côn đồ lấc cấc tóc xanh tóc đỏ, vậy mà lại dám thu phí bảo vệ ba mẹ của Phùng Văn Hạo.
So với ba năm trước đây, hai ông bà trở nên già đi thêm hai mươi tuổi, xanh xao vàng vọt, trên mặt đều in hằn những nếp nhăn, rõ ràng chịu đủ mọi khốn khổ của năm tháng.
“Đại ca, tôi van nài cậu, tôi đi kiếm thêm mấy bình nước rồi đem bán, sẽ đủ tiền để đưa mấy anh mà”
Ba Phùng Văn Hạo, ông Phùng Thiếu Bác khốn khổ cầu xin.
Chỉ nghe tên đã biết ông ấy là một phần tử trí thức, không ai tưởng tượng nổi giờ đây lại lưu lạc đến bước đường này.
“Tao tin tao làm con mày! Lần trước cũng nói y vậy với ông đây! Ông đây thiếu tiền mày hay sao hả?”
Tên côn đồ cầm đầu tóc vàng tát một bạt tai vào mặt Phùng Thiếu Bác, nổi giận đùng đùng mở miệng nói: “Có cái quỷ mà tao tin!”
Mấy tên giang hồ khác định bụng tiến lên trước chuẩn bị động tay động chân.
Đám người bọn họ, từ lâu đã chẳng còn thứ gọi là cảm thông xót thương.
Mấy thứ như kính già yêu trẻ, lễ nghĩa liêm khiết, trong lòng bọn chúng nào là cái thá gì.
Trong mắt bọn họ, không trả tiền bảo vệ, phải đánh.
Thế nhưng, tên côn đồ cầm đầu chỉ vừa mới nhấc tay lên còn chưa kịp đánh, tay đã bị cố định trên không trung, không cách gì động đậy…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...