Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài


“Tầng 13 đấy, cô thật sự muốn đi thang bộ lên à.”
“Chờ một lúc đi, thang máy sắp đến rồi.”
Sắc mặt Lục Khánh Nam rất khó coi, giữ lấy
cô gái đang xúc động ở bên người lại, nhìn trước
mắt “đinh” một tiếng, cửa thang máy dần dần
mở ra.


Bên này là bệnh viện công, khoảng thời gian
này tương đối có nhiều bệnh nhân, biển người di
đến, vẻ mặt vội vàng.


Có người đẩy xe lăn cho người bị thương,
hoặc là cầm phiếu xét nghiệm từ trong thang
máy đi ra.

Cuối cùng Châu Mỹ Duy cũng đợi
được cửa thang máy mở ra, cô ấy lập tức xông
vào, nhanh chóng ấn thang máy lên đến tầng 13,
cô ấy giậm chân, gắt gao nhìn chằm chằm màn
hình hiển thị số tầng trên thang máy.


Lục Khánh Nam bị cô ấy túm lấy, quần áo
hàng hiệu của anh ta bị nhăn nhó, cả người có
mấy phần chật vật.


“Chẳng phải điện thoại di động của Kiều
Bích Ngọc được đặt ở phòng bệnh à, trước tiên
gọi điện cho cô ấy, cô gấp như chết người không
bằng.” Anh ta bô bô nói, oán trách một câu.


Châu Mỹ Duy quay đầu trừng mắt nhìn anh
ta: “Này, anh có biết nói chuyện không thế.”
Ở nơi như bệnh viện, nói cái gì mà chết chứ?
Thật đúng là điềm xấu.


Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, cô ấy quả
thật quá sốt ruột, Châu Mỹ Duy vội vàng từ túi
áo của mình lấy điện thoại di động ra, vội vàng
gọi điện thoại cho Kiều Bích Ngọc.


“Đinh định đỉnh.”
Một chuỗi tiếng chuông điện thoại di động
của Lục Khánh Nam đang vang lên.


“Alo?”
Châu Mỹ Duy có chút oán hận nhìn cậu chủ
Lục nào đó đang nói chuyện điện thoại, cô ấy
đang rất sốt ruột, hơn nữa cô ấy gọi điện thoại
cho Kiều Bích Ngọc, mãi không có ai nghe máy,
tiếp tục dùng sức ấn lên màn hình.


“Vốn dĩ tín hiệu trong thang máy không tốt,
hiện tại tôi đang rất vội… Anh có thể để mấy cô

nàng của mình qua một bên, để lúc khác lại dỗ
dành không?” Lục Khánh Nam là một playboy
chính hiệu, 80% là anh ta đang nói chuyện điện
thoại với bạn gái.


“Là Quách Cao Minh.” Lục Khánh Nam thản
nhiên trả lời cô ấy.


Châu Mỹ Duy sững sờ, lập tức im lặng.


Đúng lúc này thang máy đi đến tầng 5 thì
dừng lại, chỉ một lát sau, bên ngoài cửa thang
máy truyền đến những tiếng ầm ï, cùng với một
vài tiếng khóc bi thương, có người nóng nảy hô
to: “Tránh ra, tránh ra.”
Giường đẩy của bệnh viện được đẩy vào,
một người nằm trên đó, nhưng bọn họ không thể
nhìn thấy rõ dáng vẻ của người kia, bởi vì cả
người đều bị ga giường màu trắng che khuất,
ngay cả đầu cũng bị che đi.


Người nằm trên giường đẩy kia đã qua đời,
rất nhanh một nhóm lớn thân nhân của người
quá cố tràn vào, trong thang máy chen chúc,
không di chuyển được.


Tim của Châu Mỹ Duy giống như bị thứ gì đó
siết chặt, cảm giác bất an lại một lần nữa xông
đến.


Dựa theo tốc độ này, thang máy vừa đi vừa
dừng, khi nào cô ấy mới lên được đến tầng 13.


“Cô muốn đi đâu, tôi vừa mới nói rồi, Kiều
Bích Ngọc không sao.”
Lục Khánh Nam đột nhiên kêu to với bóng
dáng trước mặt, vẻ mặt có chút tức giận, đành
phải đi theo ra ngoài.


“Hiện tại cậu đang ở đâu?”
Lục Khánh Nam vừa thở hổn hển leo cầu
thang bộ, một bên sợ hãi trả lời người đàn ông ở
đầu dây bên kia điện thoại: “Ở bệnh viện.”
“Cao Minh, không phải như anh nghĩ đâu.”
Lục Khánh Nam vội vàng giải thích: “Buổi sáng
hôm nay, Kiều Bích Ngọc ăn nhầm thứ gì, bị đau
bụng, bạn của Kiều Bích Ngọc đã đưa cô ấy đến
đây truyền dịch, đã không sao rồi, chính là cái cô
Châu Mỹ Duy kia giống như có chứng hoang
tưởng bị hại.”
“Trông chừng cô ấy.”
Đầu dây bên kia điện thoại, người đàn ông
trầm giọng nói ra bốn chữ, Lục Khánh Nam nghe
xong, hai bước biến thành một bước, không hiểu

vì sao lại hơi lo lắng.


Từ tầng năm của khu nội trú chạy đến tầng
13, chỉ là mấy phút mà thôi, thời gian không dài
cũng chẳng ngắn.


May mắn thang bộ này tương đối rộng rãi,
cũng không có quá nhiều người, cho dù người đi
ngang qua cũng tương đối vội vã, mọi người đều
trầm mặc, đoạn đường này bốn phía đều yên
tĩnh, bọn họ liều mạng chạy lên trên, thở hổn
hển, bên cạnh vang vọng tiếng bước chân vội
vàng của bọn họ.


Có tiếng bước chân rất nhỏ đi về phía mình.


Từng bước một đi đến, bước chân rất nhẹ.


Kiều Bích Ngọc ngủ có phần mơ hồ, hiện tại
hình như đã qua hoàng hôn, căn phòng bệnh
độc lập này bị người ta kéo hết rèm che lại,
nhưng vì sao trong phòng bệnh lại không bật
đèn lên, rất tối.


“Mỹ Duy, mấy giờ rồi.”
Cô biết có người đang đi về phía giường của
“Hiện tại mình đã không sao rồi, một lúc nữa
để mình xuất viện nhé, mình không thích mùi
thuốc sát trùng trong bệnh viện, chẳng dễ chịu
chút nào.”
“Xin lỗi cậu nhé, mình hại cậu hôm nay
không đi phỏng vấn được, đúng rồi, hình như từ
trưa đến giờ cậu chưa ăn gì đúng không, chờ
một lúc nữa chúng ta đi làm thịt Lục Khánh Nam,
để anh ta mời một bữa tiệc thịnh soạn”
Chỉ có giọng nói của cô, đối phương không
trả lời.


Kiểu Bích Ngọc cau mày, lúc này cô mới
ngẩng đầu lên: “Mỹ Duy… Cậu sao thế.


Nhưng câu nói này vừa đến bên môi, cô cái
gì cũng không nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy một
bóng người đứng ở đầu giường của cô.


Trong nội tâm của cô vô cùng sợ hãi, muốn
kêu cứu, nhưng toàn bộ âm thanh đều bị chặn
trong cổ họng.



Đối phương cầm lấy gối đầu trực tiếp đặt lên
mặt của cô, rất dùng sức, mang theo một sự tàn
nhẫn đè xuống, sắc mặt của Kiều Bích Ngọc lập
tức trở nên trắng bệch, hô hấp trở nên khó khăn,
dần dần ngạt thở.


Thả, thả tôi ra.


Thả tôi ra.


“Cô có cho tôi thở không vậy.”
Lúc này ở chỗ đầu cầu thang bộ, dáng vẻ
của Lục Khánh Nam rất chật vật, anh ta đã lớn
như thế này, đây là lần đầu tiên leo cầu thang bộ
xa như thế, hai chân chống lên đầu gối như
muốn nhũn ra của mình, vô lực quát người phụ
nữ ở phía trước một câu.


“Cậu chủ như anh sao lại vô dụng như thế.”
Châu Mỹ Duy cũng thở hổn hển, từ sau khi
đi làm, trên cơ bản đều dùng thang máy, rất ít
vận động.


“Tôi đề nghị cô nên bớt chơi với Kiều Bích
Ngọc, ôi chao, mấy người phụ nữ các cô, từng
người đều không bớt lo.”
“Tôi nói này, Kiểu Bích Ngọc không sao cả,
Châu Mỹ Duy, cô thật đúng là rất thích hợp làm
bảo mẫu hay nữ quản gia gì đó, rất thích quan
tâm loạn.”
Lục Khánh Nam nhỏ giọng phàn nàn, đứng
dậy nhìn qua số tầng 12, điều này mang ý nghĩa
bọn họ vẫn còn phải leo tiếp.


“Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều.”
Giọng nói của Châu Mỹ Duy có phần buồn bực.


Quả thật từ nhỏ đến lớn, cô ấy đều thích
quan tâm loạn, phần lớn mọi việc đều do cô ấy
tưởng tượng ra, không có cách nào, tính tình của
cô ấy chính là như thế.


“Đị thôi, còn một tầng nữa là đến” Lục
Khánh Nam không chậm trễ, anh ta vẫn phải gọi
điện báo cáo tình hình với Quách Cao Minh,
chẳng qua anh ta vẫn không nhịn được, mắng
chửi một câu: “Móa nó chứ, còn phải đi thêm
một đoạn hành lang nữa.”
“Nếu như Kiều Bích Ngọc không sao, chúng
ta dứt khoát để cô ấy xuất viện, sau đó chúng ta
cùng nhau đi ăn cơm.” Châu Mỹ Duy cũng nhanh
chóng chạy tiếp.


“Cô ấy có chuyện gì được chứ.” Lục Khánh
Nam tức giận nói một câu.


Cô không biết chuyện gì đang xảy ra
Cô ở trong phòng bệnh nằm suốt một buổi
chiều, cơ thể còn rất yếu ớt, đột nhiên bị tập
kích như thế khiến cho cô không kịp trở tay.



Kiều Bích Ngọc nâng hai tay lên liều mạng
muốn đẩy đối phương ra, tay phải của cô đã túm
được cổ tay của đối phương, rất mảnh khảnh, làn
da non mịn, giống như tay của nữ.


Nhân cơ hội đó, cô muốn giữ chặt lấy đối
phương để phản công, nhưng nói cho cùng cô
không đủ sức, không tránh thoát được.


“Keng.”
Đột nhiên một âm thanh vang lên, giống như
hạt đá quý trên chiếc vòng tay của người phụ nữ
rơi xuống mặt đất.


Kiều Bích Ngọc có thể cảm giác được, trong
nháy mắt hình như đối phương hơi chẩn chờ,
hình như đối phương muốn đi lấy lại trang sức bị
rơi xuống.


Kiều Bích Ngọc hô hấp rất khó khăn, môi đã
trắng bệch, thống khổ giãy dụa, muốn hít thở
được nhiều hơn.


Nhưng hình như đối phương đã quyết tâm
muốn mạng của cô, bỗng nhiên cả người dùng
sức đè gối xuống.


Kiều Bích Ngọc hoàn toàn không thở nổi,
ngừng thở, đầu óc của cô thiếu dưỡng khí, ý
thức bắt đầu trở nên mơ hồ.


Phản kháng và giấy dụa của cô, theo thời
gian dần yếu đi, trong nháy mắt cả người vô lực,
tay thống xuống.


“Làm sao phòng bệnh lại tối như thế?”
Ngay cả Lục Khánh Nam cũng cảm giác
được sự khác thường, tim đập nhanh hơn:
“Đừng nóng vội, đi vào là biết thôi.”
Cửa thế mà bị khóa trái.


Châu Mỹ Duy lo lắng gọi: “Kiều Bích Ngọc”
“Bịch” một tiếng, cửa phòng bị Lục Khánh
Nam đá văng ra, khi hai người xông vào, cả hai
đều trợn tròn mắt nhìn.


Người nào đứng ở đầu giường Kiểu Bích
Ngọc.


Châu Mỹ Duy lắp bắp hỏi: “Anh, anh là ai?”
Là ai.


“Đường Tuấn Nghĩa.”
Lục Khánh Nam ngạc nhiên nói ra cái tên lạ
lẫm lai quen thuộc.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận