Chân Tình Tôi Mệt Lắm

Khánh Vân trở về nhà sau khi đi ăn uống cùng nhân viên cửa hàng, cũng đã gần 12 giờ rồi. Cánh cửa được đẩy vào một cách nhẹ nhàng hết mức có thể để tránh đánh thức mọi người, Khánh Vân cất giày lên kệ rồi hướng lên lầu nhưng chợt cô khựng lại khi đi gần tới ghế sofa. Kim Duyên đang ngủ ở trên đấy, cơ thể nàng co ro vì lạnh. Nhìn vợ, Khánh Vân thở dài rồi vỗ lên trán mình tự trách, cô vô tâm quá.

Thế rồi cô cúi xuống bế nàng gọn gàng trong tay, cẩn thận di chuyển đi lên phòng. Khánh Vân đặt vợ nằm xuống giường, ngay bên cạnh con gái nhỏ. Bé con của cả hai nay đã hai tuổi rồi, càng lớn càng xinh đẹp, đáng yêu lắm đó nha.

Cô nhanh chóng vào thay đồ ngủ rồi trở lại giường, nằm xuống ôm lấy nàng vào lòng, hôn nhẹ lên vầng trán xinh đẹp. Kim Duyên đang ngủ nghe rục rịch cũng tỉnh giấc, nhìn qua thấy đang được chồng bao bọc trong vòng tay ấm, còn cảm nhận nụ hôn ấm áp, nàng không nói gì chỉ dụi đầu vào bờ ngực mềm mại.

- Đồ ngốc này, sau này chị về trễ thì em cứ ở trên phòng ngủ, đừng xuống dưới chờ nữa.

Bàn tay cô luồng vào mái tóc mềm mượt xoa vuốt, dịu dàng nói vào tai nàng. Đôi khi cô bắt buộc phải về nhà trễ như vậy, cứ để nàng chờ hoài mà lòng vừa thương vừa xót.

- Không có chị, ngủ không ngon.

Kim Duyên lắc đầu, như một bé mèo nhỏ nhớ chủ càng nép sát vào người cô, nhớ nhung hít hít ngửi ngửi mùi hương trên cơ thể chồng.

- Rồi, chị sẽ cố gắng không về trễ nữa.

Khánh Vân âu yếm nựng cái má đáng yêu của nàng rồi ôm chặt cơ thể mềm mại, xoa xoa vuốt vuốt.

- Ưm.

Nàng gật nhẹ đầu, mi mắt cũng dần trĩu xuống, yên bình nằm trong lòng cô tìm lại giấc ngủ bị gián đoạn ban nãy.

Đợi vợ đã ngủ say, Khánh Vân mới an tâm nhắm mắt chìm vào giấc mộng.

.

Sáng hôm sau, cả nhà ba người đến tiệm bánh Dynie, Khánh Vân đã sắp xếp hết công việc ở cửa hàng rồi, cô quyết định sẽ dành thời gian ở bên mẹ con nàng. Lệ Hằng từ sớm đã có mặt, vừa trông thấy gia đình đáng yêu liền vui vẻ cười rồi lấy bánh cho cục bông nhỏ.

- Cảm ơn dì đi con.

Kim Duyên ôm con bé ngồi trong lòng, nhỏ nhẹ nói với nó.

- Cảm... ơn... cảm ơn dì.


Bé con ngoan ngoãn làm theo lời mẹ, chất giọng ngọng ngọng của nó làm mọi người cười phá lên, hai cái tay nhỏ còn thích thú huơ huơ.

- Ngoan quá.

Lệ Hằng vui vẻ cúi xuống hôn lên má đứa nhỏ, sau đó cũng trở lại làm công việc của mình.

- A nào con.

Khánh Vân múc một miếng bánh đưa đến trước miệng con gái.

- A~

Đôi mắt bé Mimi tròn xoe nhìn miếng bánh thơm ngon, cái miệng nhỏ xíu mở ra đón chờ, vừa định ăn vào thì bất chợt bị giật lại.

Bé con nhìn lên, mếu máo khi thấy papa đang thưởng thức món bánh ngọt một cách ngon lành. Cục bông nhỏ ấm ức, mắt rưng rưng nhìn lên mẹ cầu cứu. Papa thật xấu xa quá đi!

Kim Duyên hết nói nổi với chồng mình, vỗ mạnh lên cánh tay cô, suốt ngày chọc ghẹo vợ con là giỏi. Bị vợ nhắc nhở, Khánh Vân cười cười rồi múc miếng bánh khác đút cho con. Có vậy con bé mới không phụng phịu nữa.

- Mẹ... đ... đút... mẹ, mẹ ơi.

Nuốt xong miếng bánh, bé con xoay lại nhìn Kim Duyên đòi hỏi, nó sợ lại bị papa cướp đồ ăn đấy mà.

- Được rồi, mẹ đút con ăn.

Nàng mỉm cười hôn lên đỉnh đầu nhỏ xíu của bé, giành lại cái muỗng từ tay chồng rồi dịu dàng đút bánh cho con.

Khánh Vân ngồi một bên nhìn hai bảo vật của mình quấn quýt với nhau, trong lòng ấm áp không thôi. Cô lấy chiếc máy ảnh ra tranh thủ chụp lại từng khoảnh khắc đáng yêu của vợ con mình, từ ngày nàng có em bé, Khánh Vân lại có thêm một sở thích rất đáng yêu như vậy.

Đút bé ăn hết đĩa bánh, Kim Duyên đưa cục bông cho chồng giữ rồi nàng đi vào trong bếp. Nhịp sống của mọi người đã lại như bình thường, Khánh Vân thì quản lí chuỗi cửa hàng quần áo, Kim Duyên sau khi bình phục hoàn toàn thì đến tiệm bánh làm việc, nàng nhớ nơi này quá rồi. Mọi ngày bé Mimi sẽ ở nhà với bà cố, chỉ khi nào công việc không có gì quá quan trọng, hai vợ chồng mới dắt bé theo thôi.

- Papa, thả... thả bé.

Ngồi một chỗ hoài cũng chán nên cục bông bắt đầu lộn xộn, cự quậy mình đòi được thả xuống để chơi tự do.


Dù gì con bé đã tới đây nhiều lần rồi, Khánh Vân cũng yên tâm mà đặt con xuống để cho nó đi đâu thì đi. Nhân viên cửa tiệm cũng quen với bé, trong khi làm việc có thể giúp cô để mắt đến nó.

- Chị ra ngoài mua sữa cho Mimi, tụi em giúp chị trông bé nha.

Khánh Vân chợt nhận ra lúc sáng vội quá đã quên lấy sữa theo, liền gọi một bạn nhân viên tới nhờ giữ con giúp. Bạn ấy cũng vui vẻ nhận lời, cô mới yên tâm rời đi.

Mimi đi tới lui trong tiệm, hoàn toàn chỉ tò mò nhìn người ta thôi chứ không có phá phách gì hết. Nhưng đang đi thì đột nhiên bé con bị một cậu nhóc đụng trúng khiến bé ngã lăn quay, thằng bé kia cũng té xuống. Dù hơi đau nhưng Mimi không có khóc, còn tự mình đứng lên phủi phủi váy.

- X... xi... xin... lỗi.

Con bé mặc dù không có lỗi gì hết, rõ là bị người ta tông trúng nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu. Ba mẹ đã dạy bé rồi, bé nhớ rất kỹ.

- Không có mắt hả mạy?

Thế nhưng đứa nhóc 5, 6 tuổi kia thì khác, nó nóng giận liền đẩy mạnh Mimi một cái làm bé té ra sàn, sau đó còn giơ tay muốn đánh con bé.

- Làm gì vậy hả?

Lúc này thì một anh nhân viên chạy tới, nhanh chóng bế Mimi lên rồi quát thằng nhóc kia. Thiệt tình, xém nữa làm bé con bị thương rồi. Anh vỗ về bé con, quay sang la thằng nhỏ:

- Không có được làm như vậy biết chưa? Em bé còn nhỏ, em không thể đánh nó được.

Anh vừa dứt lời, đột nhiên thằng nhóc nó khóc ầm ĩ còn kêu ba kêu mẹ, cả tiệm bánh nháo nhào cả lên.

- Cái cậu kia, làm gì con tôi đó?

Một cặp vợ chồng bước tới, trên người bọn họ toàn những thức đắt tiền trông có vẻ là người có quyền có thế, e là sắp lớn chuyện.

- Con anh chị đụng trúng em bé, nếu tôi không tới nó có khi còn đánh con bé.

Tuy có hơi sợ một chút nhưng anh nhân viên vẫn bảo vệ bé con, đứng thẳng trước mặt bọn họ mà dõng dạc.


- Nó con nít thì biết gì, cậu động đến nó thử xem.

Người vợ đanh đá trề môi, cô ta ôm con trai vào lòng rồi trừng mắt với anh nhân viên.

- Chuyện gì vậy?

Kim Duyên đang nướng bánh bên trong, nghe ồn ào liền cùng Lệ Hằng chạy ra. Kết quả nhìn thấy một cặp vợ chồng la mắng nhân viên của mình, còn Mimi thì nấp phía sau lưng mấy anh chị ngơ ngác đứng nhìn.

- Cô là chủ tiệm đó sao? Dạy dỗ lại nhân viên của mình đi, có biết con trai tôi là vàng ngọc không hả? Cô cậu dám làm gì nó, tôi dẹp luôn cái tiệm bánh này.

Tiếp đó, người chồng cũng tiếp lời vợ mình, trong ngữ điệu còn có phần khinh bỉ nhìn Kim Duyên cùng các nhân viên trong tiệm. Đúng là không biết trời cao đất dày, còn mạnh miệng dữ lắm.

- Còn anh biết tôi là ai không?

Bỗng một chất giọng lạnh như băng phát ra từ phía cửa tiệm khiến tất cả phải giật mình, Khánh Vân thong thả bước vào, ánh mắt sắt hơn dao nhìn cặp nam nữ đang làm loạn trong tiệm bánh của vợ mình.

Sau đó ông Văn Thanh bất ngờ xuất hiện phía sau, đi tới chỗ bọn họ rồi cúi xuống bế Mimi lên tay.

- Ông nội~

Con bé vui mừng reo lên, hai tay câu lấy cổ ông.

Lúc này thì hai vợ chồng kia chuyển từ trạng thái kiêu căng sang kinh sợ, tay chân run rẩy, còn miệng không dám nói thêm gì.

- Ai vừa muốn dẹp tiệm của vợ tôi?

Khánh Vân tiến tới nắm lấy tay Kim Duyên xoa nhẹ, ánh mắt vẫn không thay đổi nhìn đôi vợ chồng kia. Dám đụng đến vợ con của Nguyễn Trần Khánh Vân này sao?

- Coi chừng cái công ty quèn của cậu, đi đi.

Ông Thanh chỉ nhẹ nhàng cảnh cáo một câu rồi liếc mắt bảo bọn họ rời đi, trong tay vẫn bế cháu, ân cần dỗ dành bé con.

Bọn họ nghe xong, luống cuống xin lỗi rồi dắt nhau nhanh chóng rời đi. Xui xẻo thay lại kiếm chuyện với cháu nội của nhà đầu tư cho công ty mình, họ mà lỡ làm bậy e rằng ông Thanh sẽ rút lại cổ phần, sau đó phá sản luôn cũng là chuyện sớm muộn.

.

Giờ nghỉ trưa, Khánh Vân dỗ con ngủ rồi đặt bé lên ghế sofa trong phòng nghỉ, còn hai vợ chồng ngồi ôm nhau ở một cái ghế khác.

- Cũng may là ba tới, nếu không là chị đánh cái thằng đó rồi.


Cô nắm lấy tay nàng nâng niu rồi hôn lên, nhớ lại mà cơn tức không nguôi được, thử mà đụng đến hai viên kim cương nhà cô coi, Khánh Vân cho cái mặt thằng đó bầm tím luôn.

- Thôi bỏ qua đi.

Kim Duyên phì cười, đưa tay ngắt nhẹ lên mũi chồng, coi cái mặt bực bội đó buồn cười chết đi được.

Không đáp lại lời nàng, Khánh Vân nhẹ mỉm cười rồi bế Kim Duyên ngồi lên đùi mình, cưng chiều hôn lên đôi môi thơm tho. Hai cánh môi nàng khẽ tách ra để cho chiếc lưỡi uyển chuyển kia chen vào, vật mềm mại điêu luyện rà soát khắp khoang miệng thơm mùi bạc hà càn quấy.

Một tay Khánh Vân giữ lấy đầu nàng kéo sâu vào nụ hôn cuồng nhiệt, ướt át, tay còn lại đã mò xuống dưới chiếc váy vén nhẹ lên. Kim Duyên nhăn mặt, phần vì môi bị chiếm đến khó thở, phần vì chồng trêu ghẹo bên dưới.

- Ưm~ con ngủ.

Kim Duyên nắm cổ tay cô lại muốn đẩy ra, lỡ bé con tỉnh dậy thấy ba mẹ nó làm chuyện này thì thật xấu hổ.

- Không sao, con ngủ rất say.

Nói rồi Khánh Vân vỗ nhẹ đầu nàng, cô đứng dậy đặt vợ ngồi lên ghế, còn mình thì quỳ xuống dưới chân nàng.

Chiếc váy được Khánh Vân kéo xuống ném bừa ra sàn, cái quần nhỏ cũng chịu chung số phận, cô như hổ đói úp mặt vào, bắt đầu mút mát hai mép thịt của nàng.

- A~ ưm.

Kim Duyên sung sướng oằn người nhưng không dám hét lên, phải che miệng lại để không làm con thức.

Hạt đậu, cánh hoa và lỗ nhỏ của nàng đã ướt, giờ bị cô mút càng ướt thêm. Lưỡi Khánh Vân hư hỏng lè qua liếm lại cái lỗ yêu đương của vợ làm phát ra tiếng chẹp chẹp, nàng cong người lên, tay ép sát mặt cô vào vùng hoa viên của mình. Khánh Vân mút mát "em bé nhỏ" của nàng một cách điên cuồng, hai bàn tay mềm mại nhào bóp đôi bánh bao to lớn bên trên, ngón tay cái và ngón trỏ se se hai viên ngọc đỏ hồng làm Kim Duyên thêm hứng tình, ra nước nhờn ào ạt.

- Em... hưm~ chết mất...

Kim Duyên thống khổ trong cơn hứng tình, ánh mắt mờ đục nhìn xuống mái đầu đang ngụp lặn giữa hai chân mình. Nàng rùng mình, đôi lúc nâng hông thuận tiện cho cô chăm sóc.

Chiếc lưỡi mềm vòng qua liếm xung quanh hạt đậu nhỏ, đầu lưỡi muốn chọc cho Kim Duyên ngây ngất như người điên dại, nàng thở gấp, cái mông vặn vẹo liên tục. Khánh Vân đưa lưỡi sâu bên trong lỗ nhỏ rồi thọc ra thọc vào. Cuối cùng, nàng không chịu nổi nữa mà lên đỉnh, bắn ra từng đợt dâm thủy như con suối nhỏ, cô hứng trọn lấy không bỏ sót một giọt nào.

Xong chuyện, Khánh Vân lấy khăn giấy lau sạch cho vợ rồi mặc đồ lại đàng hoàng giúp nàng. Kim Duyên lã người không thèm nhúc nhích, chờ chồng dọn dẹp xong rồi đến bế mình đi ngủ trưa.

Lần trước Khánh Vân đã đổi ghế sofa cho nàng, bây giờ nó đủ rộng để cả nhà cùng nằm ngủ thật thoải mái. Khánh Vân nằm ở bên ngoài, Kim Duyên bên trong và bé con thì ở trên bụng cô vẫn ngủ ngon lành.

Nàng nằm nghiêng qua, tay ôm con gái vuốt ve bé cưng một lúc rồi cũng ngủ thiếp đi. Cả nhà ba người ôm nhau ngủ, một khung cảnh ấm áp khiến ai nhìn vào cũng phải mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận