Chạm Vào Tim Em - Hi Dạ Bất Mị

Editor: Gà

Buổi chiều, Tịch Dĩ An ngồi xe cùng Thương Yến Bạch đến viện điều dưỡng Huy Sơn. Thật ra cô không bận tâm lắm vấn đề ngồi xe ai, cùng lắm là đặt xe hoặc bảo tài xế tới đón, nhưng không chịu nổi Thương Yến Bạch "ăn vạ" trên WeChat.

Đầu tiên là hỏi cô dự định đi thế nào, tự lái hay có tài xế đến đón, hầu hết thời gian Tịch Dĩ An đều không tự lái xe vì cô đã quen đi giày cao gót khi ra ngoài, quá rắc rối khi mỗi lần lái xe phải thay sang giày thể thao, vậy nên thẳng thắn trả lời Thương Yến Bạch sẽ gọi tài xế đưa đón.

Người đã khắc chữ "mất hết liêm sỉ" lên trán, Thương thiếu lập tức trả lời lại: "Tịch tổng, ngài xem tôi làm tài xế ổn không?"

Hôm qua vệ sĩ hôm nay tài xế, chẳng biết lần sau sẽ là cái gì nữa. Thậm chí Tịch Dĩ An còn hoài nghi nếu cô từ chối, khả năng anh sẽ làm hỏng xe, mặt dày xin quá giang xe cô.

Cuối cùng cô đành tiếp nhận vị "tài xế" này.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Hôm nay Thương Yến Bạch lái một chiếc xe màu đen tương đối khiêm tốn, xe dừng lại dưới tòa nhà B, anh rất tự giác xuống xe mở cửa giúp Tịch Dĩ An.

Cửa sau mở ra, rất có ý thức của người lái xe.

Tịch Dĩ An nhìn bộ dạng chân chó của anh, nhưng đem so sánh với dáng vẻ khiêm tốn nhã nhặn của người khác, trông cũng không đáng ghét chút nào.

Có lẽ vấn đề ở chỗ ngoại hình và khí chất.

Quách Ngôn Tử từng nói, gương mặt của Thương Yến Bạch có thể khiến mọi người bỏ qua vẻ lạnh lùng quái đản, không coi ai ra gì của anh.

Tịch Dĩ An không ngồi ở hàng ghế sau, mở cửa ghế phụ ngồi lên.

Thương Yến Bạch nhìn bóng lưng cô lên xe, nhướng mày, đóng cửa xe phía sau rồi quay người trở lại chỗ ngồi của tài xế.

Xem ra lần sau có thể lái thử một chiếc xe thể thao ra cửa rồi. Anh còn nghĩ cô sẽ thích ngồi những loại xe có tính an toàn cao, có rèm che sẽ thoải mái hơn. Anh còn dựng vài chiếc xe trong gara riêng ở tòa nhà A, nhưng đó đều là siêu xe, còn chiếc xe đang dùng này do quản lý của Bãi Nguyệt Lượng tạm thời sắp xế.

Khởi động xe, Thương Yến Bạch quan sát Tịch Dĩ An qua gương chiếu hậu, để tránh bầu không khí quá im lặng anh bèn gợi chuyện: "Tôi đã xem thông tin nhà thiết kế em gửi, chọn được mấy phong cách khá hay, tôi sẽ cho ông nội xem thử."

"Ừm." Tịch Dĩ An bất giác nhíu màu, không rõ ràng lắm.

Thương Yến Bạch dù sao cũng là một người khôn khéo, biết có lẽ do cách nói chuyện của mình làm cô không vui, không dám nữa, lập tức chuyển chủ đề.

"Thông tin liệt kê rất rõ ràng, thư ký của Tịch tổng đều có năng lực như vậy sao?"

Vị tài xế này quá trầm mê vào vai diễn không thể tự thoát ra, hết gọi Tịch tiểu thư lại đổi sang Tịch tổng. Nhưng mà tài xế bình thường ai dám hỏi Tịch tổng câu hỏi như vậy chứ.

Tịch Dĩ An nghiêng đầu chống má, câu được câu chăng, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Lúm đồng tiền ẩn hiện, nghịch ngợm nói đùa: "Sao vậy, lần này lại muốn làm thư ký cho tôi à?"

Thương Yến Bạch: "..."

Ý tưởng này không tồi.


"Tịch tổng thiếu thư ký sao? Cũng đúng, tôi có thể kiêm chức vệ sĩ, tài xế, thư ký, chỉ cần trả một mức lương, năng lực lại cao, Tịch tổng có thể suy xét được không?"

Tịch Dĩ An quay đầu, thoáng bắt gặp nụ cười trên mặt anh vẫn chưa kịp thu hồi.

Nhìn một lúc, cô bỗng mở miệng: "Thương Yến Bạch."

Trên đời này có một thứ mà chỉ cần nghe thấy sẽ lập tức sợ hãi, đó chính là thời khắc mẹ bạn gọi tên đầy đủ của bạn. Thương Yến Bạch mồ côi cha từ khi còn nhỏ, mẹ là người không đáng tin cậy, chưa từng nuôi dưỡng cũng như dạy bảo anh. Về phần ông cụ, không có việc gì đều gọi đầy đủ tên của anh, nghĩ nhiều cũng không để bụng. Cho nên, anh chưa từng trải qua loại cảm giác này.

Nhưng đó là lúc trước.

Từ giờ phút này trở đi, anh cũng có.

Từ khi sinh ra cho tới hiện tại đều lớn lên trong sự bảo bọc, một Thương thiếu hoành hành ngang dọc không sợ trời không sợ đất ở Hải thị, thời điểm nghe thấy tên đầy đủ của mình trong miệng Tịch tổng, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Tịch Dĩ An không thay đổi tư thế, tay chống má nhìn anh, vẻ mặt đăm chiêu: "Tôi phát hiện anh thật sự không biết xấu hổ là gì."

Phù ——

Trái tim bé nhỏ đang thấp thỏm của Thương thiếu rốt cuộc cũng quay về vị trí cũ.

Chỉ mắng anh không biết xấu hổ thôi (?)

Miễn không ghét bỏ anh là được rồi.

"Tịch tổng quá khen." Thương Yến Bạch mỉm cười, yên tâm nhận lấy câu "không biết xấu hổ" kia.

Thật sự quá không biết xấu hổ mà.

Tịch Dĩ An bất đắc dĩ quay đầu đi, một lúc sau, khóe miệng bất giác lộ ra một nụ cười nhẹ.

Nghe được tiếng cười này, ý cười trong mắt Thương Yến Bạch càng sâu.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Huy sơn, đến Ôn Trì Viện trước, Tịch Dĩ An vừa xuống xe đã nghe người làm ở đó báo ông cụ Tịch không ở nhà, đã sang Thúy Hồ Viện.

Thương lão tiên sinh mời ông đến chơi cờ và uống trà. Vậy nên Thương Yến Bạch tiếp tục lái xe đưa Tịch Dĩ An về Thúy Hồ Viện.

Thời tiết hôm nay khá mát mẻ, hai ông cụ ở trong nhà cũng buồn chán, đang thư thái ngồi thư giãn ở hậu viện bên hồ nước.

Trông thấy hai người trẻ tuổi cùng nhau đi tới, trong mắt hai cụ ít nhiều đều lóe lên ý nghĩ, còn trong lòng nghĩ cái gì không rõ ràng lắm.

Ông cụ Tịch cảm thấy những gì mình đang nghĩ không chắc chắn lắm.


Về phần ông cụ Thương thì... Hành động lén dựng ngón cái cho Thương Yến Bạch sau lưng có thể đoán ra đại khái.

Bữa tối ăn ở Thúy Hồ Viện, ông cụ Thương đã bảo đầu bếp chuẩn bị từ lâu. Trước khi ăn, hai người định tản bộ bên hồ cùng hai ông cụ, nhưng ông cụ Thương đã lên tiếng bắt Thương Yến Bạch đưa Tịch Dĩ An đi dạo. Cảnh vật ở đây không kém cạnh gì những khu biệt thự sân vườn giá hàng trăm triệu khác.

Mãi cho đến khi bóng dáng hai người trẻ tuổi đi xa, Thương Chí Uân mới quay đầu lại, nhìn thấy Tịch Tế Khiêm sắp "chiếu tướng" mình, vội la lên: "Lão Tịch, ông mới đi rồi mà! Bước nào rồi? Tôi không để ý! Ông đi lại lần nữa cho tôi xem!"

"Tiến cờ không hối hận!" Ông cụ Tịch cười tủm tỉm nói: "Lão Thương, ông không thể bắt tôi đi lại được đâu!"

Thương Chí Uân: "Hừ, do tôi phân tâm thôi!"

Tịch Tế Khiêm: "Hừm, tôi cũng không bảo ông phải phân tâm."

Nói đến phân tâm, tâm trí của ông cụ Thương lại nhảy sang chuyện khác, ông nhìn ông bạn cùng chí hướng trước mặt đầy ẩn ý.

"Lão tịch, lúc nãy ông có thấy không? Hai đứa nhỏ nhà chúng ta cùng nhau đi dạo đó, thật ra cũng có hơi... Bây giờ giới trẻ gọi là cái gì nhỉ? À đúng rồi! Đẹp mắt!"

Còn hơn cả đẹp mắt!

Phải là tướng phu thê!

Cô bé Tịch gia kia vừa cao còn thường xuyên đi giày cao gót, so ra còn cao hơn cả đàn ông bình thường. Vừa hay, Thương Yến Bạch nhà ông cũng cao lớn, đứng giữa đám đông xuất chúng như hạc giữa bầy gà.

Thế này đâu chỉ đẹp mắt bình thường, phải gọi là xứng đôi từ trong bụng mẹ!

Hiềm nỗi, ông cụ Thương không dám nói nhiều mà chỉ cố tình dò la thái độ của ông cụ Tịch.

Thái độ của ông cụ Tịch từ lâu đã rất rõ ràng, ông không can dự vào chuyện tình cảm của cháu gái và tôn trọng lựa chọn của cô vô điều kiện. Tuy trước đây cô đã khẳng định không thích thằng nhóc họ Thương kia.

Nhưng mà cuộc đời ấy à, vô thường lắm.

Ông xua tay lơ đễnh nói: "Tuổi trẻ tràn nhựa sống tất nhiên phải đẹp, kìa lão Thương! Đừng lảng sang chuyện khác, đến lượt ông đi!"

Ông cụ Thương nhìn nét mặt ông Tịch thì biết ông là một người thông suốt và chính trực, cũng không làm những chuyện ép buộc chuyện cả đời của cháu gái.

Cứ để người trẻ tuổi tự mình làm chủ thôi, dù sao con cháu tự có phúc của con cháu.

Tùy bọn chúng vậy.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Chậm rãi đi dạo bên cạnh hồ nước, cô bất giác nhận ra ngày nghỉ của mình đã thực sự đi dạo hai lần cùng Thương Yến Bạch, tâm tình có chút phức tạp.


Ngược lại, tâm trạng của Thương Yến Bạch phải nói là vô cùng phơi phới.

"Tịch tổng, em có biết ông nội tôi rất thích em không."

Tịch Dĩ An gật đầu, mặt không cảm xúc đáp lại.

Thương Yến Bạch không ngừng cố gắng: "Tôi cũng thích em."

Tịch Dĩ An: "..."

Lại nữa.

Câu nói này không được đáp lại.

Không ngoài dự định của Thương Yến Bạch, anh cũng không nản lòng, khóe miệng mỉm cười dịu dàng nhìn cô: "Cho nên, em có bằng lòng cho tôi một cơ hội theo đuổi em không?"

Tịch Dĩ An hơi ngước lên, trong mắt không che giấu cảm xúc nhìn anh.

Thật lâu sau, cô đáp nhẹ bẫng: "Không cho."

Thương Yến Bạch: "..."

Qua loa.

Phát hiện cô dời tầm mắt sang nơi khác, khóe môi hơi nhếch lên, Thương Yến Bạch cũng cong khóe miệng.

"Không sao, tôi có thể đơn phương tuyên bố theo dõi em."

Ý của câu này là: Mặc kệ em có cho anh cơ hội hay không, anh vẫn muốn theo đuổi cô.

Anh nói tiếp: "Nếu Tịch tổng đã không tạo cơ hội, vậy có thể đồng ý với tôi được không, tất cả đều tùy em, tôi chỉ xin được theo đuổi em cả đời là được rồi."

Tên láu cá!

Như vậy có khác gì đã đồng ý theo đuổi đâu, còn theo đuổi cả đời nữa chứ?!

Một lần nữa Tịch Dĩ An trải nghiệm sự vô liêm sỉ của Thương Yến Bạch.

Đi đến ngôi đình giữa hồ, Tịch Dĩ An đứng trước lan can nhìn ngọi đồi xanh thấp thoáng phía xa. Trầm mặc một lúc cô mới lên tiếng, giọng nói dường như đã trở lại vẻ lạnh nhạt ban đầu: "Tại sao anh lại thích tôi?"

Lẽ nào vì cô đã cứu anh một lần sao?

Yêu từ cái nhìn đâu tiên?

Thương Yến Bạch đứng phía sau cô nửa bước, khẽ cụp mắt xuống nhìn đỉnh đầu của cô, nụ cười tràn ngập tình cảm như mặt hồ chậm rãi gợn sóng ngoài đình.

Nhẹ nhàng mà mềm mại.

Anh bắt đầu nhớ lại.

"Kỳ thật, nhiều năm qua đi, phần lớn thời gian tôi đã không còn nghĩ đến em nữa." Trầm mặc một lát, anh nhẹ giọng nói.


Nhưng mỗi khi nghĩ đến cô, mỗi lần gom thêm một chút, ấn tượng sẽ càng trở nên sâu đậm. Cho đến khi khắc vào sâu vào trong ký ức, và trong một số khoảnh khắc nhỏ bé không được chú ý nó đã in sâu vào tận đáy lòng anh. Anh sẽ nhớ đến cô mỗi khi đối tượng khác giới cố gắng tiếp cận anh.

Thương thiếu của Hải thị không phải người trời sinh lạnh bạc, anh cao ngạo tự phụ nhưng không phải người không có gia giáo, ít nhất anh có thể duy trì phong thái quý ông cơ bản khi tiếp xúc với phái nữ.

Từ sau sự cố đó, anh nhận ra rằng thái độ không cần thiết sẽ chỉ mang lại cho anh những phiền toái. Anh bắt đầu lạnh lùng kháng cự bất cứ ai có ý muốn đến gần, phớt lờ và thậm chí trả đũa không thương tiếc khi gặp đối thủ.

Lâu dần thành thói quen.

Nhưng trong những thời khắc đó, anh lại nghĩ đến cô, nghĩ đến con hẻm tối, nghĩ đến những tia sáng mỏng manh hiếm hoi, nghĩ đến cô gái giữa trung tâm vầng sáng ấy.

Khi gặp lại cô lần nữa, e rằng anh đã không còn là một Thương thiếu phong độ của ngày trước.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Cô ấy không giống những người khác.

Không phải năm đó Thương Yến Bạch chưa từng tìm Tịch Dĩ An, dù sao giúp anh chính là đại ân, anh sẽ đền đáp thật xứng đáng. Hiềm nỗi, cô không lưu lại lời nhắn nào. Thương Yến Bạch cũng phần nào đoán được đối phương không muốn anh tìm thấy, lẽ dĩ nhiên càng không cần anh phải báo đáp, vậy nên anh cũng thuận theo không tìm kiếm nữa.

Nhiều năm sau gặp lại, lần đầu tiên nhìn thấy cô, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là ——

Cô thật đẹp.

Thậm chí còn đẹp hơn trước.

Nếu đây được gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, thì cứ cho là vậy.

"Vậy nên, tôi đã nhất kiến chung tình với em, lần hai ái mộ."

Sau cùng, anh mỉm cười sâu kín đưa ra đáp án.

Nghiêm túc không được một giây, anh nhàn nhạt bổ sung: "Thời cổ đại có anh hùng cứu mĩ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp, tuy vai trò của hai chúng ta đảo ngược nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể noi theo rất ổn."

Tịch Dĩ Anh quay đầu lạnh lùng lườm anh một cái, bước ra khỏi đình.

Thương Yến Bạch mặt dày đuổi theo: "Tịch tổng, có thể cân nhắc đề nghị của tôi không?"

"Không nghĩ tới." Tịch Dĩ An không quay đầu lại. "Cứ xem như tôi chưa từng cứu anh đi."

Vẫn sẵn lòng đáp lại anh, chứng tỏ cô không tức giận.

Thương thiếu đã quen nhìn sắc mặt nói chuyện, không chút hoang mang bám theo, đường cong lạnh lùng trên mặt tràn ngập tươi cười.

"Không được đâu, tôi là người có ơn tất báo, Tịch tổng có ơn rất lớn với tôi, chỉ có thể dùng cả thân thể này để báo đáp, không sao đâu, tôi dễ nuôi lắm."

Tịch Dĩ An làm thinh, bước chân không dừng lại.

"Cút."

Đối với một kẻ không biết xấu hổ, tốt nhất đừng nên quá lịch sự.

*

Tác giả có lời muốn nói: Thật không biết xấu hổ, Tịch tổng chạy ngay đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận