Cậy huynh mà sủng

◎ Bây giờ hắn có gì đó không đúng cho lắm. ◎
Hứa Tri Vụ đang thẹn thùng mà chôn đầu, lúc này Hứa Chi Vũ nhẹ nhàng nhảy lên giường, cọ cọ đùi Hứa Tri Vụ, miệng kêu một tiếng “meo” mềm mại khác thường, chọc Hứa Tri Vụ duỗi tay sờ nó.
“Hôm qua đi dạo cùng với Ngụy cô nương có vui không?”
Hứa Tri Vụ lười biếng đáp lại: “Vui.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiền trên người có còn đủ dùng không?” 
Hứa Tri Vụ lập tức có phần cảnh giác.
Ca ca nói những lời này, có phải đã biết nàng mua một món đồ rất đắt rồi không?
Nàng vốn cũng coi như giàu có, nhưng bây giờ cũng chẳng còn thừa được bao nhiêu, tuy nhiên cũng may ngày thường nàng không có nơi nào cần dùng đến tiền, rất nhanh là sẽ có thể tích cóp lại được.
“Còn… Coi như là đủ, sao huynh lại hỏi thế?”
Hứa Tri Vụ nâng mặt lên, gác cằm lên cánh tay. Nàng thấy ca ca gỡ túi tiền bên hông xuống, sau đó đặt trên giường nàng: “Hảo hữu đến thì cũng phải đi dạo phố mời cơm, ca ca không thể bồi muội, cầm dùng đi.”
Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, trông ca ca có vẻ cũng không biết chuyện nàng mua quà sinh nhật.
Liếc nhìn túi tiền ca ca cho, nàng lại nghĩ, đây xem như là tiền tiêu vặt mà ca ca cho muội muội, hay là tiền son phấn nam tử cho nữ tử?
Hứa Tri Vụ lại nhìn ca ca, thần thái hắn tự nhiên còn mang theo ý cười, mặt mày nhu hòa, cũng không có vẻ buồn nôn như giữa các đôi nam nữ mắt đi mày lại mà nàng ngẫu nhiên thấy trên đường, ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn thanh minh trong suốt như thế.
“Ca ca, huynh nhắm mắt lại đi.”
Tạ Bất Quyện liếc nhìn nàng một cái, rồi sau đó cũng không hỏi nguyên do, cứ vậy mà nhắm mắt lại.
Hứa Tri Vụ hít sâu một hơi.
Nàng phải làm một chuyện lớn!
Chỉ cần nàng hôn đủ nhanh, cảm giác xấu hổ sẽ không đuổi kịp được nàng!
Hứa Tri Vụ chống tay xuống giường, cúi người lại gần. Nàng cách ca ca càng lúc càng gần đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông mi của ca ca, nàng bất tri bất giác mà nín thở, không cho hơi thở quấy rầy ca ca.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng tim đập càng lúc càng vang dội, gò má của Hứa Tri Vụ đỏ bừng lên.
Nàng vẫn không đủ nhanh, đã bị cảm giác xấu hổ đuổi kịp mất rồi.
Hứa Tri Vụ phát hiện chỉ một chút khoảng cách cuối cùng này, nàng có làm thế nào cũng không vượt qua được.
Vì thế nàng nhắm mắt lại, dứt khoát không nhìn nữa.
Không nhìn thấy ca ca, nàng coi như chính mình đang hôn Hứa Chi Vũ vậy!
Đúng rồi, trước mặt chính là Hứa Chi Vũ, Hứa Chi Vũ…
“Meo~”
Một tiếng mèo kêu vang lên, kêu đến khiến cho dũng khí của Hứa Tri Vụ chạy sạch. 

Ngực nàng hoảng sợ, mở mắt nhìn ca ca.
Mèo lại kêu thêm một tiếng nữa, mà ca ca đã nhắm mắt được một lúc lâu.
Nàng thầm nghi ngờ ca ca sắp mở mắt ra.
Nếu hắn mở mắt ra mà nàng lại không hôn, vậy chẳng phải là sẽ phát hiện ý đồ của nàng, mà nàng lại không làm được, thế chẳng phải là lỗ lớn rồi sao?
Vậy nếu hắn không dự định mở mắt, chính mình lại sớm từ bỏ, vậy lần kế tiếp lấy được hết can đảm lại phải chờ đến khi nào?
Hứa Tri Vụ tiến thoái lưỡng nan.
Mèo con đã đè lên đến chân nàng rồi, Hứa Tri Vụ lại không có tâm tình đâu mà để tâm nữa, toàn bộ tâm trạng của nàng đều đã đặt vào việc nên lựa chọn thế nào.
Ánh mắt nàng bồi hồi trên khuôn mặt của ca ca, rơi xuống trên môi hắn rồi lại dời đi thật nhanh, giống như trốn tránh mà nghĩ, chi bằng bèn tùy tiện hôn nơi khác vậy?
Ví dụ như má chẳng hạn?
Dù sao lúc nhỏ nàng cũng đã từng hôn rồi, cũng không có gì to tát.
Nhưng mà, nếu hôn má thì còn ý nghĩa gì nữa, không phải nàng muốn chứng minh mình có thể bước ra một bước vượt ra khỏi tình cảm huynh muội hay sao!
Hứa Tri Vụ ảo não mà ôm đầu, thở ra một hơi thở dồn trong ngực kia.
Mèo con lại kêu một tiếng nữa, bắt đầu không dừng được mà cọ cọ nàng, Hứa Tri Vụ sờ sờ đầu nó.
Lúc này Tạ Bất Quyện đã mở mắt ra.
Hắn không biết Hứa Tri Vụ muốn làm gì nhưng vẫn đủ tin tưởng nàng, bảo nhắm mắt là nhắm mắt ngay.
Nhưng hắn vốn cho rằng Hứa Tri Vụ muốn trêu đùa hắn, ai ngờ sau khi nhắm mắt xong hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, chỉ có mèo con kêu một tiếng rồi lại một tiếng. 
Hắn mở mắt ra liếc nhìn mèo con một cái, lập tức sầm mặt.
Con mèo này ấy vậy mà ôm chân A Vụ, làm cái động tác khó coi kia!
Tạ Bất Quyện duỗi tay nắm sau cổ Hứa Chi Vũ, lôi nó ra, không ngờ Hứa Chi Vũ lại muốn ôm Hứa Tri Vụ.
Hắn đã không rảnh suy nghĩ nguyên nhân Hứa Tri Vụ bảo hắn nhắm mắt, cả đầu chỉ toàn là: tại sao lúc trước hắn không tìm một con mèo cái cơ chứ?
“A Vụ, nó như thế đã bao lâu rồi?”
Hứa Tri Vụ mờ mịt hỏi: “Ca ca, huynh là nói chuyện nó kêu la rồi cọ người như vậy bao lâu?”
“Cả hai.” Nhìn đôi mắt sạch sẽ của Hứa Tri Vụ, nàng hiển nhiên cũng không biết mèo con đang làm loạn, đối với nàng, Tạ Bất Quyện cũng không nói được nên lời: “A Vụ có phải cảm thấy nó như thế có chút khác thường không?”
“Đúng vậy, lúc trước nó không như thế, sau khi muội đến kinh thành xong nó mới như vậy, có phải là vì đã lâu không thấy muội nên mới dính theo muội hay không?”
Mèo con không cam lòng mà thò qua, muốn làm việc nó chưa làm xong. Tạ Bất Quyện lại một lần nữa xách nó ra, còn ngại nó vẫn cách chưa đủ xa mà thậm chí còn ôm nó lên, đặt nó xuống đất.
Sau đó hắn nói với Hứa Tri Vụ: “Nó cảm thấy cô đơn đấy, mấy ngày nữa ca ca lại đi mua thêm một con mèo làm bạn với Hứa Chi Vũ.”
“Được đó, vậy thì chúng ta có hai con mèo rồi!” Hứa Tri Vụ cười rộ lên, thật sự rất vui mừng.
Tạ Bất Quyện lại nghĩ, về sau không chỉ có hai con thôi.
Mèo không giống như người. Người có thể nhẫn nhịn, nhưng mèo thì không thể, một khi có cơ hội nhất định phải sinh một ổ.


Những lời bàn tán xôn xao ở kinh thành Tạ Bất Quyện vẫn luôn không để trong lòng, với hắn mà nói, mỗi ngày ngoại trừ xử lý công sự thì đều là bồi Hứa Tri Vụ. Nhị hoàng tử đã chẳng còn tạo nên uy hiếp gì, cái gọi là tiểu hoàng tôn thì lại càng không quan trọng.
Nhưng vẫn có người không dằn lòng được mà cứ thích nhảy nhót.
Ân Tướng ban đầu chỉ nói với các quan viên đồng hành sau khi tan triều hoàng trưởng tôn thế này thế kia, nhưng bây giờ đã bắt đầu ngang nhiên nói trong lúc triều hội rằng hoàng trưởng tôn vầng trán cao, cốt cách thanh kỳ, một tháng biết lật, hai tháng biết cầm bút, bốn tháng biết bò, năm tháng sẽ biết nói.
Đi chùa một chuyến, cao tăng cũng khen đứa trẻ này có số mệnh tốt.
Lời trong lời ngoài đều đang nói hoàng trưởng tôn thông tuệ có phúc, ý cười tuy nhìn hiền từ nhưng dã tâm kia đã sắp không giấu nổi rồi.
Ông ta biết hoàng thượng sẽ nhận huyết mạch này, bởi vì không có bất kỳ hoàng đế nào bằng lòng để lại một vết nhơ như thế trong sử sách để cho hậu nhân cười nhạo. Hoàng thượng chỉ có thể nhận, không chỉ phải nhận mà còn phải coi như là con ruột, không khiến người ngoài ngờ vực.
Tạ Bất Quyện vẫn không để việc đó vào mắt.
Hắn biết mưu tính của Ân Tướng không thể thành được, phụ hoàng có thể nhẫn nhịn nhiều năm như thế chỉ để khiến cho thế lực nhà họ Ân suy yếu, nhất định sẽ không ngồi không nhìn người họ Ân lợi dụng một đứa bé để cướp đoạt quyền lực.
Huống chi, vẫn còn có hắn.
Nhưng phụ hoàng hẳn đã tức điên rồi.
Mỗi khi hạ triều là lại triệu hắn đến, thở phì phì nói thật nhiều.
“Lão tặc kia muốn trẫm đặt tên! Trẫm càng không đặt đấy, trẫm bảo lão ta nếu đặt tên thì sẽ không nuôi được, dễ bị câm sớm, nếu lại hỏi nữa thì trẫm sẽ lấy cho nó cái tên “Cẩu Đản Nhi”, để xem lão ta có muốn hay không!”
“Còn ôm đến đây gọi trẫm là “hoàng gia gia”, đáng ghét chết đi được, một đứa bé nhỏ như thế có thể nói được ba chữ này, e là mỗi ngày đều được huấn luyện! Ta thiếu nó một tiếng “hoàng gia gia” này à? Cái ta thiếu chính là một đứa cháu ruột!”
Trong điện ngoại trừ hoàng thượng ra thì chỉ có Tạ Bất Quyện và Kim công công, bởi vậy hoàng thượng không thèm kiêng nể gì mà phát tiết lửa giận.
Ông ta còn gọi người dâng rượu lên, nốc từng ngụm từng ngụm lớn.
Tạ Bất Quyện cũng không khuyên giải hay an ủi ông ta, Kim công công cũng yên lặng mà cúi đầu đứng.
Nói một câu khó nghe, đây cũng là chuyện hoàng thượng tự làm tự chịu. Ông ta nếu không muốn để lại một câu nuôi hộ hài tử nhà người ta trên sử sách, có tức giận bao nhiêu thì cũng chỉ phải chịu đựng.
Mãi đến khi hoàng thượng say rồi, ghé vào trên long án gọi “A Tỷ”, Tạ Bất Quyện mới ngước mắt nhìn ông ta một cái.
Người lớn hơn hoàng thượng một tuổi, hai người lại quen biết từ nhỏ, một tiếng “A Tỷ” này từ trước đến nay chính là gọi tiên hậu.
“A Tỷ, tỷ đi rồi, trẫm khổ quá.”
Tạ Bất Quyện thầm than một tiếng, mở miệng nói: “Phụ hoàng, say rượu thương thân, uống ít một chút đi.”
Kim công công đứng bên long án cũng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, hoàng thượng uống ít một chút đi, điện hạ đau lòng hoàng thượng đấy.”
“Ngươi không hiểu, các ngươi không hiểu! Trẫm là cửu ngũ chí tôn, quân vô hí ngôn, bọn họ là do trẫm nhận, là trẫm bị buộc phải nhận. Lão tặc kia cấu kết với rất nhiều, rất nhiều người… Trẫm đã nghĩ cách rất lâu, vất vả lắm mới đánh tan bọn họ, suy yếu thế lực của bọn họ, thế nhưng lão ta vẫn còn một tấm bùa hộ mệnh! Cái người canh giữ biên cương kia, phải, chính là Điền Nam đại tướng quân ấy, tên kia chính là học sinh của lão ta, trẫm chỉ cần động đến hắn thôi thì giang sơn sẽ rầm rầm, rầm rầm…”
“Phụ hoàng say rồi, Kim công công dìu người đi nghỉ ngơi đi.”
“Không được, trẫm không cho phép!” Hoàng thượng vươn tay, giống như muốn kéo Tạ Bất Quyện. “Bất Quyện, ngươi sinh cho phụ hoàng một hài tử được không?”
Tạ Bất Quyện không còn lời nào để nói.

“Bất Quyện, trẫm muốn có một hoàng tôn, hoàng tôn của trẫm nhất định còn đáng yêu hơn nhiều so với cái đứa của lão tặc kia.”
“Phụ hoàng, nhi thần còn chưa thú thê.”
“Vậy ngươi thú thê đi, ngươi muốn ai, trẫm đều hạ chỉ cho ngươi! Trẫm là hoàng đế, chỉ vài nét bút, ban một đạo thánh chỉ tứ hôn xuống, thái tử phi có, hoàng tôn cũng có…”
Cả “thái tử phi” cũng nói ra, xem ra là đã quá say rồi.
Kim công công cũng có phần động dung, liếc mắt nhìn Tạ Bất Quyện một cái nhưng lại không thấy biểu tình của cái vị Tam hoàng tử này biến hóa chút nào, hắn thậm chí còn từ chối hoàng thượng: “Phụ hoàng, việc này không vội vàng được.”
“Ngươi không vội nhưng trẫm vội! Bất Quyện, ngươi đã hai mươi hai rồi, cả một thị thiếp cũng không có, ngươi nói với phụ hoàng, có phải phương diện kia của ngươi không được không? Đừng sợ, trẫm đến thái y viện hỏi thuốc cho ngươi…”
Thái dương Tạ Bất Quyện giật một cái: “Phụ hoàng, cũng không có việc này.”
“Bất Quyện à, nhi tử tốt của trẫm, ngươi không cần giấu bệnh sợ thầy.”
“Thật sự không có, thiên chân vạn xác (1).”
Kim công công muốn cười nhưng lại mạnh mẽ nhịn xuống, tuy nhiên ông ấy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tam điện hạ bình tĩnh tao nhã bị chọc tức đến sa sầm mặt như thế này, không khỏi lén nhìn thêm vài lần.
“Bất Quyện à, ngươi giống trẫm, trẫm sĩ diện, ngươi cũng sĩ diện, ha ha ha!”
Hoàng thượng nói rồi duỗi tay gọi Kim công công đến, thì thầm vài câu, cuối cùng đẩy ông ấy một cái: “Mau đi đi, phải là đại bổ, đặc biệt bổ!”
Tạ Bất Quyện đột nhiên có một loại dự cảm bất tường.
Mãi đến khi Kim công công bưng một chén thuốc đen thui tiến vào, dự cảm đó được chứng thực.
Thuốc do hoàng thượng hạ lệnh đưa đến lúc say rượu, có thể là thứ bình thường gì sao?
Nháy mắt tiếp sau đó, một tiếng “Bất Quyện” quen thuộc đến khiến lỗ tai người ta tê dại vang lên lần nữa, hoàng thượng lớn giọng nói: “Mau nhân lúc còn nóng mà uống đi, thứ thuốc này rất bổ đấy!”
Cảnh tượng trước mắt này giống với cảnh tượng năm mười hai tuổi đó xiết bao.
Khi đó hắn bị phụ hoàng triệu kiến, Kim công công cũng bưng một chén thuốc đen thui đến, Tạ Bất Quyện sau khi uống mấy hớp thì đưa ra đề nghị quay về lại uống, vì thế cuối cùng hắn chỉ uống nửa chén.
Đó là thuốc mê.
Còn chén thuốc này lại là thuốc gì đây?
Lúc này Tạ Bất Quyện trực tiếp hỏi thẳng, hoàng thượng chỉ nói: “Thuốc bổ đấy, bổ dưỡng thân thể, Bất Quyện, ngươi mau uống đi, thân thể khỏe mạnh là có thể sinh thêm tiểu tôn nhi cho trẫm.”
“Phụ hoàng, nhi thần không cần bồi bổ thân thể.”
Ai ngờ hoàng thượng lại bò lên long án, bắt đầu gào lên: “A Tỷ, tỷ đi sớm như thế, chỉ để lại một mình trẫm, nhi tử còn không chịu uống thuốc bổ mà trẫm chuẩn bị, trẫm nhìn thì có vẻ oai phong nhưng thực tế lại chỉ cô đơn một mình, thảm quá, thảm quá đi thôi…”
Một nam tử trung niên bắt đầu chơi xấu la lối khóc lóc, trường hợp này chẳng mấy ai có thể chịu được.
Tạ Bất Quyện cảm thấy đau đầu, cuối cùng nhận lấy thuốc bổ trong tay Kim công công.
Cũng may Kim công công là một vị công công giỏi đoán ý người, ông ấy giống như lơ đãng mà dùng chiếc nhẫn bạc trên ngón út lướt qua mặt thuốc, giống như chuồn chuồn lướt nước mà chấm một cái. Nhẫn bạc vẫn còn sáng bóng như mới, xua tan đi một chút đề phòng cuối cùng của Tạ Bất Quyện.
Tạ Bất Quyện liếc nhìn Kim công công một cái, nhận lấy ý tốt của ông ấy.

Sau khi uống xong, Tạ Bất Quyện cũng không cảm thấy có nơi nào không khỏe, mà hoàng thượng thì rốt cuộc cũng đã chịu trở về nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Lúc hồi phủ Lục Thủy đến báo: “Điện hạ, Ngụy công tử bẻ gãy cán kích ở luyện võ trường.”
“Cũng coi như có vài phần bản lĩnh.”
“Điện hạ, việc này không quan trọng sao? Cây kích kia cũng không phải là hàng chợ.”
“Không sao.” Tạ Bất Quyện đi mấy bước. “Ngươi nói chuyện A Vụ một chút đi.”

“Vâng, hôm nay sau khi dùng tảo thiện xong thì Hứa cô nương đến sân của Ngụy cô nương, chỉ một lát sau hai người cùng đi đến luyện võ trường xem Ngụy công tử luyện kích. Ngụy công tử có một thanh bội kiếm, Hứa cô nương tò mò, Ngụy công tử bèn đưa cho Hứa cô nương xem. Sau giờ ngọ, Hứa cô nương theo lệ thường ngủ trưa…”
“Khoan đã, nói kỹ đoạn ở luyện võ trường kia.”
“Vâng.” Lục Thủy ngước mắt lên liếc nhìn Tạ Bất Quyện một cái, chuông cảnh báo trong lòng kêu vang. Điện hạ như thế này có phải là ghen hay không, vậy có cần tỉnh lược bớt lời nào không đây?
“Ngôn ngữ, thần thái, đều phải nói tường tận.”
Xem ra là không thể lược bớt được rồi, Lục Thủy đành phải căng thẳng nhớ lại cảnh tượng gã nhìn thấy: “Lúc Ngụy công tử đưa bội kiếm cho Hứa cô nương còn cười duỗi tay đòi Hứa cô nương một cái kiếm tuệ, Hứa cô nương lấy chuôi kiếm đánh vào lòng bàn tay Ngụy công tử, nói y tham, đã có một cái mới rồi mà lại đòi một cái nữa…”
Tạ Bất Quyện nhăn mày.
Cảm giác nóng nảy giống như ngọn lửa cuộn trào lên.
“Ca ca!”
Xa xa nghe thấy Hứa Tri Vụ gọi hắn, Tạ Bất Quyện giơ tay ra bảo Lục Thủy ngừng nói, đồng thời đổi thành ý cười ôn hòa ngày thường.
“A Vụ, hôm nay đi đâu chơi, có vui không?”
“Ca ca, hôm nay muội không có đi ra ngoài, chỉ ở trong phủ. Hứa Chi Vũ bây giờ không cọ muội, nhưng nó lại cắn chăn đệm của muội mà cọ, nó càng ngày càng cô đơn.”
Hứa Tri Vụ cũng sầu, rũ đầu nói: “Muội đã chơi cùng nó nhưng nó vẫn cô đơn.”
Tạ Bất Quyện nắm tay nàng: “Ca ca đã sai người đi tìm rồi, phải tìm một con mèo xinh đẹp thì Hứa Chi Vũ mới thích.”
“Được, nhưng mà ca ca, sao tay huynh nóng hơn ngày thường thế?”
Thần sắc Tạ Bất Quyện khựng lại, nhớ đến chén thuốc bổ kia, có lẽ đúng thật là đại bổ cực bổ, không chỉ là lòng bàn tay hắn nóng mà trong lòng cũng nóng, vừa rồi nghe thấy những lời kia của Lục Thủy thì bực bội đến mức không giống hắn.
“Ca ca, huynh có phải sốt không?”
“Không có, A Vụ đừng lo lắng.” Đi đến trước phòng, Tạ Bất Quyện đẩy cửa ra, tay lại không buông mà cũng kéo Hứa Tri Vụ vào theo.
Ánh nắng ngoài phòng mờ nhạt, lúc Tạ Bất Quyện đóng cửa lại thì thấy khuôn mặt của Hứa Tri Vụ bị nắng ánh đến ửng hồng, đôi môi hơi hé ra như có chuyện muốn nói, để lộ một chút đỏ tươi bên trong, giống như rất ngọt ngào.
Hắn bỗng nhiên muốn cứ thế mà cúi đầu hôn nàng.
“Ca ca, sao thế?”
Tạ Bất Quyện lắc đầu, đè ép ý niệm chẳng biết sao lại bốc lên kia xuống.
Nhưng mà, sao hắn lại phải kéo A Vụ vào phòng?
Hắn ngẫm nghĩ, A Vụ từng nói muốn nghe hắn giảng, vậy thì hắn sẽ nói cho nàng nghe vậy.
Hắn nhìn đôi mắt trong trẻo của Hứa Tri Vụ, há miệng lại là: “A Vụ tặng kiếm tuệ cho Ngụy Vân Tiêu à?”
Nói xong, Tạ Bất Quyện lập tức hối hận, hắn không nên hỏi như thế, khiến cho sự thật rằng hắn hoàn toàn nắm giữ hành tung của A Vụ bị bại lộ.
Bây giờ hắn rất không thích hợp, cực kỳ không đúng, hắn giống như không quản được lời nói và hành động của mình.
“Hả, đâu có, là A Nhàn tặng.”
Cũng may là A Vụ đơn thuần, cũng tin tưởng hắn nên cũng không nghĩ nhiều.
“Ca ca, sao mặt huynh hồng thế?” Hứa Tri Vụ vươn tay dán lên mặt hắn. “Còn nóng nữa. Ca ca, huynh thật sự bị sốt rồi, trong phủ có lang trung, chúng ta đi…”
Hứa Tri Vụ quay người lại, ca ca lại giam cầm nàng từ phía sau.
(1) Cực kỳ chính xác

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui