Chân Lý Thuộc Về Tay Ai

Chương 1

"Reng, reng, reng." Tiếng chuông điện thoại lỗi thời vang lên trong phòng đọc tạp chí của thư viện đại học A. Chân Lý chuyển sang chế độ yên lặng rồi mới cầm điện thoại ra ngoài nghe máy.
8

"Chân Lý, hôm nay mẹ về nhà ăn cơm tối, con đừng đi đâu đấy." Giáo sư Lương chỉ dặn dò một câu ngắn gọn liền cúp máy.

Chân Lý vô cùng thông cảm cho giáo sư Lương vì lúc nào cũng phải tranh thủ từng giây từng phút. Cô thậm chí nghi ngờ giữa giáo sư Lương và người cha Hiệu trưởng của cô chỉ làm chuyện ấy đúng một lần trong đời, thế là sinh ra cô rồi thôi. Sở dĩ câu nói "giao hợp không mang mục đích sinh sản thì chẳng khác nào đang lãng phí thời gian" được đặt trong ngoặc kép là bởi vì Chân Lý suy luận ra dựa theo tính cách của giáo sư Lương.

Chân Lý bất đắc dĩ day huyệt thái dương bằng ngón trỏ tay phải, còn tay trái thì nhanh nhẹn bấm điện thoại: "Alo, Cách Cách à, hôm nay giáo sư Lương về nước rồi, tối mình không đi được, các cậu chơi vui vẻ nhé."

"Chân Cục, đừng nói thế chứ? Xui xẻo vậy à? Khó khăn lắm mới có được thiệp mời 818, thế mà cậu lại không đi được. Mình thấy thương cho cậu lắm đấy, người chị em ạ." Đầu bên kia điện thoại, Tô Cách Cách cười khúc khích.

Chân Cục là biệt danh của Chân Lý. Tiên sinh Tiền Chung Thư đã từng viết trong quyển "Thành phố bị vây hãm" của mình rằng "Chân lý thì luôn trần trụi". Còn Chân Lý mà mặc quần mặc áo thì cũng giống như quý cô S, chỉ có thể coi là một phần của chân lý. Thế nên biệt danh Chân Cục của cô đã ra đời như thế đấy. Nhưng quý cô S là vì khoe thân lõa lồ nên mới bị tẩy chay, còn Chân Lý lại không hề ăn mặc "thiếu vải" như vậy.

Chân Lý mặc váy trắng in hoa, mái tóc vừa đen dài vừa mềm mượt đến mức có thể quay quảng cáo dầu gội, chiếc kính cận gọng đen che hơn nửa khuôn mặt, toát lên vẻ thiếu nữ ngây thơ chất phác, trông vừa đơn thuần lại dễ theo đuổi. Tóm lại cô là mẫu con gái mà đám con trai yêu thích nhất.

Lúc cô gọi điện thoại, dáng vẻ "gái quê" không chút sức hút in lên mặt kính cửa sổ sát đất, cô quay đầu đi không muốn nhìn thêm phút nào nữa.

Thình lình một nam sinh vừa chạy từ cầu thang bộ lên, thở hồng hộc, "phanh" gấp ngay bên cạnh cô, vang lên tiếng ma sát giữa đế giày cao su và nền đất.


Chân Lý nói chuyện điện thoại xong thì quay lại chỗ ngồi đằng sau chiếc máy tính đặt gần cửa phòng đọc tạp chí. Có sinh viên mới vào quẹt thẻ ở chiếc máy bên cạnh máy tính, một tiếng "ting" vang lên rồi mà cô mãi vẫn không nghe thấy tiếng bước chân rời đi. Cô dời mắt khỏi điện thoại di động, vừa ngước lên đã thấy cậu nam sinh cao một mét tám hệt như chú nai con bị dọa thất kinh, tức khắc chạy đến kệ sách báo giả vờ tìm tạp chí. Thế nhưng cậu ta lại liên tục liếc mắt về phía cô, bộ dạng trông thật ngốc nghếch.

Chân Lý không thích kiểu con trai đơn thuần lắm, bởi vì không tài nào đoán được tương lai họ sẽ trở nên phức tạp thế nào. Cậu ta chừng hai mươi tuổi, đây là độ tuổi mà đám thanh niên luôn có những ý nghĩ đen tối. Tiên sinh Tiền Chung Thư còn từng ví von: Ở tuổi này, đầu óc của họ còn dơ bẩn hơn cả nhà vệ sinh công cộng.

Thay vì nghĩ đây là tình yêu sét đánh, chi bằng nên nói bọn họ muốn bổ túc cho môn giáo dục giới tính ở tuổi dậy thì. Chân Lý chẳng tha thiết với chuyện được yêu thầm như vậy, bởi vì Tô Cách Cách từng phổ cập kiến thức với cô rằng, thông thường đám con trai ở tuổi này chỉ biết sung sướng bản thân thôi.

Năm rưỡi chiều, phòng đọc đóng cửa, Chân Lý cầm túi xách ra về, trùng hợp gặp được bạn học Bạch Tâm Tuệ cũng vừa đi ra từ phòng vi tính. Cả hai đều là sinh viên cần mẫn vừa học vừa làm ở thư viện trường.

"Đến căn tin không?" Bạch Tâm Tuệ hỏi.

Chân Lý gật đầu. Bạch Tâm Tuệ phiền não: "Căn tin số mấy? Chân gà rán ở căn tin số 1 khá ngon, căn tin số 3 thì có món trộn Mao Cai Tứ Xuyên, chọn chỗ nào đây." Đây luôn là vấn đề thường xuyên gặp phải mỗi khi đến giờ ăn.

Trong căn tin số 5 được xem là nhà ăn đẹp nhất thành phố này, ánh tà dương soi vào làn da mỏng manh của Chân Lý, làm nổi bật vẻ đẹp óng ánh mịn màng như lớp thịt quả vải.

Bạch Tâm Tuệ vừa ăn thịt kho trong khay của Chân Lý vừa hỏi thăm: "Chân Lý, cô dùng mỹ phẩm dưỡng da của hãng gì mà da dẻ đẹp thế? Estée Lauder hay là Lancôme? Mỹ phẩm của tôi sắp hết, lại chuẩn bị phải 'cạp đất' nữa rồi."

Ở những năm tháng "nhan sắc chính là chính nghĩa" này, thà đói meo ruột cũng không được thiếu son phấn mỹ phẩm. Hơn nữa, bụng đói còn có thể thuận tiện giảm cân, quả thật một công đôi việc.

"Chẳng phải hãng nào cả, từ nhỏ đã dùng Pechoin đến bây giờ."

Đây là sự thật, bản thân giáo sư Lương cũng dùng mỗi Pechoin, Chân Lý là con gái bà thì hiển nhiên phải dùng theo mẹ. Hiện tại không phải là cô không mua nổi mỹ phẩm khác, mà chẳng qua giáo sư Lương chỉ chấp nhận được việc trong nhà bày biện mỹ phẩm dưỡng da Pechoin và Glycerin dưỡng tay vào mùa đông mà thôi. Giá tiền hai loại này ngang nhau, đều chưa đến mười tệ.


Hồi còn nhỏ, Chân Lý thích làm đẹp lại không hiểu chuyện nên từng dùng tiền tiêu vặt để mua một chai Đại Bảo, thế là giáo sư Lương mời ngay người bạn ở Học viện Y Dược đến "giảng đạo" cho cô hẳn một tiết Hóa học hết sức sinh động. Chung quy lại nội dung chính là: Chi phí sản xuất của tất cả các loại mỹ phẩm trên thị trường đều không vượt quá mười tệ. Kết quả, học xong tiết Hóa kia thì giáo sư Lương cũng thẳng tay cắt giảm tiền tiêu vặt hàng tuần của Chân Lý.

Bạch Tâm Tuệ thầm bĩu môi, cho rằng chắc chắn là Chân Lý nói dối. Có điều người ta không chịu nói thì cô cũng không nên ép hỏi.

"Tóc của cô đẹp quá, vừa dài vừa mượt, không xơ xác giống như tôi." Bạch Tâm Tuệ phiền muộn vuốt mái tóc xoăn hư tổn xấu xí của mình, "Bình thường cô dùng dầu gội gì thế?"

"Bee & Flower." Chân Lý đáp nhanh gọn.

Bạch Tâm Tuệ cười khanh khách, hết Pechoin lại đến Bee & Flower, cô ấy đang khoe mình có vẻ đẹp trời sinh sao?

Chân Lý nhận ra thái độ châm biếm trong tiếng cười của Bạch Tâm Tuệ, thầm lắc đầu phủ nhận. Sự thật là giáo sư Lương muốn bày tỏ lòng yêu nước của mình, cho rằng ủng hộ hàng nội địa là trách nhiệm của mỗi người dân.

Dùng bữa ở căn tin trường, cho dù là mấy cô nàng ăn uống lề mề cỡ nào cũng chưa đến mười lăm phút.

Hai người ăn xong thì tạm biệt nhau, Chân Lý không về nhà ngay mà vòng qua con phố ở cổng sau trường, đến tiệm nail tẩy sạch bộ móng mới sơn tuần trước. Cô không ngờ giáo sư Lương về nước nhanh như vậy, còn đinh ninh bà phải đi những mười ngày nửa tháng cơ. Tiếc thay cho bộ móng 300 tệ vừa mới sơn được mấy ngày đã phải tẩy đi của cô.

Về đến nhà, cô vừa bước vào cửa thì dì giúp việc đã ra đón: "Lý Lý về rồi à, rửa tay ăn cơm thôi, hôm nay dì làm món gà Cung Bảo cháu thích nhất đấy."


"Cảm ơn dì Tiêu, giáo sư Lương về chưa ạ?" Chân Lý nhỏ giọng hỏi.

Dì giúp việc Tiêu Hồng mỉm cười gật đầu. Chân Lý co rút vai, gục đầu ra vẻ chán nản rồi giơ tay giả vờ cắt cổ, khiến dì Tiêu Hồng phải che miệng cười.

Chân Lý thay giày rồi đi thẳng về phía phòng sách, gõ cửa cóc cóc, lặng lẽ chờ giáo sư Lương lên tiếng.

"Vào đi." Giáo sư Lương ngẩng đầu khỏi máy tính, quan sát Chân Lý ba giây rồi lại nhìn màn hình, vừa gõ chữ nhanh thoăn thoắt vừa cất lời: "Sao tóc con dài quá vậy? Mỗi ngày gội đầu phải tốn bao nhiêu thời gian để sấy khô thế? Lần trước mẹ đã bảo phải đi cắt tóc rồi mà, sao giờ vẫn còn nguyên thế kia?"

Chân Lý nhìn kiểu tóc già khú đế của giáo sư Lương, nghĩ ngợi có khi bản thân phải cạo trọc đầu mới có thể khiến giáo sư Lương hài lòng.

"Con bận làm thí nghiệm, viết luận văn và đi làm nữa mà." Chân Lý giải thích.

Giáo sư Lương nghe thế bèn tháo kính ra và đặt xuống bàn, day đầu mày nói: "Nói đến thí nghiệm, viết luận văn mẹ mới nhớ, con làm đến đâu rồi? Đã học tiến sĩ bảy năm rồi còn chưa tốt nghiệp, con nói xem cả ngày từ sáng đến tối con đã làm những việc gì? Không biết rằng lãng phí thời gian là đồng nghĩa với tự sát à."

Mười lăm tuổi Chân Lý đã đỗ vào đại học, học liên thông lên bậc Thạc sĩ – tiến sĩ phải mất tám năm mới tốt nghiệp. Vì vậy, lẽ ra cô vẫn còn một năm nữa mới tốt nghiệp, song giáo sư Lương lại không hề nghĩ như vậy.

Giáo sư Lương vô cùng thất vọng: "Lý Lý, lúc bé con đâu có thế này."

Hồi bé Chân Lý thế nào nhỉ? Tiểu học là Liên đội trưởng, là học sinh "Ba tốt" cấp thành phố, đoạt giải nhất cuộc thi Olympic và cuộc thi Toán cúp Hua Luogeng, chương trình văn nghệ Quốc tế thiếu nhi hàng năm đều là cô làm người dẫn chương trình, còn là kiểu học sinh được chọn lên đọc diễn văn ngày tốt nghiệp...

Suốt quãng thời gian từ tiểu học đến trung học đều nhảy lớp liên tục, mười lăm tuổi thi đỗ vào hệ liên thông Thạc sĩ – Tiến sĩ của đại học A đứng đầu trong nước, ba năm đầu còn giành được học bổng giá trị cao nhất. Sau đó, lịch sử huy hoàng của bạn học Chân Lý đã dừng lại ở năm mười tám tuổi. Hiện nay cô được liệt vào hàng ngũ những nhân vật tầm thường trong biển người.

Lúc ăn cơm, giáo sư Lương hỏi Chân Lý: "Nghe trưởng ban quản lý thư viện bọn con nói, mấy hôm trước có một chàng trai đến trường tìm con à?"


Trưởng ban quản lý thư viện là bạn học cũ của giáo sư Lương, khá bảo thủ, nhất là với quan hệ nam nữ. Trong khi pháp luật hiện nay đã cho phép sinh viên đại học đủ tuổi kết hôn, thì ông vẫn một mực cho rằng đấy là kiểu yêu sớm của học sinh tiểu học.

"Dạ, đó là bạn đại học của con, mấy hôm trước bọn con có hẹn ăn uống với nhau."

Chân Lý thành thật khai báo.

Giáo sư Lương "ừ" một tiếng: "Lý Lý, trước khi tốt nghiệp đừng có mải mê yêu đương, bây giờ chuyện quan trọng nhất với con là làm nghiên cứu. Đến khi con tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài học tiếp bậc Tiến sĩ. Tuy môi trường nghiên cứu khoa học trong nước đã có tiến bộ nhưng vẫn có hạn."

"Mẹ, con đã hai mươi hai tuổi rồi đấy." Chân Lý lý luận, "Bạn học của con đã có người kết hôn, thậm chí còn có một người làm mẹ luôn rồi." Thế mà Chân Lý đây vẫn bị áp đặt lệnh cấm yêu đương. Con gái nhà người ta ở độ tuổi này, cha mẹ đã lo sốt vó đi tìm đối tượng cho xem mắt khắp mọi nơi rồi ấy chứ.

Kết hôn thôi mà, sớm mua nhà thì sớm làm giàu.

Giáo sư Lương cau mày: "Lý Lý, bây giờ là thời đại nào rồi? Lẽ nào giá trị của phụ nữ chỉ nằm ở kết hôn sinh con sao? Con cũng đang học Tiến sĩ, chẳng lẽ không hiểu được giá trị cuộc đời mình ư? Con phải biết người Trung Quốc đầu tiên giành được giải khoa học Nobel chính là một phụ nữ đấy."

Chân Lý hiểu, người nghiên cứu khoa học ai mà chẳng mơ ước giành giải Nobel. Nhưng thực chất những người đạt giải Nobel nhiều năm qua chưa hẳn đã có thực lực xứng tầm, thậm chí có người hoàn toàn nhờ vào may mắn, kết quả về sau đã dấy lên không ít chuyện đàm tiếu. Thế nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc giáo sư Lương lấy họ ra để tạo áp lực cho Chân Lý.

Có vẻ như kỳ vọng của giáo sư Lương quá cao xa so với tầm với của cô, dù có kiễng chân vươn tay cũng không chạm đến được, nên Chân Lý đã thay đổi. Trước năm mười tám tuổi, cô luôn là học sinh "Ba tốt", cô con gái "Ba tốt". Song, từ năm mười tám tuổi trở về sau, thời kỳ thanh xuân nổi loạn của Chân Lý đã vô tình kéo dài đến vô hạn vì không có được sự dẫn dắt đúng đắn.

Những chuyện giáo sư Lương không cho phép cô làm thì cô lại một mực muốn làm.

"Mẹ, con nghe nói độ tuổi sinh con tốt nhất của phụ nữ là năm hai mươi tư tuổi, như vậy có thể cống hiến cho nhân loại những gien di truyền xuất sắc. Con cảm thấy thời điểm này suy nghĩ đến vấn đề cá nhân cũng bình thường thôi. Nếu đợi nước tới chân mới đi tìm đối tượng thì không kịp nữa. Vả lại, mẹ dạy con làm việc gì cũng phải có kế hoạch hẳn hoi mà, huống chi sau khi kết hôn sinh con xong, con lại càng có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào việc nghiên cứu." Chân Lý lập luận.

Giáo sư Lương đẩy gọng kính: "Bằng chứng đâu? Có số liệu hay luận văn nào có thể chứng minh hai mươi tư tuổi là độ tuổi tốt nhất không? Số lượng điều tra thực tế có đủ không? Đừng nói với mẹ là con đọc ở tạp chí nhé. Chân Lý, mẹ vô cùng thất vọng về con. Từ lúc nào mà con trở nên tin tưởng mù quáng, không màng đến căn cứ khoa học gì cả vậy? Con có biết đây gọi là ngu muội vô tri không." Giáo sư Lương là tín đồ khoa học chân chính, bất kể việc gì cũng phải nói chuyện dựa vào khoa học, "Nếu con thật sự muốn sinh con thì mang số liệu đến đây nói chuyện với mẹ. Mẹ chỉ tin vào chứng cứ thực nghiệm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận