Cậy huynh mà sủng

Khi đến Nguyên Châu, đoàn người ngồi thuyền, tiếng mũi thuyền rẽ sóng xanh phát ra âm thanh ào ào, khiến người cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Ngụy Vân Nhàn nằm bò bên cửa sổ hóng gió, một lúc lâu sau, đột nhiên nói: “A Vụ, ta nhớ rằng đầu năm nay Nguyên Châu đột nhiên thay đổi thứ sử? Hình như cha đã nói như vậy.”
“Đúng vậy.” Khi nói, Ngụy Vân Tiêu đặt một đĩa điểm tâm trước mặt Hứa Tri Vụ, Hứa Tri Vụ cũng bưng một đĩa đặt trước mặt Ngụy Vân Nhàn, nàng nói: “Điểm tâm do nhà đò này làm không tệ. Thứ sử ban đầu của Nguyên Châu thực sự đã bị thay thế, tên ban đầu đó to gan lớn mật muốn tạo phản, đương nhiên sẽ xảy ra chuyện.”
“A?” Ngụy Vân Nhàn giơ tay nửa chừng, kinh ngạc dừng lại: “Thật sao? A Vụ, muội biết từ đâu vậy?”
“Còn chưa truyền ra ngoài sao? Đây là chuyện hồi cuối năm...” Hứa Tri Vụ đẩy đĩa ra phía trước, thúc giục Ngụy Vân Nhàn nhanh lấy nó, sau đó đặt chiếc đĩa trở lại, nói với huynh muội Ngụy gia về chuyện trong đại yến cuối năm: “Ca ta, Tam điện hạ phát hiện có thứ sử tự đóng quân, vì thế...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết có thể nói cho bọn họ thân phận của ca ca hay không, nhưng Hứa Tri Vụ không quyết định được, bao giờ về kinh thành để hỏi ca ca sau.
Vì vậy nàng nói ngắn gọn, sau khi nói xong Ngụy Vân Nhàn sợ hãi nói: “Vậy sau đó bá mẫu đến kinh thành chẳng phải sẽ bị hoảng sợ sao? Cũng may là những thứ sử khác không thành thật, không liên quan gì đến bá phụ.”
Hứa Tri Vụ cầm lấy một miếng điểm tâm, kiêu ngạo nói: “Cha ta làm việc đoan chính, đương nhiên không sợ. Khi hoàng thượng hỏi đến ông ấy, cha vô cùng bình tĩnh.” Nói xong, cắn một miếng điểm tâm, nhai một cách vui vẻ.
Càng gần đến kinh thành, Hứa Tri Vụ đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
Ngụy gia không có nhà cửa ở kinh thành, mẫu thân giao phó nàng đưa huynh muội Ngụy gia đến hẻm Thanh Ngô ở lại, đỡ tốn tiền mua nhà, nhưng... huynh muội Ngụy gia đến sống ở Thanh Ngô làm khách, nàng là chủ nhân vẫn có thể sống trong phủ của ca ca sao?
Đây không phải cách đãi khách của Hứa gia.
Hứa Tri Vụ bất lực nhận ra rằng, nàng không thể ở cùng với ca ca được nữa.
Nàng than một tiếng, ngã xuống giường.
Khi họ đến kinh thành đã là giữa tháng sáu, sau khi xuống thuyền, đoàn người Hứa Tri Vụ lên xe ngựa đi từ ngoại thành đến cổng thành.
Cửa thành có khá nhiều người đang đứng chờ, thậm chí còn xếp thành hàng dài, Hứa Tri Vụ lấy ra giấy thông hành của mấy người từ trong bao quần áo, đưa cho Ngụy Vân Tiêu.
“Là thứ đồ chơi này sao? Nếu đưa rồi có trả lại cho chúng ta hay không?” Ngụy Vân Tiêu lật qua lật lại xem kĩ.
Hứa Tri Vụ vừa định trả lời, đột nhiên có người gõ vào thành xe ngựa, vang lên ba tiếng “cộp, cộp, cộp”, nhẹ nhàng mà thong dong bình tĩnh.
Nàng còn tưởng các binh lính canh cổng, vừa mở rèm ra, người gõ thành xe ngựa mặt một bộ y phục sạch sẽ, cưỡi bạch mã lớn, tay áo khi gõ thành xe ngựa trượt xuống một đoạn, lộ ra cổ tay thon dài có lực, hắn vén rèm lên, rũ mắt, mặt mỉm cười hô một tiếng: “A Vụ.”

Là ca ca.
Hứa Tri Vụ sửng sốt, rồi sau đó vui mừng ra mặt, thò đầu ra ngoài ngước mắt nói: “Ca ca! Tại sao huynh lại đợi ở ngoài cửa thành? Ở đây nhiều bụi đất lắm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Bất Quyện xoa đầu nàng: “Không sao.”
“Ca ca chờ bao lâu rồi?”
“Không lâu, mới một lúc.”
“Ca ca, bây giờ đã trưa rồi, huynh ăn chưa?”
“Vẫn chưa, ta đặt phòng riêng ở tửu lầu, đợi A Vụ đến.”
Trong xe ngựa, huynh muội Ngụy Gia nhìn nhau, chỉ nghe thấy Hứa Tri Vụ còn đang nói chuyện với ca ca nàng: “Nếu muội ăn rồi thì sao?”
“Vậy đến tửu lầu ngồi cùng ca ca, gọi điểm tâm cho muội.”
Hứa Tri Vụ cười thành tiếng.
Lúc này, ánh mắt Tạ Bất Quyện rơi vào trong xe ngựa, thấy hai huynh muội Ngụy gia.
Trước đây, hắn đã nghe thuộc hạ bẩm báo, đã biết rằng A Vụ mang theo cả hai người Ngụy gia đi cùng, nhưng hắn không để tâm lắm cho đến khi thấy Ngụy Vân Tiêu ngồi chung một chiếc xe ngựa với A Vụ.
“Ngụy công tử, Ngụy cô nương.” Tạ Bất Quyện cười chào hỏi hai người.
Cả hai cùng nhau đáp lại hắn.
“A Vụ, sao không chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa nữa? Ngụy công tử tay dài chân dài, chen chúc trong xe ngựa với hai cô nương, khó tránh khỏi tay chân phải co lại, dọc đường nhất định rất khó chịu.”
Hứa Tri Vụ không hiểu: “Cha và nương đã an bài như thế.”
Ngụy Vân Tiêu đột nhiên bị gọi, không biết phải đáp lại như thế nào, tay chân như thể không có chỗ để đặt, cuối cùng vội vàng nói: “Không, không sao, Hứa công tử cũng từng ngồi chung một chiếc xe ngựa với Tri Vụ, Hứa công tử không cảm thấy chật chội, ta đương nhiên cũng không cảm thấy chật.”
Tạ Bất Quyện nghe thấy hai chữ “Tri Vụ”, khóe môi lại hạ xuống thêm một ít.

Lúc này Hứa Tri Vụ nói tiếp: “Đúng vậy, không chật. Muội và A Nhàn cũng đều không béo, bọn muội không chen với y.”
Ngụy Vân Nhàn ở bên cạnh vểnh tai lắng nghe cẩn thận, cũng thản nhiên đáp: “Hứa công tử yên tâm, ca ca ta, chen như nào cũng được, không thành vấn đề.”
Ba người chỉ thấy Tạ Bất Quyện ngoài cửa sổ im lặng một lúc, rồi sau đó mỉm cười: “Được rồi, nhị vị đi đường mệt mỏi, chẳng bằng đi tửu lầu cùng ta và A Vụ, ăn cơm xong lại thu xếp sau, vậy có được không?”
Hai người đương nhiên đồng ý.
Đội ngũ phía trước di chuyển, xe ngựa chậm rãi tiến vào cửa thành.
Ngụy Vân Nhàn ôm lấy tay Hứa Tri Vụ, nhỏ giọng nói: “A Vụ, ca ca ngươi quá chu đáo. Thật tốt khi có người ở kinh thành, có ăn, có ở, cái gì cũng không phải lo lắng.”
Hứa Tri Vụ cong mắt, cười không ngừng.
Sau khi xuống xe ngựa, họ đi vào tửu lầu mà Tạ Bất Quyện đã đặt trước.
Đồ ăn thức uống trong phòng riêng đều đã được dọn sẵn, mấy món chính vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Ngụy Vân Nhàn nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, giống như ca ca A Vụ đã thăm dò được thời gian bọn họ đến kinh thành để gọi đồ ăn.
Ngụy Vân Tiêu không nghĩ nhiều như vậy, bụng kêu lên hai tiếng.
Hứa Tri Vụ cười y: “Buổi sáng ngươi cũng ăn không ít đi?”
“Cái đó là chuyện khác, ta đã lâu rồi chưa được ăn một bữa thịnh soạn.”
Hứa Tri Vụ còn đang định nói gì đó, tay đã bị ca ca giữ lại, sau đó dẫn nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn.
Sau khi nàng ngồi xuống, Tạ Bất Quyện vươn tay mời huynh muội Ngụy gia ngồi xuống đối diện.
Ca ca có vẻ không vui khi nghe thấy nàng nói chuyện với Ngụy Vân Tiêu.
Hứa Tri Vụ chớp mắt, nghĩ thông suốt rồi cúi đầu cười thầm.

Nàng lại quay sang nhìn ca ca, chỉ cảm thấy dáng vẻ ưu nhã lãnh đạm của hắn cũng vô cùng đáng yêu.
“A Vụ?”
Hứa Tri Vụ cong mắt: “Ca ca, muội muốn uống rượu.”
“Được, giới hạn ba chén.” Hắn nói, rót rượu cho Hứa Tri Vụ, rồi sau đó nhìn huynh muội Ngụy gia: “Đây là rượu phú thủy của Dĩnh Châu, không say, nhị vị xin cứ tự nhiên.” Rồi sau đó, hắn đặt bầu rượu trước mặt huynh muội Ngụy gia.
“Đa tạ Hứa công tử.” Ngụy Vân Tiêu cầm bình rượu rót cho chính mình một chén, sau đó rót cho Ngụy Vân Nhàn.
“Đây là lần đầu tiên nhị vị tới kinh thành?”
“Đúng vậy.” Ngụy Vân Tiêu nói: “Kinh thành quá nhiều người, vừa rồi còn xếp hàng dài như vậy trước cửa hàng không biết buôn bán gì đó, còn dài hơn hàng người xếp trước tiệm rượu ở phố cũ. Hứa công tử, kinh thành có điều gì kiêng kị, ngươi nói với chúng ta một câu, chúng ta sẽ nhớ kỹ, không chọc phiền toái.”
Tạ Bất Quyện gắp một miếng cá không xương cho Hứa Tri Vụ, nói nhẹ nhàng: “Điều kiêng kỵ ở kinh thành nói nhiều cũng nhiều, nói ít cũng ít. Chỉ cần không nói chuyện triều đình, không nói chuyện hoàng thất, nói chuyện bình thường là được.”
“Vậy là tốt rồi. Vừa rồi đi lên tửu lầu có nghe thấy có người đang nói chuyện về Tam hoàng tử và tiểu hoàng tôn gì đó, lập tức có người “xuỵt” một tiếng, gần đây kiêng kị việc này sao?”
Hứa Tri Vụ sững người, nhìn về phía ca ca.
Ngụy Vân Tiêu không hề nhận ra mình đang giẫm đạp qua lại chủ đề nguy hiểm, lại nói: “Tam điện hạ đã hai mươi mấy rồi đi? Có hài tử không phải chuyện bình thường sao, tại sao lại phải kiêng kị như vậy?”
Hứa Tri Vụ nghe xong, vội vàng quay đầu đi chỗ khác nhịn cười, không thể nhịn được nữa, vùi mặt vào vai ca ca.
Tạ Bất Quyện bất lực vỗ nhẹ vào gáy Hứa Tri Vụ, rồi sau đó nhìn Ngụy Vân Tiêu đang ngơ ngác: “Ngụy công tử, Tam điện hạ năm nay hai mươi hai, còn chưa đến hai mươi mấy, “hoàng tôn” này không phải là con của hắn.”
“Vậy sao...” Ngụy Vân Tiêu nghĩ ngợi, rồi chợt hiểu ra: “Ta hiểu rồi.” Sau đó cũng lộ ra vẻ mặt giữ bí mật giống như thực khách dưới lầu.
Ngụy Vân Nhàn bên cạnh không hiểu ca ca nàng ấy hiểu cái gì, lại không dám hỏi y.
Trong khi đó Hứa Tri Vụ vẫn đang cười, Tạ Bất Quyện nhẹ nhàng thay đổi chủ đề: “Đúng rồi, nhị vị ở đâu trong kinh thành, có sắp xếp gì không?”
Câu này nên do Hứa Tri Vụ trả lời, vì thế vẻ mặt nàng đứng đắn nói: “Cha mẹ đều đã thu xếp xong, bọn họ sẽ ở hẻm Thanh Ngô.”
Nói xong, nàng mím môi, hơi khó xử nhìn ca ca.
Không cần nàng nói xong, Tạ Bất Quyện đã hiểu ý của nàng.
Nàng cũng phải ở lại hẻm Thanh Ngô.
Tạ Bất Quyện không nói lời nào.
Hứa Tri Vụ đặt tay dưới gầm bàn, lặng lẽ mò sang cào vào chân ca ca, lại bị hắn bắt được ngay lập tức.

“A Vụ.”
Hứa Tri Vụ chớp mắt cầu xin tha thứ: “Ca ca.”
Huynh muội Ngụy gia ngồi đưa mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao hai huynh muội đột nhiên bắt đầu nhìn nhau trìu mến. Ngụy Vân Nhàn không ăn chút nào, ngồi ngay ngắn nhìn một cách nghiêm túc. Mà Ngụy Vân Tiêu thì nghĩ, đều là huynh muội, tại sao Tri Vụ và ca ca nàng lại kỳ quái như vậy?
Tạ Bất Quyện nắm lấy bàn tay làm loạn của nàng, bỗng nhiên cười nói với hai huynh muội Ngụy gia: “Hẻm Thanh Ngô không được thường xuyên dọn dẹp, nhị vị không bằng đến ở trong phủ của ta, nghe nói Ngụy công tử sắp tới tính toán tham gia thi võ, vừa hay trong phủ ta có một cái sân luyện võ.”
Ngụy Vân Tiêu gần như chống bàn đứng lên: “Thật sao? Quá tốt rồi!”
Ngụy Vân Nhàn đỡ trán, lặng lẽ thở dài.
Ca ca nàng ấy quá ngu ngốc.
Nhưng ca ca A Vụ rốt cuộc làm gì ở kinh thành? Ở nơi kinh thành tấc đất tấc vàng như vậy còn có thể ở trong phủ có sân tập võ riêng?
Là làm quan, hay là kinh doanh? Trong viện xây sân tập võ, lẽ nào là tướng võ?
Phía bên này Hứa Tri Vụ cũng ngạc nhiên liếc nhìn ca ca, tay lén lút kéo hắn.
Nơi ca ca ở không phải phủ đệ bình thường, là phủ Tam hoàng tử, chẳng lẽ lại giống như trước kia lừa nàng, nói với A Nhàn và người khác rằng ca ca là môn khách của Tam điện hạ?
Tạ Bất Quyện nhìn ra băn khoăn của Hứa Tri Vụ, nắm tay nàng lắc qua lắc lại, dường như muốn nói “không sao”.
Sau khi mấy người no bụng lại lên xe ngựa.
Xe ngựa chạy vào đường Càn Khôn, vẫn đi tiếp về phía bắc.
Bởi vì Hứa Tri Vụ thỉnh thoảng nói chuyện với ca ca nàng dọc đường, Ngụy Vân Nhàn đành phải ngắm nhìn phong cảnh trên đường ngoài cửa sổ.
Lúc này hai bên đường phố phủ đệ vô cùng xa hoa, thâm chí còn nhìn thoáng qua thấy một tấm biển ghi chữ vàng, tuy không thấy rõ chữ đầu tiên, nhưng chữ phía sau rõ ràng là “Vương phủ”!
Ngụy Vân Nhàn lại liếc nhìn Tạ Bất Quyện cưỡi ngựa bên cạnh, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng: “A Vụ, chúng ta có phải đi nhầm không?”
Ngụy Vân Tiêu nghe vậy cũng vén rèm nhìn ra ngoài, suy nghĩ rồi nói: “Hình như thật sự đi nhầm rồi. Nếu tiếp tục đi xa hơn về phía bắc sẽ tới hoàng thành, dù chỉ là bên ngoài hoàng thành, cũng chỉ có người họ Tạ trong hoàng thất mới có thể sinh sống, Hứa công tử cũng không thể sống ở chỗ này phải không?”
“Không đi nhầm đâu.” Hứa Tri Vụ ho nhẹ một tiếng, đối diện với ánh mắt nghi vấn của Ngụy Vân Nhàn, hơi chột dạ nói: “Thật ra... ca ca ta họ Tạ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận