Chạm Vào Tim Em - Hi Dạ Bất Mị

Editor: Gà

Chín giờ sáng, việc đầu tiên Tịch Dĩ An làm trước khi bước vào văn phòng là để mấy trợ lý, thư ký báo cáo công việc.

Tuần lễ thời trang Xuân/Hè đang cận kề, tiếp nối là sự kiện "Thế giới chi dạ" được tổ chức hai năm một lần, gần đây toàn bộ Thế Đình đều trong tình trạng thần kinh căng chặt, sẵn sàng chiến đấu.

"Ba giờ chiều có một cuộc phỏng vấn của tạp chí kinh tế tài chính, kết thúc lúc bốn giờ. Đây là những câu hỏi mà bên tạp chí đã soạn gửi đến sáng nay, mời ngài xem trước, nếu không có vấn đề gì tôi sẽ trả lời lại cho bọn họ."

Tịch Dĩ An tiếp nhận văn kiện, văn phòng rộng lớn bỗng rơi vào im lặng.

Đến khi cô xem xong đáp lại: "Cứ vậy đi."

Sở Vân Úy báo cáo sự kiện cuối cùng: "Cô Phạm Miểu của Thành Uẩn ngày hôm qua đã gọi đến hỏi thăm lịch trình của ngài, muốn đặt lịch hẹn gặp." Người Phạm gia chưa bao giờ được đặt vào vị trí ưu tiên của Tịch Dĩ An, hơn nữa đó cũng không phải vấn đề quan trọng, hôm qua nhận được cuộc gọi này Sở Vân Úy cũng không lập tức báo lên, mà để mãi đến cuối cùng hôm nay mới nhắc đến.

Quả nhiên, Tịch Dĩ An căn bản lười phản ứng, một câu đã giải quyết dứt điểm: "Sau này không cần báo cáo những chuyện không cần thiết."

Đồng nghĩa, chuyện nhà họ Phạm không quan trọng.

Chờ những thư ký khác đều đã ra ngoài, chỉ còn Sở Vân Úy ở lại, cô ấy mới hạ giọng đề cập đến một chuyện không tiện nói trước mặt người khác.

"Tịch tổng, Trịnh Dung liên hệ với tôi, bà ta muốn thư mời hạng A của "Thế giới chi hạ."

Tịch Dĩ An không ngẩng đầu: "Không thể."

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Sở Vân Úy đã sớm dự đoán được đáp án, gật đầu, chuẩn bị rời đi thì bị gọi lại.

"Buổi chiều phỏng vấn xong, cô mời luật sư Ngô đến văn phòng tôi."

Sở Vân Úy biến sắc, lập tức đoán ngay được Tịch tổng muốn ra tay.

Vẫn là đại Boss cao tay, không đánh đã khiến một Thành Uẩn cường thịnh từ đỉnh cao rơi xuống vũng bùn mà không cần đổ máu.

Trịnh Dung này không phải ai khác mà chính là giám đốc sáng tạo của Thành Uẩn, đồng thời cũng là tình nhân số một của chủ tịch Phạm Thành Công, còn sinh cho ông ta một đứa con trai.

Lúc còn trẻ Trịnh Dung đã ra nước ngoài, bà ta bước ra xã hội cũng có chút tài cán, kể từ khi gia nhập Thành Uẩn đã được Phạm Thành Công trọng dụng, một đường leo lên vị trí hiện tại.

Sau khi mẹ Tịch Dĩ An qua đời, Trịnh Dung tưởng rằng bà ta sẽ kế thừa vị trí bà Phạm thứ hai. Ai biết rằng bản thân lại bại trong tay một phụ nữ nông thôn thiếu văn hóa, người đã giành được sự ưu ái của ông cụ Phạm nhờ vào việc khúm núm nhẫn nhục chịu đựng, Trương Ngọc Quyên.

Trương Ngọc Quyên không có bản lĩnh nhưng bụng tốt, sinh được một trai một gái. Trong mắt lão Phạm, cháu trai sinh ra để kế thừa tài sản của Phạm gia, cháu gái bù đắp cho những thiếu sót của bà mẹ, thông minh và có năng lực.


Những năm này, vì giành giật quyền lực ở Thành Uẩn, Trịnh Dung và Phạm Miểu có thể nói là tranh đấu đến một mất một còn.

Sau khi Thành Uẩn phát triển hơn, Phạm Thành Công đã giao toàn bộ lĩnh vực thời trang cho Trịnh Dung, còn mình thì chuyên tâm dấn thân vào các lĩnh vựa khác, khi thì đầu tư bất động sản, lúc lại tài chính – chứng khoán, một lòng muốn kiếm chác những khoản lợi nhuận kếch xù mà hoàn toàn bỏ mặc lĩnh vực thời trang vốn có.

Cho nên, làm ngơ để mặc tình nhân và con gái đối đầu với nhau, náo loạn đến mức Thành Uẩn rơi vào con đường ngày hôm nay.

Vẫn là Trịnh Dung cao tay, ăn cơm nhiều hơn Phạm Miểu mấy năm, biết rõ không thể dựa vào đàn ông, con trai bà ta vẫn đang du học ở nước ngoài không giúp được gì nên bèn la liếm qua lại với Thế Đình bên này.

Tịch Dĩ An nhân tiện ném cho Trịnh Dung một mảnh vải, quạt gió đổ vài thìa dầu, bất tri bất giác lột mất mấy lớp da của Thành Uẩn.

Thừa dịp Thành Uẩn chưa sụp đổ hoàn toàn, đã đến lúc tìm một cơ hội đem cổ phần trong tay bán ra ngoài. Lấy lại tất cả những gì thuộc về Thế đình, của mẹ cô và cả cô.

Từ nay về sau, Thành Uẩn và cô không còn một nửa xu quan hệ. Ngay cả khi, cái tên đó là của mẹ cô.

Đáng tiếc, người đã không còn ở đó.

Vậy thì suy cho cùng cũng chỉ còn cái hư danh không đáng một đồng.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Dạo gần đây, có thể nói Thương thiếu xuân phong đắc ý.

Có vài người trong giới mời anh cũng không bị từ chối, đặc biệt dễ nói chuyện.

Khoảng thời gian này Tịch Dĩ An hơi bận rộn, Thương Yến Bạch biết điều không hẹn trước với cô, cũng may đồ ăn sáng mỗi ngày cô đều nhận.

Lần thứ hai anh cho người giao bữa sáng lên tầng cao nhất, bắt đầu kèm thêm một bó hoa tươi mới vừa chuyển đến trong đêm, vẫn còn nguyên những giọt sương đọng trên cánh hoa. Hiềm nỗi, khi anh nhắn tin WeChat dò hỏi khẩu vị bữa sáng, Tịch tổng đều đáp lại một câu: [Anh đang nuôi heo à?]

Sau đó không quan tâm đến anh nữa.

Lại qua một ngày, khẩu phần bữa sáng đưa lên tầng cao nhất đã giảm đi rất nhiều. Danh sách các món đa dạng được phân ra mỗi ngày một loại, không lặp lại lần nào.

Riêng Thương Yến Bạch, mỗi ngày đều làm việc và nghỉ ngơi theo lịch trình của Tịch Dĩ An, bữa sáng cũng giống nhau như đúc. Tựa như cả hai đang cùng nhau dùng bữa.

"Ăn sáng với Tịch tổng vài ngày" tâm tình của Thương thiếu rất tốt, cho nên đã đồng ý lời mời của một số người trong vòng phú tam đại không thân thiết lắm.

"Người làm mướn" Hồ Vi Dịch đang xuất ngoại bàn hợp đồng, chỉ có Tưởng Lâm Việt ở đây. Vừa thoát khỏi một hội nghị, Tưởng Lâm Việt bước vào cửa câu lạc bộ đã nhìn thấy có mấy cậu ấm đang đánh bida cùng Thương Yến Bạch, anh ta gọi một tiếng, "Yến ca."

Thương Yến Bạch đáp lại, đánh ra trái bóng cuối cùng. Xung quanh ngay lập tức vang lên từng đợt vỗ tay trầm trồ khen ngợi.


Thương Yến Bạch không có tâm trạng ăn mừng, trả lại gậy đánh bóng, ngồi xuống hàng ghế dài yên tĩnh với Tưởng Lâm Việt.

Một phú tam đại đi tới mời hai người chơi vài ván, Thương Yến Bạch không đáp, Tưởng Lâm Việt khách sáo nói: "Mấy người chơi trước đi, tôi với Yến Ca cần bàn chuyện làm ăn."

Người kia cũng biết ý, dặn người phục vụ chiêu đãi thật tốt rồi rời đi trước."

Thấy xung quanh không còn ai khác, người vốn muốn bàn chuyện làm ăn Tưởng Lâm Việt hắng giọng, nhỏ tiếng buôn chuyện: "Yến ca, dạo này tiến triển thế nào?"

Thương Yến Bạch đang xem điện thoại, không để ý lời của anh ta: "Tiến triển cái gì?"

Tưởng Lâm Việt: "Thì... chuyện theo đuổi Tịch tiểu thư ấy!"

Đúng lúc Thương Yến Bạch đang xem vòng bạn bè trống rỗng của Tịch đại tiểu thư, đầu ngón tay khựng lại, mặt không biểu cảm nói: "Cũng ổn."

Ổn là ổn thế nào?

Hận không thể gắn camera trên người Thương Yến bạch 24 giờ để theo dõi quá trình theo đuổi của anh, Tưởng Lâm Việt không bỏ cuộc tiếp tục hỏi: "Đồng ý chưa?"

Thương Yến Bạch lúc này mới chịu nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ: "Tưởng dễ theo đuổi vậy à?"

Tưởng Lâm Việt: "... Ngài là Thương thiếu đó! Người tình trong mộng của các cô gái Hải Thị! Hotboy Hải thị! Quý ông độc thân hoàng kim! Vậy mà còn chưa theo đuổi được xem có hợp lý không?"

Thấy mặt Yến ca càng ngày càng thối, chỉ số thông minh của Tưởng Lâm Việt rốt cuộc cũng online.

"À phải, dù sao cũng là Tịch đại tiểu thư, khó theo đuổi là chuyện bình thường! Không khó theo đuổi đã không phải Tịch tiểu thư rồi! Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn! Yến Ca, cố lên, em tin tưởng anh~".

Thương Yến Bạch: "..."

Buồn nôn.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Thông báo WeChat bất chợt vang lên.

Một giây trước còn mất kiên nhẫn, nhìn thấy tin nhắn đến Thương thiếu lập tức xua tan khí lạnh, dịu dàng tựa như gió điều hòa 20 độ giữa mùa hè nóng như thiêu như đốt.

Tưởng Lâm Việt cực kỳ tò mò, lén liếc sang màn hình điện thoại, Thương thiếu đang tập trung trả lời tin nhắn không hề đề phòng, tình cờ bị đọc hết lịch sử trò chuyện.

[Dĩ An: Không có thời gian.]


[Thương: Được, tối mai thì sao?]

[Thương: Dễ thương.jpg.]

Đây là đoạn trước, không rõ từ lúc nào.

[Dĩ an: Phải họp.]

Cái này vừa gửi tới.

Thương thiếu trả lời rất thú vị —

[Thương: Được rồi (Tủi thân).]

[Thương: Tôi không sao hết dù sao thỉnh thoảng vẫn được thị tẩm.jpg]

Mấy gói biểu cảm này trông rất quen, hình như là của Hồ Vi Dịch thì phải.

Đọc xong đoạn đối thoại ngắn này, Tưởng Lâm Việt sốc không nhẹ, phải uống mấy ngụm nước mới bình phục trở lại. Thương thiếu kiêu căng ngạo man, cao không với tới bên ngoài, sau lưng cũng phải hèn hạ liếm cẩu.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu câu "Cũng ổn" có nghĩa là gì.

Dù sao vẫn là chưa thành công.

Không những chưa thành công mà ngay cả hẹn ăn một bữa cơm cũng khó.

Quả nhiên, Thương thiếu một phút trước còn tương đối dễ nói chuyện, lập tức biến trở lại thành máy lạnh hình người.

"Anh Yến Bạch, anh Lâm Việt, các anh đều ở đây sao?"

Tưởng Lâm Việt nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiên kim Thẩm gia, Thẩm Phức.

Thời gian trước lúc sinh nhật cô gái này, Tưởng Lâm Việt còn gửi quà đến. Anh ta cười khách sáo: "Là Phức Phức à, hôm nay không bận sao?"

Anh ta nhớ rõ bây giờ Thẩm Phức đã tiến vào giới giải trí làm diễn viên.

Phu nhân của người đứng đầu Thẩm gia là Chúc Phi, trước kia từng là nữ hoàng điện ảnh quốc tế, hai người họ kết hôn lần hai, xuất thân không bằng nhau, Chúc Phi ở Thẩm gia phải nói là rất biết cách làm người*, già trẻ lớn bé trong nhà đều được dỗ đến đắc ý.

(*) Nguyên văn "Trường tụ thiện vũ"(長袖善舞): Xuất phát từ cuốn [Hàn phi T], nghĩa là "Người có tay áo dài thì nhảy múa giỏi". Ngày nay người ta dùng "Trường tụ thiện vũ" để ám chỉ có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công, miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.

Đối với cô con gái út được cưng chiều nhất nhà họ Thẩm này, Chúc Phi không tiếc công sức để giúp cô ta mở đường.

Hôm nay Thẩm Phức ăn mặc khá thùy mị, ngồi xuống một bên khác của sô pha, cách Thương Yến Bạch và Tưởng Lâm Việt một khoảng, nhìn qua tương đổi cẩn trọng. Nở nụ cười dịu dàng, cực kỳ khéo léo: "Buổi sáng em mới tham gia một hoạt động thương mại, được nghỉ nửa ngày."

Thẩm Phức nhận lấy ly nước trái cây từ người phục vụ, rụt rè nhấp một ngụm nhỏ, dùng hành động để nhìn trộm Thương Yến Bạch.

Người sau không đáp lại cái nhìn của cô, khiến cô có chút thất vọng dời mắt đi chỗ khác.

Tưởng Lâm Việt lăn lộn thương trường, tình trường nhiều năm, rất hiểu rõ tâm tư của cô gái nhỏ. Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, anh ta không thể bắt anh em của mình xuống đài, càng không thể trơ mắt nhìn một cô gái nhỏ hãm sâu thêm, đành phải cắt đứt tâm tư của cô, gọi cô sang chỗ khác chơi bài cùng những người khác.


Thẩm Phức vẫn luôn nhìn lén Thương Yến Bạch, đang lo lắng không biết nên bắt chuyện thế nào, Tưởng Lâm Việt đã hỏi trước.

Cô không trả lời Tưởng Lâm Việt mà nhìn về phía Thương Yến bạch: "Anh Yến Bạch thì sao? Ngồi ở đây một mình buồn lắm, hay là đi cùng bọn em nhé? Em nghe nói anh chơi bài rất giỏi!"

Tâm trạng của Thương Yến Bạch lúc này đang không tốt, ngay cả đối phó một câu "không đi" cũng chẳng buồn nói, chỉ giả vờ như không nghe thấy.

Tưởng Lâm Việt thở dài, thay anh giải thích: "Tâm trạng Yến ca không tốt, không đi đâu, hai chúng ta đi thôi, anh chơi bài cũng ổn lắm, sẽ dạy cho em."

Vẻ mặt Thẩm Phức càng thêm cô đơn.

Nhìn đôi mắt rũ xuống của Thương Yến Bạch cùng thái độ không dễ lại gần của anh, chứng tỏ tâm trạng đang rất tồi tệ. Nhớ lại vừa rồi bị đối xử lạnh nhạt, chỉ đành rời đi cùng Tưởng Lâm Việt.

Rất nhanh, Thẩm Phức sẽ biết quyết định của mình có bao nhiêu sáng suốt.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Cô đang lơ đãng chơi mấy ván bài, đột nhiên nghe được tiếng quát đè nén lửa giận.

"Cút."

Phòng bao mấy chục người ai chơi theo ý người ấy, xem như an tĩnh. Bỗng chốc không kịp đề phòng vang lên một tiếng như vậy, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn nhìn sang.

Phú tam đại chủ tiệc vừa thấy, đổ mồ hôi lạnh vội vàng chạy đến xin lỗi Thương Yến Bạch.

Vốn dĩ Thương Yến Bạch đang nghĩ đến việc có nên phá vỡ tĩnh lặng này hay không, thẳng thắn hỏi Tịch Dĩ An hẹn gặp bất cứ khi nào cô rảnh. Dư quang nhận thấy một người phụ nữ không quen biết tiến lại gần, mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi anh, chưa nghĩ nhiều đã nói "Đừng làm phiền tôi."

Nhưng cô nàng kia không biết ăn phải gan hùm mật gấu ở đâu, tựa hồ không nghe thấy, lắc eo đi đến trước mặt anh, nũng nịu lên tiếng: "Tiên sinh, sao anh lại ngồi ở chỗ này một mình?"

Nhìn bộ dạng ăn mặc mát mẻ, gương mặt trang điểm đậm kia đoán chắc là người mẫu được cậu ấm ăn chơi nào đó mang đến.

Lúc cô nàng kia chưa hỏi đã định dựa lại gần Thương Yến Bạch, anh mới mất kiên nhẫn đuổi đối phương cút.

Phục vụ vội vàng kéo cô nàng kia ra ngoài, một cậu ấm chú ý tình huống bên này, đột nhiên nhìn thấy cô ả kia thì tái mặt, vội vàng chạy tới nhận lỗi với Thương Yến Bạch.

Bình thường cậu ấm này ra ngoài chơi bời đều dẫn theo một cô bạn gái, hoặc hai ba hay năm người cũng là chuyện bình thường. Bạn gái nhiều một chút dễ dành lấy sắc đẹp tranh giành tình cảm.

Lần này mang theo một cô ả không an phận còn không có kiến thức, không bám theo cậu ấm kia lại không nhận ra Thương Yến Bạch, quan sát thấy cả phòng bao từ phú nhị đến phú tam đại đều phải vây quanh nịnh bợ anh, cho nên mới mât não đi lên định giở trò quyến rũ.

Bị quấy rầy như vậy, nhất thời Thương Yến Bạch mất hứng, đứng dậy bỏ đi.

Tưởng Lâm Việt cũng bỏ lại ván bài đuổi theo đi ra ngoài, trước khi đi anh ta đưa mắt liếc nhìn toàn bộ người trong phòng bao, cuối cùng nhắc nhở phú tam đại kia một câu: "Lần sau nên có mắt nhìn một chút, đừng có ai cũng gọi đến."

Người bình thường chưa nói, nếu đã mời Thương thiếu mà còn dám gọi mấy thứ bát nháo này sao?

Mất hứng.

Gà: Các cô có hài lòng với cơn bão chương này không!?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận