Chân Tình Tôi Mệt Lắm

Khánh Vân gọi taxi để trở về nhà riêng, xe của cô đã để ở công ty rồi với lại hôm nay là chủ nhật, cũng không muốn tới đó. Nơi Khánh Vân ở là một căn hộ chung cư cao cấp, cô mới chuyển tới 1 tuần thôi, phải nài nỉ lắm ba mới cho phép. Gia đình cô vốn sở hữu một vài căn biệt thự đắt đỏ ở Sài Gòn, nhưng Khánh Vân hoàn toàn không muốn ở, cô chỉ cần một nơi nào đó dễ thở một chút.

Chán chường nằm xuống giường, cô bật điện thoại kiểm tra tin nhắn một chút rồi cũng ném nó đại vào góc nào đó. Ai nhìn vào Khánh Vân cũng ca thán, mong muốn có được cuộc sống như cô, con gái cưng của chủ tịch tập đoàn kinh doanh đá quý Laure, chỉ cần búng tay một cái là có tất cả. Khánh Vân chỉ khẽ cười chê họ suy nghĩ quá hạn hẹp. Giàu sang có gì là sung sướng? Trong khi cô phải sống mỗi ngày với chiếc mặt nạ giả dối.

Vốn dĩ sẽ là một cô gái hạnh phúc có đủ tình thương của ba và mẹ, trọn vẹn một gia đình. Nhưng không. Ngay cái ngày cô háo hức cầm giấy báo trúng tuyển đại học về khoe với gia đình, ba mẹ thông báo ly hôn, trái tim Khánh Vân vụn vỡ từ đấy. Ba dựa vào quyền lực của mình giành được quyền nuôi con, mẹ về quê sinh sống. Sau hai năm, ba đưa một người phụ nữ trẻ trung về bắt cô gọi một tiếng mẹ, nực cười, cô ta chỉ lớn hơn cô có 6 tuổi thôi đấy. Và Khánh Vân này chỉ có duy nhất một người mẹ mà thôi.

Khánh Vân cười chua chát cho cuộc đời mình, cô thật bất hạnh. Mỗi ngày, thứ có thể xoa dịu tâm hồn cô chính là cây đàn guitar và những bức tranh do chính tay cô vẽ nên. Ừ, Khánh Vân thích hát, thích vẽ chứ không thích tối mày tối mặt trên văn phòng. Cô thích đi đó đây chứ không phải là ngồi nghe lời giả dối từ những kẻ hay nịnh bợ.

Cô đưa tay vào túi áo lấy ra con hạt giấy ban sáng Kim Duyên đã gấp cho mình, miệng cười ngây ngốc. Đáng yêu quá, cô muốn gặp lại nàng. Không hiểu sao chỉ mới gần nhau một buổi sáng, hình ảnh cô nàng tươi sáng như thiên thần ấy cứ lẩn quẩn mãi trong đầu Khánh Vân.

- Kim Duyên. Kim Duyên sao? Tên thật đẹp mà người cũng thật xinh.

Miệng Khánh Vân lẩm nhẩm như một kẻ ngốc, tay vẫn mân mê con hạt giấy như thứ bảo vật quý giá trên đời. A! Sao lúc ấy không xin số điện thoại của nàng chứ?

Đột nhiên nghĩ ra điều gì đấy, Khánh Vân cười tủm tỉm rồi chộp lấy điện thoại, cô bấm vào cái tên thân thuộc "Mẹ Hạnh yêu dấu"

"Mẹ nghe nè con gái."

Giọng nói dịu dàng phát ra từ điện thoại làm Khánh Vân ấm áp lạ thường, như gạt đi hết những lo toang của cô bao ngày qua.

- Dạ mẹ ơi, con nói mẹ nghe này nè.

Tự dưng cô lại đỏ mặt, ngập ngừng nói.


"Nói đi con."

- Con lỡ thích cô ấy quá rồi, làm sao đây mẹ ơi?

Nói xong, bỗng nhiên trái tim cô đập loạn xạ, hai bên má nóng bừng bừng rồi lăn qua lăn lại như dở người.

"Ái chà, cô nào có thể lọt vào mắt xanh của con mẹ vậy? Thích người ta thì tiến tới đi, còn hỏi mẹ."

Bà Hạnh cười lớn trong điện thoại, chuyện con gái thích phụ nữ, từ lâu bà đã nhận ra rồi nên không có gì bất ngờ cả.

- Mà con với người ta hông có quen biết.

Khánh Vân xụ mặt, gãi gãi mũi. Nghĩ tới nghĩ lui thì cô và Kim Duyên chả có liên quan gì, vả lại chưa chắc gì nàng cũng thích con gái. Sợ nhất là mình cứ lấn tới sẽ làm người ta khó chịu.

"Từ từ rồi quen, ráng lên còn dắt con dâu về cho mẹ."

- Dạ nhưng mà mẹ đừng có nói cho mấy dì biết nha, ngại chết.

Cô gật gật rồi nhỏ giọng dặn dò, mấy dì ở dưới quê mà biết cô có người để thương để nhớ thì thế nào cũng bị tra hỏi, trêu ghẹo suốt thôi.

"Chết, mẹ lỡ bật loa ngoài, dì Út con đang ở đây nè."

Nhưng đáp lại Khánh Vân lại là tiếng cười sảng khoái của mẹ, sau đó hình như còn nghe dì Út hỏi gì đó, cô vội tắt máy.


.

Vào một buổi chiều thứ tư, Khánh Vân sau khi tan làm không nhận lời đi ăn với cấp dưới mà chạy tới tiệm hoa. Cô đi tới đi lui ngắm nghía những bông hoa xinh đẹp, ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi quyết định chọn vài cành lily đỏ. Khánh Vân từng đọc ở đâu đó là "Nếu bạn tặng cho người ấy một đóa hoa lily tức là bạn đang muốn nói với người ấy rằng tình của bạn là trong sáng, thật lòng."

Sau khi nhân viên gói hoa xong và đưa cho cô, Khánh Vân còn mua thêm một tấm thiệp nho nhỏ rồi viết vài dòng chữ vào. Khuôn miệng bất giác mỉm cười khi nghĩ đến người nhận đóa hoa này, hi vọng người đó sẽ thích.

Tài xế đưa cô tới khu phố Ngàn Hoa quen thuộc rồi lái xe đi mất. Khánh Vân mang tâm trạng phấn chấn đi tới tiệm bánh Dynie, trong lòng có chút rộn ràng lẫn hồi hộp.

- Nè nè cô ấy đến kìa, còn cầm theo hoa, hay là có hẹn với ai ta?

Lệ Hằng trông thấy vị khách quen hôm nay có chút khác lạ liền gọi Kim Duyên, hiếu kỳ nói.

- Kệ người ta, chị quan tâm chi.

Còn đối với Kim Duyên thì việc gì không liên quan đến mình, tốt nhất đừng có để ý, phiền lắm. Nàng tập trung lấy ra những cái bánh mới xếp vào tủ kính.

- Kim Duyên à.

Bất ngờ một giọng nói ấm áp vang bên tai nàng, Kim Duyên ngước lên thì đã thấy Khánh Vân đứng trước mặt mình và trông cô ấy có chút dè dặt.

- Dạ chị cần gì ạ?


- Cái này... tặng em, cảm ơn vì chuyện hôm bữa.

Khánh Vân mỉm cười chìa bó hoa ra trước mặt nàng, ngữ điệu có hơi bối rối đến hai má cũng đỏ lên rồi. Là lần đầu chủ động tặng hoa cho người ta, thật ngại.

- Cảm ơn chị nha, mà chuyện đó không có gì phải bận tâm đâu.

Nàng ngại ngùng nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy hoa từ cô ấy, có cần phải khoa trương vậy không? Gặp ai trong hoàn cảnh đó cũng có thể động lòng tốt mà.

- Á à tặng hoa, ý gì đây hả? Thích cô chủ tiệm của tôi đúng không?

Ngay lập tức Lệ Hằng phóng tới, đưa cặp mắt nghi hoặc nhìn hai người bọn họ. Không bình thường xíu nào, muốn qua mắt Lệ Hằng này không có dễ đâu nha.

- Cái chị này, tào lao.

Kim Duyên hai má đo đỏ, thấp giọng nói còn đánh lên tay chị quản lý nhắc nhở.

- Dạ chắc là vậy đó ạ.

Trái với thái độ ngượng nghịu của Kim Duyên, bên này Khánh Vân vô cùng thẳng thắn gật đầu, xong rồi nhìn nàng cười tươi rói hơn cả hướng dương dưới nắng.

Nhưng mà Khánh Vân đâu nào biết được, chính nụ cười đó của cô đã khiến trái tim của một cô gái đập nhanh bất thường. Kim Duyên vội cúi xuống giấu đi biểu cảm ngại ngùng của mình, lòng đầy suy nghĩ. Gì đây? Chắc không phải mình thích cô ấy đâu ha? Tại cổ đẹp quá thôi.

- Sao tim em đập mạnh vậy Duyên?

Trong lúc nàng đang lăn tăn trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì từ khi nào bàn tay của Lệ Hằng đã đặt lên ngực trái nàng, chị ấy còn bất ngờ nói lớn nữa.

- Không có mà, em vào đây chút.


Kim Duyên giật mình, vội đẩy tay chị ra rồi ôm bó hoa chạy vụt vào bên trong để tránh đi cái tình huống khó xử này.

Để lại đó là Khánh Vân ngơ ngác nhìn theo, gãi đầu khó hiểu. Tự nhiên lại bỏ chạy, người ta còn chưa gặp được quá 10 phút nữa mà.

- Chắc là nó ngại á, 26 tuổi rồi mà như gái mới lớn.

Lệ Hằng chỉ biết lắc đầu cười trừ. Cô chủ nhỏ của chị cái gì cũng lanh lợi, chứ đụng tới chuyện tình cảm là nhát như cấy.

- Mà chị ơi, cho em hỏi cái... Kim Duyên có người yêu chưa ạ?

Sau một hồi ngập ngừng, không biết mình có nên hỏi hay thôi thì Khánh Vân cuối cùng mới dốc can đảm mở miệng. Cô nghĩ mình nên hỏi trước cho chắc, nếu nàng là hoa đã có chủ rồi thì nên né đi.

- Lúc trước thì có nhưng chia tay lâu rồi, tệ lắm... mà khuyên em thật nha, nếu em theo đuổi Kim Duyên thì làm ơn hãy nghiêm túc, con bé dễ tổn thương lắm.

Giọng điệu Lệ Hằng bỗng nhiên nghiêm túc hơn ban nãy, cẩn thận dặn dò cô gái đối diện. Chị ở cạnh Kim Duyên đã ngót nghét 8 năm, chia sẻ với nàng đủ thứ buồn vui trên đời, cũng nắm rõ nhiều chuyện quá khứ nàng đã trải qua. Kim Duyên đối với Lệ Hằng như là một đứa em gái bé nhỏ, chị sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn hại đến nàng ấy.

- Dạ em biết rồi.

Khánh Vân gật đầu, đôi môi mím chặt nhìn đến cánh cửa đã đóng chặt. Tuy cô không biết trước đây Kim Duyên như thế nào, nhưng cũng lọ mọ đoán ra mối tình cũ của nàng không mấy suông sẻ. Cô cũng không hấp tấp, cứ để mọi chuyện tự nhiên là cách tốt nhất.

.

Ngồi bên trong phòng nghỉ, Kim Duyên vẫn ôm bó hoa ly trên tay ngắm nghía, đến lúc này mới phát hiện ra có tấm thiệp nhỏ nhét ở bên trong. Nàng mở nó ra xem, đôi mắt lay động bởi hàng chữ gọn gàng, xinh xắn "Tối thứ 7 này tôi có thể hẹn em đi ăn tối không? Nếu em đồng ý hãy nhắn tin cho tôi." Và kèm theo một dãy số điện thoại ở dưới.

Kim Duyên chớp chớp mắt, nàng không ngu ngốc đến nổi chẳng nhận ra Khánh Vân có tình ý với mình. Nhưng mà nàng sợ lắm, chuyện tình cũ đã để lại trong tâm trí nàng một nỗi ám ảnh không hề nhỏ.

Cho dù đã trải qua 4 năm rồi, nhưng ngay lúc này để tiếp nhận một người khác vẫn thật khó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận