Cậy huynh mà sủng

◎Giao binh chi yến◎
 Vũ nữ của Giáo Phường Tư đang nhảy múa trên chiếc thảm Tường Vân mềm mại màu đỏ, Hứa Tri Vụ xem rất chăm chú, muốn giơ tay đỡ lấy cằm nhưng phải kiềm chế, cố gắng duy trì tư thế đoan trang. Cho đến khi nàng cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn về phía nàng.
Vốn dĩ nàng tưởng rằng là Hứa Tri Lâm bên nhà đại bá hoặc là hai vị đường huynh dùng ánh mắt để chào hỏi với nàng nên nhìn qua đó, ai biết được đó lại là bạn tốt của ca ca nàng - Khúc Hạc Quả, hắn đang ngồi bên cạnh đại bá của nàng, kế đó còn có một nam tử trung niên rất uy nghiêm.
Ánh mắt Khúc Hạc Quả nhìn nàng có chút quỷ dị.
Không chỉ nhìn nàng, còn nhìn phụ mẫu của nàng, sau đó lại cau mày không nói gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Tri Vụ suy nghĩ một hồi, trước đây khi ca ca giới thiệu Khúc Hạc Quả với nàng, quả thực không nói ra thân phận của nàng.
Nhưng mà, khuê nữ của thứ sử Biền Châu, tại sao lại khiến hắn thay đổi sắc mặt?
Sau khi khúc nhạc kết thúc, Hoàng Thượng cười rồi thưởng cho vũ nữ. Đến khi người của Giáo Phường Tư đều đã lui hết xuống, Hoàng Thượng đột nhiên mở lời: “Không tệ, năm nay múa đều hơn năm ngoái.”
Quần thần im lặng.
Không biết Hoàng Thượng nói lời này là có ý gì.
“Thứ sử Vị Châu ở đâu?”
Chỉ thấy một lão thần bước ra khỏi hàng, cúi người hành lễ: “Hoàng Thượng, có vi thần.”
“Tình hình hạn hán ở Vị Châu sao rồi?”
“Bẩm Hoàng Thượng, bá tánh đều đã được bố trí ổn thỏa, không đến mức phải lưu tán khắp nơi. Lại thêm mùa đông năm nay tuyết rơi đúng lúc, năm sau có thể thu hoạch rồi. Thánh thượng anh minh, chi ngân sách cứu tế, thần và bá tánh Vi Châu đều khắc ghi trong lòng.”
“Từ văn thư mà các Châu dâng lên, các Châu bên cạnh Vị Châu như Cự Châu, Biền Châu, Thương Châu đều có số lưu dân (1) tăng lên, là bá tánh từ Vị Châu của ngươi qua đó đúng không?”
“Điều này...”
“Bá tánh thiếu lương thực, y phục, bất lực vì bị cường hào cướp ruộng đất, nhưng vì sao phủ Châu lại không hề có biện pháp gì để xử lý?”
“Hoàng Thượng...”
Hoàng Thượng lại hỏi thêm vài câu, thứ sử Vị Châu cố gắng đứng vững, mồ hôi đầy trên trán, ông ta khẽ nắm tay áo, nhưng lại không dám lau.
Hứa Tri Vụ vốn tưởng Hoàng Thượng sẽ nhân cơ hội này răn đe dạy dỗ ông ta, ai ngờ Hoàng Thượng lại cười rộ lên rồi bỏ qua, còn thưởng cho ông ta một chén rượu rồi bình phẩm: “Quản lý một Châu không phải chuyện dễ, bình thường trẫm không hỏi cũng là do tín nhiệm, các ái khanh đừng làm trẫm thất vọng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quần thần hưởng ứng, đều lần lượt nói sẽ không phụ sự tín nhiệm của thánh thượng.
Sau khi thứ sử Vị Châu về chỗ ngồi, Hoàng Thượng lại lần lượt gọi thứ sử Nguyên Châu, thứ sử Thương Châu và thứ sử các Châu khác ra khỏi hàng.
Đại Càn có tất cả mười bốn Châu, trừ Trường An nằm ở phía ngoài Kinh Triệu, thứ sử mười ba Châu khác đều bị điểm tên. Trừ đi ba thứ sử Vị Châu, Nguyên Châu, Thương Châu đã bị gọi ra, thứ sử mười Châu khác cũng ngồi thẳng sống lưng lên, nhìn dáng vẻ này, chắc hẳn chẳng có ai thoát được, hoặc ngay giây sau sẽ bị gọi đến.
Hứa Tri Vụ cũng bắt đầu căng thẳng, nghĩ đến việc cha hết lòng vì dân, có lẽ sẽ không có chuyện gì.

Giống như ca ca đã từng nói, Biền Châu sẽ ổn thôi.
Nghĩ tới đây nàng cũng thả lỏng một chút.
“Thứ sử Biền Châu ở đâu?”
Hứa phụ bình tĩnh bước ra, đứng trên chiếc thảm dài màu đỏ, nói: “Bẩm Hoàng Thượng, có vi thần.”
“Tình hình thu hoạch ở Biền Châu năm nay ra sao, thuế má thế nào?”
Hứa phụ trả lời từng câu một, Hoàng Thượng lại hỏi thêm một vài câu liên quan, Hứa phụ không hề lo lắng, từ đầu đến cuối đều rất ung dung, bình tĩnh. Cuối cùng Hứa Tri Vụ cũng bớt lo sợ.
Đợi đến khi thứ sử mười ba Châu đều trả lời xong, tâm trạng của Hoàng Thượng không tệ, dường như khắp Đại Càn đều phồn vinh, thiên hạ thái bình.
Quần thần cũng rất biết ý mà bắt đầu chúc mừng.
Mãi đến khi có tiếng gọi “Phụ hoàng” trong trẻo vang lên trong đại điện.
Hứa Tri Vụ lập tức nắm chặt tay, giọng này là giọng của ca ca, tại sao ca ca lại lên tiếng vào lúc này.
Lẽ nào có liên quan đến việc sắp xếp tên Khúc Hạc Quả kia?
“Bất Quyện, có chuyện gì thế?”
Tạ Bất Quyện bước ra khỏi hàng trong ánh mắt nhã nhặn của Hoàng Thượng, sau khi hành đại lễ, hắn nói: “Nhi thần có chuyện muốn bẩm báo.”
Sau khi được Hoàng Thượng cho phép, hắn dùng giọng điệu khí phách mà thưa: “Thứ sử các Châu trị an phồn vinh, lại không thấy nổi tâm cơ.”
Quần thần xì xào.
Hoàng Thượng giơ tay dừng lại.
Tạ Bất Quyện tiếp tục nói: “Vì giang sơn xã tắc Đại Càn, mong thứ sử các Châu giao binh.”
Hoàng Thượng im lặng không nói, ánh mắt lướt qua từng thứ sử, dường như đang phán đoán, cũng dường như đang hoài nghi.
Sắc mặt các thứ sử đều trắng bệch, trố mắt nhìn nhau.
Hai chữ “giao binh” chứa đựng đầy sức sát thương.
Vị Tam điện hạ này không chỉ ngắt lời không muốn bọn họ trữ quân, còn muốn họ giao binh, nếu như không giao ra, họ sẽ bị xử lý ra sao?
“Oan uổng quá điện hạ, vi thần trung quân, hết lòng vì Hoàng Thượng, sao có thể đóng quân được chứ.”
“Đúng vậy, đúng vậy, không có trữ binh thì làm sao giao được?”
“Hoàng Thượng, thần oan uổng, những lời Tam điện hạ vừa nói, thật oan uổng, làm lạnh giá tấm lòng của vi thần...”
“...”

Các thứ sử đều kích động phản bác, Hoàng Thượng bèn nhìn về phía Tạ Bất Quyện.
Mà Hứa Tri Vụ lúc này cũng nhìn về phía hắn, tâm trạng phức tạp.
Nàng không ngờ rằng hắn sẽ chĩa mũi giáo về phía các thứ sử, tuy rằng nàng rất rõ phụ thân của mình không có dã tâm nhưng lúc này cũng sợ đến tim đập thình thịch. Vừa lo lắng phía phụ thân xảy ra chuyện không may, cũng không đành lòng thấy ca ca gây hấn với nhiều người.
Nàng lại nhìn về phía Hứa phụ, thấy sắc mặt của ông không thay đổi, vẫn giữ nguyên ánh mắt xem tình thế trong sân.
So với mấy vị thứ sử kích động kêu oan, cha nàng giống như người ngoài cuộc.
Đột nhiên Hứa Tri Vụ hiểu ra những lời ca ca nói với phụ thân nàng ở trà lâu ngày đó.
Hắn đang đảm bảo Biền Châu sẽ không xảy ra chuyện, báo trước cho phụ thân yên tâm.
“Phụ hoàng, nhi thần bất tài, may mắn điều tra được việc thứ sử các Châu trữ binh, thứ sử Nguyên Châu trữ khoảng năm mươi nghìn binh, thứ sử Vị Châu trữ hai mươi nghìn binh, thứ sử Thương Châu trữ năm mươi nghìn binh… Trong đó Tùy Châu phân hai mươi nghìn binh chống đỡ Man tộc xâm lấn, hai mươi nghìn binh trấn giữ thành trì, Nguyên Châu đang đóng binh ở ngoại ô, không biết có dụng ý gì; phần lớn binh lực của Vị Châu để trấn áp lưu dân khởi nghĩa; hằng ngày, tư binh của Thương Châu đều ở trong Châu phủ luyện quyền, không hề chạm vào đao mộc thương kiếm kích, có vẻ như đang rèn luyện thân thể...”
Các thứ sử ban nãy đang biện hộ đều im lặng, giống như có dây xích quấn quanh họng, mặt mày tía tai nhìn về phía Tạ Bất Quyện.
Các đại thần khác nghe thấy bốn chữ “rèn luyện thân thể” đều không nhịn được mà cười, cũng vì bản lĩnh của Tạ Bất Quyện mà thầm sợ hãi.
Đã điều tra kỹ càng vậy rồi, thế còn bọn họ thì sao, có bao nhiêu bí mật đã bị tam hoàng tử biết rồi.
“...Phụ hoàng nhân từ, nhi thần nguyện giúp đỡ cho phụ hoàng.”
Hoàng Thượng day trán, ánh mắt nhìn về phía mấy tên thứ sử đó, hình như đang buồn vì họ đã phụ sự tin tưởng, cuối cùng thở dài nói: “Được.”
Sắc mặt Tạ Bất Quyện không thay đổi, quay người đối mắt với Khúc Hạc Quả.
Hai hàng Cấm Vệ Quân bước đều đi vào trong điện, cách hai bước lại có một người canh các thứ sử, đao trong tay rút ra khỏi vỏ một tấc.
Quần thần kinh ngạc.
Trước nay trong cung cấm chuyện binh đao, nhưng nay Tam hoàng tử sinh chuyện, cần Cấm Vệ Quân phối hợp, Hoàng Thượng cũng ngầm đồng ý.
Cửa ải cuối năm nay không hề thái bình.
Có kẻ thức thời, giống như thứ sử Thương Châu, lập tức quỳ xuống cầu xin: “Hoàng Thượng, Tam điện hạ, xin thứ tội. Mấy năm gần đây ngoại thành Thương Châu nạn cướp bóc xảy ra nghiêm trọng, thỉnh thoảng còn vào thành cướp bóc, mỗi năm khi cho binh đi đánh thì lại không thấy tăm hơi. Vi thần đau đầu nên làm chuyện hồ đồ, chiêu mộ năm nghìn người đến Châu phủ, nhưng đến giờ vẫn chưa bắt được chúng.” Thứ sử Thương Châu dở khóc dở cười, nói: “Chuyện này nói ra thì mất mặt, bởi vậy mới không dám công khai. Hoàng Thượng minh giám, vi thần trước nay không dám hai lòng,”
Hoàng Thượng gật đầu, hỏi Tạ Bất Quyện: “Chuyện này có phải thật không?”
“Hồi bẩm phụ hoàng, là thật.”
Cấm Vệ Quân sau lưng thứ sử Thương Châu thu đao lại tạo ra tiếng “leng keng”.
Hứa Tri Vụ nhìn về hướng phát ra tiếng, thứ sử Thương Châu đó lau mồ hôi trên trán, cả người bắt đầu thả lỏng.

Tiếp đó thứ sử Vị Châu cũng ra khỏi hàng: “Hoàng Thượng, là thần vô năng. Vị Châu sau đại hạn, lưu dân tập trung lại, vi thần không thể an lòng dân, đám lưu dân đó thành bạo dân, diệt đốt nhà cửa khắp nơi, vi thần bất lực chỉ có thể chiêu binh trấn áp.”
Hoàng Thượng cười lạnh mà nói: “Đây chính là ‘không đến mức phải lưu tán khắp nơi’ mà người nói hả? Trẫm thấy rằng, nên đổi thứ sử Vị Châu khác rồi.”
Thứ sử Vị Châu đã quá năm mươi, run rẩy quỳ rạp xuống kim điện mà khóc ròng nói: “Hoàng Thượng, vi thần vô năng, hạn hán ở Vị Châu vô cùng nghiêm trọng, vi thần đã cố hết sức rồi, là vi thần vô năng, không còn mặt mũi nhìn Hoàng Thượng...”
Tất cả mọi người đều khẽ thở dài.
Tên thứ sử Vị Châu này đâu phải sai ở chỗ vô năng, mà là vốn vô năng lại dối trên gạt dưới, trước mặt Hoàng Thượng thể hiện cảnh tượng thịnh thế, về đến Vị Châu thì ngang tàn ngược bạo, là quan bá tánh Vị Châu thì không nên như vậy.
Lúc này Tạ Bất Quyện rảo bước đến trước mặt thứ sử Tùy Châu, hơi hơi cúi người: “Tần thứ sử, xin mời.”
Thứ sử Tùy Châu đối mắt nhìn hắn, sức lực toàn cơ thể đều bị hút mất. Sắc mặt ông ta trắng bệch, quỳ xuống đất thỉnh tội, nói Man tộc ở phương bắc xâm lấn, phòng thủ tốn nhiều sức lực, bất đắc dĩ phải chiêu mộ thêm bốn mươi nghìn binh bên ngoài, chỉ là tình thế trước mắt ép buộc, chưa kịp bẩm báo.
Quần thần cũng hiểu được tình thế mà ông ta nói là gì.
Ngày trước Ân gia khống chế triều chính, kết giao quyền thần, các vị thứ sử tránh còn không kịp, nào dám đến kinh thành? Chỉ sợ Ân gia to gan lớn mật lợi dụng bọn họ.
Có điều tình thế mấy năm nay đã hòa hoãn rất nhiều, nhưng thứ sử Tùy Châu vẫn “quên” chuyện bẩm báo, quả thực vẫn không thỏa.
Hoàng Thượng trầm ngâm một lúc, sau đó phạt bổng lộc năm năm, ép giao binh ra, nếu không giao binh thì không được rời khỏi kinh thành.
Thứ sử Tùy Châu không dám oán hận, giao binh phù trong tay lên, thưa: “Binh phù này tương đương với bốn mươi nghìn Tùy binh, gặp binh phù sẽ hành động, thần giao binh phù này ra, sau này không còn liên quan nữa.”
Kim Đại thái giám mang binh phù đến trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cười vuốt ve miếng ngọc khắc chữ “Tùy”, không rõ ý gì cười lên: “Lén lút chế tạo binh phù, bản lĩnh không nhỏ đâu.”
Thứ sử Tùy Châu quỳ không dám đứng dậy, mồ hôi tuôn ra như suối.
Trong đại điện chỉ còn tiếng bước chân khe khẽ trên chiếc thảm đỏ của Tạ Bất Quyện.
Tất cả im lặng, biết rõ đây là lúc khó khăn của thứ sử các Châu, những người khác không liên quan vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, chỉ sợ Tam điện hạ dừng lại trước mặt.
Tạ Bất Quyện đi đến trước mặt thứ sử Nguyên Châu, thấy hắn ngoan cố không chịu bước ra khỏi hàng, nói nhỏ: “Năm mươi nghìn binh lực của thứ sử Nguyên Châu đây giấu ở bên trong khe núi ngoại ô là để làm gì vậy?”
Nguyên Châu là hàng xóm với khu vực Kinh Triệu, xe ngựa đi qua không mất bao lâu.
Nếu như nói thứ sử Nguyên Châu không có ý muốn tạo phản, Tạ Bất Quyện cũng không tin.
Cơ thể thứ sử Nguyên Châu động đậy, đột nhiên đứng phắt dậy.
Nhưng Tạ Bất Quyện sớm đã có phòng bị, nghiêng người lùi sau, mà ngay sau đó giẫm lên tay của thứ sử Nguyên Châu.
Hắn từ từ di chân, thứ sử Nguyên Châu nhịn đau rên lên.
Tất cả mọi người trong đại điện đều nhìn về phía họ.
Chỉ thấy Tạ Bất Quyện lấy một chiếc đao dài từ tay Cấm Vệ Quân, dí vào cổ thứ sử Nguyên Châu, nghiêng người mà nói: “Sao vậy, không đợi được mà muốn tạo phản luôn sao?”
Một người hằng ngày đều nho nhã lễ phép, giờ đây giẫm lên tay người, đao dí vào cổ, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Từ trong lòng quần thần đều tỏa ra một sự lạnh lẽo.
Chỗ ngồi của thứ sử Nguyên Châu ở phía chéo bên cạnh Hứa gia, vì vậy Hứa Tri Vụ không che giấu ánh mắt mà nhìn vào chiếc giày của Tạ Bất Quyện, nhìn rõ y phục triều đình nho nhã của hắn, khí thế kim ngọc phát ra… và cả ngón tay dài đang cầm trường đao.
Lưỡi đao của hắn tiến gần lại một tấc, dòng máu theo mũi đao mà chảy xuống.
Đầu óc của nàng rối mù, nhìn dáng lưng đối diện của hắn rồi lại nhìn vẻ mặt không đành lòng của Hoàng Thượng, trong lúc nàng không để ý, tay nàng bất giác run lên.

“Được rồi, Bất Quyện. Ngày tốt không nên có đổ máu.” Hoàng Thượng khuyên bằng giọng nói ấm áp, sau đó than thở: “Nguyễn ái khanh, trẫm đã từng đối xử tệ bạc với khanh chưa, tại sao lại cho binh vây quanh kinh thành? Hay là có nỗi lòng gì, người nói với trẫm, nếu không...”
Hoàng Thượng nói rất nhiều, nhắc đến cả chuyện khi người vừa đăng cơ, dưới sự giúp đỡ của quần thần, học từng chút từng chút cách trở thành hoàng đế. Các quần thần có lòng sớm đã rơi lệ.
Nhưng tay của Hứa Tri Vụ vẫn đang run rẩy, lồng ngực vẫn thấp thỏm.
Đột nhiên nàng nhận ra, bản thân đang phẫn nộ.
Tại sao lại phẫn nộ?
Tại sao mắt nàng lại nóng lên, nhưng tay lại lạnh giá, vô cùng khó chịu.
Nàng không hiểu.
Mãi đến khi phụ thân đưa nàng ra khỏi hoàng cung, nàng vẫn đang mơ mơ màng màng, vẫn chưa hiểu nổi.
Đêm nay có bao nhiêu người có thể an tâm mà ngủ.
Hứa Tri Vụ nằm trên giường, cảm thấy lồng ngực nghẹn lại.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại về chuyện này.
Bắt đầu nghĩ từ chuyện ca ca đưa nàng đi gặp Khúc Hạc Quả.
Ca ca nói chuyện hôm nay Hoàng Thượng cũng biết, thậm chí giúp ca ca rất nhiều bước.
Nhưng sao hôm nay Hoàng Thượng ở trên điện vẫn thất vọng thở dài, còn đau xót mà nói không muốn thấy máu. Mà người ra tay tàn độc, không nói mà làm chính là ca ca.
Dường như họ đang dựng một sân khấu kịch trên đại điện, vai của Hoàng Thượng là người tốt, còn ca ca thì diễn vai ác. Họ có cùng một mục đích, là muốn dẹp loạn sự bành trướng của các thứ sử, thu hồi binh lực, dùng thủ đoạn để dành chiến thắng, để thu nhỏ khả năng thương vong trong tương lai.
Nhưng người bị ghi thù là ca ca, người suýt nữa bị thứ sử Nguyên Châu dùng làm con tin cũng là ca ca, người lộ vẻ ác độc trước mặt quần thần cũng là ca ca.
Hoàng Thượng trốn ở phía sau, thu về sự trung thành và tin tưởng, trở thành người thắng cuối cùng.
Ca ca sẽ không nghĩ ra sao? Nàng còn nghĩ tới vậy nhất định ca ca cũng biết.
Thậm chí ngay từ khi bắt đầu đã nghĩ đến rồi.
Hứa Tri Vụ rơi nước mắt.
Ca ca trong lòng nàng là người dịu dàng hòa nhã, luôn lương thiện với mọi người, nhưng ca ca là Tam hoàng tử không thể không ra tay, khiển trách đám quyền thần quý tộc, thậm chí khiến đại thần trên điện khiếp sợ.
Cho dù chuyện ca ca đều là tốt cho đất nước, cho nhân dân, cho dù là triều thần hay bá tánh, nhắc tới ca ca phần lớn đều là khiếp sợ. Ngay đến cả lời nói dối hoang đường rằng ca ca thích ăn thịt người cũng có người tin.
Hứa Tri Vụ nghĩ về những điều hắn phải chịu cảm thấy không đáng, đau lòng.
Đột nhiên, ngay vào lúc này nàng rất muốn gặp hắn, ôm hắn một cái.

Chú thích:


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận