◎ Người chiếm thế thượng phong luôn luôn là người không yêu. ◎
Hứa Tri Vụ khẽ gọi hắn hai tiếng, ca ca vẫn nhắm hai mắt không tỉnh, lúc này nàng mới lần nữa quay đầu lại, nhìn Hứa Chi Vũ chạy tới chạy lui, sâu kín thở dài một hơi.
Hóa ra làm vị hôn thê của ca ca và làm muội muội thực sự không giống nhau, làm muội muội sẽ không vất vả như thế, nếu nàng không muốn bồi ca ca ngủ, kéo tay hắn ra rồi đi là được nhưng bây giờ nàng không được đi.
Nhắm mắt thử đi vào giấc ngủ cũng không được, đã lâu lắm rồi nàng không cùng người khác nằm trên cùng một cái giường, cơ thể không quen khiến nàng không thể thả lỏng mà đi vào giấc ngủ. Nghĩ đến đây nàng lại cảm thấy nghi hoặc, vậy sao ca ca có thể ngủ được nhỉ?
Hứa Tri Vụ nghĩ đông nghĩ tây, chợt thấy mèo nhỏ nhảy lên bàn, đang thò đầu tới ngửi một chồng công văn kia, thậm chí còn duỗi móng vuốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng lập tức nhớ đến trước đó không lâu Thanh Sơn còn nhắc nhở nàng đừng để mèo nhỏ cào công văn, giật nảy mình, tránh ra khỏi cánh tay đang quàng qua người mình, xuống giường chạy mấy bước đến trước án thư ôm mèo nhỏ lên.
Tên tiểu tử kia mờ mịt mà buông thõng tứ chi, đôi mắt màu một lục một lam cực kỳ vô tội.
Tim Hứa Tri Vụ tan chảy, không tự chủ được mà hôn thật mạnh lên đầu nó một cái: “Hứa Chi Vũ, ngươi lại nghịch ngợm vờn công văn của ca ca nữa thì ta… Hôn chết ngươi đấy!”
“A Vụ.”
Ca ca gọi nàng, ca ca tỉnh rồi.
Hắn ngồi dậy khỏi giường, mái tóc đen như mực trút xuống, ánh nắng sắp đến chính ngọ chiếu vào nửa bên mặt hắn, khiến nó ánh lên một vầng sáng như bạch ngọc, bên kia lại chìm trong bóng tối. Hắn xoa xoa thái dương: “A Vụ có phải không muốn cho ca ca nghỉ ngơi không?”
Hứa Tri Vụ lúc này mới nhận ra vừa rồi nàng chỉ lo cho Hứa Chi Vũ, không chỉ ném cánh tay của ca ca mà còn đánh thức hắn, vì thế ôm mèo nhỏ rũ đầu đứng tại chỗ, bày ra dáng vẻ nhận sai nhưng lại không nghe thấy ca ca nói gì, vì thế lại lặng lẽ ngước mắt lên nhìn hắn.
Tạ Bất Quyện bất đắc dĩ nhìn nàng, sao nỡ nhẫn tâm quở trách nàng gì chứ.
Tâm tình của hắn lúc này đại khái cũng giống như Hứa Tri Vụ hôn mèo nhỏ vậy.
Vì thế Hứa Tri Vụ cũng cảm nhận được sự dung túng của ca ca, lập tức cười nói: “Ca ca, muội chỉ vì không cho Hứa Chi Vũ phá hoại công văn của huynh thôi.”
Tạ Bất Quyện theo bản năng đáp: “Bị nó phá hoại cũng không sao.” Nhưng lại không phải nhìn mèo nhỏ mà lại nhìn Hứa Tri Vụ.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Hứa Tri Vụ, Tạ Bất Quyện ho khẽ một tiếng, bổ sung thêm: “Cào hỏng rồi thì cũng đúng lúc lắm, không cần phải xem nữa.”
Hứa Tri Vụ hơi ngây người rồi sau đó cực kỳ vui mừng, cười khúc khích không ngừng.
Nàng thật sự không ngờ rằng ca ca cũng có thể nói ra được những lời như thế.
Như thế này có khác nào nàng lúc nhỏ trông mong sách vở bị mất đâu?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này vang tên tiếng gõ cửa “cốc cốc”, Tạ Bất Quyện nói: “Vào đi.”
Người gõ cửa chính là Thanh Sơn. Hai mắt hắn nhìn thẳng, đi đến trước giường Tạ Bất Quyện, cúi đầu bẩm báo: “Điện hạ, Khúc tướng quân đã đến rồi.”
Hứa Tri Vụ chớp chớp mắt, chú ý rằng Thanh Sơn đã sửa cách gọi từ “công tử” thành “điện hạ”, mà trước kia, hai thuộc hạ này của ca ca chưa bao giờ gọi sai một lần nào, giấu nàng cực kỳ kín kẽ.
“Được.” Tạ Bất Quyện lên tiếng, bước xuống khỏi giường, vừa chỉnh lại vạt áo và cổ tay ao, vừa rũ mắt nói với Hứa Tri Vụ. “Bằng hữu của ca ca đến phủ, A Vụ có muốn cùng ta đi gặp một lần không?”
“Muốn.” Hứa Tri Vụ đáp ứng cực nhanh, con ngươi xoay chuyển rồi lại tức giận đến thở phì phì, nói. “Hóa ra hôm nay ca ca ở trong phủ là vì để gặp hảo hữu, muội còn cho rằng ca ca vì ta uống say nên không yên tâm chứ.”
Tạ Bất Quyện cười, xoa đầu Hứa Tri Vụ nói: “Xác thật là không yên tâm. Gặp hắn chẳng qua chỉ là thuận tiện mà thôi.”
Hứa Tri Vụ không tin, nhưng không muốn so đo với hắn, ôm đầu nói: “Ca ca, huynh xoa rối tóc muội rồi, làm sao đi gặp khách được nữa?”
Nàng vội vã quay về phòng mình, trang điểm chải tóc tỉ mỉ lại lần nữa.
Lúc này, Hứa Tri Vụ mới cảm thấy hơi hơi buồn ngủ.
Nàng ngáp một cái, nhìn Lục Chức ở trong gương, đột nhiên nhớ đến những lời nói không rõ ràng của Lục Chức lúc mới thức dậy kia.
Lục Chức hỏi, nàng và ca ca đã như thế, có phải định thành thân hay không.
Vậy nên Lục Chức thấy nàng hôn ca ca rồi sao?
Mặt Hứa Tri Vụ lại nóng ran.
Chờ nàng trang điểm chỉnh tề xong, ca ca đã chờ nàng ở bên ngoài.
Hứa Tri Vụ cười cười đi đến bên cạnh ca ca, sau đó hai người cùng đi.
Từ xa xa đã thấy một người ngồi ở đình giữa hồ, người nọ mặc một bộ xiêm y đen, xách theo một bầu rượu ghé vào trên lan can, dường như đang nhìn thứ gì đó trong hồ.
Hứa Tri Vụ chỉ nhìn nơi mà ca ca chiêu đãi hắn ta là đình giữa hồ chứ không phải chính đường ở tiền viện là biết quan hệ giữa hai người hẳn là không cạn, vì thế cũng sinh ra vài phần tò mò với vị “Khúc tướng quân” này.
Nam tử có quan hệ tốt nhất với ca ca ở Biền Châu là Lâm Du, tính tình kém ca ca khá xa. Như vậy hảo hữu ở kinh thành của ca ca là thế nào, có giống ca ca không?
Đại khái là nghe thấy tiếng bước chân, nam tử trong đình đứng thẳng người lên, để lộ ra một khuôn mặt thần thái phấn chấn, mày rậm mắt phượng, nước da của người nọ hơi ngăm, đường cong mạnh mẽ. Đây là một khuôn mặt khác hoàn toàn với khuôn mặt của ca ca.
Một suy nghĩ lặng lẽ lướt qua trong lòng Hứa Tri Vụ.
Tại sao vị hảo hữu này của ca ca lại có khí chất hoàn toàn không giống với ca ca thế? Nếu như bây giờ xuất hiện một vị quý công tự dịu dàng nho nhã khác, ca ca và người đó có trở thành hảo hữu được không?
Hai người chẳng mấy chốc đã đi vào trong đình, Tạ Bất Quyện gật gật đầu với nam tử: “Hạc Quả, ngồi đi.”
Khúc Hạc Quả liếc nhìn Hứa Tri Vụ một cái, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc hỏi: “Điện hạ, vị này chính là…?”
Tạ Bất Quyện cười, liếc nhìn Hứa Tri Vụ, ngay khi Hứa Tri Vụ cho rằng hắn sẽ đáp là “muội muội”, Tạ Bất Quyện lại nói: “Vị hôn thê của ta.”
“?” Hứa Tri Vụ cảm thấy ngoài ý muốn, liếc nhìn Tạ Bất Quyện. Bọn họ chỉ là “thử một lần”, sao ca ca lại giới thiệu với bằng hữu như thế chứ?
Vậy nếu nàng và ca ca không thử thành công, ca ca chẳng phải là mất thể diện trước mặt bằng hữu hay sao?
Tạ Bất Quyện lại nói: “A Vụ, đây là thống lĩnh của Thiên Khuyển Vệ thuộc cấm vệ quân, Khúc tướng quân, tự là Hạc Quả, quen biết ta từ nhỏ.”
Hứa Tri Vụ hành lễ với hắn, Khúc Hạc Quả vội vàng tránh đi, thẳng thắn nói: “Không được không được, tương lai có lẽ ta còn phải hành lễ với cô nương.”
“Tương lai nhắc đến vẫn còn sớm, giờ ngươi cứ nhận là được.” Hứa Tri Vụ vẫn hành lễ, sau đó bị ca ca kéo ngồi xuống.
Nàng vẫn chưa phát hiện bàn tay kéo nàng của Tạ Bất Quyện có hơi siết chặt.
Mà Khúc Hạc Quả thì lại có phần hơi ngạc nhiên mà liếc nhìn Tạ Bất Quyện.
Đây là lần đầu tiên Tạ Bất Quyện mang theo một cô nương đến gặp mặt hắn, thậm chí còn chính miệng đóng dấu xác nhận là “vị hôn thê”.
Mà cô nương này dường như cũng chẳng để ở trong lòng cho lắm, còn nói cái gì mà “chuyện tương lai nhắc đến vẫn còn sớm”, dường như có ý chỉ hai người bọn họ chưa chắc có thể thành vậy.
Màn này đặc sắc biết bao nhiêu chứ.
Khúc Hạc Quả muốn cười nhưng rồi lại nhịn xuống.
Rượu và thức ăn đều được bưng lên hết, Hứa Tri Vụ mới yếu ớt hỏi: “Ca ca, có phải muội không thể uống rượu không?”
“Không sao, uống ít một chút là được, giới hạn là ba ly.”
Khúc Hạc Quả lại nhướng mày, Tạ Bất Quyện thế này nào giống đối đãi với vị hôn thê, rõ ràng là đang chăm nữ nhi, mà cô nương này lại cứ một câu một tiếng “ca ca”, õng ẹo cứ như là làm nũng, hóa ra Tạ Bất Quyện thích kiểu này à?
“Vậy về sau muội chỉ được uống ba ly thôi sao?
“Ừm.”
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Tri Vụ xụ xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Đây không phải là việc đầu tiên đã đồng ý với muội sao.”
Khúc Hạc Quả không nhịn được mà lại liếc nhìn Hứa Tri Vụ, chỉ cảm thấy cô nương này tựa như một con mèo con, cho dù tức giận oán thán cũng giống như đang làm nũng, hơn nữa nàng còn cực kỳ đáng yêu mềm mại, quả thật là kiểu có thể khiến người ta mềm lòng.
Lúc này, Tạ Bất Quyện giương mắt nhìn sang, dường như đang hỏi hắn có phải đã xem đủ rồi hay không, Khúc Hạc Quả bấy giờ mới thu hồi ánh mắt.
Sau đó, Tạ Bất Quyện dịu giọng nói: “A Vụ, đổi một cái khác đi.”
Khúc Hạc Quả tuy không nghe hiểu hai người nói gì nhưng cũng không ngăn cản được việc hắn đọc hiểu được biểu cảm của Tạ Bất Quyện.
Dung túng như thế, hiển nhiên là sa vào rồi.
Vì thế hắn lặng lẽ tặc lưỡi một tiếng, vốn tưởng rằng người sẽ không có ai yêu nhất cũng đã có người trong lòng rồi, cũng chỉ còn lại hắn mà thôi, cô đơn lẻ loi như tên tự của hắn vậy.
Đang suy nghĩ mông lung thì hắn đột nhiên bị Tạ Bất Quyện hỏi: “Đại yến cuối năm chuẩn bị thế nào rồi?”
Khúc Hạc Quả do dự mà liếc nhìn Hứa Tri Vụ.
“Không sao.”
Lúc này hắn mới đáp: “Đã chuẩn bị chu toàn cả rồi, cả tám cửa lớn dẫn vào cung và mười sáu cánh cửa cung đều đã sắp xếp ổn thỏa. Đến ngày hôm đó, điện hạ lấy minh hỏa làm lệnh, chúng ta sẽ không để cho bất kỳ ai rời khỏi hoàng thành. Họ Quách vốn không muốn phối hợp, ta đã bắt giam ông ta lại rồi, đối ngoại bảo rằng “nghỉ bệnh”, chờ sau khi qua đêm giao thừa sẽ thả ông ta ra…”
Tạ Bất Quyện gật gật đầu, lại hỏi một số việc nhỏ không đáng kể trong đó, Khúc Hạc Quả đều đáp lại, không thiếu một chi tiết nào.
Chỉ có biểu cảm của Hứa Tri Vụ là thay đổi, trong lòng thấp thỏm, rốt cuộc ăn không vô nữa.
Chờ cho Khúc Hạc Quả đi rồi, Hứa Tri Vụ cuối cùng mới run giọng hỏi: “Ca ca, các huynh muốn… Tạo phản sao?”
Tạ Bất Quyện nghe vậy thì cười thành tiếng, lúc xoa xoa đầu Hứa Tri Vụ thì vẫn còn đang cười: “Khó trách A Vụ từ lúc đó đã có vẻ thấp thỏm không yên, không ngờ rằng còn đang suy nghĩ đến những thứ này.”
Xem ra là không phải, Hứa Tri Vụ thở dài nhẹ nhõm một hỏi: “Vậy thì là…?”
“Việc này phụ hoàng cũng biết, thậm chí còn khai thông một số khúc mắc trong đó cho chúng ta.” Tạ Bất Quyện cũng không nói kỹ càng tỉ mỉ, chỉ nói. “Chờ đến đại yến giao thừa, A Vụ hãy ở cùng một chỗ với phụ thân mẫu thân, không cần sợ hãi, cũng không cần lo lắng, sẽ không có việc gì đâu. Chỉ một chút thôi, vậy nên đừng tùy ý tách ra.”
Nhìn đôi mắt mờ mịt lại sạch sẽ của Hứa Tri Vụ, đầu ngón tay của Tạ Bất Quyện từ trên búi tóc trượt xuống cổ của nàng: “A Vụ, ca ca mãi mãi sẽ không tổn thương muội, cũng sẽ không tổn thương phụ thân và mẫu thân.”
“Ừm, muội tin tưởng ca ca.” Hứa Tri Vụ ngước mắt nhìn hắn, ý cười tràn đầy tin cậy.
Đêm xuống, khi Hứa Tri Vụ tắm gội đã nghĩ, ca ca sẽ không bắt nàng bồi hắn ngủ tối nay đấy chứ?
Sau đó ôm nàng ngủ ngon lành, để một mình nàng vừa nóng vừa không được tự nhiên, trắng đêm khó ngủ?
Bàn tay nghịch nước của Hứa Tri Vụ ngừng lại, nước trong thau tắm cũng dần yên ả trở lại.
Nàng nhìn ảnh phản chiếu trong nước, nhớ lại những lời mà mẫu thân từng nói với nàng, còn có những chuyện ngại ngùng xảy ra lúc A Nhàn nói chuyện phiếm cùng với nàng.
Thành thân cũng không chỉ là ở cùng một chỗ với một người khác, cũng không phải chỉ là ngủ chung trên một cái giường.
Mẫu thân nói, bọn họ phải ôm, phải hôn môi, những nơi mà người khác chưa từng chạm đến đều sẽ bị hắn chạm vào cả.
Vậy nên A Vụ ở tuổi cài trâm sau khi đưa ra đề nghị muốn thành thân với ca ca xong mới lại lập tức đổi ý.
Nàng không muốn bị ai sờ cả, cả ca ca cũng không được.
A Nhàn lại nói, sau khi thành thân sẽ khiến người ta cực kỳ đau đớn.
Bởi vì A Nhàn đã nghe trưởng tỷ oán giận với mẫu thân, nghe nói động phòng đau, sinh hài tử cũng đau, về sau mỗi lần khắc khẩu cũng đau, càng miễn bàn đến chuyện trưởng tỷ của A Nhàn không có bất kỳ hài tử nào, càng là đau đớn muốn chết.
Hứa Tri Vụ càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng khó chịu, hốc mắt nóng lên, nàng lại muốn đổi ý rồi.
Cũng may là ca ca chưa bảo nàng qua đó.
Thổi tắt nến, lại qua một lúc lâu, Hứa Tri Vụ vẫn không ngủ được.
Nàng đi đến sau bình phong, gõ gõ.
“A Vụ, sao thế?”
Giọng của ca ca cứ dịu dàng mãi như thế, trái tim hoảng sợ của Hứa Tri Vụ thoáng yên ổn lại.
Nàng nhấp nhấp môi, hỏi trước một câu: “Ca ca, ban ngày vì sao huynh lại nói với Khúc tướng quân… Muội là vị hôn thê?”
Bên kia dừng lại một chút mới trả lời nàng: “A Vụ cảm thấy hẳn là nên nói ra sao?”
“Chúng ta là huynh muội, ca ca cứ nói muội là muội muội là được rồi.” Hứa Tri Vụ càng nói càng thuận, dốc hết toàn bộ suy nghĩ của mình ra. “Ta đồng ý thử một lần với ca ca, nhưng ca ca à, chúng ta không nhất định có thể thành nha. Vậy nên về sau với người ngoài ca ca vẫn không cần nói quá tuyệt đối, chừa lại một đường lui luôn là tốt, đúng không?”
“…”
“Hơn nữa thế sự khó liệu, có lẽ ngày mai ca ca sẽ gặp cô nương mà mình yêu thích, mà ta cũng sẽ gặp được nam tử mà ta thích. Chẳng lẽ chỉ bởi vì chúng ta đã từng nói muốn thử ở bên nhau một lần mà trói buộc chính mình, không truy tìm người chân chính khiến chúng ta rung động hay sao?”
Tạ Bất Quyện không nói gì, một bàn tay đang vén rèm của hắn giờ phút này đã siết chặt.
Hắn muốn nói rằng sẽ không như thế.
Hắn sẽ không gặp được cô nương mà mình thích nữa.
“Ca ca, muội nghĩ như thế đó. Nếu chúng ta đều không gặp được người mà mình thích, vậy thì hãy ở bên nhau, ca ca yên tâm về muội, mà muội cũng tin tưởng ca ca.” Hứa Tri Vụ không rõ vì sao ca ca không đáp lại nàng, nàng lại nói tiếp. “Nhưng đây chỉ là cách tệ nhất thôi, muội vẫn hy vọng ca ca có thể giống những nam tử khác, có cô nương mà mình thích, sau đó cưới vợ, sinh con, thành gia.”
Làm muội muội, đây quả thật là một nguyện vọng vô cùng dịu dàng, vô cùng tốt đẹp.
Nhưng tay của Tạ Bất Quyện lại càng nắm càng chặt, lồng ngực cũng bị những lời nàng nói bóp nghẹt.
Đau đớn, còn đau đớn hơn nhiều so với lúc hắn bị thương.
“Ca ca, A Vụ có thể luôn bồi huynh, nhưng A Vụ không muốn trở thành trở ngại trong việc cưới vợ thành gia của huynh. Bởi vậy, ca ca cứ nói với người ngoài A Vụ là muội muội là được rồi, nếu không thành, chúng ta vẫn có thể quay lại làm huynh muội.”
“…”
Có lẽ là Hứa Tri Vụ lo lắng ca ca bận tâm đến cảm nhận của nàng nên mới không đáp lại, vì thế lại vội vàng bổ sung: “Ca ca không cần lo lắng cho muội, muội không sao. Muội vẫn luôn xem ca ca là ca ca, đến ngày phải quay về làm huynh muội kia, muội sẽ thích ứng nhanh hơn bất kỳ ai khác, tuyệt đối sẽ không buồn bã khổ sở.”
Những lời này của nàng hiếm khi dịu dàng săn sóc như thế, nhưng khi nói đến mấy chữ “quay về làm huynh muội kia” thì lại không tim không phổi đến nhường đó.
Tạ Bất Quyện đương nhiên biết nàng sẽ không khổ sở, cũng chính vì thế mà càng thấy bất lực.
“Ca ca, sao huynh không nói lời nào vậy?” Hứa Tri Vụ hỏi. “Có phải là… Ngủ rồi không?”
Tạ Bất Quyện lên tiếng: “Không có, ca ca đang nghe đây.”
“Vậy ca ca cảm thấy muội nói có đúng không?”
Tạ Bất Quyện nói: “Ta cảm thấy A Vụ có một chút nói không được đúng cho lắm. Một khi ca ca đã quyết định ở bên cạnh A Vụ thì sẽ không đổi ý, đẩy A Vụ vào tình cảnh lúng túng.”
“Phải đó, muội biết ca ca là thế. Vậy nên nếu ca ca có cô nương mà ca ca thật sự thích mà lại chỉ có thể nín nhịn chịu đựng, sau đó bởi vì hứa hẹn mà cưới muội thì muội cảm thấy không nên như vậy.” Hứa Tri Vụ nói. “Ca ca sẽ không vui vẻ, muội cũng sẽ không vui vẻ.”
“…” Tạ Bất Quyện hiếm khi có cảm giác như bị người đẩy vào đường cùng.
Hắn cần phải thừa nhận mình thích A Vụ, A Vụ mới sẽ không đặt ra giả thiết “cô nương mà ca ca thích”.
Nhưng lúc này A Vụ cũng không yêu hắn, một khi thừa nhận, hơn phân nửa sẽ dọa nàng sợ.
Tạ Bất Quyện tiến thoái lưỡng nan, nhắm mắt lại, tựa vào đầu giường thở dài.
Ánh trăng yếu ớt mà bao trùm trên người hắn.
Hắn đột nhiên hiểu ra một chuyện.
Nếu tình cảm chính là một ván cờ, vậy người chiếm thế thượng phong chưa bao giờ là người tính tình xảo trá, tâm cơ sâu nặng, mà là người không yêu kia.
“Được.” Tạ Bất Quyện nói.
Hắn thỏa hiệp.
Chỉ cần người đó là A Vụ.
Cách một bức bình phòng cũng có thể nghe thấy được Hứa Tri Vụ vui vẻ, nàng nói: “Như vậy là tốt rồi. Muội hôn ca ca, cũng sẽ chịu trách nhiệm với ca ca, nếu ca ca không muốn muội chịu trách nhiệm thì cứ nói thẳng là được, tuyệt đối đừng cảm thấy có gánh nặng.”
Tạ Bất Quyện dở khóc dở cười.
Những gì hắn đổi lấy bằng lừa gạt, quả thật giống như hoa trong gương trăng trong nước, đều là dã tràng se cát mà thôi.
Cũng may, hắn là một kẻ rất có kiên nhẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...