Cậy huynh mà sủng

◎”Đợi một ngày A Vụ gả cho ta, trở thành vợ của ta”◎
“A Vụ, Hứa Chi Vũ là ai?”
Hứa phụ vẫn chưa tắt đèn, thấy Hứa Tri Vụ khoác áo choàng chạy tới, còn cho rằng nàng có việc gấp gì phải làm, không ngờ Hứa Tri Vụ nói rằng nàng muốn đến phủ của Tiểu Tư, lý do vẫn là nhớ một người tên là Hứa Chi Vũ. 
Nhưng cái tên “Hứa Chi Vũ”, tại sao nghe có phần quen thuộc?
“Cha, Hứa Chi Vũ không phải người, nó là mèo nhỏ ca ca tặng con, nó rất dễ thương.” Hứa Tri Vụ nũng nịu nói: “Con không gặp nó mấy ngày nay rồi, cũng không biết bây giờ nó thế nào, con có thể đi thăm nó không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa phụ đau đầu nhìn nàng: “A Vụ con đừng làm loạn nữa, bây giờ đã là lúc nào rồi?”
“Nhưng hôm nay không cấm đi lại vào ban đêm.”
“Vậy cũng không được, đã trễ như vậy rồi, con xem còn ai đi trên đường không? Tiểu Tư cũng ngủ rồi, con đi qua đó không phải làm phiền hắn sao?”
Hứa Tri Vụ buột miệng nói ra: “Lúc này ca ca vẫn chưa ngủ đâu.” 
“?” Hứa phụ sửng sốt, A Vụ làm sao biết chắc chắn Tiểu Tư lúc đó vẫn chưa đi vào giấc ngủ?
Lúc này Hứa mẫu cũng khoác xiêm y đi tới trước cửa:“A Vụ sớm đã không còn là đứa trẻ tùy hứng nữa, con nói đi, vì sao lại muốn đi đến phủ của Tiểu Tư? Chỉ cần A Vụ không phải đang gây loạn thì phụ mẫu sẽ không ngăn cản lý lẽ của con.”
Hứa Tri Vụ đứng yên không động đậy. 
Nàng có thể càn quấy với phụ thân, lời qua tiếng lại không chút yếu thế nhưng lại không chịu nổi khi mẫu thân hỏi một câu nhẹ nhàng và dịu dàng như vậy. 
Hứa Tri Vụ mở miệng thở dốc, nhưng mũi đột nhiên cảm thấy chua chát. 
Nàng chẳng qua là xúc động muốn đi gặp ca ca thôi. 
“...Mẫu thân, con ngủ quen giường rồi nên muốn ngủ trên chiếc giường đó ở phủ của ca ca.”
Hứa mẫu lắc đầu: “A Vụ, con nói thật đi.”
Trong mắt Hứa phụ Hứa mẫu là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đột nhiên giơ tay áo lên che mắt, mang theo tiếng khóc nức nở: “Con muốn gặp ca ca, con muốn gặp ca ca.”
“...” Hứa phụ Hứa mẫu sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau. 
Hứa Tri Vụ lúc này không nói nữa, vỡ òa cảm xúc, òa khóc trước mặt phụ mẫu. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hứa phụ Hứa mẫu không còn cách nào, đành phải gật đầu, phái người hộ tống nàng đi đến phủ Tam Hoàng tử. 
Sau khi Hứa Tri Vụ đi, Hứa mẫu đứng ở cửa, nhìn về hướng nàng rời đi, buồn bực hỏi Hứa phụ: “Tử Mậu, chàng không cảm thấy A Vụ và Tiểu Tư… Rất hòa thuận sao?”
Hứa phụ ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập đến, đưa Hứa mẫu trở vào trong: “Có gì lạ chứ, A Vụ không phải từ nhỏ đã bám lấy ca ca của con bé sao?”
Lý do là thế, nhưng Hứa mẫu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. 

Bên ngoài tuyết rơi, Hứa Tri Vụ đội ô lúc đi đến cửa hông phủ của Tam Hoàng tử bèn có chút do dự, nhưng chỉ trong chốc lát, nàng liền giơ tay lên gõ cửa. 
Bên trong có người lại mở cửa, thấy là Hứa Tri Vụ, lập tức cười nói: “Cô nương trở về rồi, đèn của Minh Nguyệt Các vẫn còn sáng, cô nương cứ việc đi tìm công tử đi ạ.”
Nghe thấy thế, bất cứ ai đến cũng biết người nàng muốn tìm là ca ca.  
Cho nên nàng lấy cớ là nhớ mèo nhỏ, thật sự quá là vụng về. 
Nàng vừa bước vào Minh Nguyệt Các, chỉ thấy đèn đuốc trong viện sáng trưng, đình đài xa xa, mái hiên gần, hành lang dài, cầu cong, đều treo đèn lồng rực rỡ, gần như từng bước từng bước đều sáng như ban ngày.  
Có lẽ bởi vì tối hôm nay là giao thừa cho nên mới trang trí thành như vậy. 
Nhưng mà, trong viện lớn như vậy, lại trống không, chỉ có những chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng ấm áp. 
Những bông tuyết nhỏ bay bay để lộ hình dạng ban đầu của nó trước đèn lồng, lờ mờ đổ bóng rồi nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm. 
Hứa Tri Vụ siết chặt cán gỗ dài của chiếc ô giấy, bỗng nhiên cảm thấy phong cảnh nơi này với những gì nàng nhìn thấy ngày xưa không quá giống nhau. 
Dường như càng cô đơn vắng vẻ hơn. 
Đèn lồng càng nhiều, lại càng vắng vẻ. 
Có thể là không có ai, cũng không nghe thấy âm thanh gì. 
Hứa Tri Vụ cầm lấy ô tiếp tục đi về phía trước, xung quanh chỉ còn lại tiếng bước chân của nàng, nàng dự định đi xuyên qua hành lang dài đến phòng của ca ca. 
Lúc này, từ ánh mắt nàng bắt gặp một bóng đen dưới cây trụ của hành lang dài, giống như có người dựa vào cây cột, ngồi trong hành lang gấp khúc. 
Trong phủ của ca ca sẽ không có kẻ lạ mặt nên Hứa Tri Vụ cũng không sợ. 
Nàng không bước lên hành lang dài đó, ngược lại đi hành lang dài khác ở bên ngoài, bước đi trên tuyết mềm mại, từng bước đi đến bên bóng hình đó. 
Mới vừa rồi đoán người này có lẽ chính là ca ca.

Bây giờ nhìn lên, thực sự là hắn. 
Hắn vẫn mặc triều phục màu đen trong buổi yến tiệc, sau lưng khoác áo choàng lông vũ, duỗi thẳng chân ngồi ở lan can hành lang dài, lưng dựa vào cột, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã ngủ.
Ánh mắt rũ xuống, trong tay hắn vẫn còn xách theo bầu rượu. 
Bộ dạng của Tạ Bất Quyện mà Hứa Tri Vụ nhìn thấy nhiều nhất là khi hắn tiến tới cúi người xoa đầu nàng với một nụ cười ấm áp, hoặc là cầm một quyển sách, thong thả lật từng trang. Hắn luôn mang đến cho mọi người cảm giác dịu dàng nhẹ nhàng, giống như miếng ngọc bích trong suốt, không ồn ào, đầy trí tuệ. 
Nhưng vào lúc này, ca ca uống rượu say dựa vào cây cột hành lang trong đêm tối giao thừa, cuối cùng khoác áo choàng lớn ngủ thiếp đi. 
Hứa Tri Vụ không ngờ lại nhìn thấy mặt này của hắn.
Vì sao ngồi ở hành lang một mình, vì sao uống rượu một mình, tại sao không về phòng?
Vì sao lại cô đơn như vậy?
Tạ Bất Quyện cảm giác được tiếng động của gió tuyết đột nhiên nhỏ lại, trước mắt dường như có khiên che chắn, mắt còn chưa mở đã nói: “Ta tự về, ngươi không cần đến nữa, về ngủ đi.”
Giống như cho rằng nàng là Thanh Sơn hoặc là Lục Thủy. 
Thật lâu không nhận được phản hồi, Tạ Bất Quyện cuối cùng cũng mở mắt ra, đôi mắt mờ mịt chạm phải Hứa Tri Vụ, trong chớp mắt trở nên rõ ràng: “A Vụ?”
Hắn cười hỏi: “A Vụ sao lại tới đây? Đã muộn như vậy rồi.”
Cũng không biết hắn có phải nghi ngờ Hứa Tri Vụ là giả hay không, Tạ Bất Quyện cúi mắt xuống nhìn bầu rượu trong tay, lại nhìn Hứa Tri Vụ lần nữa, sau đó đặt bầu rượu xuống, đưa tay ra kéo nàng, bàn tay ấm áp mềm mại. 
“Ca ca, tại sao huynh không đến đón giao thừa cùng bọn muội? Bọn muội còn gói sủi cảo, chỉ có ca ca không đến.”
“A Vụ ngốc, ca ca bây giờ không chỉ là Hứa Tư, mà còn là Tạ Bất Quyện, là Tam Hoàng tử.” Tạ Bất Quyện không hề lười nhác dựa vào cột mà hắn ngồi thẳng dậy, hỏi Hứa Tri Vụ: “Vậy tại sao A Vụ đến tìm ca ca?”
“Cũng không có chuyện gì.” Ánh mắt của Hứa Tri Vụ dừng lại hướng về phía cành hoa đầy tuyết, lần thứ hai nhìn về phía Tạ Bất Quyện: “Muội chính là muốn đến hỏi ca ca, tại sao phải làm những chuyện này, tại sao những chuyện này phải do ca ca làm.”
Tạ Bất Quyện vẫn chưa trả lời, nàng đã kích động trước, hít một hơi nói, “Không công bằng, như vậy không có chút đạo lý nào cả.” 
“A Vụ đang nói chuyện bữa tiệc?” Tạ Bất Quyện rũ mắt xuống cười, hắn nắm tay Hứa Tri Vụ xoa bóp nhẹ nhàng: “Chuyện này chỉ ca ca mới làm được, ca ca cũng không cảm thấy xấu.”
“Nhưng bọn họ đều sợ ca, đều hận ca! Nếu đây là việc tốt, vậy Hoàng Thượng tại sao không tự mình làm?” Hứa Tri Vụ vội tiến gần hơn một bước, giống như muốn thuyết phục hắn: “Lúc Hoàng Thượng dò hỏi mười ba thứ sử là đã nhìn ra vấn đề ở các Châu, Hoàng Thượng chịu đựng không làm khó dễ, là đang đợi cơ hội tốt hơn. Cơ hội này chính là do ca ca tạo ra.”
Tạ Bất Quyện không nói gì, ánh mắt của hắn luôn dịu dàng rơi trên khuôn mặt nàng.  

Hắn khích lệ nàng nói tiếp. 
Người đời đều nói nữ tử không được tham gia vào chính sự, nữ tử vô tài là đức, nữ tử không có kiến thức không thể giải bày ý kiến. 
Nhưng A Vụ của hắn thông minh như vậy, hắn rất sẵn lòng lắng nghe phát hiện của nàng, ý kiến của nàng. 
“Các huynh đang phối hợp với nhau, làm các thứ sử giao binh, tránh tai họa ly khai.” Hứa Tri Vụ nói: “Đây đều là việc tốt, chỉ là vì sao việc đắc tội với người khác điều là do ca ca làm? Mà việc Hoàng Thượng nói “không muốn đổ máu” lại giống như nếu Hoàng Thượng không ngăn cản thì ca ca sắp giết chết thứ sử Nguyên Châu một cách dã man.” 
“Hoàng Thượng coi trọng danh tiếng, coi trọng lòng dân, muốn mọi người yêu quý ủng hộ. Nhưng ca ca huynh cũng không thể thiếu mấy thứ này, Hoàng Thượng đoạt đi rồi, sau đó huynh phải làm thế nào?”
“A Vụ, A Vụ à, muội nghe ca ca nói.” Tạ Bất Quyện nắm tay nàng, nhìn đôi mắt nàng, không nhanh cũng không chậm nói: “Quả thật là phụ hoàng rất để ý đến danh tiếng và thể diện. Bởi vậy năm đó sau khi bóp mũi hai đứa con của Ân hậu, phụ hoàng mới không đứng ra nói khi người khác nghi ngờ huyết thống của bọn họ, thậm chí hiện giờ Ân gia thất thế, phụ hoàng cũng không phế bỏ Nhị Hoàng tử. Đối với phụ hoàng mà nói, nuôi dưỡng một phế nhân, cho hắn một vẻ ngoài ngời ngời, còn những thứ khác chẳng có gì. Quan trọng chính là không thể thừa nhận sự nhục nhã của mình.”
Hứa Tri Vụ nghe vậy cắn chặt hàm răng, đối với người ngồi trên ngai vàng kia càng oán hận, nhưng đành bất lực. 
“Lần này giao binh cũng vậy, phụ hoàng không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng nổi trận lôi đình của người, người cho rằng như vậy sẽ lộ ra vẻ bất tài. Nếu có người có thể biết phụ hoàng suy nghĩ gì, giải quyết tốt suy nghĩ của phụ hoàng, phụ hoàng động ngón tay, tai họa ly khai có thể dọn dẹp sạch sẽ, đây mới gọi là lợi hại.”
Tạ Bất Quyện mỉm cười, ánh trăng và ánh đèn hòa vào nhau, phản chiếu lên khuôn mặt hắn. 
Nụ cười của hắn trong trẻo tinh khiết, phảng phất giống như thiếu niên lang: “Phụ hoàng mê luyến uy nghiêm như vậy, hy vọng người khác tán thành người, yêu quý người.”
“Vậy còn huynh? Ca ca, muội không đáng với huynh sao.”
Tạ Bất Quyện ngước nhìn nàng, những chấm sáng đều ở trong đôi mắt này của hắn. Hứa Tri Vụ đột nhiên phát hiện, ca ca có đôi mắt đẹp đến mức động lòng người, ít nhất là với nàng vào lúc này đang nín thở. 
“A Vụ, ta và phụ hoàng không giống nhau.” Tạ Bất Quyện cười nói, “Ta không cần người khác yêu quý ta, bọn họ chỉ cần sợ ta là được.”
Có yêu quý thì sẽ có gánh nặng. Nếu người khác yêu quý hắn, tự nhiên cũng hy vọng hắn đáp ứng tất cả, không đáp lại, từ yêu chuyển thành hận. 
Cho nên, chỉ có sợ là đủ rồi. 
Nhìn Hứa Tri Vụ quay lưng về phía ngọn đèn dầu phác họa hình dáng của mình, hắn nói: “A Vụ, muội là người khác biệt duy nhất.”
Muội phải yêu ta. 
“Muội làm sao?” Hứa Tri Vụ ngẩn người ra.
“Người khác sợ ta, nhưng A Vụ lại đang đau lòng cho ta.”
Hứa Tri Vụ bị hắn nói trắng hết ra như vậy, lập tức ngại ngùng: “Không phải đau lòng vì huynh, mà là không nghĩ được tại sao, trong lòng khó chịu, mới đến hỏi huynh.”
“Ừm.” Tạ Bất Quyện cười nhẹ nhàng, đổi “không nghĩ được” của Hứa Tri Vụ thành “đau lòng”  mới hiểu được, trong lòng cũng ấm lên: “A Vụ, tối nay muội có về hay không?”
Hứa Tri Vụ lắc đầu: “Phiền phức lắm, muội không về đâu.”
“Vậy được.” Tạ Bất Quyện đứng dậy, nhẹ nhàng phóng qua hành lang: “Đi thôi, chúng ta về ngủ.”
Hứa Tri Vụ gật đầu, chợt thấy không đúng, lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi. 
Chính xác là “trở về ngủ”.

Nàng để ca ca tùy ý dắt mình, giống như nhiều lần trước đây nàng cùng ca ca đi dạo, đi không nhìn đường phía trước, hắn dẫn nàng đi đến đâu thì nàng đi đến đó. 
Hôm nay nàng thực sự là đã xúc động một chút. 
Còn làm trò nói phụ hoàng hắn không phải trước mặt ca ca, nhưng may hắn không để tâm. 
“A Vụ.”
“Dạ?”
“Cho ca ca mượn ô, gió thổi tóc ca ca rồi.”
Hứa Tri Vụ ngoan ngoãn đưa ô. 
“Khi A Vụ không ở đây, Hứa Chi Vũ đều do Lục Thủy chăm sóc, nó ăn rất nhiều, ước chừng mập lên hai lạng, đều lớn ở phần bụng.” Tạ Bất Quyện vừa đi vừa nói, Hứa Tri Vụ nghe thấy vậy cười rộ lên. 
Nàng cười, nhớ đến ca ca không thể tùy ý đến tìm bọn họ, hai ngày nay cũng không tìm được cơ hội đi gặp nhau. 
Mà bây giờ có thể cùng nhau vui vẻ, cùng đối phương nói chuyện, tâm sự chuyện Hứa Chi Vũ, vẫn là vì nửa đêm nàng tới trước cửa.
Bỗng nhiên Hứa Tri Vụ hỏi: “Ca ca, chúng ta là người một nhà sao.”
“Ừm.”
“Vậy khi nào chúng ta mới có thể quang minh chính đại, đi cùng với phụ thân và mẫu thân, xuất hiện trong mắt người đời?”
Chẳng lẽ ca ca của nàng, không còn là Hứa Tư nữa?
Cho nên những năm tháng hắn ở Biền Châu, cũng muốn chôn vùi trong những năm tháng đó, không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng nữa?
Tại sao vậy, ca ca ở Biền Châu tự do như vậy, thoải mái như vậy, tươi cười đều phát ra từ trái tim. 
Rõ ràng là kinh thành cản trở hắn, nhưng hắn lại muốn từ bỏ Biền Châu?
Chính vì sự bố trí của Hoàng Thượng không thể bại lộ, vì Tam Hoàng tử chỉ có thể vô tình lưu lạc ngoài cung, chứ không phải vì Hoàng đế nhu nhược mà bị đuổi ra khỏi cung. Còn mang tiếng tốt không tiết lộ quan hệ với Hứa gia, mặt khác làm cho các đại thần khác biết Hoàng Thượng tín nhiệm Hứa gia bao nhiêu.   
Càng lớn, càng hiểu rõ. 
Nhưng cũng vô dụng, nàng cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái tên “Hứa Tư” ngày càng mờ, càng lúc càng mờ, mờ cho đến khi Biền Châu không còn ai biết đến cái tên này. 
Hứa Tri Vụ nghĩ như vậy, trong ngực chua xót, mím môi rơi nước mắt, nàng khóc nức nở nói: “Ca ca, chúng ta rõ ràng là người một nhà, khi nào mới có thể cho người khác biết?”
Tạ Bất Quyện dừng lại, nghiêng người nhìn Hứa Tri Vụ, sau đó khẽ thở dài, một tay nâng má của nàng. 
Hắn dùng đầu ngón tay lau nước mắt của nàng, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói: “Chờ đến ngày A Vụ gả cho ta, trở thành vợ của ta.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui