Chân Lý Thuộc Về Tay Ai

Chương 2:

Cách Cách dắt Chân Lý len qua đám người đi đến quầy bar, hùng hổ nói với hai người đẹp ăn mặc như thục nữ: "Chỗ này chúng tôi đã ngồi trước rồi, không thấy ly rượu vẫn còn đặt ở đây à?"

Đương nhiên hai cô thục nữ kia không thể lời qua tiếng lại một cách thô thiển được, bởi không ai muốn cãi vã trước mặt người đàn ông vô cùng phong độ kia, như vậy mất mặt quá. Vì vậy bọn họ đành quay đầu trợn mắt nhìn hai người chằm chằm, sau mới thức thời cầm ly rượu bỏ đi.

Tô Cách Cách kéo Chân Lý ngồi xuống, hất cằm về phía bàn Bùi Giai: "Thấy thế nào? May là chị đây đã chiếm chỗ này từ lâu, có phải tầm nhìn nơi này tốt nhất không?"

Chân Lý gật gù, góc độ này không phải vị trí chính diện nên mặc sức mà ngắm, chẳng cần kiêng kỵ gì, với lại có thể bao quát mọi vẻ đẹp của mục tiêu mà họ tăm tia. Đúng là tốt không gì bằng.

Chân Lý ngăn Tô Cách Cách định đưa ly rượu lên miệng uống, gọi cho cô ấy một ly Mojito khác: "Không được uống thứ còn thừa lại sau khi quay lại bàn."

Tô Cách Cách gật đầu: "Ôi mình quên mất."

Chân Lý gọi cho mình ly soda. Cô không hề có hứng thú với chuyện tình một đêm sau khi say xỉn, càng không thể chịu được việc lếch thếch nôn mửa khắp nơi. Rượu còn chưa kịp đưa đến thì một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh lam ôm sát người, quần trắng ngà, mang giày thể thao đi đến bên cạnh Chân Lý, nghiêng người dựa vào quầy bar.

"Chào người đẹp, tôi mời em một ly nhé?" Người đàn ông này cũng khá đẹp trai. Nếu vào lúc bình thường, không chừng Chân Lý sẽ để mắt đến anh ta, chỉ tiếc đêm nay đã có viên ngọc quý bày ngay trước mắt rồi.

Tô Cách Cách nhìn lướt qua người đàn ông không thức thời này, ngay cả danh hiệu "đàn ông nhân dân tệ" còn không đủ tư cách thì đừng có ở đây làm chuyện xấu hổ.

"Cảm ơn, không cần đâu." Cách Cách lạnh lùng đuổi kẻ ong bướm quấy rầy Chân Lý đi chỗ khác.

Chân Lý liếc sang Cách Cách, giơ ba ngón tay với cô ấy.

Lần này cô Chân quả là phá kỷ lục rồi, mới ngồi xuống ba phút thôi đã có đàn ông đến làm quen, có thể thấy tuyệt chiêu "xinh đẹp như hoa" của cô lại tiến bộ thêm một bậc. Tô Cách Cách đã ganh tỵ với vẻ mặt kia của Chân Lý đến mức vô cảm, chẳng buồn lườm lại cô, mắt vẫn nhìn chăm chăm nam thần phía trước.


"Có thể nào đừng mở miệng là nam thần này nam thần nọ không, không thấy sến hả?" Chân Lý than vãn.

Tô Cách Cách huých bả vai vào vai Chân Lý: "Vậy gọi là gì, anh Kim Cương sao?"

Tô Cách Cách là kiểu phụ nữ một lòng mơ mộng được gả cho đại gia giàu nứt đố đổ vách, lại còn hợp lực với cô tranh đoạt gia sản với các anh chị em khác trong gia tộc. Đáng tiếc là cho đến nay cũng chỉ có mỗi đại gia bán than bụng bự như đang mang thai tám tháng sẵn lòng cho cô ấy tiêu tiền như nước. Còn đại gia kim cương gì đấy thì chẳng thấy tăm hơi đâu.

Tô Cách Cách nhìn đàn ông không phải cân đo bằng đô-la thì cũng bằng nhân dân tệ. Chẳng hạn như người đàn ông trước mắt này, anh ta cao ít nhất một mét tám, cân nặng tạm thời không ước tính được, bởi vì có người mặc quần áo thì trông gầy nhưng cởi ra lại có cơ bắp.

Với hình thể của người này mà xét theo nhân dân tệ thì đã qua được vòng loại của Tô Cách Cách. Trái lại, nếu đánh giá là đô-la thì cô ấy đã nhăm nhe bổ nhào vào người ta rồi, nếu là vàng thì cô ấy sẽ không cất bước nổi nữa, còn là kim cương ư... Cho đến nay, Tô Cách Cách và Chân Lý vẫn chưa gặp được kiểu đàn ông lý tưởng dát kim cương, hoặc nói thẳng ra là với tầm cỡ của hai cô thì chưa đủ trình gặp được người như thế.

Tuy nhiên, đêm nay là một ngoại lệ. Chưa nói đến thiệp mời của 818 đã rất khó lấy được, Bùi Giai trước mắt họ đây còn không phải là mẫu đàn ông dát kim cương đấy sao? Có điều người ta là chậu đã có hoa, xác suất họ muốn trở thành "kẻ thứ ba" gần như là 0, Tô Cách Cách cũng không muốn lãng phí hơi sức nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng đối với người bên cạnh Bùi Giai, cả Chân Lý lẫn Tô Cách Cách đều chú ý đến mười ngón tay không hề đeo trang sức của anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Này, hỏi cậu đấy." Tô Cách Cách bất mãn lại huých vào người Chân Lý.

Chân Lý vốn đang suy nghĩ miên man và ngơ ngẩn với mười ngón tay thon dài sạch sẽ kia thì suýt bị cú huých của Tô Cách Cách làm ngã khỏi ghế.

Nghiên cứu về thế giới sinh vật quá nhiều, Chân Lý khó tránh khỏi thói quen hay đắn đo nên dùng sách lược tìm kiếm bạn tình thế nào để gien của mình có thể thành công di truyền cho đời sau.

"Chắc là gien biết đi." Chân Lý trả lời.

Chân Lý không giống Tô Cách Cách, cô nàng nhìn đàn ông chủ yếu chú trọng đến khả năng kinh tế, còn Chân Lý lại nhìn mặt và... khả năng sinh sản!

Theo giang hồ đồn đại thì ngón tay đàn ông dài hay ngắn cũng có liên quan đến khả năng làm chuyện ấy, ít ra về điểm này thì anh ta đã qua cửa.


Về phần khuôn mặt thì Chân Lý thấy hết sức cân xứng, có thể đánh giá là đẹp trai trong mắt loài người, lại cho thấy được sự khỏe mạnh của cả dòng tộc nếu xét theo góc độ của động vật, không bị xâm hại nhiều bởi ký sinh trùng, vi khuẩn gây bệnh hay chất độc hại gì. Gien của anh ta cực kỳ tốt, thích hợp làm đối tượng cung cấp nhiễm sắc thể Y trong quá trình thụ tinh.

Để thuận tiện cho việc xưng hô, cả hai thống nhất gọi anh ta là Mr. G, mà ngụ ý của chữ G chính viết tắt của từ gien.

Chân Lý bắt đầu quan sát từ phần cổ của Mr. G trở xuống một cách trắng trợn. Đôi mắt Tô Cách Cách như thể được tích hợp ứng dụng quét mã vạch, cũng đang quan sát đánh giá quần áo và đồng hồ đeo tay trên người anh ta.

"Áo và quần đều không nhìn ra là hiệu gì, không giống hàng hiệu nổi tiếng, cũng không phải loại đặt may riêng, nhưng tuyệt đối không phải là hàng chợ. Chất liệu vừa nhìn đã khiến người ta thấy thoải mái." Tô Cách Cách nhận xét.

Chân Lý đồng ý: "Xem ra là kiểu đàn ông theo đuổi cuộc sống thư thái chứ không thích khoe mẽ hàng hiệu."

"Có lẽ giày của anh ta cũng là mua ở mấy cửa hiệu nhận làm giày theo yêu cầu." Tô Cách Cách tiếp tục nhận xét, "Mấy tiệm kiểu đấy làm một đôi giày cũng phải mất ba tháng, nếu chi tiết tỉ mỉ nữa thì khéo có khi phải tốn nửa năm ấy, thông thường sẽ không phục vụ tầng lớp người bình thường đâu. Ít ra phải là dạng giàu ba đời mới qua lại thân thiết với những cửa hiệu đấy, qua đó chứng minh anh ta chính là kiểu giàu từ trong trứng nước."

Ánh mắt Tô Cách Cách càng lúc càng phát sáng, trong khi Chân Lý vẫn điềm tĩnh ung dung. Người đàn ông ngậm thìa vàng từ trong bụng mẹ mặc trang phục thoải mái, ngồi yên đấy nên cũng không đánh giá được dáng vóc ra sao, điều duy nhất có thể xác định chính là khi ngồi eo không ngấn mỡ, song lại không biết cơ bụng có mấy múi, đường V-cut có đủ gợi cảm hay không, hơn nữa chân lại khá dài.

Chân Lý hận không thể tích hợp chức năng rà soát gien vào mắt mình. Sau cùng, khi đã chắc chắn bản thân không tài nào thấy được đường V-cut của đối phương, Chân Lý mới dứt khoát đứng dậy: "Mình vào nhà vệ sinh cái đã."

Tô Cách Cách "ừ" một tiếng, thật ra thì cô ấy cũng muốn đi nhưng sợ mình vừa đứng dậy sẽ bị những người phụ nữ khác cướp mất chỗ ngồi. Đám phụ nữ xung quanh giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, phía sau lại liên tục có thêm khá nhiều gương mặt lạ lẫm xuất hiện, ai nấy đều thèm thuồng vị trí có góc nhìn hoàn mỹ này của họ từ lâu rồi.

Chân Lý đi vòng qua quầy bar, đến chỗ có khoảng cách gần với Mr. G nhất thì bước chậm lại. Nhìn gần, anh ta quả thật vẫn là kiểu 360 độ không góc chết, tuy nhiên tuổi tác dường như hơi lớn, cô đoán chừng anh ta cũng tầm ba mươi. Thông thường tuổi thọ bình quân của đàn ông thấp hơn phụ nữ vài tuổi, cho nên anh ta vẫn không mấy phù hợp làm một nửa còn lại của cô.

Nhưng Chân Lý biết rất rõ, tuổi thọ chẳng là gì to tát cả. Nếu tìm một người trẻ tuổi, nói không chừng gã đó ra ngoài gái gú lại chết bất đắc kỳ tử. Thôi tóm lại là đàn ông lớn tuổi tốt hơn, nhu cầu ít, một tuần chỉ cần hai ba lần là đủ, tỷ lệ vào đồn cảnh sát cũng sẽ thấp hơn rất nhiều.

Đời làm sao có chuyện gì vẹn cả đôi đường chứ, Chân Lý thở dài. Cô mới vừa về chỗ ngồi thì lại có một người đàn ông đến tán tỉnh, dáng vẻ đối phương quá 'dừ' mà còn để râu, hiển nhiên không phải gu của cô. Chân Lý cười lịch sự rồi từ chối thẳng thừng. Trái lại Tô Cách Cách hăm hở uống một hớp rượu: "Để chị lên, không được tranh với chị, vất vả lắm mới bắt được cá lớn."


Chân Lý nhướng mày cười: "Phải xem bản lĩnh mỗi người thế nào."

"Này, Chân Cục, cậu chẳng có tình nghĩa chị em gì cả, có phải bạn bè không đấy." Tô Cách Cách oán trách.

Chân Lý chỉnh lại dây váy mình: "Vì tình mà trở mặt với bạn bè thì có là gì chứ."

Tô Cách Cách quay người giơ ngón giữa với Chân Lý, sau đó giẫm đôi giày cao gót lóc cóc ra chiến trường. Dũng khí có thừa nhưng chỉ thiếu mỗi may mắn, chưa đến ba giây cô nàng đã ủ rũ quay về, tinh thần sa sút như bị giội nước lạnh. Chân Lý cười trên nỗi đau của người khác hệt như một con hồ ly tinh.

Tô Cách Cách véo thật mạnh vào gương mặt mịn màng của Chân Lý, tức giận nói: "Cậu giỏi thì thử đi."

Chân Lý gạt tay Cách Cách ra: "Đối phó với đàn ông thì phải dùng đầu óc."

Tô Cách Cách cười khanh khách: "Chân Cục à, để mình nhắc cho cậu nhớ, xưa nay cậu chưa từng có kinh nghiệm yêu đương gì đấy nhé. Bày đặt nói mấy lời thánh kinh tình yêu với mình à? Chỉ là lý luận suông thôi!"

Chân Lý không muốn bàn luận vấn đề sách lược với kiểu phụ nữ bị hormone làm mê muội đầu óc, chỉ biết đâm đầu lao về phía trước như cô bạn mình.

Bùi Giai và Mr. G ngồi chưa được bao lâu thì toan đứng dậy ra về. Chân Lý nhanh chóng kéo Tô Cách Cách vì 'thất tình' mà cam chịu tiếp chuyện với một tên tầm thường: "Đi thôi."

Trong bãi đỗ rất nhiều xe xịn, chẳng thể nào đoán được Mr. G lái chiếc nào. May mà Chân Lý nhanh mắt thấy được bóng dáng của anh ta, cô đẩy Tô Cách Cách: "Đến bắt chuyện đi, đừng trách mình không cho cậu cơ hội. Lần này cậu mà thất bại nữa thì mình sẽ ra tay đấy."

Tô Cách Cách bị Chân Lý đẩy như vậy nên không còn đường lui nữa, đành lúng túng vuốt lại tóc, lấy can đảm tiến đến làm quen với Mr. G.

Một chiếc xe của hãng nội địa phổ thông thường xuất hiện trên phố sáng đèn lên. Chân Lý ngồi xổm xuống giả vờ thắt lại dây giày, lấy ra một vật nhỏ từ trong túi xách và dán vào sàn xe kia. Đây chính là ưu điểm của việc mang giày xăng đan cột dây đấy.

Tô Cách Cách lần nữa chán nản tay không quay về. Có điều cô ấy đã bị đả kích quen rồi, Chân Lý chẳng buồn lo lắng cho tâm hồn mạnh mẽ của cô ấy đã chịu tổn thương nhường nào. Tô Cách Cách trông dáng vẻ Chân Lý khoanh tay tựa người vào thân xe liền tức tối: "Được lắm, cậu có ngon thì lên đi. Nếu cậu thành công thì sau này chị sẽ không gọi cưng là Chân Cục nữa."

"Được thôi!" Chân Lý nhìn về phía đuôi xe đang chạy đến cuối bãi đỗ, "Series gì thế?"

Tô Cách Cách lập tức báo cáo dòng xe và giá tiền, sau đó tặc lưỡi bĩu môi khinh rẻ: "Chỉ lái chiếc xe có một hai triệu thôi, không ngó ngàng đến chị đây thì chị cũng chẳng thèm nhé."


Thế mà Chân Lý lại cảm thấy rất tốt, giá cả vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được: "Vậy cũng tốt, nếu cậu không đánh giá cao khả năng kinh tế của anh ta thì tối nay không tính là thất tình."

Tô Cách Cách lập tức rầu rĩ, sờ cằm nói: "Nhưng với nhan sắc kia thì dù chiếc xe chỉ đáng giá hai triệu, chị cũng có thể chấp nhận mà."

Chân Lý nhìn lướt qua Tô Cách Cách đang mơ mộng viển vông: "Thôi đi, anh ta lái chiếc xe đấy, không chừng còn phải nhờ ba cậu nuôi ngược lại ấy chứ. Để mình 'hốt' vẫn hợp hơn, mình không chê nghèo đâu."

Tô Cách Cách lườm cô. Chân Lý quay người lên xe: "Đừng tự lái xe, thuê người tài xế chở về đi."

Lúc này Tô Cách Cách sực nhớ ra: "Sao vừa rồi người kia lại tự lái xe nhỉ? Anh ta dám lái xe trong tình trạng có hơi men à? Ha ha, chị sẽ báo cảnh sát, ai bảo anh ta dám từ chối chị, hừ hừ. Cho anh ta biết thế nào là 'độc nhất lòng dạ đàn bà'."

Chân Lý ló đầu ra khỏi cửa xe: "Dừng lại đi nào bà cô ơi, người ta uống nước lọc thôi."

Tô Cách Cách đuổi theo đuôi xe Chân Lý rồi hô to: "Cậu hay lắm, quan sát tỉ mỉ đến vậy."

Chân Lý giơ tay khẽ vẫy chào tạm biệt với Tô Cách Cách. Sau đó lại nhìn Tô Cách Cách đang hụt hẫng qua kính chiếu hậu, lòng thầm buồn rầu cho IQ của cô bạn thân.

Khi nãy Chân Lý tập trung cao độ quan sát Mr. G như thế, nào có thời gian để ý xem anh ta uống thứ gì, cho nên cô đã sớm chuẩn bị kế hoạch A lẫn B. Kế hoạch A chính là, nếu Mr. G gọi người lái xe thuê thì cô sẽ thuận nước đẩy thuyền, giả vờ là người lái thuê cho anh ta. Song, lúc này cô đang triển khai kế hoạch B mang tên "theo dõi".

Cơ hội chỉ đến với người đã có chuẩn bị sẵn sàng mà thôi.

Màn hình điện thoại di động hiển thị tín hiệu theo dõi màu đỏ, khóe môi Chân Lý khẽ cong, tổ nghề ra tay sao lại hỏng việc được. Tuy mười, hai mươi năm qua thành phố này luôn thay đổi từng ngày, nhưng đối với Chân Lý đã sống ở thành phố A từ bé thì bản đồ thành phố đã nằm trong đầu cô từ lâu rồi.

Chân Lý quen đường quen nẻo, lái xe băng băng qua phố lớn ngõ nhỏ, cuối cùng bắt kịp chiếc xe hai triệu tệ kia ở một ngã tư sầm uất nhất.

Chiếc xe màu đen không hề nổi bật trong dòng xe cộ, hơn nữa hãng xe này hiện nay quá phổ biến, không cần phải thuộc tầng lớp lãnh đạo mà chỉ cần là dân trí thức cấp cao cũng có thể mua nổi. Mà cho dù là hãng xe phổ biến khắp phố phường thì chiếc xe này vẫn đáng giá hai triệu tệ đấy.

Nhìn thấy đèn đỏ, Chân Lý hạ quyết tâm, cắn răng đạp chân ga vọt lên, tông vào chiếc xe dừng trước mặt một cách điệu nghệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận