Chạm Vào Tim Em - Hi Dạ Bất Mị

Editor: Gà

Từ lúc đi làm Quách Ngôn Tử đã dọn ra ở riêng, hưởng thụ cuộc sống độc thân tự do tự tại. Có điều, tối nay cô nàng bị thất tình không muốn cô đơn một mình. Tịch Dĩ An đành đưa cô nàng về Bãi Nguyệt Lượng, mong rằng sống trong căn hộ Penhouse 360 độ toàn cảnh cao cấp sẽ tự chữ lành tâm trạng.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Cách nhanh nhất để giải sầu là gì, giàu có đó.

Thương Yến Bạch không yên tâm, lái xe đi theo phía sau. Dù sao anh cũng sống ở Bãi Nguyệt Lượng, xem như đang về nhà, không phải cuồng bám đuôi.

Trên đường đi, Quách Ngôn Tử luôn miệng mắng tên bạn trai cũ phản bội. Bạn trai nhỏ của cô nàng đang học nghiên cứu sinh, vì anh ta đăng kí thêm một khoá học nên khá bận rộn, hai người đã mất liên lạc nhiều ngày, ngờ đâu anh ta lại thông đồng với một cô đàn em sau lưng cô ấy.

Hôm nay Quách Ngôn Tử tan làm sớm, dự định đến trường tìm người đi ăn tối thì bắt quả tang, mặc kệ anh chàng kia giải thích hay lôi kéo thế nào cô ấy cũng quyết tâm đá bay anh ta.

Lúc chia tay rất gọn gàng dứt khoát, nhưng dù sao cũng thật lòng thích nên vẫn không nhịn được mà khổ sở. Cho nên cơm chiều cũng bỏ ăn chạy đến quán bar uống rượu giải sầu.

Ấy nhưng, bản chất phóng khoáng cuồng dã đã ăn vào máu Quách Ngôn Tử, bình thường chỉ buồn bã một lúc, cô ấy sẽ tự điều chỉnh tâm trạng rất nhanh.

Ví dụ như lúc này...

"Đàn ông chó có gì tốt chứ! Chẳng phải chỉ ngon giai một chút thôi sao! Hừ! Người như anh ta trong giới giải trí cả một đống, nực cười! Trông bà đây thiếu đàn ông lắm sao!"

"Thôi bỏ đi, sau này tớ không muốn yêu đương nữa! Tớ không thiếu tiền, đem đi bao mấy tiểu thịt tươi còn tốt hơn! Tớ nhìn mặt bọn họ, bọn họ rút tiền của tớ, đỉnh của chóp!"

Một tay chống cửa xe, Tịch Dĩ An đưa mắt lướt qua kính chiếu hậu, chiếc xe phía sau vẫn đi theo không gần không xa như cũ.

"Vậy cậu nên kiềm chế một chút, cẩn thận mất cả chì lẫn chài." Cô lên tiếng nhắc nhở một câu.

Quách Ngôn Tử nhún vai: "Không sao, cùng lắm thì tớ lấy tiền của cậu bao tiểu thịt tươi!"

Tịch Dĩ An hừ cười, khoé môi khẽ cong lên rõ ràng, lúm đồng điếu mờ nhạt quyến rũ.

Rủa xả một lúc lâu, tâm trạng của Quách Ngôn Tử đã tốt lên rất nhiều, cảm xúc cũng dần trở lại bình thường. Vồ tình liếc qua kính chiếu hậu, trông thấy chiếc xe thể thao vẫn đi theo từ khi rời khỏi quán bar, vẻ mặt cô nàng đột nhiên thay đổi, nghiêm túc trừng cô bạn thân.

"Cậu không định giải thích sao, phía sau là thế nào?"

Tịch Dĩ An vẫn có tâm trạng nói đùa: "Chắc là vệ sĩ mới."


Quách Ngôn Tử: "..."

Vệ sĩ kiểu này người bình thường không thuê nổi.

"Cậu không muốn giải thích với tớ tí nào hả" Quách Ngôn Tử hất cằm trêu tức.

Tịch Dĩ An một tay cầm vô lăng, mắt không chớp mặt không đổi: "Giải thích cái gì?"

"Đương nhiên là..." Quách Ngôn Tử dùng sức chỉ về phía sau: "Nói thật cho tớ biết, lần trước cậu hỏi tình yêu sét đánh đó, sẽ không liên quan tới anh ta chứ?"

Tịch Dĩ An mỉm cười, trả lời thành thật: "Có chút."

Quách Ngôn Tử lập tức ngồi thẳng người: "Thật à? Rốt cuộc là sao? Thương Yến Bạch nhất kiến chung tình với cậu? Hay là cậu... Không đúng! Cậu không giống..."

Biểu tình của Tịch Dĩ An vẫn đạm mạc như cũ, ngữ khí thản nhiên: "Không biết, tớ tuỳ tiện đoán thôi... Cậu cảm thấy anh ta so với Thương Yến Bạch mà cậu biết có giống nhau không?"

Quách Ngôn Tử lắc đầu như trống bỏi, gằn từng chữ: "Hoàn toàn không giống! Đừng nói là không giống, căn bản không cùng một người!"

Cô ấy nhớ lại câu nói mất hết liêm sỉ của Thương thiếu trong quán bar, chợt hiểu ra: "Hiểu rồi, anh ta thích cậu! Nhất kiến chung tình?"

Tịch Dĩ An lắc đầu không lên tiếng.

Lúc thì thừa nhật lúc lại lắc đầu, không chắc chắn cái gì hết. Quách Ngôn Tử nhìn cô chằm chằm cả buổi cũng không lấy được đáp án, nghi ngờ trong mắt ngày càng sâu.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Chiếc xe trực tiếp chạy vào tầng hầm, Thương Yến Bạch cố ý tụt lại phía sau một chút.

Quách Ngôn Tử trộm quay đầu lại mấy lần, lúc vào thang máy không biết muốn làm trò gì mà nhấn nút giữ cửa.

Tịch Dĩ An khoanh tay đứng một bên, nhàn nhạt nhìn cô nàng.

Khi bóng dáng cao lớn xuất hiện trong hành làng, Quách Ngôn Tử vội vàng nhớ lại cảnh tượng trong quán bar, tạm thời dựa vào hình ảnh đó để xua tan nỗi sợ hãi với đại boss nhà mình, cô nàng ho khan hai tiếng rồi la lớn: "Thương thiếu, ngài sống ở toà B đúng không? Có muốn lên cùng lúc không?"


Hơi kinh ngạc với cô bạn thân này, Thương Yến Bạch nhướng mày, trước khi bước vào anh vẫn nhìn xem biểu tình của Tịch Dĩ An.

Thần sắc cô lãnh đạm, nhàn nhạt liếc anh một cái, không đồng ý nhưng cũng không phản đối.

Anh gật đầu nhã nhặn với hai người phụ nữ, bước vào thang máy và cố ý đứng cách hai người họ một khoảng lớn. Sau đó cũng không quên nói một tiếng "cảm ơn" với Quách Ngôn Tử.

Quách Ngôn Tử được yêu thích mà sợ, lại thấy anh vươn tay ấn số tầng, phím 43 tự động phát sáng.

Cô nhìn chằm chằm cái nút kia một lúc, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó bình tĩnh lui đến bên cạnh Tịch Dĩ An như không có chuyện gì xảy ra.

Khí thế của lão đại quá mạnh, cô ấy vẫn cần một lá chắn bảo vệ.

Tịch Dĩ An kẹp ở giữa, vẻ mặt bình tĩnh như không.

Cô loay hoay điện thoại một lúc rồi bỗng quay sang phía Thương Yến Bạch: "Ngày mai tôi sẽ gửi thông tin liên lạc của thư ký cho anh, đến lúc đó anh có thể trực tiếp liên lạc với anh ta."

Thương Yến Bạch phản ứng rất nhanh, cười gật đầu: "Làm phiền Tịch tiểu thư rồi."

Sau đó không nói chuyện nữa.

Đến tầng 43.

Thương Yến Bạch rời đi trước, không quen lịch sự nói tạm biệt với hai cô gái.

Mới vào cửa, Quách Ngôn Tử vừa tắc lưỡi vừa lắc đầu nói: "Tớ không ngờ luôn đó, Thương thiếu cũng có ngày hôm nay! Thế này thật sự bỏ vốn quá nhiều rồi! Ai mà cưỡng lại được đây!"

Tịch Dĩ An mặc kệ cô nàng nói nhảm, gọi điện đến Huy Sơn biết ông cụ đã ngủ rồi, hỏi thêm vài câu rồi cúp máy.

"Muốn ăn gì không?" Cô đến phòng bếp mở tủ lạnh ra, đồ ăn khá nhiều nhưng vẫn chưa nấu.

Tối nay không ăn cơm mà rượu vào bụng thì quá nhiều, bây giờ Quách Ngôn Tử thực sự cảm thấy hơi đói, dính lên người Tịch Dĩ An như chú chó Nhật đang xin ăn.

Cô nàng chớp mắt: "Hay là chúng ta gọi đồ ăn ngoài nhé? ...Cậu có nghe thấy tớ nói gì không?"


Tịch Dĩ An kéo người ra phòng khách, đưa điện thoại cố định cho cô nàng: "Số 0 là đường dây nội bộ, cậu cứ tìm quản lý, muốn ăn gì bảo bọn họ đưa đến, tớ đi thay quần áo trước đã."

Thấy bạn thân thờ ơ, thậm chí không muốn nói nhiều, Quách Ngôn Tử gãi đầu nói vọng theo bóng dáng cô: "Thương Yến Bạch ở dưới lầu nhà cậu à?"

Tịch Dĩ An mới leo được mấy bậc thang phải dừng lại, dựa vào tường cúi đầu nhìn cô nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cậu thật sự phải nói về anh ta à?"

"Nói nhảm!" Quách Ngôn Tử hưng phấn vỗ tay vịn cầu thang, sau đó đau đớn xuýt xoa: "Thương Yến Bạch đó! Còn Tịch Dĩ An cậu nữa! Thương Yến Bạch theo đuổi cậu nhiệt tình quá đi! Tớ có thể không kích động được sao?!"

Tịch Dĩ An thở dài bước lên lầu.

Quách Ngôn Tử lập tức bám theo.

Tịch Dĩ An đi thẳng vào phòng thay đồ và thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái. Quách Ngôn Tử canh giữ ở ngoài cửa, chờ cô đi ra tiếp tục truy hỏi: "Cho nên anh ta thật sự ở dưới lầu nhà cậu đúng không?"

Tịch Dĩ An gật đầu, trên mặt không có một biểu tình dư thừa.

Quách Ngôn Tử vỗ tay kết luận: "Bạn yêu ơi! Còn nghi ngờ gì nữa! Chắc chắn anh ta đang theo đuổi cậu luôn!"

Không đợi Tịch Dĩ An kịp phản ứng, Quách Ngôn Tử đã lảm nhảm toàn bộ những tin tức mà mình biết.

"Tầng 43 bên dưới căn bản không phải tài sản của Thương Yến Bạch! Mà là Hồ Vi Dịch, giám đốc điều hành của Quang Niên cậu biết không! Anh em chí cốt của Thương Yến Bạch, lúc trang hoàng xong Hồ Vi Dịch còn tổ chức một bữa tiệc ở đấy, lúc ấy tớ cũng đi."

"Thương Yến Bạch cũng có một căn ở đây, hình như là toà A đối diện, tớ không nhớ rõ lắm, lúc ấy Hồ Vi Dịch từng nhắc đến nhưng tớ lại không chú ý."

"Uầy, mặc kệ có nhà ở đây hay không đi, dù sao Bãi Nguyệt Lượng này cũng là tài sản của nhà anh ta cả thôi."

"Một thái tử Hoa Mậu như anh ta, không thèm ở trong căn hộ cấp cao nhất, chấp nhận sống ở tầng dưới. Đương nhiên, tớ không có ý khinh thường những căn khác ở tầng dưới vì suy cho cùng đến cả căn hộ tầng dưới tớ cũng không mua nổi... Tóm lại, tớ có lý do để nghi ngờ anh ta vì cậu mà chạy đến sống trong nhà Hồ Vi Dịch!"

Lời này rất có cơ sở, tựa như một chuyên gia tư vấn tình cảm, không hề giống một người vừa mới thất tình.

Tịch Dĩ An khoanh tay dựa vào cửa nhìn cô nàng: "Cậu không đói sao?"

Quách Ngôn Tử: "A đúng rồi! Tớ phải gọi đồ ăn đã!"

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Nghe nói trong khu căn hộ của bãi Nguyệt Lượng có nhà ăn, chỉ phục vụ cho cư dân sống ở ba toà cao cấp ABC, mở cửa 24/24. Bất cứ ai dù đang bay trên trời, bơi dưới biển hay chạy trên mặt đất, miễn là không phạm pháp đều có thể gọi món bất cứ khi nào bạn muốn.

Quách Ngôn Tử không gọi nhiều mà chỉ đặt một ít hải sản nướng.

Buổi tối mà ăn xiên nướng là đỉnh nhất.


Có cách giải sầu nào tốt bằng ăn xiên nướng đắt tiền nhất, trong ngôi nhà sang trọng nhất chứ.

Khi Quách Ngôn Tử gọi đồ ăn, Tịch Dĩ An cũng không làm gì khác mà tiếp tục duy trì tư thế dựa vào cửa phòng giữ cần áo, khẽ cau mày nghĩ về những gì cô nàng kia nói.

Thật làm người khác ghét không nổi mà.

Điều cô không ngờ đến là anh thậm chí còn chiếm nhà của người khác sau lưng mình.

Đồ ăn vẫn chưa giao đến, Quách Ngôn Tử lại đi theo Tịch Dĩ An đến phòng tập thể hình, một người tập Yoga còn người kia thì sờ tới sờ lui mấy dụng cụ thể dục khác, nhân tiện nhiều chuyện.

"Nói nghe xem nào, cậu có cảm giác gì với Thương thiếu kia?" Quách Ngôn Tử vừa dứt lời lại ra hiệu cho Tịch Dĩ An đừng lên tiếng.

"Trước khi cậu trả lời, phải nghĩ thật kỹ nha! Đối phương là Thương Yến Bạch đấy! Quý ông độc thân hoàng kim của giới hào môn Hải Thị, người tình trong trong mộng của hàng ngàn thiếu nữ á!"

"Còn nữa! Tớ khẳng định lục tung khắp Hải thị này cũng tìm không ra người đàn ông thứ hai có vừa có ngoại hình lẫn gia thế, năng lực hoàn mỹ như vậy!"

Quách Ngôn Tử dứt lời lại cảm thấy hình như bản thân đã quên cái gì, nhất thời không nhớ ra, căn bản là không muốn để tâm đến.

Cô nàng lân la lại gần thảm Yoga, ngồi xuống hai tay ôm má, nhiệt tình góp ý: "Bạn yêu à, món đầu tư này không lỗ vốn đâu! Muốn thử một chút không?"

Cô nàng thực sự muốn xem "người sinh sản vô tính" kia lúc yêu đương sẽ như thế nào. Nhất là khi đối tượng lại là bạn thân băng sơn lãnh đạm của cô.

Quá kích thích!

Tịch Dĩ An phớt lờ cô nàng, vẫn tập trung vào bài tập của mình.

Đợi đến lúc Quách Ngôn Tử không chịu nổi cô đơn truy hỏi: "Cậu nghĩ sao?", cô mới từ từ thu chân lại, nửa quỳ trên thảm bằng một tư thế tương đối ổn định.

"Không phải cậu rất tò mò tớ với anh ta đã xảy ra chuyện gì à?"

Quách Ngôn Tử vừa nghe có dưa thì càng thêm hứng thú: "Đến đi, đến đi, tín hiệu wifi của tớ rất tốt*, mặc sức mà nói!"

(*) Ngôn ngữ mạng, ý muốn nói đã đủ sức chống đỡ những điều bất ngờ.

Tịch Dĩ An ngưng thần giống như đang nhớ lại điều gì đó: "Tớ từng cứu anh ta."

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Tác giả có lời muốn nói: Tôi nghi ngờ Quách Ngôn Tử ăn tiền hối lộ của Thương Yến Bạch, anh ta trả bao nhiêu, tôi.... dù nhiều hay ít tôi cũng không trả nổi 🙂


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận