Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


“Thanh Châu, em tìm anh trai em à, anh ấy ở
chỗ ông nội bên biệt thự Nguyên Hải.”
Kiều Bích Ngọc cảm thấy rất giật mình, đây
là lần đầu tiên cô gặp Quách Thanh Châu đến
biệt thự Uyển Như.


Thế nhưng đối với câu hỏi của cô, đối
phương không có bất kỳ lời đáp lại nào.


Kiểu Bích Ngọc nhìn thấy Quách Thanh
Châu đứng cách bàn ăn gần 10 mét, cô ta không
đến gần, cứ như thế ngoan ngoãn đứng đó, vẻ
mặt sợ hãi lại chân chờ, cô ta giống như đang
chờ gì đó.


“Thanh Câu, em sao thế?” Kiều Bích Ngọc
nhíu mày, có chút không rõ.


Nghe bọn họ nói, tính tình của Quách Thanh
Châu hơi tự kỷ, bình thường không thích cùng
người khác nói chuyện, hành động và thần thái
hôm nay của cô ta rất kỳ lạ.


Nghĩ lại, Quách Thanh Châu thật đúng là
không có khả năng đến biệt thự Uyển Như tìm
anh trai mình, tính tình của Quách Cao Minh lạnh
lùng, rất ít khi chủ động tiếp xúc với cô em gái
này, Quách Thanh Châu càng thêm không dám
quấn người.


“Thanh Châu, em tìm chị à?” Cô suy đoán
hỏi một câu.


Đối với một bàn thức ăn sáng, Kiều Bích
Ngọc không hứng thú cho lắm, cô dứt khoát từ
trên ghế ăn đứng lên, đi đến gần cô ta.


Trong đôi mắt trong veo của Quách Thanh
Châu hiện lên hoảng sợ: “Không cho phép quấy
rầy người khác ăn cơm, không cho phép xen vào
chuyện của người khác, không cho phép nói
chuyện lớn tiếng.”
Cô ta nhìn thấy Kiểu Bích Ngọc đến gần
mình, môi run rẩy đọc một số quy củ.


Kiểu Bích Ngọc nhìn thấy dáng vẻ khẩn
trương này của cô ta, lập tức dừng lại, không
dám đến gần Quách Thanh Châu nữa.


“Em đang chờ chị ăn sáng xong à?”
Kiều Bích Ngọc cố gắng dịu giọng nói với cô
em chồng.



Nhưng Quách Thanh Châu ở đối diện vẫn
không nói gì.


Hình như cô ta không thích người khác nhìn
thẳng vào mắt mình, đầu cúi xuống rất thấp, mái
tóc đen dài che khuất đi nửa gương mặt của cô
ta, vẻ mặt hơi hoảng hốt, cô ta rất khẩn trương,
rất luống cuống.


“Hay là để chị gọi dì Phương đến.”
Kiều Bích Ngọc không có cách nào khác.


Cô không muốn dọa cô ta, nghĩa đến cô chủ
nhà họ Quách này, chắc hẳn là tương đối quen
thuộc với người làm nhà họ Quách hơn.


“Anh trai không vui.”
Hình như Quách Thanh Châu rất lo lắng, đột
nhiên ngẩng đầu nói một câu với cô.


Cái gì?
“Thanh Châu, anh trai em không ở chỗ này…
Chẳng lẽ em đến đây tìm chị?”
Kiều Bích Ngọc vẫn như cũ không hiểu cho
lắm, nhưng cô biết Quách Thanh Châu không
muốn cô tìm dì Phương đến đây.


Vừa rồi lớn tiếng nói một câu như thế, khiến
cho Quách Thanh Châu cảm thấy mình giống
như làm sai chuyện gì, vẻ mặt Quách Thanh
Châu rất xoắn xuýt, mấy lần muốn lên tiếng nói
chuyện lại trầm mặc.


“Em tìm chị có chuyện gì, muốn nói gì?”
“Em nói đi, chị hứa sẽ không nói ra ngoài.”
Kiều Bích Ngọc dùng tuyệt chiêu mà trước
kia cô hay đối phó với Đường Tuấn Nghĩa, dụ dỗ
cô nhóc đang hoảng sợ trước mặt.


Hình như chiêu này có tác dụng, Quách
Thanh Châu nghe câu “Chị hứa sẽ không nói ra
ngoài kia” ánh mắt đột nhiên dao động.


“Chị dâu.”
Cô ta nhỏ giọng, rất quy củ gọi một câu.


Trong lòng Kiểu Bích Ngọc dâng lên cảm
giác kỳ lạ, cô ta thật sự cố ý chạy đến tìm cô.


Cô và em gái của Quách Cao Minh không

thân thiết với nhau cho lắm, không thân quen
như Hà Thủy Tiên và Quách Thanh Châu, bình
thường lúc ăn cơm ở nhà chính có gặp qua,
nhưng chỉ quy củ gọi một tiếng “chị dâu” là thôi,
nhưng hôm nay tiếng “chị dâu” này nghe là lạ.


“Thanh Châu, em có chuyện gì thì nói thẳng,
nếu như chị có thể giúp gì được cho em, chị sẽ
cố gắng hết sức.”
“Chị dâu, anh trai không vui.”
Quách Thanh Châu lên tiếng cắt ngang lời
cô, có chút khẩn trương nói một câu khó hiểu.


Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc khó hiểu: “Em nói
Quách Cao Minh không vui?”
Quách Cao Minh không vui?
Câu này nghe rất ngây thơ, một người đàn
ông có cái gì vui với không vui, chẳng qua lấy tư
duy của cô chủ nhà họ Quách này, đại khái gần
đây tâm trạng của Quách Cao Minh không tốt
lắm.


Những chuyện xảy ra gần đây, khẳng định
khiến anh phiền lòng.


“Thanh Châu, em không cần lo lắng, chuyện
của anh trai em, anh ấy sẽ tự mình xử lý.


Kiều Bích Ngọc lấy thân phận là người chị
dâu, kiên nhẫn giải thích cho cô em chồng này,
nhìn thấy dáng vẻ câu nệ khẩn trương của cô ta,
cô gái bị tự kỷ khiến cho người ta đau lòng.


“Thanh Châu, em thích ăn hoa quả gì, đến
đại sảnh ngồi đi, đừng đứng đó…”
Cô chỉ muốn ở chung hòa thuận với cô em
chồng này, Kiều Bích Ngọc vừa đi một bước,
Quách Thanh Châu ở đối diện lại hoảng sợ, ngồi
xổm xuống, hai tay ôm đầu, cả người còn run rẩy.


“Chị, chị không có ác ý.”
Kiểu Bích Ngọc ngạc nhiên, cô chưa gặp
qua tình huống này, loại biểu hiện đó, có vẻ như
cô ta khá sợ hãi.


Cô ta sợ cô? Kiều Bích Ngọc không hiểu, tại
sao Quách Thanh Châu lại sợ cô?
Lúc này cô không dám đi kích thích đến
Quách Thanh Châu nữa, sải bước đi vòng qua cô
ta, vẫn nên tìm người khác đến thì tương đối
thích hợp hơn.



Thế nhưng lúc cô vừa đi qua bên người
Quách Thanh Châu, chiếc váy bầu của cô đột
nhiên bị người ta kéo lại.


“Chị dâu, anh trai, anh ấy rất không vui”
Quách Thanh Châu nửa ngồi nửa quỳ ngẩng đầu,
vẻ mặt tràn đầy lo lắng bất an.


Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc rất ngạc nhiên.


Cho dù cô không nghe hiểu Quách Thanh
Châu này đang nói gì, nhưng cũng biết chuyện
này có liên quan đến Quách Cao Minh, hơn nữa
hình như tình hình còn không đơn giản.


Vốn dĩ Kiều Bích Ngọc cũng muốn ngồi xổm
xuống cùng cô ta nhìn thẳng, hỏi cho rõ ràng,
nhưng bây giờ bụng cô lớn như thế, muốn ngồi
xổm xuống thật đúng là khó khăn.


“Thanh Châu, chị biết em tìm chị nhất định
là có việc muốn nói với chị đúng không?”
“Em có thể đứng lên, sau đó chúng ta đứng
lên nói chuyện, chị cam đoan sẽ không nổi giận,
không phát cáu, càng sẽ không hung dữ với em,
em không cần phải sợ chị.”
Kiểu Bích Ngọc xem như có chút kinh
nghiệm ở chung với người bệnh tự kỷ, thế giới
tỉnh thần của bọn họ hơi khác thường, mẫn cảm
lại yếu ớt, cho nên không thể la hét với bọn họ,
cô tự xét lại, liệu có phải bản thân mình ngày
thường quá hung dữ, cho nên Quách Thanh
Châu mới sợ cô như thế.


“Em không sợ chị.”
Cô ta đồng ý đứng lên, ánh mắt hoảng sợ
nhìn xung quanh, xác định bên này không ai đi
qua, mới thoáng thả lỏng.


Kiều Bích Ngọc nhìn thấy hành động này
của cô ta, cô kiên nhẫn nói chuyện với Quách
Thanh Châu.


“Vậy vừa rồi em sợ cái gì?”
“Anh trai sẽ tức giận.”
Lại một câu không thể nào giải thích được.


Trên mặt Kiều Bích Ngọc vẫn cố gắng duy trì
nụ cười: “Anh trai em không ở đây, em không cần
sợ anh ấy”
Đây là lần đầu tiên Kiểu Bích Ngọc phát
hiện, thì ra cô gái tự kỷ không thích nói chuyện
này lại luôn để ý đến anh trai mình như thế.


“Thanh Châu, chị biết em quan tâm đến anh
trai em, em cảm thấy gần đây tâm trạng của anh
ấy không tốt lắm, cho nên lo lắng cho anh ấy có
đúng không? Em yên tâm, Quách Cao Minh có
thể tự mình xử lý, hơn nữa còn có trên dưới nhà
họ Quách, bọn họ sẽ giúp đỡ anh ấy.”
“Anh trai không thích nhà họ Quách”

Quách Thanh Châu đột nhiên nói một câu
như thế, Kiều Bích Ngọc lập tức dừng lại, tim đập
loạn nhịp.


“Em nói, Quách Cao Minh không thích nhà
họ Quách ư?”
Quách Thanh Châu không thích người khác
nhìn thẳng vào mình, cô ta lại cúi đầu, gương
mặt ngây ngô của cô ta liên tục thay đổi, cảm
xúc phức tạp.


“Anh trai không thích nhà họ Quách, anh trai
không thích đàn dương cầm, anh trai không
thích nữ sinh”
Giọng nói của cô ta rất nhỏ, giống như là
đang thì thầm bí mật, không dám lộ ra, bỗng
nhiên cô ta hơi dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Anh
trai thích chị.”
Trong mắt Kiều Bích Ngọc hiện lên ngạc
nhiên, không cắt ngang những lời lẩm bẩm của
Quách Thanh Châu.


“Anh trai rất không vui, anh ấy bị người xấu
trói lại, những người kia dùng roi đánh anh ấy, rất
đau, tuyết rơi rất lạnh, ông nội mua quần áo cho
anh ấy lại mất rồi, anh trai liều mạng chạy, anh ấy
trốn trong thùng rác, anh ấy bị chảy máu, nhưng
lúc mẹ tìm thấy anh ấy, lại trói anh ấy…”
Giang Mỹ Linh trói Quách Cao Minh lại ư.


Lúc Quách Cao Minh năm tuổi đã bị người ta
bắt cóc, là mẹ của anh làm sao?
Trong đầu Kiều Bích Ngọc trống rỗng.


“Anh trai không thích nhà họ Quách, anh trai
không thích đàn dương cầm, anh trai không
thích nữ sinh…”
Quách Thanh Châu giống như làm chuyện
sai lầm, gương mặt cô ta đỏ bừng, lặp lại những
lời lúc trước, nói năng lộn xộn, cố gắng sắp xếp
lại lời mình muốn nói.


“Từ sau lần bị bắt cóc lúc năm tuổi, tính tình
của cậu chủ Cao Minh trở nên lạnh lùng xa cách,
không thích cùng người khác thân cận.”
“Cậu chủ Cao Minh rất ghét phụ nữ, đừng
đến gần cậu ấy, cậu ấy rất không thích.”
“Không thể nói với ông nội, không thể nói
với quản gia, không thể nói với chị Thủy Tiên.”
Quách Thanh Châu cúi đầu, đếm trên đầu ngón
tay, nói một mình: “Không thể nói với anh Khánh
Nam, không thể nói với anh Hưng Nam…”
Anh vốn dĩ chính là như thế, luôn cất giấu rất
nhiều bí mật.


Lời nói dừng lại một lúc, Quách Thanh Châu
ngẩng đầu lên, nói cho cô: “Chị dâu, hiện tại anh
trai cũng giống như trước đây, anh ấy rất không
vui.”
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc cứng đờ nhìn
Quách Thanh Châu, không nói qì.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận