Chân Tình Tôi Mệt Lắm

Ở một góc phố nào đó mà ít ai nhớ tên thật của nó, mà người ta hay gọi là phố Ngàn Hoa và cái tên đầy thơ mộng này xuất phát từ vẻ đẹp về đêm của con phố. Người dân ở đây chẳng biết từ bao lâu đã giữ gìn thói quen treo những ngọn đèn nhỏ rực rỡ dọc khắp những hàng cây xanh, khi đèn được thắp sáng, chúng long lanh như hàng ngàn bông hoa lấp lánh tỏa xuống phố. À không chỉ có thế, người ta còn trồng cả một vườn hoa thu nhỏ giữa lòng phố. Chính vì nét đẹp độc đáo ấy, nơi đây đã trở thành địa điểm vui chơi của nhiều người, đặc biệt là giới trẻ.

Tại đây, người ta hay nhắc tới một tiệm bánh nổi tiếng mang tên Dynie đã có thâm niên trên 30 năm, cô chủ tiệm hiện tại là Nguyễn Huỳnh Kim Duyên. Nàng sở hữu một vẻ đẹp dịu dàng pha chút đáng yêu, thuần khiết và ngọt ngào tựa như những món bánh chính tay nàng làm ra. Và người ta còn quý Kim Duyên ở tính cách hoạt bát, năng nổ của nàng, một cô gái chỉ cần nhắc đến là thấy cả một bầu trời tươi sáng.

- Chị ơi, lấy cho em một bánh mochi matcha đi ạ, một phần nước chanh mật ong nữa.

Vị khách hàng nhí chồm lên chỉ chỉ vào tủ bánh bắt mắt, thích thú lựa chọn món yêu thích của mình.

- Rồi có ngay.

Rất nhanh sau đó, dĩa bánh ngọt cùng ly nước đã được hoàn thành, đưa ra trước cặp mắt háo hức của đứa trẻ nọ.

- Dạ em cảm ơn ạ.

- Cô chủ ơi, hai phần tiramisu chanh dây nha!

- Dạ có ngay.

Tiệm bánh mỗi ngày đều đông khách ra vào như thế, cả cô chủ và nhân viên đều bận bịu vã cả mồ hôi nhưng cũng thật lấy làm vui mừng. Công việc làm bánh của Kim Duyên không thể nói là dễ dàng, trước đây chỉ bán bánh tại chỗ, nhưng sau này lại mở cả dịch vụ đặt trước, đôi khi nàng phải thức khuya dậy sớm để hoàn thành kịp đơn hàng cho khách.

Tuy vất vả là thế, nhưng đó lại là công việc yêu thích nhất của Kim Duyên, hơn nữa tiệm bánh này còn là tâm huyết cả đời của bà ngoại nàng. Mỗi lần nhìn thấy gương mặt hài lòng của khách hàng khi nếm món bánh của mình, trong lòng Kim Duyên bỗng hạnh phúc đến lạ kì.

Mà dạo gần đây nàng có chú ý đến một vị khách, không phải là cố tình đâu mà là do người ấy quá đặc biệt. Mỗi tuần cô ấy đều ghé vào thứ tư và thứ bảy, khoảng bốn giờ rưỡi chiều và luôn chọn một góc yên tĩnh cạnh cửa sổ. Phải nói sao ta? Một người phụ nữ rất xinh đẹp, cao ráo, phong cách ăn mặc giản dị nhưng vẫn toát lên cái gì đó rất sang trọng. Có vẻ là một người rất giàu có, mà đáng chú ý nhất là vẻ mặt lúc nào cũng trầm tư của cô ấy.

- Em nhìn gì vậy? Bộ thích người ta hả?

Người vừa khều Kim Duyên là Lệ Hằng, chị ấy là quản lí kiêm luôn công việc pha chế của quán nàng.

- Ơ không... làm gì có.

Kim Duyên bối rối lắc đầu, má cũng đỏ lên rồi, nàng làm gì có thích người ta đâu, chỉ thấy lạ nên tò mò thôi mà.

- Mà cô ấy đẹp thật ha? Hay là chị cua thử?


Lệ Hằng cười cười, giương con mắt sáng ngời lên nhìn tới người phụ nữ hấp dẫn trước mặt hai người bọn họ. Người đẹp như thế, ai mà không muốn chứ.

- Thôi đi, lo làm công việc của chị.

Nhưng chị mới vừa định bước ra đã bị cô chủ nhỏ vỗ cái bộp vào vai, kéo tay chị lại vào trong.

Lệ Hằng nhếch môi khinh bỉ, rõ rằng mới vừa nói không thích người ta mà.

.

Buổi tối hôm ấy, ngoài trời đổ mưa như trút nước, Kim Duyên quyết định đóng cửa quán sớm rồi dọn dẹp một chút. Nàng lau đến cái bàn cuối cùng nằm trong góc quán, cạnh khung cửa sổ bây giờ đã phủ một màn nước mờ ảo. Chỗ này chính là nơi yêu thích của vị khách đó, bất chợt nàng thấy tấm danh thiếp rơi dưới chân bàn, liền nhặt nó lên xem.

- Nguyễn Trần Khánh Vân, phó giám đốc sao?

Tự nhiên Kim Duyên cảm thấy mình thật tài giỏi, đoán trúng phóc, người phụ nữ ấy quả không phải người bình thường mà.

- Em coi gì đó?

Ở lại cùng nàng còn có Lệ Hằng, chị ấy sống một mình nên thường không về sớm.

- Chị nhìn nè.

Lệ Hằng nhận lấy tấm thẻ nhỏ màu xanh dương nhạt từ tay nàng, xem qua rồi khóe môi giật giật, khẽ cười:

- Kim Duyên cơ hội của em đây rồi, mau cua cô ta đi, em cũng xinh đẹp mà.

Chị vỗ vỗ vai Kim Duyên khích lệ, trong đầu vẽ ra viễn cảnh đứa em của mình trở thành phu nhân nhà họ Nguyễn trong tương lai, chẳng phải rất tốt sao? Vậy thì nếu chị có lỡ gặp khó khăn đều có thể nhờ vả nàng ấy.

- Thôi đi, người như vậy làm gì đến lượt em.

Kim Duyên bĩu môi, thụt vào hông chị một cái. Suy nghĩ linh tinh là giỏi.


- Biết đâu được.

Lệ Hằng nhún vai, trên đời này chuyện gì mà không thể xảy ra chứ, đến bão lớn còn có thể đột ngột đổi hướng nữa mà.

.

Trời đã ngớt mưa hơn một chút, Kim Duyên bước xuống xe buýt, lấy cây dù trong túi ra che lên mình. Nhà nàng cách đây chỉ vài trăm mét, đi bộ qua hai con hẻm là tới rồi.

Hai bên đường đều vắng vẻ, lâu lâu có vài chiếc xe máy qua lại, ánh đèn cũng mập mờ không nhìn rõ. Nhưng hình ảnh một người phụ nữ ngồi trú mưa dưới mái hiên của một tiệm sửa xe đã đóng cửa lại thu hút đôi mắt nàng, Kim Duyên nhíu mày, như có ai đó thúc đẩy nàng đi về phía đó.

- Cô gì ơi.

Kim Duyên phẩy phẩy tay trước mặt người đó, giọng nhẹ nhàng gọi xem có cần giúp đỡ gì không.

Người phụ nữ đó ngước lên, cả người ướt mèm, gương mặt phờ phạc, đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn nàng. Để ý thấy trên tay còn cầm một chai bia đã cạn, hình như say rồi. Thật trùng hợp làm sao, chính là vị khách mang đến cho nàng cảm giác đặc biệt đây nè. Mà bây giờ cô ấy khác xa với lúc sáng một trời một vực.

- Nhà cô ở đâu vậy? Tôi đưa cô về.

Lòng tốt của Kim Duyên lúc này trỗi dậy mạnh mẽ, nàng cúi xuống đỡ cô ấy lên, nhưng mà khó quá à.

Khánh Vân xiêu vẹo bám vào người Kim Duyên, bây giờ cô chẳng còn ý thức được nhiều nữa, chỉ thuận theo người ta như bản năng. Cơ thể mệt mỏi đổ ập lên người Kim Duyên làm nàng chới với, rơi luôn cả cây dù trên tay.

- Nè chị, tôi tốt bụng giúp chị mà giờ tôi ướt nhẹp luôn rồi nè.

Nàng chọt chọt lên vai cô ấy, nhưng hình như là ngủ mất tiêu rồi.

Đã tốt thì cũng phải tốt cho chót, Kim Duyên lắc đầu thở dài, nhưng vẫn khệ nệ lôi Khánh Vân về nhà mình. Bình thường nàng từ trạm xe buýt về nhà mất có vài phút, nhưng hôm nay lại tận 20 phút mới tới nơi, đã vậy còn bị ướt nữa chứ.

Nhà nàng tuy không to nhưng vẫn đầy đủ, có một lầu và một cái sân vườn nhỏ trồng đủ thứ loại hoa. Tới trước cổng, nàng ấn cô ngồi xuống ghế đá trước nhà rồi lục túi lấy chìa khóa. Sau đó lại một lần nữa lôi cô lê lết vào trong, mệt quá rồi, nàng quăng đại cô ấy lên ghế sofa rồi đi thay đồ.

Xong xuôi cả rồi, Kim Duyên mới ra ngoài chỗ Khánh Vân, thấy cô ấy ướt như chuột lột cũng không nỡ bỏ mặc, kẻo chết trong nhà nàng thì xui xẻo. Kim Duyên tặc lưỡi, cởi áo khoác, giày vớ của cô ra rồi lại dùng hết sức bình sinh lôi vào phòng ngủ kế cầu thang. Đây là phòng của ngoại, nhưng mà bà đã đi về quê vài hôm rồi.


Để Khánh Vân ngồi trên ghế tựa, nàng vội vàng lên phòng mình lấy quần áo cùng khăn xuống. Còn tốt bụng lau mặt, tay chân cho cô rồi thay ra bộ quần áo. Chết tiệt! Ai mượn cơ thể cô đẹp quá vậy hả? Người ta suýt là xịt máu mũi rồi nè.

- Chị ngủ ở đây nha?

Rồi nàng đỡ cô nằm lên giường, đắp chăn lại. Kim Duyên hỏi vậy thôi chứ rõ biết cô ấy đâu có nghe được, ngủ say như chết, bị người ta lột đồ cũng không biết.

- Mẹ~ mẹ ơi.

Bỗng nhiên Khánh Vân nắm tay nàng lại kéo xuống, miệng còn lẩm nhẩm nói mớ.

- Á tôi không phải mẹ chị.

Kim Duyên giật nảy mình khi bị cô ấy ôm eo, dụi dụi vào ngực mình. Say rượu hay là biến thái vậy hả? Người ta còn "con gái" á nha, đừng có làm bậy.

- Mẹ ơi... By muốn về với mẹ.

Đôi môi mỏng khẽ khép mở, khóe mắt cô vô thức chảy ra hàng nước trong suốt, mặt mày càng đỏ lựng.

Thấy vậy, Kim Duyên có chút mủi lòng, nàng ngồi xuống bên cạnh sờ tay lên má cô gạt đi dòng nước mắt. Rồi dịu dàng nói:

- Chị nhớ mẹ sao?

Kim Duyên cay cay khóe mắt. Nàng từ năm lên mười đã mồ côi cha mẹ trong một vụ tai nạn, suốt 16 năm là một tay bà ngoại nuôi nấng nàng. Không biết hoàn cảnh Khánh Vân thế nào, nhưng nghe cô ấy gọi mẹ khiến nàng cũng chạnh lòng.

.

Sáng hôm sau Khánh Vân thức dậy với cái đầu hơi ê ẩm, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô mệt mỏi ngồi dậy, nhìn xung quanh thấy không quen thuộc chút nào, cố nhớ xem hôm qua sau khi uống say đã làm gì nhưng chẳng tài nào nhớ nổi. Vô tình cô nhìn thấy khung ảnh để trên đầu tủ cạnh giường, đó là hình của một cụ bà và một cô gái trẻ tuổi. Nhìn quen quen... là cô chủ tiệm bánh Dynie đây mà.

- Chị thức rồi đó hả? Có mệt trong người không?

Đúng lúc này thì Kim Duyên bước vào, đem theo một cái bàn chải đánh răng và khăn mặt.

- À không, cảm ơn cô đã đưa tôi về.

Khánh Vân lắc đầu, đứng dậy, dù có hơi choáng váng một chút nhưng cũng không tới nỗi.

- Chị đánh răng rửa mặt đi, đồ của chị tôi giặt rồi, lát nữa tôi đưa cho.


Nàng đưa đồ cho cô ấy rồi rời khỏi phòng.

Bây giờ Khánh Vân mới nhìn lại mình, đã thay bộ đồ hoàn toàn mới, cả đồ lót bên trong cũng vậy. Bỗng chốc cô nóng mặt, cơ thể mình gìn giữ 28 năm nay, chỉ trong một đêm đã bị người ta thấy hết.

.

Giờ chỉ mới hơn 8 giờ sáng, tiệm bánh để Lệ Hằng lo là được rồi, cho nên Kim Duyên quyết định xuống bếp nấu chút đồ ăn sáng. Tủ lạnh nhà nàng luôn đầy đủ thức ăn, bà ngoại bao giờ cũng chu đáo cả, kể cả đồ ăn vặt đều mua sẵn cho nàng.

Vì không biết Khánh Vân khẩu vị thế nào, thấy còn một bịch bánh mì, nàng chỉ chiên tạm trứng và xúc xích, chắc ăn được mà ha. Dọn thức ăn ra bàn, Kim Duyên còn rót hai ly nước cam để sẵn chỉ chờ cô ra ăn. Sao tự nhiên nổi hứng chăm cho người ta chi vậy nè?!

Chỉ vài phút sau, Khánh Vân đã xuất hiện. Thấy cô cứ bối rối nhìn mình, nàng liền mở lời:

- Chị ngồi xuống ăn đi.

- À cảm ơn.

Giờ mà từ chối lòng tốt của người ta thì thật không phải phép, Khánh Vân vui vẻ ngồi vào bàn.

Cả bữa ăn, bầu không khí có hơi ngượng ngùng, hai người chẳng ai nói với ai câu nào. Nhưng sao bữa sáng hôm nay Khánh Vân cảm thấy có chút đặc biệt. Ở nhà, ba luôn dặn đầu bếp chuẩn bị cho cô toàn sơn hào hải vị, ăn riết cũng nhạt miệng, nay chỉ ăn bánh mì với trứng và xúc xích thôi mà lại thấy ngon lạ thường.

- Chị sao vậy? Không vừa miệng hả?

Thấy cô ấy cứ trầm ngâm nhìn dĩa trứng, ăn cũng thật chậm rãi làm Kim Duyên có chút không vui. Nàng nghĩ cô dù gì cũng là người có quyền có thế, ăn ngon quen rồi nên không thích món ăn đơn giản này.

- À không, ngon lắm, đã lâu rồi tôi chưa được ăn ngon như vậy.

Khánh Vân vội lắc đầu, cô nở một nụ cười thật tươi ca ngợi. Thật ra chỉ là đang thưởng thức đồ ăn ngon thôi mà.

- Có cần phải nói quá vậy không?

Kim Duyên trề môi, gì mà lâu rồi chưa ăn ngon? Vô lí, nhưng trong lòng nàng thật ra có chút vui vui.

- Tôi nói thật, phải chi ngày nào cũng được như vậy.

- Cảm ơn.

Nàng sắp nở lỗ mũi ra rồi nè, cái miệng người này rất biết cách nịnh bợ người ta nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận