Chạm Vào Tim Em - Hi Dạ Bất Mị

Editor: Gà

Bảy năm trước, Tịch Dĩ An vừa hoàn tất khóa học ở Châu Âu vừa tham gia điều hành chi nhánh nước ngoài của Thế Đình.

Đầu hạ năm ấy, cô theo đoàn đội đến Bắc Mỹ để tham dự buổi trình diễn ra mắt sản phẩm mới, đồng thời cũng tìm kiếm một bậc thầy thiết kế đã ở ẩn từ lâu. Trên đường tìm kiếm, Tịch Dĩ An vô tình đụng phải Thương Yến Bạch đang chật vật chạy trốn.

Trị an nước ngoài phức tạp hơn trong nước, vệ sĩ đều phải bám sát bên cạnh không rời. Nửa đường cô đi vào phòng vệ sinh, bắt gặp Thương Yến Bạch đang ở một buồng dành cho nữ trong tình trạng không được bình thường lắm.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Thời điểm đó anh trẻ hơn bây giờ rất nhiều, hàng mày, ánh mắt không mang vẻ sắc lạnh như hiện tại. Tuy cho đến nay Tịch Dĩ An vẫn chưa chân chính chứng kiến vẻ lãnh khốc của anh, nhưng cô vẫn có thể hình dung được.

Tình trạng của anh lúc đó có vẻ không được ổn, đầu óc mất tỉnh táo, không biết là cố ý hay vô tình vào nhầm nhà vệ sinh nữ.

Tịch Dĩ An chỉ cho rằng anh là mấy cậu ấm thích đùa với lửa đến ngày chết cháy, vốn không định quan tâm đến. Nhưng lúc cô xoay người cổ tay đột nhiên bị túm chặt. Anh dùng sức rất mạnh, giống như đang cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Anh nói: "Giúp tôi, tôi sẽ cho cô tiền."

Dừng lại mấy hơi, anh nói tiếp: "Bao nhiêu cũng được."

Sau cùng, Tịch Dĩ An vẫn gọi vệ sĩ vào đỡ anh lên, nào ngờ vừa ra cửa đã kinh động mấy kẻ truy lùng kia.

Đối phương người đông thế mạnh, đám vệ sĩ chỉ đành lần lượt tách ra ngăn cản, lúc Tịch Dĩ An đang cân nhắc có nên giao người ra để thoát thân hay không thì đã bị Thương Yến Bạch nắm lấy tay chạy như điên ra ngoài.

Cuối cùng, anh mất sức và gục ngã trong một con hẻm tối vắng người.

Vào thời điểm đó anh không có bất cứ thứ gì để chứng minh danh tính, cho nên Tịch Dĩ Anh chỉ đành liên lạc với người của mình. Trong lúc chờ đợi còn xảy ra một đoạn nhạc đệm nhỏ, hai kẻ truy lùng đuổi theo đã phát hiện ra bọn họ.

Dạo gần đây Tịch Dĩ An đang học võ phòng thân, đánh cho hai con nghiện kia không đứng dậy nổi.

Sau khi đưa thiếu niên rắc rối không rõ danh tính kia đến bệnh viện xong, Tịch Dĩ An mới biết anh bị hạ dược.

Cô làm việc tốt không để lại tên tuổi, cũng không muốn dính líu gì với người đó nên ngoài việc trả tiền thuốc men thì không để lại bất kỳ tin tức gì.

Gặp lại lần nữa, đêm đó tại quán bar Đêm Trắng.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

...

"Mỹ nhân cứu anh hùng!" Quách Ngôn Tử kinh ngạc vỗ tay, "Không hổ là cậu, Tịch Dĩ An! Chuyện này tùy tiện viết cũng có thể chuyển thể thành một kịch bản phim thần tượng đó! Chắc chắn vai này sinh ra cho cậu luôn!"

Thực ra, Quách Ngôn Tử kinh hãi nhiều hơn là ngạc nhiên. Trăm triệu lần không thể ngờ rằng, vị Thương thiếu như mặt trời ban trưa của Hải Thị mã cũng có thời điểm phải chật vật như vậy.


"Tớ thật sự muốn xuyên vào người cậu lúc đó để xem Thương Yến Bạch thê thảm cỡ nào!"

Tịch Dĩ An cười nhạt, đăm chiêu nói: "Nếu là anh ta, vậy cũng có lý."

"Sao cơ?"

Không có gì đặc biệt, lúc đó cô thiếu chút nữa bị hãm hại, sau này Thế Đình tự điều động người điều tra ngọn ngành sự việc.

Hôm ấy con gái một vị phú hào tổ chức sinh nhật, trùng hợp Tịch Dĩ An đang ở gần đó. Phú hào kia cũng không sạch sẽ, trừ cái vỏ bọc bên ngoài thì sau lưng còn cấu kết với xã hội đen trong vùng để làm ăn phi pháp, dưới tay tất nhiên sẽ có một đám đàn em không đứng đắn bán mạng cho ông ta.

Muốn trách thì phải trách Thương Yến Bạch sinh ra đã mang gương mặt quá thu hút, không cẩn thận dẫn dụ ong đến, mà con ong kia lại biết hại người.

Nghe nói thiên kim phú hào trong bữa tiệc phải lòng một anh chàng đẹp trai, ba lần bảy lượt mời dự tiệc không được nên đã dùng thế lực của cha "mời" anh đến sinh nhật của mình, ý đồ dở thủ đoạn bức người ta đi vào khuôn khổ.

Khỏi cần bàn cãi, người khiến vị thiên kim phú hào nhất kiến chung tình kia chắc hẳn là Thương Yến Bạch.

Thân phận của anh dường như được che dấu rất kỹ, người của Thế Đình không điều tra ra, họ chỉ biết nguyên nhân của vụ náo loạn này là phú nhị đại người Trung Quốc đến Bắc Mỹ bàn chuyện làm ăn.

Không lâu sau đó, trước khi Tịch Dĩ An rời khỏi Bắc Mỹ đã nghe nhân viên nói một bang phái ở Bắc Mỹ bị cảnh sát bắt giữ, hơn nữa còn liên quan đến phú hào nổi danh nào đó.

Tuy không thể trực tiếp xác minh chuyện này có liên quan đến Thương Yến Bạch, nhưng nếu nghĩ theo góc độ hiện tại mà nói thì...

Thương thiếu tiếng tăm lẫy lừng của Hải thị ra nước ngoài bị người ta tính kế, thiếu chút nữa không thể giữ mình trong sạch, nếu không làm gì đó thì chẳng phải là anh.

Thủ đoạn mạnh mẽ dứt khoát như vậy, rất hợp vợi phong cách của anh.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

...

Tán gẫu xong chuyện cũ, đồ ăn của Quách Ngôn Tử đã đến.

Cô gọi phần cho hai người, nhưng Tịch Dĩ An chỉ đồng ý uống chút rượu với cô ấy, kiên quyết không đụng đến xiên nướng.

"Nghiêm khắc với bản thân quá mức là tự hại mình đấy cục cưng à!" Quách Ngôn Tử tha thiết dụ dỗ cô: "Nếm thử đi nào! Hải sản này không béo lắm đâu, cậu ăn một chút cũng không sao mà!"

Tịch Dĩ An vẫn làm thinh, uống hai hớp bia rồi đứng dậy, "Tớ đi tắm đây, cứ từ từ mà hưởng thụ bữa khuya đầy dầu mỡ của cậu đi."

Quách Ngôn Tử sau lưng cô gào thét: "Ngay cả thịt nướng cũng không hấp dẫn được cậu! Thương Yến Bạch là cái gì chứ!"

Đương sự không bình luận thêm, bước chân lên lầu chưa bao giờ dừng lại.

*


"Anh không sao chứ? Còn đi được không?"

Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo như ngọc, lúc xa lúc gần. Anh phải cố gắng rất nhiều mới có thể mở mắt ra, chịu đựng cơn đau đầu miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng của người trước mặt.

Con hẻm tói om, chỉ có một vài tia sáng heo hắt từ ngọn đèn đường lọt vào.

Anh không thể nhìn rõ mặt cô, chỉ biết rằng đường nét của cô được ánh sáng màu vàng bao phủ, tựa như mặt trời nhỏ. Lông mi của cô rất dài, anh đã nghĩ chắc hẳn là một cô gái rất xinh đẹp, giọng nói cũng rất hay.

"Khỉ gió! Mày có chắc thằng đó chạy hướng này không?"

"Tao chắc chắn! Tao thấy nó đi cùng một đứa con gái nữa... Bọn nó đằng kia!"

Anh nghe thấy tiếc chậc lưỡi mất kiên nhẫn của cô, đứng dậy đón đầu tiếng bước chân đầu hẻm đi đến, thuận tay nhặt thanh gỗ bên cạnh lên.

Tạm thời lấy làm vũ khí.

Anh dùng sức nghiêng đầu, chỉ cảm thấy cảnh tượng thay đổi, nhìn không rõ tình huống.

Một tiếng kêu rên nặng nề truyền đến, anh theo bản năng muốn nắm chặt quyền chống người dậy, nhưng lại không thể dùng sức. Bọn chúng biết rõ anh có bản lĩnh nên cho thuốc gấp đôi.

Nếu không phải tin nhầm người, làm sao anh có thể rơi vào một cái bẫy rập đáng xấu hổ thế này...

Vừa nghĩ cách đoạt lại món nợ vừa cố gắng hết sức ngẩng đầu, dịch chuyển nửa người chống lên cây gậy gỗ bên cạnh.

Sau đó...

Nhìn thấy cảnh tượng mà suốt đời này anh không thể quên...

Cô gái mảnh mai giơ chân đá thẳng vào ót một tên thật mạnh, nhân lúc đối phương đang mất sức, trong giây lát cô dùng gậy đánh vào gáy hắn không thương tiếc.

Tên còn lại gầy hơn đã bị cô dùng một cú đá vào cổ.

Mây đen phủ mờ ánh trăng, trong một con hẻm tại góc phố tối tăm.

Tia sáng nhàn nhạt của ngọn đèn đường giữa giao lộ, chia thành từng sợi nhỏ khắc họa đường cong mảnh khảnh của thiếu nữ.

Cô quay đầu lại dưới ánh đèn, vài lọn tóc ngắn ngang vai xõa xuống che khuất nửa bên mặt. Nhưng dường như anh đã nhìn thấy hàng mi của cô khẽ rung.

Cong vút mềm mại, như tinh linh xinh đẹp.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]


...

Chiếc đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng rực rỡ, phản chiếu những mảnh vỡ đầy màu sắc trên bức tường kính. Dưới ngọn đèn, cô từ từ đứng thẳng người. Theo động tác, mái tóc dài ngoan ngoãn lui tới sau tai, lộ ra sườn tai trắng nõn.

Cô khẽ quay đầu lại, đôi mắt hạnh đào trong trẻo, phảng phất như đang chất chứa ngọn núi tuyết nhiều năm không tan, nhưng cũng giống như không có gì cả.

Trong trẻo mà lạnh lùng, có một không hai trên thế gian này.

Khi cô trưởng thành, càng trở nên xinh đẹp và cũng rất khó đến gần.

...

Người đàn ông đang ngủ say chợt mở hai mắt, ánh mắt mất tiêu cự cứ dán chặt vào trong tâm trí anh.

Hồi phục một lúc, anh chậm rãi ngồi dậy, theo quán tính muốn tìm điều khiển mở rèm cửa. Duỗi tay ra mới cảm thấy nơi này không đúng.

Giường mới đã được chuyển đến, anh đã ở lại chỗ này được hai ngày. Nhưng anh vẫn không động đến phòng ngủ chính mà chọn một phòng ngủ phụ khác có diện tích tương tự, chưa có dấu hiệu người từng ở anh mới cảm thấy thoải mái.

Bố cục phòng ngủ phụ này có chút khác so với phòng chính nên anh vẫn chưa hoàn toàn thích ứng.

Ngồi trên giường một lúc, Thương Yến Bạch cầm điện thoại trên đầu giường lên, mở khóa vào WeChat.

Cơ thể hành động theo trí nhớ, nhấp vào khung thoại đầu tiên trong vòng bạn bè. Bọn họ kết thúc lần trò chuyện cuối cùng bằng câu "Lúc đó tôi còn chưa kịp nói cảm ơn em."

Đầu ngón tay vuốt ve màn hình, gõ vài từ trong khung thoại rồi xóa đi, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần. Cuối cùng nhấp vào thế nào thì thoát ra như vậy.

Nhìn đồng hộ đã hơn hai giờ sáng, có lẽ cô ngủ rồi. Không thể làm phiền cô nữa, đành phải đi quấy rầy người khác thôi.

Thương Yến Bạch nhấp vào khung trò chuyện của một nhóm nhỏ ba người, tên là [Những anh chàng đẹp trai thiếu đòn].

[Thương: @Yi @phương tâm phóng hỏa, tôi đang theo đuổi Tịch Dĩ An. ]

Thần kỳ chính là hai cậu ấm kia cũng chưa ngủ, rất nhanh đã phản hồi lại.

[Hồ Vi Dịch (Yi): Biết lâu rồi.]

[Tưởng Lâm Việt: (Phương tâm phóng hỏa): Biết lâu rồi.]

[Hồ Vi Dịch: Tao không có mù.jpg.]

[Tưởng Lâm Việt: Tao không có mù.jpg.]

[Thương: Làm sao mới theo đuổi được cô ấy đây?]

[Hồ Vi Dịch: Đầu tiên...]

Thương Yến Bạch theo bản năng thẳng thắt lưng, chuẩn bị xem Hồ Vi Dịch cho ý tưởng gì hay ho.

[Hồ Vi Dịch: Mua một đôi giày thể thao chuyên nghiệp vào, tốt nhất là loại giày chạy Marathon ấy, như vậy lúc chạy theo không bị đau chân.]

[Tưởng Lâm Việt: Chuẩn nuôn.]


[Thương: 🙂]

Gửi mặt cười đi xong, Thương Yến Bạch dứt khoát thoát khỏi khung chat nhóm. Dù sao anh cũng không muốn ở lại cái nhóm, nhìn tên đã biết không đúng đắn này.

Cùng lúc đó, Hồ Vi Dịch đang tăng ca ở công ty và Tưởng Lâm Việt, người đang nằm trên giường, bối rối nhìn nhóm nhỏ chỉ còn lại hai người, một tin mới nhảy ra.

[Bạn được 'Thương' mời tham ra trò chuyện nhóm]

Tên nhóm: Thương Yến Bạch và các con trai.

[Thương: Nói tiếng người.]

[Tưởng Lâm Việt: Còn chưa kết hôn đã có con trai, em thấy anh khó theo đuổi được Tịch đại tiểu thư lắm.]

[Hồ Vi Dịch: Còn chưa kết hôn đã có con trai, tôi thấy ông khó theo đuổi được Tịch đại tiểu thư lắm.]

[Thương: Cô ấy xinh đẹp lại tốt bụng, sẽ chấp nhận sự tồn tại của các cậu thôi 🙂]

[Tưởng Lâm Việt: Nói nghiêm túc đi Yến ca... Rốt cuộc anh coi trọng Tịch tiểu thư chỗ nào vậy?]

[Tưởng Lâm Việt: Đương nhiên không phải em nói Tịch tiểu thư không tốt đâu nhé! Em chỉ tò mò, cô ấy thu hút anh ở điểm gì? Hai người hình như chưa gặp nhau được mấy lần mà đúng không?]

[Hồ Vi Dịch: Có người chưa gặp được người ta mấy lần, đã dọn đến ở dưới lầu nhà người ta rồi kìa! Há há. jpg]

[Tưởng Lâm Việt: ??? Hai người có bí mật gì mà em không biết hả?]

Thương Yến Bạch nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, mới chậm rãi gõ một dòng chữ.

[Thương: Tôi cũng không biết.]

[Thương: Gần đây mới phát hiện, thì ra đã thích cô ấy nhiều năm như vậy.]

[Hồ Vi Dịch: ????????]

[Tưởng Lâm Việt: ?????????]

[Hồ Vi Dịch: Chờ chút! Nửa đêm cậu bơm cho tôi tin sốc quá! Thích nhiều năm là thế nào?! Hai người từng gặp nhau??]

[Thương: Ừm.]

[Thương: Từng gặp.]

Anh đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.

Chỉ là chưa phát hiện ra mà thôi.

*

Tác giả có lời muốn nói: Ừm thì...Chuyện cũ như vậy đó, mỹ nhân cứu anh hùng, lấy thân báo đáp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận