Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


“May mắn không có chuyện gì.

Cậu không
biết đâu, lúc chiều mình rất sợ, còn liều mạng đi
cầu thang bộ.”
Châu Mỹ Duy nói một lúc thì ngừng lại, lúc
này đã là đêm khuya 11 giờ, sau khi bọn họ làm
xong thủ tục xuất viện thì quay về nhà của Châu
Mỹ Duy, nhưng Kiều Bích Ngọc vẫn luôn rất kỳ
quái, rất yên tĩnh.


“Kiều Bích Ngọc, thật ra trước khi mình chưa
đến phòng bệnh, có phải ở bên trong, cậu đã xảy
ra chuyện gì không, người đàn ông tên Đường
Tuấn Nghĩa kia, vì sao anh ta lại ở trong phòng
bệnh của cậu.”
“Trên tay cậu vẫn luôn nắm chặt chiếc vòng
tay bằng đá quý, nó ở đâu ra vậy, hình như khá
quen.”
Trong ban đêm yên tĩnh, ánh đèn rất sáng,
chiếu lên hai bóng dáng của bọn họ, nhưng chỉ
có giọng nói của Châu Mỹ Duy vang lên, từ đầu
đến cuối, Kiều Bích Ngọc đều mím chặt môi
không nói chuyện.


Mà chiếc vòng tay bị cô kéo đứt kia vẫn luôn
được cô nắm chặt trong lòng bàn tay, rất dùng
sức.


Châu Mỹ Duy thấy cô không muốn nói
nhiều, âm thầm thở dài một hơi, không nói nữa.


Quay người nhìn về phía cửa nhà mình, lẩm
bẩm: “Chẳng biết tên Lục Khánh Nam kia phát
điên cái gì, tìm hai vệ sĩ đứng canh gác trước cửa
nhà mình, giống như thần giữ cửa vậy, hàng xóm
đi ngang qua, nhất định sẽ cho rằng nhà mình
xảy ra chuyện lớn gì.


Kiều Bích Ngọc đột nhiên đứng dậy đi về
phía cửa.


Châu Mỹ Duy vội vàng giữ lấy tay cô: “Hơn
nửa đêm cậu đi đâu thế?”
“Đị đuổi hai thần giữ cửa di.”
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh.


Cửa vừa được mở ra, một bóng dáng cao
lớn quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô.



Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc hơi ngạc nhiên.


Đèn trên hành lang của tòa chung cư này
hơi ố vàng, không quá sáng, chiếu lên ánh mắt
thâm trầm của người đàn ông trước mắt lại lộ ra
chút nóng rực, sắc bén.


“Mỹ Duy, cậu ra ngoài một lát nhé.”
Giọng nói của Kiều Bích Ngọc hơi nặng nề,
quật cường đối mặt với người đàn ông ở trước mặt.


“Vậy hai người nói chuyện di.”
Châu Mỹ Duy nhát gan, nhanh chóng chạy
ra ngoài cửa, thật sự có chút không yên lòng,
kiên trì nhỏ giọng nói giúp bạn tốt của mình một
câu: “Thật ra là do Kiều Bích Ngọc ăn nhầm đồ,
chuyện nằm viện không phải là lỗi của cô ấy,
đừng, đừng mắng cô ấy.”
Châu Mỹ Duy đương nhiên không yên lòng,
hơn nửa đêm cậu chủ Quách này đột nhiên “ngự
giá” đến nhà cô ấy, hơn nữa nhìn mái tóc rối bời
của anh, rõ ràng là vội vã chạy đến đây.


“Là Hà Thủy Tiên làm.”
Cửa đóng lại, anh còn chưa hỏi, vẻ mặt Kiều
Bích Ngọc lạnh lùng, thái độ khác thường.


“Buổi trưa hôm nay có người đưa thức ăn từ
ngoài đến, là cơm rang kiểu Thái của nhà hàng
Gordon, bên trong cơm rang kiểu Thái không có trứng.”
Lúc cùng anh đối mặt, trong lòng Kiểu Bích
Ngọc có một loại cảm xúc không rõ, dù sao
trước đó bọn họ tan rã trong không vui.

Ngày đó
cô bị anh tống cổ ra khỏi câu lạc bộ tư nhân, cô
rất giận, bởi vì cô cảm thấy anh đang che chở
cho Hà Thủy Tiên.


Cô kén ăn, không ăn trứng, bình thường
trong cơm rang kiểu Thái thường cho rất nhiều
trứng, cho nên nhất định do người quen làm,
người kia trăm phương ngàn kế nhằm vào cô.


Ngoại trừ Hà Thủy Tiên thì còn có ai.



Sau đó Quách Cao Minh chăm chú nhìn cô,
nhìn gương mặt quen thuộc, nhìn biểu cảm khi
cô tức giận, lại trầm mặc không nói.


“Anh cảm thấy em đang nói dối ư?”
“Anh cảm thấy em đang vu khống Hà Thủy
Tiên?”
Cô bị anh nhìn như thế, phần cảm xúc đè
nén trong lòng gần như bộc phát, nghiến răng
nghiến lợi nói.


“Quách Cao Minh, con người của em đa
nghi, em mẫn cảm, em làm loạn, thích gây
chuyện, nhưng anh lại chưa từng một lần nghiêm
túc tin tưởng em, vậy anh cảm thấy Hà Thủy Tiên
là ai, là quản lý cấp cao đắc lực của anh, là bạn
bè thân thiết với anh nhiều năm”
Cô nâng tay phải lên, mang theo tức giận và
không cam lòng, ném chiếc vòng tay bị đứt về
phía anh.


“Hà Thủy Tiên, cô ta muốn mạng của em”
Trước ngực của Kiểu Bích Ngọc không
ngừng lên xuống, tức giận quát to với anh.


Cô nhìn thấy người đàn ông ở đối diện thuận
tay bắt được chiếc vòng kia, nhưng nét mặt của
anh lại vô cùng bình tĩnh.


Anh thế mà lại thờ ơ như vậy.


Kiểu Bích Ngọc có chút không dám tin
tưởng, cô mở to mắt nhìn anh chằm chằm, trên
gương mặt lạnh lùng của anh, thế mà không một
xíu khẩn trương, tuyệt đối không lo lắng cho cô.


“Đây là vòng tay của Hà Thủy Tiên.”
Trong mắt cô là cảm xúc bi thương, ánh mắt
buông xuống, không muốn tiếp tục nhìn người
đàn ông lạnh lùng này nữa.


“Xế chiều hôm nay trong phòng bệnh… Có
một người phụ nữ đi đến, tắt đèn, rèm cửa bị
kéo, rất tối…
Giọng nói của cô nhỏ dần, anh thế mà hoàn
toàn không quan tâm, Kiều Bích Ngọc đã không

biết vì sao mình phải nói nhiều với anh như thế,
cô thậm chí sợ bị Châu Mỹ Duy hỏi, cho nên
không dám nói lung tung.


Trong lòng không hiểu rõ, nhưng cô rất
muốn nói cho anh.


Cô không muốn để cho người bên cạnh lo
lắng cho mình, cũng không dễ dàng kể khổ với
người khác, nhưng cô lại muốn nói cho anh biết.


Có đôi khi trầm mặc thật sự làm người ta
đau đớn.


“Cô ta cầm gối đầu đặt lên mặt em, em
không thở nổi, em liều mạng đẩy cô ta ra, nhưng
sức lực không đủ, em rất chắc chắn đối phương
là một người phụ nữ, đây là vòng tay từ trên tay
cô ta rơi xuống”
Cô nhớ rõ, nhớ rất rõ, chiếc vòng này Hà
Thủy Tiên thường đeo bên tay trái.


Kiều Bích Ngọc vẫn đang nói, chỉ là theo thời
gian trôi qua, giọng nói của cô càng lúc càng
nhỏ.


Bỗng nhiên cô cười một tiếng tự giễu, ngẩng
đầu lên, lại một lần nữa nhìn về phía người đàn
ông ở trước mặt.


“Quách Cao Minh, nếu như không phải nhóc
Thanh, em đã…“ Chết rồi.


“Nhóc, Thanh.”
Nhóc Thanh.


Quách Cao Minh đột nhiên lên tiếng, nhẹ
giọng nhắc lại hai chữ này.


“Làm sao nhóc Thanh của em có thể để em
xảy ra chuyện chứ.”
Lời anh nói khiến cho trong lòng Kiều Bích
Ngọc rất không thoải mái.


Cô nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt cô
đều là tức giận.


“Quách Cao Minh, anh có gì thì nói thẳng đi,
đừng quái gở như thế, em không đủ thông minh,
không nghe hiểu mấy người thượng đẳng nói gì.


So với sự kích động của cô, anh vẫn rất bình

tĩnh.


“Nhóc Thanh.”
“Ông ngoại của nhóc Thanh và ông ngoại
em là chiến hữu thân thiết, cho nên từ lúc còn
nhỏ em đã biết anh ấy.”
“Nhóc Thanh là con riêng, mẹ của anh ấy bị
đàn ông lừa, ngay từ đầu bà ấy không biết người
đàn ông kia đã có vợ, lúc mẹ anh ấy sinh ra anh
ấy, bà ấy đã chết vì khó sinh, sau đó anh ấy được
đón về nhà của cha mình, nhưng cha và mẹ kế
của anh ấy đối xử với nhóc Thanh thật sự không
tốt.”
“Từ nhỏ nhóc Thanh đã yên tĩnh như thế, bị
người khác bắt nạt cũng không phản kháng,
những người kia chế giễu anh ấy là kẻ ngu, thật
ra chỉ là anh ấy không thích nói chuyện, không
thích để ý đến người khác.”
“Chiếc hộp gỗ nhỏ này là do một người rất
quan trọng tặng cho em, em không thấy anh ấy
đâu nữa.”
Quách Cao Minh trầm mặc, trên gương mặt
lạnh lùng của anh không có bất kỳ biểu cảm gì.


Chỉ là trong đôi mắt thâm trầm phản chiếu hình
dáng cô, chăm chú nhìn cô.


Cô đã từng nhắc người tên “Nhóc Thanh”
kia với anh, anh xem thường, chỉ biết nhóc
Thanh này hình như là người rất quan trọng với cô.


Thì ra là anh ta.


Thế mà lại là anh ta.


Anh đột nhiên đưa bàn tay phải của mình về
phía cô, Kiều Bích Ngọc ngạc nhiên, không hiểu
cảm xúc lúc này trên mặt anh.


Lòng bàn tay anh mở ra, trong đó là một
miếng huyết ngọc hình trăng non, dưới ánh đèn
càng thêm đỏ tươi, vô cùng chói mắt.


Đầu óc của cô trống rỗng.


Nhìn thấy sắc mặt anh không thay đổi kéo
tay cô, nhìn thấy anh bỏ miếng ngọc lành lạnh
kia vào trong lòng bàn tay cô.


Miếng ngọc lạnh lẽo, tay anh cũng rất lạnh.


“Kiểu Bích Ngọc, vì sao lại là em.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận