Quãng đường từ Sài Gòn về đến quê cô kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ, cô và nàng xuất phát sau 4 giờ chiều, giờ cũng trễ rồi. Chiếc ô tô màu đỏ rẽ vào một con đường hoang vắng, hai bên đều là cây cỏ, gió thổi xào xạc lên từng cơn lạnh. Ở hàng ghế sau, Kim Duyên ôm lấy cánh tay Khánh Vân mà ngủ say.
Một lát sau, đã đến được khu nhà dân, đèn ở đây bật sáng không còn cảm giác tối tăm như khi nãy. Kim Duyên thức giấc, hiếu kì nhìn xung quanh, nàng chưa từng được đi về miền quê nên thích lắm.
Xe dừng trước ngõ của con đường làng, Khánh Vân bảo tài xế rời đi sau đó nắm tay nàng đi vào. Con đường này Khánh Vân thuộc nằm lòng, một lát sau đã tới trước căn nhà ba gian có một cái sân rộng, bên trong còn trồng nhiều chậu cây kiểng rất đẹp.
- Ngoại ơi, bé By của ngoại về rồi nè.
Giọng cô lanh lảnh reo lên khi thấy có bóng dáng thân yêu đang ngồi ở bên trong nhà.
Tiếng nói quen thuộc làm cho người bà đang say mê xem chương trình trên TV cũng tạm ngừng lại, vội bước ra ngoài.
- Cục cưng của ngoại, sao mà ốm nheo vậy nè.
Trông thấy Khánh Vân, đôi mắt ngoại rưng rưng vừa mừng vừa xúc động chạy ra ôm lấy đứa cháu nhỏ, bàn tay nhăn nheo mà ấm áp xoa xoa vuốt đôi má trắng trẻo một cách vô cùng nâng niu.
- Dạ con chào bà.
Kim Duyên lễ phép cúi đầu.
- Ngoại, đây là bạn gái của con, Kim Duyên.
Cô không cần suy nghĩ mà liền nhanh miệng giới thiệu, gương mặt hết sức vui vẻ và tự hào vô cùng.
Nghe cháu mình nói xong, ngoại ban đầu có hơi bất ngờ, mắt đăm chiêu nhìn cô gái lạ từ trên xuống dưới. Lúc này Kim Duyên có hơi lo sợ, bối rối nhìn lên cô ấy.
- Con là bé Duyên đó sao? Ở ngoài con đẹp quá ngoại nhìn không ra, dễ thương quá.
Bà cười lên một nét trìu mến, nắm lấy bàn tay Kim Duyên xoa nhẹ. Quả không sai mà, Khánh Vân từng bảo nàng là cục nam châm hút người. Nhìn cử chỉ yêu thương và thái độ vui mừng của ngoại là đủ hiểu, xem ra cô sắp ra rìa nữa rồi.
Thế mà vui. Khánh Vân cười đến tít mắt nhìn hai bà cháu đang tay bắt mặt mừng trước mặt, còn mình tự giác đem hành lý vào rồi đóng cửa lại
- Khang ra đây, con Vân dắt bạn gái về nè.
Ngoại hào hứng đi nhanh vào trong buồng gọi ai đó.
- Anh Khang, em mới về.
- Dạ em chào anh.
Kim Duyên nghe cô gọi anh cũng liền cúi đầu chào cho phải phép.
Anh trai họ của Khánh Vân tên là An Khang, con trai của dì Ba, nói là anh chứ là sinh cùng năm với cô.
- Đây là Kim Duyên, bạn gái của em đó anh.
Khánh Vân hí hửng ra mắt người yêu, chưa được bao lâu liền bị anh mình cú vào đầu:
- Dắt bồ về sao không nói trước cho anh mày ra chợ mua đồ về nấu ăn hả?
- A~ đột ngột quá nên em không kịp nói với anh chứ bộ.
Cô bĩu môi nhìn anh, không gặp thì thôi chứ gặp là kiếm chuyện ăn hiếp người ta à.
- Thôi thôi, hai anh em bây um sùm... Duyên vào đây, ngoại múc cháo gà cho con ăn.
Đấy đấy, ngoại chưa gì đã coi cháu gái mình như không khí rồi.
- Đi vô ăn.
Thấy Khánh Vân tròn mắt đứng nhìn hai bà cháu dắt tay nhau vô bếp, anh Khang cười một cái rồi cũng lôi cô vào trong.
.
Đến gần tối khuya thì mẹ cùng dì Út của Khánh Vân mới đi ăn đám ở nhà hàng xóm về. Vừa bước vào nhà, mẹ nghe thấy tiếng cười nói ríu rít của con gái phía sau bếp, liền lật đật chạy vào trong.
Dưới cặp mắt dịu hiền của mẹ, hình ảnh hai cô gái trẻ quấn quýt bên bà trong bếp làm mẹ xúc động không thôi. Con gái cưng của mẹ, nó trở về thật rồi.
- Mẹ~ By thật nhớ mẹ.
Khánh Vân vội chạy đến dang tay ôm lấy mẹ, cảm giác ấm áp mà cô nhớ nhung bao lâu qua, cuối cùng cũng lại có được.
Chứng kiến cảnh mẹ con sum họp, Kim Duyên bồi hồi đến không thể cất nên lời. Nàng cũng nhớ ba mẹ của mình, tiếc là họ đã đi thật xa rồi.
- Lại đây, con gái của mẹ.
Mẹ mỉm cười ngoắc nàng lại, ngay lập tức ôm cả hai đứa nhỏ vào lòng. Kim Duyên nghẹn ngào ôm chặt mẹ, dòng nước ấm nóng vô thức chảy xuống đôi má đến ướt đẫm.
- Mẹ... mẹ ơi.
Nàng mím chặt môi mình lại để ngăn không cho khóc thành tiếng, mới ngày đầu về quê chồng đã khóc rồi, thật ngại quá đi mất.
- Ngoan, từ giờ mẹ cũng là mẹ của con nha?
Dù chỉ mới nói chuyện với Kim Duyên thông qua điện thoại, nhưng từ lâu mẹ đã coi nàng như là con gái của mình rồi. Đứa nhỏ này đã chịu quá nhiều tổn thương rồi, cho nên mẹ rất muốn yêu thương con dâu như là con ruột vậy.
- Dạ mẹ.
Kim Duyên gật đầu lia lịa, đôi mắt lại long lanh nước. Trong vòng tay mẹ thật ấm.
- Trời ơi con có mắt không mà quen con nhỏ này vậy?
Bầu không khí đang lắng đọng, sướt mướt thì bỗng dì Út bước vào và phá tan nó.
- Dì? Sao dì nói vậy?
Khánh Vân giật mình, ngạc nhiên nhìn thẳng vào dì.
- Không có nói với con.
Dì Út lướt qua Khánh Vân, gạt cô ra rồi cầm lấy tay Kim Duyên, tỏ vẻ thương cảm:
- Cháu dì nó lớn xác chứ chưa có nên người, chắc yêu nó con cực lắm hả? Nó có hay chọc ghẹo hay ăn hiếp con không? Thương quá trời à, nó có lăng nhăng gái gú gì không? Nói dì biết dì xử nó cho con.
Tự nhiên dì xổ một tràng làm Khánh Vân với Kim Duyên đơ cả người, sao mà nói đúng quá vậy? Khánh Vân đúng là rất thích trêu nàng, lại còn đòi hỏi, lâu lâu ăn vạ như trẻ con, nhưng may mắn là không có lăng nhăng một xíu nào hết.
Kim Duyên bật cười, lắc đầu bênh vực chị người yêu. Tạm thời nàng chưa có muốn kể tội cô ấy, nhưng mà chọc nàng thử đi là biết.
- Dì này, con ngoan lắm á.
Khánh Vân bĩu môi, cái má phồng ra như rất ấm ức. Người ta ngoan hiền thế này mà cứ bị nói xấu hoài, tủi thân ghê gớm.
- Thôi tối rồi hai đứa đi nghỉ đi, mai mẹ dậy sớm ra chợ mua gì ngon ngon về tẩm bổ cho hai đứa ha.
Mẹ dịu dàng vuốt má hai đứa con dấu yêu rồi đẩy đôi trẻ vào phòng.
.
- Uống miếng sữa đi em.
Khánh Vân bước vào phòng với ly sữa ấm trên tay, ngồi xuống giường gọi cái cục đang ôm gối chuẩn bị ngủ kia.
- Hong~ em buồn ngủ lắm.
Nói buồn ngủ chỉ là cái cớ chứ Kim Duyên đang nhõng nhẽo đó, nàng vẫn nhắm mắt, xoay mặt vào trong tường.
- Ngoan ngồi dậy uống sữa, phải uống thì con mới khỏe mạnh được.
Cô không hài lòng nhưng vẫn ôn nhu đỡ cục bột nhão nhẹt ngồi dậy, để nàng ngồi tựa vào người mình rồi đưa ly sữa tới.
Kim Duyên được cưng đương nhiên rất thích, ngoan ngoãn hé miệng cho chị người yêu chăm mình. Ly sữa nhanh chóng đã cạn sạch, Khánh Vân gật gù hài lòng rồi cúi xuống hôn môi nàng, tiện thể liếm sạch vết sữa còn vươn trên khóe môi mềm mềm. Ngon quá!
- Chị nghỉ đi, để em tự làm được rồi.
Thấy Khánh Vân cầm ly sữa định đem dẹp nàng liền níu lấy tay cô, muốn giành lại.
- Vợ ngoan ngủ đi, em không cần phải làm gì hết.
Khánh Vân lắc đầu không chịu, đỡ nàng nằm xuống giường, vuốt nhẹ mái tóc óng mượt một cái rồi cô mới đi ra khỏi phòng.
Một lát sau Khánh Vân quay trở lại, tắt đèn rồi cô trèo lên nằm kế bên nàng ôm vào lòng. Hiện tại Kim Duyên chưa có buồn ngủ do lúc chiều đã ngủ nhiều rồi, nằm trên giường buồn chán nên chọt hết chỗ này đến chỗ khác trên người Khánh Vân. Cặp má mềm như bánh bao nè, cái miệng dẻo quẹo của cô nè, ngực Khánh Vân cũng thật căng tròn, bóp rất thích.
Ôm cái cục nghịch ngợm trong tay, Khánh Vân không khỏi buồn cười khi nàng đang khám phá khắp nơi trên người cô, cứ như con mèo tìm thấy cái gối mềm vậy. Loay hoay một hồi, cúc áo của cô bị mở lúc nào không hay, vừa nhìn xuống liền bị mèo con cạp một cái ngay trên vùng da thịt trắng nõn, chắc là hiện lên dấu răng rồi đó.
- Đói bụng hả em?
Khánh Vân trề môi, búng nhẹ lên trán em người yêu quậy phá của mình.
- Nghe nói trước đây chị là cao thủ sát gái hả? Vậy chỗ này đã có người khác thử qua rồi.
Đột nhiên giọng Kim Duyên trầm hẳn đi, buồn buồn tựa đầu vào ngực cô.
- Không có, chỗ đó chỉ cho một mình em thôi.
Khánh Vân cười nhẹ, vỗ vỗ tấm lưng của nàng an ủi. Đúng là cô từng qua lại với nhiều người thật nhưng chưa hẹn hò với ai trước kia, nàng chính là mối tình đầu tiên và duy nhất. Thân thể này cũng vậy, Khánh Vân muốn giữ cho người mình thực sự yêu thương.
- Nhớ nha! Để em mà thấy con nào sớ rớ là em đánh bầm mình chị.
Kim Duyên nghe xong thì rất thỏa mãn, nhưng cũng hù dọa người yêu mình chút đỉnh, xong lại cười khúc khích.
- Dạ nhớ, vợ của tôi dữ quá đi à.
Bụp
Vừa nghe xong chữ "dữ", Kim Duyên liền đấm vào ngực Khánh Vân để cho cô biết thế nào là dữ.
- Đấy, mèo con hung dữ.
Mà người này nhây thật, vẫn không sợ, tiếp tục thè lưỡi trêu nàng.
Kim Duyên lườm Khánh Vân bằng cặp mắt sắc như dao, một giây sau đã há miệng gặm phần thịt mềm nơi vòng một của cô. Mặc kệ cho người kia có đau hay không, nàng càng nghiến chặt như muốn cắn đứt miếng thịt ra mới thôi.
- Á! Đau quá vợ ơi.
Mặt Khánh Vân co rúm lại khó coi khi phải chịu đựng cơn đau do nàng "ban tặng", thế mà không hề dám đẩy con mèo hung dữ đó ra. Tại sợ làm cục cưng đau đó, mà cục cưng không thương người ta gì hết, huhu.
Cảm thấy người kia đã đủ khổ sở, nàng mới tạm tha cho. Nhưng mà cô vẫn đau nha, in dấu răng sâu hoắm đỏ lòm luôn rồi. Khánh Vân muốn rớt nước mắt, tay xoa xoa quả đào tội nghiệp của mình. Chơi dại ghê, chọc mèo con giận chi không biết.
- Ngủ đi.
Kim Duyên hôn lên mũi cô, cái này là vừa đấm vừa xoa nè, mà đấm đau quá còn xoa có tí sao đủ.
- Ơ... không liếm cho chị đỡ đau hả?
Tay Khánh Vân vẫn đặt ở ngực, ngơ ngác nhìn em yêu hành hạ mình xong thì lại vô tình xoay lưng lại.
- Tự đi mà liếm.
- Em~
- Nói nữa tôi cắn luôn bên còn lại á.
Rồi Khánh Vân cũng cam chịu số phận nhỏ bé đáng thương của mình, ông bà có câu "đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão" cho nên cô đâu có gan làm khác. Thôi thì cứ an phận cưng chiều vợ yêu hết cuộc đời vậy.
Cô ôm lấy nàng từ phía sau, yêu thương hôn lên mái tóc thơm tho mềm mại. Bàn tay đặt nhẹ lên bụng nàng, nơi có cục bông nhỏ của hai đứa, thật là mong chờ ngày bé cưng ra đời.
Kim Duyên cũng lim dim đôi mắt rồi, cuộn mình trong vòng tay ấm áp mà yên bình chìm vào giấc mộng đẹp. Hôm nay nàng đã rất hạnh phúc, hy vọng ngày mai và sau này cũng sẽ như vậy.
.
.
.
Lúc đầu mình định viết fic này trong khoảng 10 chương thôi mà sao càng viết nó càng dài vậy nè??? 🤔🥲
6
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...