Editor: Gà
Đinh ——
Cửa thang máy mở ra, Tịch Dĩ An ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, vừa lúc đón nhận một cặp mắt đen tròn tỏa sáng.
Người kia lộ vẻ ngạc nhiên, nở nụ cười dịu dàng mang theo vài phần kinh hỉ: "Tịch tiểu tư, thật khéo."
Tịch Dĩ An lịch sự gật đầu: "Thương thiếu."
Đồng thời nghiêng người nhường đường cho đối phương ra trước.
Thương Yến Bạch nhướng mày: "Tịch tiểu thư muốn lên lầu sao? Trùng hợp tôi cũng đi lên."
Tịch Dĩ An: "..."
Nghĩ cô bị mù không thấy thang máy vừa đi từ trên xuống chắc?
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Tịch Dĩ An không chọc thủng Thương Yến Bạch, hoặc quá lười để chọc thủng nó, cô thản nhiên bước vào thang máy.
Không cần cô phải động chân tay, quản lý đã cẩn thận giúp cô quẹt thẻ ra vào tòa nhà.
Thương Yến Bạch nhìn thấy ánh đèn chỉ thị sáng lên, cười tà mị: "Khéo quá vậy, Tịch tiểu thư cũng sống ở tầng trên."
Tịch Dĩ An cất điện thoại, không khỏi nheo mắt nói: "Đúng là trùng hợp."
Giọng điệu rất bình thản.
Xem ra cô không có hứng thú tán gẫu, Thương Yến Bạch thức thời ngậm miệng được một lúc, đột nhiên lại lên tiếng: "Tối mai Tịch tiểu thư có thời gian không?"
Khi nói chuyện, anh hơi nghiêng đầu xuống nhìn sang phía cô, ánh mắt chuyên chú.
Tịch Dĩ An thẳng thắn trả lời: "Không có."
Nhận được câu trả lời, Thương Yến Bạch mới nhớ ra tối mai là tiệc mừng thọ của cha Tưởng Lâm Việt, anh cũng được mời tới dự. Đoán chắc Tịch tiểu thư cao lãnh lạnh lùng bên cạnh cũng nhận được thiệp.
Được rồi, không có thời gian thì không có thời gian. Dù sao đêm mai cũng gặp lại, trong trường hợp cô nhận lời mời.
Thương Yến Bạch sợ sẽ khiến Tịch Dĩ An phản cảm cho nên không nói gì thêm, nhưng khi thang máy lên được nửa đường anh bỗng nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh đang dừng trên người mình.
Trái tim bất giác tê rần.
Anh ra vẻ lơ đãng quay đầu lại, chống lại ánh mắt đầy ý vị của Tịch Dĩ An, đang định nói thì cô đã lên tiếng trước.
Tịch Dĩ An: "Thương thiếu cũng muốn lên tầng 47?"
Thương Yến Bạch: "..."
Mải tán gẫu quên ấn số tầng.
"Thật ra cũng không khéo đến vậy." Thương Yến Bạch nhoẻn miệng cười, biểu tình trên mặt không chút thay đổi, đường nét lạnh lùng bị nụ cười này làm nhu hòa hơn, tròng mắt trở nên sáng ngời, đặc biệt câu dẫn người khác.
Bỏ qua bối cảnh gia đình, chỉ bàn về gương mặt cùng dáng người này thì trong một số trường hợp, quả thật rất dễ dàng làm xã hội náo loạn.
Chẳng biết vì sao, Tịch Dĩ An bỗng nhớ lại những gì Quách Ngôn Tử đã nói. Có rất nhiều muốn bổ nhào lên người Thương Yến Bạch, không phân biệt giới tính.
Sau một lúc xuất thần, thấy Thương Yến Bạch bình tĩnh tự nhiên ấn số tầng. Dư quang chỉ thoáng qua một lúc không nhìn nhiều, tuy nhiên có lẽ là các tầng quá gần, chỉ cần nhìn thoáng qua cô đã biết anh muốn đến tầng nào.
Lên tới tầng 43, Thương Yến Bạch ra ngoài trước, sau khi bước ra khỏi cửa thang máy anh không quên quay đầu lại nở nụ cười lịch sự với Tịch Dĩ An: "Tịch tiểu tư, gặp lại sau."
Âm cuối hơi mỏng, không rõ ràng.
Tịch Dĩ An gật đầu, nhìn anh cho đến khi cửa thang máy khép lại.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Thương Yến Bạch đứng bên ngoài thang máy một lúc cho đến khi chuông điện thoại kéo tâm trí anh trở về.
Hồ Vi Dịch: "...Sao cậu còn chưa xuống? Tôi chờ cậu hết nửa ngày rồi đấy."
Thương Yến Bạch nhấn một thang máy khác, bước vào, giọng điệu trở về trạng thái lãnh đạm thường ngày: "Không đi."
Hồ Vi Dịch: "... Dạo này cậu bị làm sao vậy?"
Giường mới sẽ được chuyển từ nước ngoài về, hôm nay vẫn chưa đến, Thương Yến Bạch không thích ngủ trên giường của Hồ Vi Dịch nên định quay về tòa nhà đối diện.
Dù sao cuộc gặp tình cờ tối nay cũng đủ bất ngờ rồi, anh không mong đợi gì hơn nữa, còn không bằng sang đối diện chí ít còn nhìn thấy đèn trong phòng cô bật tắt.
*
Tịch Dĩ An ăn một ít bột yến mạch thay bữa tối, sau đó đến phòng gym tập yoga vừa nghe trợ lý báo cáo công việc qua tai nghe.
Tầng trên cùng với tầm nhìn 360 độ, không gian tuyệt vời, ngoài ra còn có thể ngắm cảnh sông đêm lộng lẫy từ cửa sổ sát đất trong phòng tập.
Trợ lý báo cáo xong nhưng buổi tập yoga của cô vẫn chưa kết thúc.
Màn hình điện thoại trên thảm đột nhiên bật sáng, kèm theo tiếng rung chấn động.
Cô chủ động tiếp nhận cuộc gọi của Quách Ngôn Tử.
Bên chỗ Quách Ngôn Tử có chút ồn ào, cô nàng đành phải giương cao giọng lên: "Sao rồi? Bữa tối nay ăn có ngon không?"
Tịch Dĩ An mặt không đổi sắc: "Cũng được."
Quách Ngôn Tử hiểu tính cô, đám người Phạm gia nhiều thủ đoạn ra sao cũng không thể khiến cô lung lay.
Quách Ngôn Tử: "Vị Phạm đổng kia ôn chuyện gì với cậu vậy? Để tớ đoán, vừa gặp nước mắt đã tuôn?"
Dường như cô nàng đã tìm được một chỗ tương đối yên tĩnh, giọng nói cũng theo đó mà giảm xuống.
Tịch Dĩ An: "Tớ nói với ông ta dự định thu mua thời trang Thành Uẩn."
Quách Ngôn Tử trầm mặc một hồi: "Thật hay giả? Tịch tổng, tớ biết cậu rất nhiều tiền nhưng không thể đốt như thế được? Nếu cậu không có chỗ nào để tiêu thì chuyển vào tài khoản của tớ được không?"
Mặc dù thời trang Thành Uẩn có danh tiếng nhưng chỉ so với các thương hiệu cùng cấp, bất kỳ thương hiệu nào của Thế Đình Kỳ Hạ cũng mạnh hơn Thành Uẩn.
Tịch Dĩ An không giải thích mà chỉ đáp lại đầy ẩn ý: Dù sao cũng là tâm huyết của mẹ tớ."
Lúc Thành Uẩn mới bắt đầu mở xưởng gia công quần áo, Phạm Thành Công đã dựa vào danh phận con rể Thế Đình ăn không ít thịt. Cho đến khi đủ tài chính và nhân mạch lập tức chuyển xưởng may thành thương hiệu thời trang mới, lúc đó mẹ Tịch Dĩ An, Tịch Thế Uẩn đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Số cổ phần mà Tịch Dĩ An nắm trong tay cũng có vào thời điểm đó.
Quách Ngôn Tử nói: "Cậu sẽ không mềm lòng giúp Thành Uẩn khải tử hoàn sinh chứ?"
Thành Uẩn không tập trung vào con đường phát triển thành một thương hiệu lớn, nếu khi có tiền nhàn rỗi trong tay Phạm Thành Công không cầm đi đổ vào hạng mục đầu tư bất động sản và chứng khoán thì sẽ chẳng rơi vào tình thế khó xử như hiện tại, mất cả chì lẫn chài.
"Không rảnh." Tịch Dĩ An nhếch miệng: "Cứ mặc bọn họ diễn đi, tớ ngẫu nhiên xem chút là được rồi."
Không biết Quách Ngôn Tử nghĩ đến cái gì, đầu bên kia điện thoại tấm tắc thở dài: "Cậu thật nham hiểm!"
E rằng Tịch Dĩ An chỉ tình cờ đề cập đến việc thu mua Thành Uẩn, nhưng khi rơi vào tai người nhà họ Phạm, làm không tốt lại biến thành trò cười.
Những người bên cạnh Phạm Thành Công đều không phải đèn cạn dầu.
Kết thúc đề tài này, giọng điệu của Quách Ngôn Tử đã thả lỏng hơn nhiều: "Tớ đang ở Đêm Trắng, cậu có muốn đến vui vẻ một chút không?"
Tịch Dĩ An: "Không đi, cậu cứ chơi vui vẻ."
Quách Ngôn Tử biết cô không phải con người nghiện công việc, cô luôn lên một lịch trình làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, vì vậy không khuyên nhiều.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
*
Nói chuyện với Tịch Dĩ An xong, Quách Ngôn Tử trở lại phòng bao, ở đó có đủ loại người đang tụ tập thành nhóm, cực kỳ náo nhiệt.
Hôm nay Quang Niên tổ chức một hoạt động tại tổng bộ tập đoàn, mời đến một số minh tinh đã từng hợp tác.
Sau sự kiện, ảnh hậu Chúc Phi đã làm chủ mở tiệc tại Đêm Trắng, rất nhiều người đến, bao gồm cả những người trong giới giải trí và giới kinh doanh.
Chúc Phi là người phát ngôn của Quang Niên, dùng cách nói lưu hành trong giới giải trí bây giờ chính là "giám đốc thương hiệu" của Quang Niên.
Diễn viên Chúc gần bốn mươi tuổi, chồng cô ấy là một nhân vật có tầm ảnh hướng nhất định trong thương giới, giao tình với nhà họ Thương khá sâu, để có thân phận người phát ngôn của Quang Niên cũng phần nào nhờ vào hào quang của chồng cô ấy.
Với tư cách là tổng giám đốc quan hệ công chúng của Quang Niên, Quách Ngôn Tử tiếp xúc khá nhiều với Chúc Phi, những nhân vật xuất hiện trong đêm nay cũng có rất nhiều người mà cô nàng quen biết.
Bằng lai lịch và thân phận của Chúc Phi, dĩ nhiên không thể thiếu những kẻ xu nịnh, bợ đỡ. Điều kỳ lạ là đêm nay Quách Ngôn Tử cũng trở thành đối tượng được tâng bốc.
Trên thực tế, địa vị của cô bình thường khó tránh khỏi bị a dua nịnh hót, nhưng tối nay mãnh liệt hơn rất nhiều.
Sau khi khách khí đuổi một vài minh tinh đi, Quách Ngôn Tử mới nhận ra những người đó đều hướng về phía cô với thân phận "bạn thân của chủ tịch Thế Đình".
Suy cho cùng, chẳng có minh tinh nào không muốn bắt được hợp đồng đại ngôn của Thế Đình.
Quách Ngôn Tử đang trò chuyện cùng một người bạn, không biết từ lúc nào đã có người người ngồi xuống bên cạnh, người nọ cầm ly rượu thản nhiên xen vào.
"Đang nói chuyện gì vậy?"
Quách Ngôn Tử quay đầu lại, theo bản năng chuẩn bị cau mày nhưng vì phép xã giao đành phải kéo ra một nụ cười lịch sự: "Không có gì."
Bên cạnh có người chủ động đáp lời: "Bọn em đang nói về "Thế giới chi dạ"* đó, chị Thẩm Phức đến lúc nào vậy? Sao vừa nãy không nhìn thấy chị?"
(*) Thế giới chi dạ: Nghĩa đen là thế giới về đêm nhưng mình thấy để Hán – Việt hay hơn.
Người tên Thẩm Phức mỉm cười: "Chị mới vừa đến."
Trả lời qua loa sau đó không để ý đến người kia nữa, nghiêng đầu về phía Quách Ngôn Tử cười rạng rỡ: "Ngôn Tử, cô đi một mình à? Sao không nhìn thấy anh Vi Dịch?"
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, bên kia truyền đến động tĩnh, mọi người ngẩng đầu phát hiện tổng giám đốc Hồ Vi Dịch đã đến.
Ngay cả Chúc Phi cũng đích thân tiến lên chào đón.
Chỉ thấy Hồ Vi Dịch đi một mình, bên cạnh không một bóng dáng dư thừa, Quách Ngôn Tử phát hiện các thiếu nữ tuổi xanh không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Mọi người đều biết, chỉ cần Hồ Vi Dịch tham gia bữa tiệc nào hầu hết đều có bóng dáng Thương Yến Bạch.
Nào ngờ đêm nay lại không xuất hiện.
Vẻ thất vọng trên mặt Thẩm Phức càng rõ ràng hơn những người khác.
Hiển nhiên cô ta chủ động bắt chuyện với Quách Ngôn Tử không phải để tán gẫu, nhắc đến Hồ Vi Dịch cũng không hẳn vì Hồ Vi Dịch, chỉ là ngoặt rẽ vài vòng để hỏi thăm một người khác mà thôi.
Việc Thẩm Phức thích Thương Yến Bạch chẳng phải chuyện gì mới lạ, nhiều người trong vòng phú nhị đại và phú tam đại đều biết.
Mấu chốt ở chỗ, cô gái này không phải đối tượng Quách Ngôn Tử dễ dàng "Quan hệ xã hội" được.
Cô ta không chỉ là người nổi tiếng trong làng giải trí mà còn là thiên kim nhà giàu tiêu chuẩn, xét về bối phận cô ta còn gọi Chúc Phi một tiếng dì.
Trước có dì dọn đường, sau có Thẩm gia bảo vệ, may mắn Thẩm Phức vẫn giữ được vài phần tự trọng của một thiên kim tiểu thư, không dán lên người Thương Yến Bạch mọi lúc mọi nơi, bằng không công việc của Quách Ngôn Tử sẽ khó khăn trăm lần.
Có lẽ vì không đợi được người trong lòng, Thẩm Phức nhanh chóng thay đổi mục tiêu, quay đầu tiếp tục nói chuyện phiếm với Quách Ngôn Tử, câu chuyện không gì khác ngoài "Thế giới chi dạ" vừa nhắc tới.
Tên đầy đủ của "Thế giới chi dạ" là "Tuần lễ thời trang thế giới chi dạ của Thế Đình", đây là sự kiện thời trang mà Thế Đình sẽ tổ chức vào cuối tháng 11 sắp tới.
Thẩm Phức có ngoại hình xinh đẹp, khí chất dịu dàng, bối cảnh không tồi. Nhưng điều chưa hoàn hảo chính là tỉ lệ dáng người không chuẩn, có phần nhạt nhòa trong làng giải trí nơi đâu cũng là người đẹp mảnh mai.
Hơn nữa từ nhỏ đã dưỡng thành khí chất tiểu thư khuê các, nên rất nặng về mặt hình tượng dẫn đến khả năng biểu cảm của cô ta trong mảng thời trang phát huy bình thường, không lọt vào mắt xanh của các nhà thiết kế, vì vậy vẫn vô duyên với đại ngôn của Thế Đình Kỳ Hạ.
Đại ngôn của Thế Đình không phải chỉ cần có tiền có bối cảnh là nhận được.
Thẩm Phức biết mối quan hệ giữa Quách Ngôn Tử và Tịch Dĩ An, thời gian trước tin tức về nước của người sau đã gây chấn động rất lớn, cô ta không khỏi nảy sinh chút tâm tư giữ mối quan hệ tốt đẹp với Quách Ngôn Tử, sau đó làm quen với Tịch Dĩ An qua con đường này.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Có điều Quách Ngôn Tử không hào hứng lắm, Thẩm Phức vừa định mở miệng cô nàng đã mượn vớ đi vệ sinh.
Lúc đi ra tình cờ gặp Hồ Vi Dịch, anh ta dựa vào tường không ngừng xoay điện thoại, ánh mắt thất thần đờ đẫn.
Là quan hệ cấp trên cấp dưới, Quách Ngôn Tử thấy vậy bèn lễ phép hỏi thăm: "Hồ tổng sao lại ở đây một mình?"
Hồ Vi Dịch như bị cô đánh thức, ngẩng đầu lên đáp theo bản năng: "Chờ cô."
Quách Ngôn Tử: "..."
Chuyện quan trọng thế nào mà phải chạy đến ngồi chồm hổm trước cửa toilet?
Quách Ngôn Tử: "Hồ tổng tìm tôi có việc?"
Lẽ nào bị ông chủ làm khó?
Lúc này Hồ Vi Dịch mới phản ứng với những gì anh ta vừa nói, nhíu chặt đôi mày rậm, nhìn Quách Ngôn Tử một cách kỳ quái, cuối cùng mới nghẹn ra một câu: "Không có chuyện gì."
Nói xong xoay người chuẩn bị rời đi, trong bụng suy nghĩ rất loạn, quay đầu bù thêm một câu: "Hai ngày tới cô lên kế hoạch chuẩn bị cho tiệc cuối năm đi."
Quách Ngôn Tử: "Được."
Dù vậy, Quách Ngôn Tử vẫn cảm thấy đêm nay sếp của cô rất lạ.
Đi ngang qua một nhóm phú nhị, phú tam đại, Hồ Vi Dịch bất ngờ nghe được một cái tên khuấy động thần kinh mẫn cảm của anh ta, Tịch Dĩ An.
Anh ta ra vẻ vô tình bước lại gần nghe lén, vẻ mặt dần trở nên phức tạp.
Đặc biệt là khi một công tử phong lưu dõng dạc tuyên bố muốn chinh phục đóa hoa cao lãnh Tịch Dĩ An này, Hồ Vi Dịch không khỏi âm thầm đánh giá người nọ mấy lần.
Ngoài hình bình thường, dáng người bình thường, năng lực lại càng bình thường.
Bình thường như thế, thật đủ tự tin.
Hồ Vi Dịch bất giác cảm thấy may mắn thay người nọ, may mà đêm nay vị tôn đại phật kia không tới.
Trong đầu anh ta lặp đi lặp lại tình huống ở Bãi Nguyệt lượng hai ngày nay, trong lúc vô tình nhìn thấy trợ lý của Thương Yến Bạch mang đến một quyển tạp chí.
Lại nhớ lại trong tiệc tối hôm đó, anh ta tràn đầy tự tin khẳng định "hai người bọn họ không có khả năng", cùng với đám người xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện nói "hai người bọn họ bên nhau chắc chắn rất kích thích."
Hiển nhiên, đoạn phim cuối cùng để lại trong đầu Hồ Vi Dịch là cảnh anh ta đợi Thương Yến Bạch dưới Bãi Nguyệt Lượng tối nay, định đến quán bar, bỗng nhiên bị thả bồ câu không lý do.
Mà chỉ vài phút trước khi bị thả bồ câu, Hồ Vi Dịch chờ dưới tòa B tận mắt chứng kiến Tịch Dĩ An bước xuống khỏi chiếc xe đặc chế của mình, đi vào đại sảnh tòa nhà B.
Toàn bộ chi tiết được liên kết lại với nhau.
*
Tác giả có lời muốn nói: "Tới rồi tới rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...