Ngủ một giấc đến sáng.
Đã lâu lắm rồi Kiều Bích Ngọc mới có một
giấc ngủ an ổn như thế, hai tay giang rộng dưới
chăn mỏng, vẻ mặt giật mình một lúc, cô
nghiêng đầu nhìn về vị trí bên cạnh.
Trống không, anh không có ở đây.
Chẳng qua vị trí bên cạnh còn hơi ấm, tối
hôm qua Quách Cao Minh có về ư?
Từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy bụng bầu,
hành động rất chậm chạp, đầu hơi mơ hồ nhìn
chằm chằm vào vị trí bên cạnh một lúc lâu, chính
cô cũng không chắc chắn.
“Còn cho rằng tối hôm qua anh ấy không
quay về.“ Cô biết nửa đêm hôm qua Lục Khánh
Nam gọi anh ra ngoài.
Gần đây quan hệ giữa anh và cô không được
tự nhiên, khó mà nói rõ, thật lâu không cùng
giường chung gối.
Tối hôm qua anh về phòng ngủ vào lúc nào?
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía đồng hồ treo
tường, lúc này là 8 giờ sáng.
Thời gian này đối với người nhà họ Quách
mà nói đã là rất muộn, mặc dù nói gần đây
Quách Cao Minh không cần đến công ty, chẳng
qua sờ bên cạnh vẫn còn độ ấm, chắc hẳn anh
vừa dậy không bao lâu, thế mà ngủ đến gần 8
giờ mới dậy.
Gần nhất hình như anh rất mệt mỏi.
Trong lòng Kiều Bích Ngọc khá phiền muộn,
sau khi làm vệ sinh cá nhân, cô cầm điện thoại di
động lên, trực tiếp đi xuống lầu.
“Mợ chủ, buổi sáng tốt lành, cô muốn ở đây
ăn sáng luôn, hay là muốn đến nhà chính”
Vừa đi xuống lầu đã thấy dì Phương chào hỏi
“Bên nhà chính, ông nội đã ăn sáng chưa?”
“Ông cụ vẫn theo thói quen dậy từ 5 giờ
sáng, sáu giờ ăn cơm, bà chủ và cô Thanh Châu
đã ăn sáng cùng ông cụ.”
Kiều Bích Ngọc nghe bà ấy nói như thế, vẻ
mặt cô hơi xấu hổ.
Từ lúc bụng cô lớn hơn, Quách Cao Minh đã
nhắc với ông cụ, không cần để cô dậy sớm ăn
cùng, sau đó cô an tâm ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Thật ra anh đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Bởi vì thái độ của anh, cho nên người làm
nhà họ Quách đối xử với cô rất cung kính.
“Chuyện đó Quách Cao Minh, anh ấy..
Cô
lên tiếng, lời nói hơi mất tự nhiên.
“Cậu Cao Minh cũng vừa mới dậy thôi, cậu
ấy đi đến bên biệt thự Nguyên Hải, chắc hẳn là đi
tìm ông cụ bàn bạc mấy việc, đoán chừng sẽ về
đây dùng bữa sáng.”
Dì Phương nhìn thấy dáng vẻ do dự của cô,
ngược lại nở nụ cười: “Mợ chủ, hay là cô chờ một
lúc, chờ cậu chủ Cao Minh trở về, hai người cùng
nhau ăn sáng?”
“Được”
Cô lên tiếng đồng ý.
Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của
biệt thự Uyển Như, cô uống một cốc nước muối
loãng, nhàm chán nhìn về phía bên cửa.
Không biết anh đi đến biệt thự Nguyên Hải
để thương lượng gì với ông cụ?
“Có thể là chuyện của đứa nhỏ.“ Vừa lấy
điện thoại ra nghịch, Kiểu Bích Ngọc vừa lẩm
bẩm một câu.
Bé Heo muốn trở mình: “Kiều Bích Ngọc,
tháng sau con nuôi của mình sắp ra đời rồi, cậu
nói xem mình nên tặng gì cho tụi nhỏ, hiện tại
mình rất khẩn trương”
Vừa mở zalo ra, đã thấy tin nhắn mà Châu
Mỹ Duy gửi cho cô từ sáu giờ sáng.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy buồn cười, nhắn lại
một câu: “Cậu khẩn trương gì chứ, đâu có mổ
bụng cậu.”
Bé Heo muốn trở mình: “Kiều Bích Ngọc cả
gan làm loạn, lại dám ở nhà họ Quách ngủ dậy
muộn như thế, người bên kia không nói xấu cậu
.,
Một trong những thói quen xấu của người
hiện đại là sau khi thức dậy, chuyện đầu tiên
nhất định là cầm di động, cô ấy rất chắc chắn
Kiều Bích Ngọc vừa dậy.
Cục cưng vô địch: “Cha của đứa nhỏ cũng là
đồng phạm, mình không sợ”
Một lần nữa nhắc đến chuyện này, vẻ mặt
của Kiều Bích Ngọc hơi trầm tư, nghĩ lại, hình
như dạo này sắc mặt của Quách Cao Minh hơi tái
nhợt.
Bé Heo muốn trở mình: “Kiều Bích Ngọc,
tiệc đầy tháng của con cậu được tổ chức ở đâu
thế? Chẳng lẽ là nhà họ Quách, haizz, mình có
chút không dám đi, nhất định là mời rất nhiều
người đúng không?”
Châu Mỹ Duy nhắn một đoạn dài, khiến cô
lấy lại tỉnh thần.
Bé Heo muốn trở mình: “Còn có một
chuyện, cậu đã đồng ý để cho con cậu nhận
mình là mẹ nuôi, nhưng liệu người nhà họ Quách
có đồng ý hay không, còn có nhà họ Kiều nữa?”
Châu Mỹ Duy càng thêm kích động: “Xong
rồi, xong rồi, Kiều Bích Ngọc à, đột nhiên mình
phát hiện, con nuôi của mình có chút cao không
với nổi, nói không chừng cặp song sinh sẽ ghét
bỏ mình mất.”
Cục cưng vô địch: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi”
Gửi kèm theo một icon trợn mắt.
Câu suy nghĩ nhiều này, lại khiến Châu Mỹ
Duy liên tưởng đến một chuyện khác, cô ấy
nghiêm túc nói.
Bé Heo muốn trở mình: “Lúc trước cậu gặp
mấy chuyện kỳ quái kia, cậu có nói với Quách
Cao Minh không, còn cả việc tìm được chiếc
vòng tay ở dưới giường bệnh.”
Nụ cười trên mặt Kiều Bích Ngọc cứng đờ,
cô cầm di động nhưng không lập tức trả lời.
Cục cưng vô địch: “Bỏ đi, chờ sau khi sinh
xong rồi tính tiếp.”
Châu Mỹ Duy biết khoảng thời gian gần đây
cô rất phiền lòng, cộng thêm sắp sinh tâm trạng
càng thêm bực bội, cô ấy an ủi một câu: “Hai
người các cậu là vợ chồng, có chuyện gì bình
tĩnh lại cùng nhau thương lượng.”
“Là anh ấy không muốn thương lượng với
mình.”
Nhìn thấy câu an ủi của Châu Mỹ Duy, khóe
môi Kiều Bích Ngọc nở nụ cười đắng chát.
Lúc này phía sau lưng cô có tiếng bước
chân đến gần, dì Phương đột nhiên nói với cô
một câu.
“Mợ chủ, tôi thấy có lẽ cậu Cao Minh bận
một số việc bên chỗ ông cụ, hay là cô ăn trước
đi, đừng để đứa nhỏ bị đói bụng.”
Đã chờ hơn 30 phút, vẫn không nên chờ đợi.
“Ừ””
Tầm mắt cô vô thức nhìn ra cửa, hờ hững
“Ừ“ một tiếng.
Sau đó Châu Mỹ Duy còn nhắn một câu:
“Lúc nào rảnh lại nói chuyện tiếp.”
Kiều Bích Ngọc chuẩn bị đặt di động xuống
đi đến nhà ăn, lúc đóng giao diện zalo, đúng lúc
cô nhìn thấy có mấy tin nhắn cô còn chưa đọc.
Trong đó có một tin nhắn là của Lục Khánh
Nam nhắn vào lúc ba giờ sáng hôm qua, là tin
nhắn bằng giọng nói.
Từ trên ghế sofa đứng lên, vừa đi theo dì
Phương, Kiều Bích Ngọc vừa mở tin nhắn bằng
giọng nói ra, nghe xem anh ta nói gì.
“Kiều Bích Ngọc chết bầm kia, cô chính là
yêu nữ” Một câu gầm thét rất có khí thế.
Đại khái là âm thanh này quá lớn, ngay cả dì
Phương đi ở phía trước đều giật mình quay đầu
nhìn về phía cô, vẻ mặt Kiều Bích Ngọc xấu hổ,
trong lòng âm thầm tức giận với tên họ Lục này,
chẳng lẽ tối hôm qua say khướt tìm cô kiếm
chuyện.
Cô nhíu mày, muốn nghe xem con hàng này
mắng gì.
“Cô nói xem, đời trước Quách Cao Minh tạo
nghiệp gì, anh ấy nhất định là giết người phóng
hỏa, thiếu cô mấy trăm tỷ không trả, nếu không
làm sao anh ấy lại cưới loại người như cô về làm
vợ chứ.”
Tốc độ nói rất nhanh, anh ta dừng lại một
giây, sau đó lại lấy khí thế ngất trời gầm thét.
“Kiều Bích Ngọc, cô đúng là cái đồ sao chổi,
cô… Cô xem vợ nhà người ta đi, dịu dàng, quan
tâm, những cái này cô biết à? Hiền lương thục
đức, những cái này cô hiểu không? Tôi thấy ngay
cả dáng vẻ nhiệt tình như mấy cô gái ở quán bar
cô còn không làm được, làm sao Quách Cao
Minh lại muốn cưới cô chứ, cô nói xem cưới cô
có chỗ tốt gì, ngay cả việc anh ấy bị bệnh cô
cũng không biết quan tâm.”
Sau cùng mơ hồ nghe thấy Bùi Hưng Nam
tức giận quát một câu: “Lục Khánh Nam, có phải
cậu muốn bị ném vào nước không?”
Tin nhắn bằng giọng nói kết thúc.
Kiều Bích Ngọc ngơ ngác đứng ngay tại chỗ.
Dì Phương đứng ở đối diện với cô, bà ấy
nghe được rất rõ ràng, vẻ mặt hơi phức tạp.
Trong mấy người bạn của cậu chủ Cao Minh
nhà bọn họ, vị cậu chủ nhà họ Lục này là người
có tính tình đơn giản thẳng thắn nhất, nhưng đây
là lần đầu tiên bà ấy nghe thấy anh ta mắng chửi.
Tất cả những chuyện liên quan đến việc cá
nhân của Quách Cao Minh, người làm như bọn
họ không dám nói nhiều nửa câu.
Dì Phương khẽ ho một tiếng, làm dịu bầu
không khí: “Đến uống một chút cháo cho khỏi
nguội.”
“Ừ””
Cô hờ hững trả lời.
Ngồi trước bàn ăn, an tĩnh ăn nửa bát cháo,
gắp mấy miếng thịt bò xào lăn và tôm chua ngọt,
nhai rồi lại nhai, có chút vô vị.
Ánh mắt cô liếc thoáng qua bộ bát đũa ở đối
diện đã được chuẩn bị xong, đó là dì Phương
chuẩn bị cho Quách Cao Minh, anh vẫn còn ở
bên ông cụ, chưa ăn sáng.
Kiều Bích Ngọc vừa để đũa xuống đã cảm
giác được có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ cửa
truyền đến, sắc mặt cô hơi thay đổi, vội vàng
quay đầu nhìn lại, cô cho rằng là Quách Cao
Minh trở về, sau đó một giây, cô hơi bất ngờ:
“Thanh Châu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...